Phần 15: Chèn ép (47-49)
Cô không nói chỉ hừ một tiếng: "Lại là anh?" Tại sao ở đâu cô cũng gặp anh ta? Thật là quái lạ, ba lần đi xem mắt đều gặp phải anh ta, vả lại lần sau so với lần trước càng khó xử hơn.
Lục Thần Hòa cong khóe miệng, nói: "Một thành phố gần nghìn vạn người, vậy mà hai chúng ta lúc nào cũng gặp nhau ở quán ăn, chuyện này có thể xem là một loại duyên phận."
Hôm nay anh đeo một chiếc kính kim loại gọng đen, nhưng ánh mắt thâm sâu vẫn tỏa ra ánh sáng tựa như không có gì cản trở, thế này so với trước kia chẳng có gì khác biệt, chỉ có thể nói chiếc kính giống như một loại phụ kiện hợp thời trang mà thôi.
"Duyên phận? Hừ!" Theo cô, chuyện này không khác "nghiệt duyên" là bao. Cô mặc kệ anh ta, đi thẳng đến thang máy, đưa tay ấn nút đi xuống một cái.
Lục Thần Hòa cũng đi theo cô, vào thang máy. Rõ ràng là đến ăn cơm, nhưng lại theo cô rời khỏi.
Trong thang máy chật hẹp, chỉ có hai người cô và anh.
Điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, cô nhìn anh tức giận, nói: "Nhà của anh không phải ở ngoại ô sao? Muộn thế này rồi còn vào nội thành làm gì? Anh không phải đến đây ăn cơm sao? Theo tôi làm gì? Biến ~ thái sao?!"
Lúc này, điện thoại di động của Lục Thần Hòa vang lên, anh nhận cuộc gọi, nói ba chữ "Tôi có việc" rồi nhanh chóng tắt máy. Cất điện thoại, anh ngước mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi ở ngoại ô, chẳng lẽ không thể vào nội thành ăn cơm sao? Ai nói đến quán ăn thì nhất định phải ăn? Thang máy này do cô mở sao? Cô làm sao biết tôi đi theo cô mà không phải có hẹn?"
"Bệnh thần kinh!" Cô bực bội ôm lấy hai tay nép vào một góc thang máy, tránh tiếp xúc với anh, đợi đến lúc thang máy mở ra, cô bước nhanh ra ngoài.
Đi theo một đoạn đường, nhìn phản xạ của tấm kính thủy tinh bên đường, cô phát hiện Lục Thần Hòa vẫn còn đi sau lưng mình. Còn nói cái gì mà không phải đi theo cô mà là có hẹn, rõ ràng là giống như một tên theo dõi điên cuồng. Thị Y Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại tức giận nhìn Lục Thần Hòa, nói: "Họ Lục kia, anh thật sự có bệnh mà, có bệnh đi thì trị. Bên cạnh chính là bệnh viện não khoa, nhờ bác sĩ khám cho anh kỹ một chút, chuẩn đoán chính xác xem mình có phải mắc bệnh tâm thần hay không."
Lục Thần Hòa không nổi giận ngược lại còn cười, nhoẻn miệng, lơ đễnh nói: "Nếu chuẩn đoán tôi thật sự bị bệnh tâm thần, cô có đúng hay không sẽ chấp nhận ý nguyện làm bạn gái của tôi?"
Thị Y Thần khó tin nhìn Lục Thần Hòa, tình huống thế này, anh ta lại có thể nói ra câu vô vị không thể nào giải thích được thế này. Người đàn ông này thật sự bệnh cũng không nhẹ, thật là vô phương cứu chữa. Lúc đầu chuyện xem mắt vốn đã làm cô phát cáu rồi, lại còn xui xẻo gặp phải cái tên lời nói lúc nào cũng quái dị này. Rốt cuộc anh ta mắc bệnh gì?!
Cô nhìn anh hét lên: "Anh rõ ràng không thiếu phụ nữ, phụ nữ chất đầy hết giỏ này đến giỏ khác, anh làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Rốt cuộc tôi đắc tội gì với anh? Nếu như trước đây tôi có lỗi với anh, tôi nói xin lỗi với anh không được sao? Ông lớn Lục! Nếu như không có, anh chỉ là muốn tìm phụ nữ để chèn ép, phiền anh có thể đi tìm mấy loại phụ nữ giống như bà tám kia chèn ép có được không? Tôi đối với anh thật sự không có hứng thú."
Lục Thần Hòa thấy cô gần như phát điên, không khỏi bật cười, cố ý để lộ bộ dạng khổ sở, nói: "Làm sao bây giờ? Tôi cứ muốn chèn ép cô, những người phụ nữ khác tôi cũng thật sự không có hứng thú."
"A... A..." Cô như người điên liên tục bức tóc của mình.
"Y Y?" Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, khiến lưng cô đột nhiên cứng đờ, sau đó cả người giống như bị kẹt đinh ốc từ từ xoay người về phía sau.
Cách đó hơn năm mét, Thị Quế Lan nắm tay dì lớn Thị Quế Hoa đứng sau lưng cô.
Thị Y Thần không thể ngờ được, ở chỗ này lại gặp mẹ cùng với dì lớn. Vừa nghĩ đến Lục Thần Hòa vẫn còn đứng phía sau như quả bom hẹn giờ, giọng nói của Thị Y Thần không khỏi run lên, "Mẹ mẹ mẹ... dì lớn..."
"Không phải con nói hôm nay phải tăng ca sao? Sao lại chạy đến nơi này?" Bà Thị chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thần Hòa đứng sao lưng cô, "Người đó là ai vậy?"
"Xin chào dì," Lục Thần Hòa bước lên, đứng bên cạnh Thị Y Thần, lễ phép nói: "Cháu họ Lục, Lục Thần Hòa, Lục trong đại lục, Thần trong cư thần*, Hòa trong hòa thuận. Là... bạn trai của Y Y."
*Cư thần: nơi ở của vua chúa
"Bạn trai" mấy chữ kia một khi phun ra, giống như một quả bom nguyên tử bỗng nhiên phát nổ tạo ra một đám mây hình nấm.
Thị Y Thần thiếu chút nữa bị mấy chữ này làm nghẹn chết, cô liều mạng trừng mắt nhìn anh, cắn răng nghiến lợi dùng ánh mắt để mắng chửi: Chết tiệt! Ai nói anh là bạn trai tôi?!
Dì lớn của Thị Y Thần là Thị Quế Hoa nghe nói vậy, lập tức mừng rỡ nói: "Hả? Hóa ra là bạn trai của Y Y. Dáng dấp tiểu tử quả thật đúng là tuấn tú lịch sự!"
Chân mày bà Thị nhướng lên, ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới đánh giá Lục Thần Hòa, không vì nghe được con gái tìm được bạn trai mà vui mừng ra mặt, ngược lại nhìn Thị Y Thần vẻ nghi ngờ, "Họ Lục?"
Thị Y Thần mơ hồ cảm giác mồ hôi trên trán đang không ngừng tuôn ra, trong lòng không ngừng hoảng sợ. Ánh mắt này của mẹ, giọng điệu này, tất nhiên còn nhớ cuộc gọi trước kia, còn nhớ cô có nhắc chuyện anh ta là chồng chưa cưới của khách hàng.
Lục Thần Hòa mỉm cười nói: "Dì, trước kia ở bệnh viện cháu có nhận điện thoại của dì."
Hai tay Thị Y Thần nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể đánh Lục Thần Hòa một quyền bay ra ngoài, thật là nói lời không nên nói, chỉ lo sợ mẹ cô không nhớ ra chuyện gì. Cô dùng sức đạp anh một cái, ép anh đứng sang một bên, sau đó quay về phía mẹ mình vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Mẹ, mẹ với dì lớn đang định đi đâu vậy?"
Nghe câu hỏi này, bà Thị lúc này mới nhớ đến chuyện chính, nói: "Hôm nay lúc dì lớn của con ra khỏi cửa, không biết người nào thiếu đạo đức "làm chuyện tốt", ăn chuối tiêu xong rồi ném vỏ dưới bậc cầu thang, dì lớn của con vừa giẫm chân lên, sau đó liền té ngã. Mẹ đây vội vàng đón xe đưa dì ấy đến khám bác sĩ, tài xế kia chạy đến ngã tư đường lại không chịu đến đây, ngại đổ."
Dì lớn lập tức nói: "Ôi, dì nói dì không có chuyện gì, mọi người không nên lo lắng đến vậy, làm dì có cảm giác mình như bị tàn phế."
Bà Thị nói: "Còn nói không có việc gì? Ngã không ngồi dậy nổi. Chị xem, chị bước đi còn khập khiễng, cần phải ngã gãy chân mới gọi là có sao sao? Phải ngã thành như vậy, thì xong đời rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi, té ngã thế này không phải là chuyện nhỏ, nhanh đưa đến bệnh viện." Bệnh viện nhân dân cách đó không xa, Thị Y Thần bực bội Lục Thần Hòa theo mình từ quán ăn đến đây, không ngờ lại đi một đoạn xa như vậy. Cô muốn đưa tay giúp dì, nhưng Lục Thần Hòa nhanh hơn cô một bước, đỡ dì của cô đi.
Thị Y Thần hơi kinh ngạc: Tay chân thật là nhanh.
Vào bệnh viện nhân dân, trong đại sảnh động nghịt người, trai gái, già trẻ lớn bé, ở cửa lấy số, đóng phí, đều là những hàng người dài đứng chờ.
Lục Thần Hòa đỡ Thị Quế Hoa ngồi xuống ghế, nhìn Thị Y Thần, nói: "Mọi người chờ ở đây, cháu đi xếp hàng lấy số."
"Anh không bận chuyện gì sao?" Vẻ mặt Thị Y Thần tỏ vẻ đề phòng nhìn anh. Người này trông có vẻ rất rảnh rỗi, từ lúc ra khỏi quán ăn vẫn đi theo cô, bây giờ lại là cùng người nhà cô, người này rốt cuộc muốn làm loạn đến mức nào?
Lục Thần Hòa khẽ cong khóe môi, nói nhỏ: "Giúp người làm niềm vui cũng là cách để nhân phẩm thăng hoa."
Thị Y Thần khinh bỉ liếc anh, "Có thể dễ dàng nhận ra được con người của anh lâu rồi nhân phẩm không được thăng hoa." Mặc kệ anh ta, xem như cho anh ta một lần nhân phẩm thăng hoa vậy.
Lục Thần Hòa vừa đi khỏi, dì lớn bắt đầu khen: "Y Y, bạn trai của con trông thật sự không tệ, nhân phẩm cùng với cách ứng xử đều tốt."
"Người thật sự không tệ, nhưng mà nếu hôm nay không phải chúng ta vô tình gặp được, không biết con còn lén lúc làm chuyện mờ ám bao lâu nữa đây?" Ánh mắt bà Thị sắc bén như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào cô giống như đang dò xét, "Tên họ Lục này thật sự là bạn trai trong truyền thuyết của con sao?"
"Truyền thuyết gì? Nào có trong truyền thuyết gì đâu." Mắt Thị Y Thần sáng lên, bay loạn khắp nơi.
Bà Thị đâu phải người đơn giản như vậy, nói: "Nếu không phải là người trong truyền thuyết, người đó chính là chồng chưa cưới của khách hàng mà lần trước con nói sao?"
"Chồng chưa cưới của khách hàng" giống như tảng đá lớn đè nặng lên lưng của cô. Vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc, khó khăn nói: "Đương nhiên là bạn trai rồi." Nếu cô không thừa nhận anh ta là bạn trai, nhất định sẽ nhận bị mẹ chất vấn chết mất, thôi thì thừa nhận từ đầu luôn cho rồi, sau này có bị hỏi lại thì nói chia tay rồi. Đều do cái tên Lục Thần Hòa kia, rõ ràng chỉ là một người qua đường giáp, không nên nói là bạn trai của cô như vậy chứ, hại cô bây giờ đâm lao phải theo lao, cũng không biết phải làm sao? Gặp quỷ rồi, nhất định là hôm nay ra ngoài cô đã quên xem lịch, nên mới bất hạnh thế này.
"Nếu là bạn trai, sao lần trước con lại nói dối là chồng chưa cưới của khách hàng? Hay là con thật sự đã cướp chồng chưa cưới của khách hàng làm bạn trai của mình?" Bà Thị suy đoán có logic lại rất rõ ràng.
"Sao sao... sao có thể?" Nhất thời chột dạ, cô bắt đầu nói lắp, "Lúc...Lúc... Lúc đó đó vẫn chưa xác định chắc chắn mà, vậy nên bất đắc dĩ mới nói dối. Nhưng mà anh ấy bị bệnh là thật, đêm đó thật sự là con làm Lôi Phong đưa anh ấy đến bệnh viện cấp cứu."
"Nếu không phải hôm nay gặp mẹ và dì lớn của con, con định lúc nào mới mang nó về nhà cho cha và mẹ nhìn một lần đây? Đoạn thời gian trước chẳng biết ai ở trước mặt cả nhà vỗ ngực bảo đảm sẽ mang được bạn trai về nhà, mẹ thấy là con đã quên mất rồi?" Xác nhận xong, bà Thị đương nhiên muốn rèn sắt khi còn nóng.
"Chuyện này không phải vừa mới bắt đầu sao? Bát tự còn chưa xem, dắt người về nhà ngay, nếu như sau này không hợp phải làm sao bây giờ?" Thị Y Thần nhéo huyệt thái dương, bội phục tài nói dối ngày càng thuần thục của mình, đến tột cùng câu nào là thật câu nào là giả cô cũng không phân biệt rõ nữa.
"Cái gì vừa mới bắt đầu, từ lúc nhận cuộc gọi đó đến bây giờ, đã hơn ba tháng rồi. Nên nhớ rằng mẹ và cha con từ quen biết đến yêu nhau rồi kết hôn, tổng cộng chỉ mất có bốn tháng."
"Đó là thời đại của mẹ, ép duyên đã lỗi thời rồi. Được rồi, được rồi, con biết rồi, tranh thủ tết Trung thu sẽ dắt về giới thiệu với cha mẹ một chút." Thị Y Thần giả vờ hứa qua loa để lờ đi, ít nhất phải lừa được qua hết ngày hôm nay.
Dì lớn chen vào nói: "Còn chờ đến tết Trung thu gì chứ, không chọn được ngày thích hợp hay là chọn hôm nay đi."
"Ôi dì lớn, dì cứ làm như con đang ở thời cổ đại không bằng, thấy hợp mắt là dắt về nhà ngay. Không nên không nên, anh ấy hôm nay còn có việc, đợi lúc khác đi. Không nói với mọi người nữa, con đi xem anh ấy xếp hàng thế nào rồi." Nói xong, Thị Y Thần giống như một làn khói nhanh chóng chạy đến chỗ chờ lấy số.
Tục ngữ có nói, một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt*. Tuổi tác của ba người phụ nữ Thị gia chắc chắn hơn một nghìn con vịt. Cũng may là hôm nay dì lớn bị thương, nếu đổi lại là dì nhỏ bị thương, cô thật sự không biết phải chống đỡ thế nào.
* Một người phụ nữ bằng năm trăm con vịt: Câu này xuất phát từ một truyện cười. Nội dung câu chuyện đại loại là: Một thầy giáo đang dạy trong lớp, vì lớp ồn ào mất trật tự nên ông ấy mới hét lên: "Hai đứa nữ sinh tụm lại giống như tiếng một nghìn con vịt đang kêu". Ngày hôm sau, vợ thầy giáo này đến trường tìm ông, một nữ sinh đứng lên nói với ông rằng: "Ngoài cửa có năm trăm con vịt đang tìm thầy". Mọi người đều là nữ chắc tưởng tượng ra mình với con bạn thân tụm lại là thế nào rồi nhỉ.
Lục Thần Hòa giống như hạc giữa bầy gà, đứng xếp hàng trong đám người, Thị Y Thần thoáng cái đã nhận ra anh. Cô đi đến bên cạnh anh, giận run người nói: "Anh có biết không, anh nói lung tung như vậy thiếu chút nữa là hại chết tôi rồi."
Anh ném cho cô vẻ mặt khó hiểu.
Thị Y Thần cắn răng nói: "Anh trở thành bạn trai tôi từ khi nào? Tôi thừa nhận anh là bạn trai mình bao giờ? Xin anh đừng có tự mình đa tình nhận bừa với người nhà tôi là bạn trai của tôi vậy, được không? Anh có biết hành vi của mình rất thiếu trách nhiệm không, chuyện này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối."
Lục Thần Hòa phản đối nói: "Phải không? Tôi cho rằng lần trước ở nhà hàng xoay tròn, hai người chúng ta đã đạt đến mức độ hiểu nhau rồi."
"Ai nói với anh là tôi và anh hiểu nhau?" Rõ ràng là anh ta bị ấm đầu... Lần trước ở nhà hàng xoay tròn, đó là vì trốn tránh Cao Minh Dương, cô mới ngầm đồng ý để anh ta làm như vậy.
"Ok, đợi một lúc nữa tôi đến chỗ mẹ cô giải thích, tôi không phải là bạn trai của cô, chỉ là một khách hàng bình thường. Bởi vì cảm thông cho cô đã sắp ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn trai, lại không ngừng phải chạy khắp nơi để xem mắt, vậy nên mới động lòng, nói là bạn trai để an ủi người trong nhà một chút. Chẳng biết người lớn trong nhà cô nghe xong, sẽ có cảm tưởng thế nào?" Lục Thần Hòa nhún nhún vai dáng vẻ ung dung bình thản.
"Anh muốn chết sao! Anh dám nói lung tung như vậy! Cẩn thận tôi..." Thị Y Thần vung mạnh nắm tay, nếu không phải có nhiều người, một quyền này nhất định sẽ đấm lên gương mặt đáng ghét của anh ta.
Lục Thần Hòa nhoẻn môi, nửa giễu cợt Thị Y Thần, bỗng dưng ôm trọn quả đấm của cô.
Mu bàn tay nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng ngực anh truyền đến, nơi sâu thẳm trong trái tim dường như bị vật gì đâm nhẹ một cái, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân. Dưới ánh sáng đèn, đôi mắt hẹp dài thâm sâu của anh chợt lóe lên ánh sáng thâm thúy trong trẻo.
Cô vội vàng rút tay về, mi mắt rũ xuống, thu lại ánh mắt hoảng loạn. Tim vẫn đập thình thịch liên tục như trước, không thể không thừa nhận, cho dù là chế giễu, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của anh đều rất mê người.
Hàng người đã tiến lên phía trước rất xa, vừa vặn đến phiên Lục Thần Hòa.
Thị Y Thần lấy lại tinh thần, cướp lời: "Bao nhiêu tiền? Để tôi trả."
Lục Thần Hòa cầm thẻ ngân hàng đưa cho thu ngân, liếc Thị Y Thần một cái, vẻ mặt nghiêm túc, "Cô gái, xin cô đừng ở chỗ này tính toán như vậy, được không?"
Trong lòng Thị Y Thần cảm kích, nói: "Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Lục Thần Hòa mặc kệ cô, ký tên sau đó nhận lại thẻ và hóa đơn, đang muốn rời khỏi, lại bị cô kéo lại.
Lục Thần Hòa nhìn cô tỏ vẻ không hiểu.
Thị Y Thần do dự một chút, nói: "Vừa rồi chuyện anh tự xưng là bạn trai của tôi, tôi tạm thời đại nhân không chấp tiểu nhân, không tính với anh, thế nhưng... Nếu mẹ và dì lớn của tôi muốn vì chuyện hôm nay mà cảm ơn anh, muốn mời đến nhà ăn cơm tối hay là gì đó, anh nhất định phải từ chối, không được đồng ý, biết không?"
Bờ môi anh cong lên thành một hình vòng cung mê người, đáy mắt hiện lên ý cười, làm như không nghe thấy lời cô nói, trực tiếp đi đến chỗ hai người lớn.
"Này, tôi còn chưa nói xong..." Thị Y Thần không nhận ra anh hoàn toàn không để ý đến cô, lúc kịp phản ứng, anh đã đi xa rồi, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh qua đó, ngại vì có mẹ và dì lớn ở đây, cô không dám nói thêm gì nữa.
Đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Thị Quế Hoa, nhanh chóng đưa đơn thuốc cho Lục Thần Hòa, "Đi đóng tiền, sau đó mang hóa đơn đến tầng trệt chụp X quang hai vị trí thắt lưng và mông."
Ánh mắt chờ mong của Thị Y Thần nhìn chằm chằm vị bác sĩ, cảm thấy buồn bực. Tại sao vị bác sĩ này không đưa đơn thuốc cho cô, lại đưa cho Lục Thần Hòa? Nhìn anh ta thế nào cũng không giống người nhà. Cô đành phải chửi thầm đi theo Lục Thần Hòa đến chỗ đóng phí, sau đó cùng dì lớn đến phòng chụp X quang.
Nhận được ảnh X quang, bác sĩ liếc nhìn, nói: "Dì, thật tốt, chỉ là tổn thương phần mềm, nếu như té ngã ảnh hưởng đến xương thì phiền phức rồi." Bác sĩ làm vài thao tác trên màn hình vi tính, chờ in ra, lại một lần nữa tự nhiên đưa cho Lục Thần Hòa, "Đi đóng phí, sau đó đến quầy thuốc lấy thuốc, nhận xong rồi thì đến phòng truyền dịch, tiêu sưng, thuốc còn dư lại thì mai uống, chuyện gì không rõ có thể hỏi lại."
Đến phòng truyền dịch, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Thị Quế Hoa phàn nàn: "Bệnh viện thật không thể xem thường, ta sắp bị dày vò đến không chịu nổi nữa rồi, không bệnh cũng bị dày vò thành có bệnh. Tất cả bác sĩ đều nói không có chuyện gì, chỉ là tổn thương phần mềm, còn phải truyền nước làm gì."
Chính xác, Thị Y Thần tổng kết lại, chạy đi chạy lại từ lầu trên xuống lầu dưới mấy lần, gặp mặt bác sĩ khám qua không bao giờ quá năm phút, xếp hàng là mất nhiều thời gian nhất. Nếu không phải gặp được Lục Thần Hòa, cô và hai người lớn tuổi này ngày hôm nay thật đúng là quá sức chịu đựng. Thị Y Thần liếc mắt nhìn Lục Thần Hòa đang im lặng đứng bên cạnh, dáng người cao lớn, bờ vai dài rộng, làm cho người khác có cảm giác yên tâm, mặc dù lời nói có chút độc ác, thế nhưng giống như thiên sứ do thượng đế phái đến, lúc cô cảm thấy bất lực nhất, cho cô ít nước trong lúc lửa bỏng. Nhưng mà, cánh của anh ta vẫn chưa được làm sạch, vẫn còn màu đen.
Thị Y Thần không kìm được khẽ cong khóe môi, trong lúc ngẩng đầu lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Thần Hòa, đáy mắt hiện lên vẻ nhu hòa còn mang theo ý cười.
Thị Y Thần có cảm giác bị thu hút, thấp giọng nói: "Này, anh có phải nên rời khỏi đây rồi không?"
Lục Thần Hòa gật đầu, không than vãn một lời xoay người rời khỏi.
Thị Y Thần thầm nín thở, khẽ thở phào một hơi, nhưng không được bao lâu, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ thật sự rời khỏi, ai ngờ, anh đột nhiên quay lại mang theo rất nhiều đồ ăn cùng với mấy tờ báo.
"Sao anh lại quay lại?" Cô ngạc nhiên đến mức muốn tát vào mồm mình một cái.
Lục Thần Hòa đưa đồ ăn cùng với tờ báo cho cô, nhướng mày cười, "Nhân phẩm thăng hoa vẫn chưa làm xong."
"Ặc..." Thị Y Thần nhịn không được bật cười.
Trước đó Lục Thần Hòa liên tục chạy khắp nơi, giúp xếp hàng, lại sắp xếp ổn thỏa việc truyền nước, bà Thị cuối cùng cũng không bỏ qua chuyện này, nhân tiện nói: "Này... Tiểu Lục, tối nay có rảnh không? Đến nhà chúng ta ăn cơm đi."
Không đợi Lục Thần Hòa mở miệng, Thị Y Thần liền la lên: "Mẹ, buổi tối anh ấy còn phải xã giao, không tiện cho lắm." Cô nhìn Lục Thần Hòa không ngừng nháy mắt ra hiệu, ý muốn nói anh không được đồng ý.
Bà Thị thấy thế, mắt liếc xéo cô, nói: "Mắt con làm sao thế?"
Lục Thần Hòa cúi thấp đầu, cố nhịn cười.
Dì lớn phối hợp nói: "Tiểu lục à, con đừng ngại, hôm nay may là có con. Nếu con không đến nhà chúng ta ăn cơm, trong lòng dì đây sẽ cảm thấy áy náy. Con sẽ không làm dì phải áy náy chứ? Huống hồ con là bạn trai của Y Y, càng phải đến nhà chúng ta một lần."
"Dì lớn..." Thị Y Thần vừa mới mở miệng, liền bị bà Thị đạp sang một bên, một chữ "Mẹ" còn sót lại trong miệng vẫn phải gắng gượng nuốt vào.
Dì lớn cũng liếc cô một cái, tiếp tục nói với Lục Thần Hòa: "Tiểu Lục, con không cần lo lắng, nhà chúng ta đông người, nấu cơm, làm đồ ăn... chuyện gì cũng làm rất nhanh."
Bà Thị vỗ ngực đảm bảo, "Chỉ cần gọi một cú điện thoại về nhà, về đến nhà lập tức có cơm ăn."
Lục Thần Hòa khẽ nhoẻn miệng, nhìn Thị Y Thần một chút, nói: "Thật ra tối nay con cũng không có cuộc xã giao nào quan trọng lắm."
Chuyện này, Lục Thần Hòa vừa trả lời, bà Thị liền cầm điện thoại gọi về nhà, dặn dò chuẩn bị đồ ăn, đêm nay có khách quan trọng đến nhà.
Thị Y Thần nhìn tốc độ của mẹ và dì lớn, tìm một chỗ trống chen miệng vào cũng không có, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Lục Thần Hòa. Cô nắm ống tay áo của anh, kéo anh sang một bên, nói: "Lúc nãy xếp hàng, tôi đã nói gì? Sao anh có thể đồng ý đến nhà chúng tôi ăn tối?"
Lục Thần Hòa trả lời: "Cô mời tôi sao?"
Cô nói: "Không có."
Anh không trả lời, chỉ đưa tay, làm động tác đã hiểu rõ rồi.
"Anh đây rõ ràng là hiểu sai vấn đề. Tôi không mời anh, là mẹ tôi và dì lớn mở miệng mời anh, thế nhưng tôi đã nói anh nhất định không được đồng ý."
"Vì sao? Người mời tôi không phải cô. Cô có thể thay mặt mẹ và dì của mình sao?"
"Tôi..." Lục Thần Hòa hỏi lại làm cho cô cứng họng, tất nhiên cô không thể thay mặt mẹ và dì của mình, nhất thời nghẹn họng lại không muốn tỏ ra thua kém, "Anh làm vậy không phải gây khó dễ cho tôi sao? Đến nhà tôi ăn bữa cơm đối với anh có ích lợi gì? Anh muốn ăn gì cứ nói? Tôi mời."
"Cô có cần nhỏ mọn đến mức như vậy không? Chỉ là đến nhà cô ăn bữa cơm, chẳng lẽ sợ tôi ăn luôn người nhà của cô sao?" Lục Thần Hòa nhếch mép, bắt chước giọng điệu của cô.
Từ lúc lần đầu gặp nhau trong thang máy, trong ấn tượng của cô anh là một người đàn ông lạnh lùng ít nói, nhưng cãi nhau vài lần, cô phát hiện ra mọi chuyện không phải như trong tưởng tượng, tư duy của anh ta cực kỳ nhạy bén, có tài ăn nói, bản thân mình không phải là đối thủ của ta.
"Cô yên tâm đi, tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp, chuyện không nên nói thì nhất định sẽ không nói ra." Lục Thần Hòa cúi người kề sát bên tai cô thấp giọng nói.
Chuyện mà anh ta nói đến, chỉ có cô mới có thể hiểu rõ.
Cô không nói gì hỏi trời xanh, "Nhân phẩm của anh cả đời này e là không thể nào tăng lên được."
Lục Thần Hòa rút tờ báo trong tay cô, gõ nhẹ lên đầu cô một cách vô cùng thân thiết, "Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao*. Đừng quên cô vừa hứa sẽ mời tôi đi ăn, bữa cơm này tôi sẽ nhớ kỹ."
* Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích trong Kinh thi [Vệ phong – mộc qua]. Người cho ta quả đào, ta dùng mỹ ngọc báo đáp lại. Hiểu đơn giản là có qua, có lại.
Thị Y Thần trợn mắt há mồm nhìn Lục Thần Hòa cầm tờ báo, sải bước chân dài, ưu nhã đi đến chỗ vắng người, tìm chỗ trống ngồi xuống, lẳng lặng xem báo.
Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao?
Cái gì? Ý tứ trong lời nói lúc nãy của anh ta, là đêm nay đến nhà cô ăn cơm, sau đó cô phải mời anh ta đi ăn một lần nữa? Hờ, vô lại đến vậy sao... Cô biết ơn anh chiều hôm nay đã giúp đỡ cô lâu như vậy, thật ra dù anh không ở lại giúp đỡ, cô cũng có thể giống như trước kia, tự mình xoay sở được.
Dời ánh mắt, cô vừa vặn bắt gặp mẹ và dì của mình đang xì xào bàn tán gì đó, vẻ mặt hớn hở xem cô và Lục Thần Hòa tình nồng ý đậm đến mức nào. Cô chợt cảm thấy lạnh người.
"Y Y, tiểu Lục làm việc gì? Nhà có mấy người? Nhà ở đâu thế?"
Thời gian truyền nước biển khá lâu, lúc đầu, Thị Y Thần có thể nói chuyện phiếm cùng với dì lớn và mẹ, nhưng trò chuyện một chút lại dời ánh mắt lên người của Lục Thần Hòa. Ngoại trừ tên và nơi ở của anh, cô hầu như không biết gì về anh cả. Bất luận cho dù cô có bản lĩnh lớn hơn đi chăng nữa, hỏi nhiều thêm vài câu nhất định cô sẽ không còn đường thoát. Để đơn giản, cô giả vờ như chưa nghe thấy gì, học theo Lục Thần Hòa đang cầm tờ báo ngồi gần đó.
Lúc nước biển từng giọt, từng giọt truyền vào hết, Lục Thần Hòa đột nhiên đi đến, cầm tờ báo xem xong đưa cho cô như không có chuyện gì, "Không cần vội vàng rời khỏi, tôi chờ mọi người ngoài cửa bệnh viện."
Thị Y Thần dùng ánh mắt vô hồn đáp lại, thật ra không xem lời nói của anh ta ra gì. Bởi vì cô đã thầm nghĩ trong lòng từ lâu, chỉ cần truyền nước xong, cô sẽ lập tức đưa dì ra khỏi bệnh viện, chuồn đi cho êm chuyện. Cô không cần phải mời cái người qua đường giáp này đến nhà mình ăn cơm.
Chỉ là ngàn tính vạn tính, cô tính sai một chuyện hôm nay cô không lái xe. Xe đưa đi bảo dưỡng rồi, nơi xem mắt gần bệnh viện não khoa chỉ cách một con đường, lựa chọn đón xe đến đây thật ra cũng thuận tiện, nhưng mà ai ngờ lại gặp dì đi khám bệnh, lúc này ra khỏi bệnh viện lại gặp phải khó khăn.
Trên con đường này, ngoại trừ bệnh viện não khoa, còn có hai bệnh viện khác, cách nhau rất gần, vậy nên số lượng xe qua lại rất lớn.
Trước cửa bệnh viện đông nghịt, hàng xe thật dài nối đuôi nhau không dứt, tiếng kèn bên tai cứ vang lên liên tục, phía cổng và lối dành cho người đi bộ qua lại càng nhiều hơn. Mấy chục mét mới có một trạm xe buýt, chỉ cần bắt gặp một chiếc xe buýt, lập tức sẽ bắt gặp một đám người ùa lên.
Thị Y Thần nhíu mày, không ngừng nhìn xe cộ đang di chuyển trên đường, xe taxi qua lại hầu như đều có đèn màu xanh gắn trên nóc xe biểu hiện đã có người.
Thật sự là ngày xui của cô mà!
Lúc cô khó khăn nhất, Lục Thần Hòa bước từng bước ưu nhã tiến về phía cô, "Xe của tôi ở phía trước."
Cách đó hơn năm mươi mét, có một chiếc xe màu bạc quen thuộc đang đỗ bên đường, nhanh chóng hiện đèn vàng.
Lục Thần Hòa giống như con giun trong bụng cô vậy, liếc mắt một cái đã xuyên thấu tâm tư của cô. Anh thấp giọng nói: "Đừng hòng vứt bỏ tôi, tôi không tìm đến nhà cô, không ăn cơm. Bây giờ là giờ tan tầm, nếu cô muốn cùng dì của mình khập khiễng đứng chen chút trên xe buýt về nhà hoặc là đứng ở đây hơn một giờ để chờ taxi, tôi không có ý kiến. Nhưng mà làm "bạn trai" của cô, rõ ràng là có xe lại không giúp đỡ người trong nhà, không biết cô sẽ giải thích thế nào với người lớn đây?"
"Anh có thể im miệng được rồi." Cô liếc anh một cái.
Lục Thần Hòa nhếch khóe môi một cái, đỡ Thị Quế Hoa, đi về phía chiếc xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com