Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117

Hiện tại, Cao Minh Thư đang được chuyển tới một bệnh viện tư nhân ở vùng ngoại ô để tĩnh dưỡng vì chồng cô ấy lo sợ cô sẽ bị trầm cảm sau khi mất con. Chẳng ai để tâm đến cô ngoài Michael và bạn thân cô-Đổng Tuấn Trác, cũng chỉ hai người đó mới đến thăm Cao Minh Thư thường xuyên. Nhà họ Cao từ bỏ cô rồi, chẳng ai còn để tâm đến đứa cháu gái bọn họ, dù gì đứa tiếp theo có là trai hay gái cũng chẳng đến lượt bọn họ hưởng phúc.

"Michael nghi ngờ chuyện này không phải tai nạn, dù sao gia đình cậu ấy cũng không hoà thuận lắm."

Cứ nhìn cách họ đối xử với Cao Minh Thư và Vũ Linh Chi là biết, cháu ruột chẳng khác gì đồ thừa thãi còn cháu dâu lại như bà hoàng. Cao Minh Thư đang là người yếu thế nhất trong nhà, hãm hại cô chẳng đem lại lợi lộc gì. Những nghĩ lại, kẻ hại người khác chỉ cần bị khiêu khích, hoặc đơn giản là người đó chướng mắt, người đó đã sẵn sàng ra tay rồi, hơn nữa cũng biết thể nào ông cụ cũng đứng về phía hắn.

Michael nghi ngờ không phải là không có lí do. Những kẻ quyền thế, ai biết họ có thể làm ra những trò gì.

"Bố mẹ Cao Minh Thư bị tai nạn ở công trường khi cô ấy còn nhỏ, bây giờ cô ấy không còn ai ở bên cạnh cả. Michael muốn dành thời gian cho em gái mình."

"Vậy cũng tốt ạ."

Chu Viễn Đông cụp mắt. Chuyện của nhà người khác, cậu không tiện xen vào.

Chuyện Cao Minh Thư hút thuốc vẫn vương vấn trong tâm trí cậu, cậu chỉ kể nó cho người yêu mình nghe. Có lẽ, Đổng Tuấn Trác biết, khi anh ta đến tìm Cao Minh Thư ở khu vườn đêm hôm đó, trông anh ấy chẳng hề ngạc nhiên, điều mà có khi đến chồng cô ấy cũng chẳng biết. Chu Viễn Đông lắc lắc đầu, không suy đoán lung tung nữa.

Ít phút sau, Đỗ Thái Sơn mới tìm thấy cậu giữa đám người đông nghịt. Trên tay anh cầm hai ly cocktail, đưa cho cậu một, ly còn lại giữ cho mình. Nguyễn Vũ liếc xéo anh ta rồi rời đi trước, đến nơi Trần Khánh Dư đang nốc rượu như uống nước lã đằng xa. Đỗ Thái Sơn cũng tựa lưng lên quầy bar, nửa khuôn mặt nhuộm trong ánh tím tăm tối, hỏi:

"Hai người vừa nói chuyện gì thế?"

"Anh Vũ đoán ra hết những chuyện chúng ta làm hôm qua rồi."

Đỗ Thái Sơn cười mỉm, chẳng quan tâm đến chuyện ấy lắm. Thấy Chu Viễn Đông cứ vặn vẹo người, Đỗ Thái Sơn mới biết là cậu còn chưa hết mỏi bèn bảo cậu ngồi nghỉ ở quầy bar. Sau bữa tiệc, bọn họ còn định hẹn nhau ở trường bắn ảo nhưng Đỗ Thái Sơn lo sợ cậu mệt nên định rời lịch sang ngày khác, Chu Viễn Đông từ chối quả quyết, cậu không mỏi đến mức ấy.

Đỗ Thái Sơn chạy đi lấy bánh ngọt giúp cậu.

Khuôn mặt Dung Thanh chiếm cả màn hình lớn. Chu Viễn Đông ngắm nhìn hai người họ hạnh phúc bên nhau, Phạm Quý và cậu ta bỗng trở nên thật xa vời và hoài niệm. Mới vậy mà đã tròn 1 năm. Cậu ngồi lẻ loi một mình, không để ý lắm tới những người chung quanh.

"Tao nhờ mày chuyện này chút được không...? Bố tao lại vay tiền và tối hôm qua, chúng nó lại tìm đến cửa..." Điêu Sa Khê cắn môi: "Mày có thể cho tao vay thêm tiền được không. Tao thật sự không muốn nợ mày nữa nhưng tao rất cần nó, ông ấy bị đánh nhập viện mất rồi... tao thật sự không biết phải làm gì cả, tao chắc chắn sẽ trả mày."

"Chúng lại đến nữa hả? Có cần tao gọi cả bảo tiêu đến cho mày không?" Đào Trình Tu vừa bực bội vừa lo lắng.

"Tao không muốn mày bị dính vào vụ này."

"Mày cần bao nhiêu tiền?" Đào Trình Tu hỏi lo lắng: "Mày không cần áp lực quá, bao giờ kiếm được tiền trả tao cũng được, cứ lo cho bản thân trước đi."

Điêu Sa Khê cắn môi, nói ra một con số. Với cậu ta, số tiền ấy chẳng đáng bao nhiêu. Gia đình Đào Trình Tu có điều kiện, cậu ta chẳng phải đau đầu vì tiền bạc cũng chẳng hiểu được đâu là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề tiền bạc.

Ngồi sau lưng họ, Chu Viễn Đông vô tình nghe thấy tất cả. Đây không phải lần đầu tiên, trước đây Đào Trình Tu đã từng kể với cậu về chuyện này, những lần vay tiền ấy không dừng lại ở lần 1, lần 2 mà có khi đã cả chục lần khác. Đào Trình Tu rất ngây ngô, hào sảng và tốt bụng, không đời nào nó nghi ngờ Điêu Sa Khê, bản thân Chu Viễn Đông cũng luôn nhận định Điêu Sa Khê là người tốt, chỉ là cậu ấy sống quá thiếu thốn.

Chu Viễn Đông không nghĩ mình có đủ tư cách để khuyên Đào Trình Tu tiêu tiền ra sao, cậu bèn giữ im lặng.

Bữa tiếc kéo dài từ 3 giờ chiều đến hơn 7 giờ tối. Chu Viễn Đông xin về sớm nửa tiếng rồi kéo Đỗ Thái Sơn chạy mất. Mất gần 30 phút nữa để đến trường bắn ảo. Hai người được phát cho một bộ áo bảo hộ bên ngoài, một chiếc kính và một khẩu súng phát sáng như trong Star Wars. Xong xuôi, nhân viên dẫn cả hai lên tầng 2, ghép đội với một nhóm người chơi khác, được kí hiệu bằng màu sắc phản quang trên áo. Chu Viễn Đông vẫn đội mũ, đeo khẩu trang kín mít vì sợ ai đó phát hiện ra cậu.

Kết thúc trò chơi, trời bỗng đổ mưa. Trước đó, Chu Viễn Đông đang đi dạo cùng anh ở công viên đối diện thì một giọt nước rơi trên mu bàn tay cậu. Chu Viễn Đông ngẩng đầu, nước mưa xối xả như thác nước ập xuống. Hai người nắm tay nhau, chạy như hai con thiêu thân.

May mắn, gần đó có một hàng quần áo. Đỗ Thái Sơn mua đồ cho cả hai rồi thay quần áo trong phòng thử đồ. Bên ngoài, nhân viên đang lau những vũng bước trên sàn do cả hai gây ra, Chu Viễn Đông áy náy, chạy ngay tới giúp họ. Tầm 9 giờ tối, bọn họ đã đóng cửa nên hai người không thể nán lại lâu. Bên ngoài, trời vẫn mưa tầm tã. Đỗ Thái Sơn mua một chiếc ô, chạy xuống hầm khu vui chơi ban nãy lấy xe còn cậu thì nép dưới mái hiên toà nhà.

Tiếng mưa giòn giã vang bên tai. Đoạn đường trước mặt cậu bỗng chốc nhoè đi, ánh sáng mờ ảo từ đèn pha ô tô biến mất nhanh như cắt sau làn nước, mưa dội lên mái hiên, cứ chốc chốc lại đổ ập xuống mặt đường tựa thác chảy.

Chu Viễn Đông hơi ngẩn người, lạc trong tiếng mưa.

Bỗng, một chiếc xe xám đỗ đối diện cậu. Cửa buồng lái bật mở, một chiếc ô được bung ra. Đỗ Thái Sơn đứng dưới ô, vội chạy ra đón cậu. Chu Viễn Đông còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Thái Sơn đã ôm vai cậu. Hai bóng người đen nhèm băng qua đường, nước mưa bắn tung toé, vẩy ướt ống quần cậu. Đỗ Thái Sơn mở cửa ghế phụ, che ô cho Chu Viễn Đông vào trước.

Khi ô nghiêng, Chu Viễn Đông để ý thấy một bên vai anh đẫm nước. Cửa xe đóng lại, Đỗ Thái Sơn chạy sang ghế lái, lúc này mới ngồi vào trong xe.

Đỗ Thái Sơn thật sự rất thương cậu.

"Trời mưa to quá em nhỉ."

Đỗ Thái Sơn cười, thu ô về. Đứa nhỏ bên cạnh anh im lặng một hồi, nhỏ giọng: "Vai anh ướt hết rồi."

"Không sao đâu, ngồi trong xe một lúc là áo sẽ khô ngay thôi."

Chu Viễn Đông bỗng ngả đầu lên vai anh. Khoảng không trong xe ngăn cách hai người với thế giới nhộn nhịp bên ngoài, với tiếng nước chảy xối xả và thanh âm bánh xe rít gào trên mặt đường. Thời gian giữa họ như ngừng lại.

"Em..." Đỗ Thái Sơn bối rối, nhưng khi thấy cậu dụi đầu lên vai mình, giọng anh bỗng dịu dàng gấp vài lần: "Đừng tựa lên vai anh, em sẽ bị ướt đấy...".

Chu Viễn Đông không chịu tách ra. Hai người cứ ngồi trầm ngâm như vậy, mặc kệ thế giới xô bồ bên ngoài. Bàn tay Đỗ Thái Sơn khẽ xoa mái tóc xoăn, sự mềm mại ấy phủ lên lòng bàn tay anh. Chiếc xe dừng lại bên đường, chẳng một ai chú ý đến, con đường mưa bỗng chốc vắng vẻ, nước lõm bõm dưới lốp xe. Ánh đèn đường đứt quãng như màn hình ti vi hỏng, ánh sáng của nó chẳng thành hình. Dưới ánh sáng ấy, những giọt mưa lấp lánh tựa pha lê, rực rỡ trong phút chốc rồi nhanh chóng chìm trong màn đêm.

Bỗng, Đỗ Thái Sơn đưa tay còn lại, nâng mặt Chu Viễn Đông. Anh ấy hôn cậu.

Chu Viễn Đông hơi rướn cổ lên, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cậu cảm nhận được vành tai nóng hổi của cậu bị ngón tay người đàn ông khẽ miết, Đỗ Thái Sơn đưa lưỡi vào, cạy răng cậu ra, bàn tay vuốt tóc cũng chuyển sang đỡ gáy cậu. Khi cả hai tách ra, chóp mũi vẫn cọ vào nhau. Đỗ Thái Sơn mê mang nhìn cậu, rồi anh lại tiếp tục hôn Chu Viễn Đông.

Những đám mây đen xì vẫn không ngừng đổ mưa.

"Ra ghế sau nhé." Đỗ Thái Sơn hỏi khi bàn tay anh vừa bám lên eo cậu, thanh âm trở nên trầm ấm hơn phần nào. Chu Viễn Đông thở dốc, phải mất một lúc mới gật đầu một cách khó khăn.

"Ừm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com