Chương 115: Y tiên (2)
Được thôi! Để nữ nhân này không tiếp xúc với sư phụ thuần khiết không tì vết của nàng, nàng có thể cho nàng ta ở trong phòng mình! Cùng lắm thì chính mình cùng sư phụ ở một phòng.
Nghĩ đến đây trong mắt Duyệt Trúc ánh lên ngôi sao, bước chân rời đi trở nên nhẹ nhàng.
Niệm Mị ôm theo nữ tử vào trong phòng Duyệt Trúc.
Trước đây Y Minh sốt ruột cứu người, liền trực tiếp ôm nữ tử tới phòng mình, nhưng Niệm Mị sẽ không làm như vậy.
Đem nữ tử đặt xuống, Niệm Mị kiểm tra cho nàng.
Xương tay bị gãy nghiêm trọng, xương sườn gãy hai cái, đùi cũng gãy xương. Trên mặt có không ít vết thương.
Tình huống như vậy nếu cứu chữa chậm trễ khẳng định sẽ chết, hơn nữa nếu trị không tốt, rất có khả năng người bị tàn tật.
Niệm Mị kiểm tra cho nàng, tươi cười càng thêm ôn nhu, Duyệt Trúc đứng một bên nhìn, không cao hứng bĩu môi.
Nữ nhân này thật chán ghét, sư phụ trước nay đều chưa từng cười với mình như vậy.Hôm nay cư nhiên đối nữ nhân này cười! Tuy rằng nàng ta đang bị thương, nhưng vẫn thực là chán ghét.
Niệm Mị cởi quần áo nữ tử, Duyệt Trúc thấy thế vội ngăn Niệm Mị lại.
- Sư phụ, người định làm gì?
Niệm Mị buồn cười nhìn Duyệt Trúc, ôn nhu nói:
- Ta chữa thương cho nàng! Tiểu Trúc đừng nháo, nếu chậm trễ nàng sẽ chết! Đi ra ngoài chơi một lát, sư phụ băng bó cho nàng xong, liền chơi với con!
- Nàng chết đi mới tốt!
Duyệt Trúc thè lưỡi, tuy rằng nói như vậy nhưng lại vội buông tay Niệm Mị ra, xoay người chạy.
Niệm Mị có chút buồn cười, thật là cái hài tử thiện lương.
Động tác không chậm trễ, nàng nhanh chóng bó xương cho nữ tử, bó xong tay tiếp đến chính là chân, khi bó đến chân phải Niệm Mị ngừng lại một chút.
Tiếp đó, Niệm Mị thoa thuốc cho nữ tử, xử lý xong đã là một giờ sau.
Xương sườn muốn lành lặn phải cần ít nhất năm, sáu tháng.
Nếu Niệm Mị tận tâm trị liệu cho nàng, hai tháng là có thể khỏi, chỉ là Niệm Mị sẽ tận tâm vì nàng ta mà trị liệu sao?
Rửa sạch tay, sửa soạn xong xuôi, Niệm Mị mới mở cửa.
Duyệt Trúc vẫn luôn ngồi xổm ngoài cửa, thấy Niệm Mị ra liền đi tới, mở miệng ríu rít hỏi không ngừng.
- Sư phụ, nữ nhân kia là ai? Đã nhiều năm như vậy cũng không có người tới y cốc của chúng ta!
Niệm Mị sửa lại quần áo có chút hỗn độn, đi đến phòng mình.
Nàng có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua vết máu trên người, ôn nhu nhìn Duyệt Trúc.
- Nàng là do ta tìm thấy, A Trúc con đi xem nàng, ta tắm gội, có chuyện gì thì gọi ta!
Duyệt Trúc không vui bĩu môi, nhỏ giọng oán giận.
- Rõ ràng người nói cứu người toàn vẹn sẽ chơi với con, sư phụ nói chuyện không giữ lời!
Tuy rằng oán giận, Duyệt Trúc vẫn đi vào phòng.
Niệm Mị ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Người thiện lương, luôn đoản mệnh như vậy!
Tắm rửa sạch sẽ, đem quần áo có dính vết máu của nữ tử ném đi, Niệm Mị đổi một thân bạch y.
Một thân áo bào trắng tiên khí, tuy nhiên khí chất ôn nhu lại khiến nàng không giống tiên nhân cao không thể với, ngược lại có vẻ bình dị gần gũi.
Đối với việc bản thân biến thành nam nhi, Niệm Mị không có bất luận bài xích gì, trước đây nàng cũng đã từng biến thành nam nhân.
Thời điểm nữ tử tỉnh dậy đã là ngày thứ ba, Niệm Mị trong tay bưng một bát thuốc, ngồi ở trước giường.
Nữ tử mở mắt, trong mắt là nồng đậm mê mang.
- Tỉnh lại rồi cũng đừng nhúc nhích, cô bị thương quá nặng!
Tiếng nói ôn nhu truyền vào tai nữ tử, làm nàng muốn ngồi dậy nhưng đầu óc lại đau muốn vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com