Chương 144
Sau đám tang, hai người họ bí mật thu dọn đồ đạc trong phòng cô gái, chuẩn bị trở về nhà tang lễ. Người đáng nhẽ ra phải gặp bọn họ sau đám tang để bàn bạc nốt về các điều khoản đã đưa ra lại không thấy xuất hiện, đôi vợ chồng ấy đang ngồi bên cạnh cỗ quan tài của cô con gái, gục đầu xuống mà khóc.
"Họ sẽ ân hận cả đời."
"Thế không tốt sao?" Phạm Bình Nguyên nhẹ giọng: "Hai người đó đã phạm sai lầm rồi, không phải lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa. Ta chỉ được phép phạm sai lầm khi ta đủ khả năng gánh vác sai lầm ấy. Và bọn họ thì không kịp rồi, vậy nên cứ ân hận cả đời đi vì cuộc đời của đứa con bọn họ dứt ruột đẻ ra, bọn họ không trả được."
Phạm Bình Nguyên nói đúng, những gì cậu có thể làm cho cô ấy, cậu đã làm hết rồi, ngay cả khi không nhận được bất cứ thứ gì cũng chẳng sao.
Tạ Lưu An chất đồ lên xe, vươn tay đóng cốp lại.
"Anh ơi."
Từ sau căn nhà gỗ, một đứa nhỏ 7-8 tuổi ngượng ngùng nấp sau bức tường, rụt rè gọi cậu. Tạ Lưu An đã nhìn thấy nó, đứa bé ấy là cô nhóc tết tóc hai bên đi cạnh đôi vợ chồng già.
Thấy Tạ Lưu An nhìn mình, nó luống cuống, dúi vào tay cậu một bịch kẹo hoa quả và một cái bóp nhỏ màu hồng. Nó lấy hết can đảm, nói:
"Em tặng anh."
Tạ Lưu An ngẩn người một lúc, quay sang nhìn anh. Phạm Bình Nguyên bỗng cảm thấy buồn cười.
"Em ấy tặng em mà, em nhìn anh làm gì?"
"Em tặng anh sao?"
"Đúng vậy." Con bé lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng: "Cảm ơn anh...đã giúp chị gái em. Chị ấy ở trên thiên đàng sẽ rất vui."
"Đó là điều anh nên làm mà. Những thứ này anh không nhận đâu." Tạ Lưu An mỉm cười bất đắc dĩ, xoa đầu con nhỏ.
"Không được! Chị em đã sống rất khổ sở rồi, anh là người đầu tiên tôn trọng chị ấy, nếu chị ấy ở đây, chắc chắn chị ấy cũng sẽ tặng anh quà thôi."
Trong suy nghĩ của trẻ con, cứ được yêu quý là sẽ có quà.
Tạ Lưu An im lặng một lúc, cười:
"Anh không phải người đầu tiên, người đầu tiên là em mới đúng. Anh sẽ nhận túi kẹo. Tạ Lưu An cầm lấy cái túi ni lông từ tay nó: "Còn tiền thì không, em nên giữ lại chúng để sau này mua những gì em thích."
Đứa nhỏ ấy có vẻ không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay chào hai người họ. Lần đầu tiên cậu từ chối một gia đình cũng là lần đầu tiên cậu được cảm ơn. Tận tới lúc trèo lên xe rồi, mặt Tạ Lưu An mới bắt đầu đỏ ửng như gấc chín.
Cậu ấy cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.
Đi được 20 phút mà Tạ Lưu An đã ăn hết 3 cái kẹo rồi, nom vô cùng thỏa mãn. Phạm Bình Nguyên nhìn một lúc cũng phải bật cười, hỏi:
"Nó ngon tới mức đó sao?"
"Một phần thôi, cái quan trọng là sức mạnh của tình thương nha."
Tạ Lưu An không nhìn Phạm Bình Nguyên, bắt đầu bóc cái thứ tư.
"Chịu em rồi, em không định để bụng ăn trưa à?"
"Bụng em rộng lắm, ăn bao nhiêu cũng không no nổi đâu."
"Chẳng phải em-"
Đang nói, Phạm Bình Nguyên bỗng dừng lại bởi Tạ Lưu An không ăn viên kẹo thứ tư mà lại nhét nó vào miệng anh. Trong phút chốc, đại não anh trống rỗng như vừa lọc bộ nhớ.
"Ngọt."
"Đúng rồi, kẹo hoa quả mà làm sao không ngọt được."
Tạ Lưu An hí hửng thu tay về, bọc tiếp viên kẹo tiếp theo.
Không, ý anh không phải thế.
Phạm Bình Nguyên cảm giác từ sau hôm bị cô gái tự sát dưới sông kia dọa cho một vố, tim của anh đập không được ổn định cho lắm. Đây là lần thứ 2 chỉ trong một ngày rồi và thậm chí anh còn buột miệng nói ra một câu chẳng có chủ vị gì nữa.
Phạm Bình Nguyên nghĩ mình có bệnh rồi.
Có lẽ là do Chu Viễn Đông thật sự đã cảm động, vậy nên cảnh đó mới diễn ra rất mượt mà. Cậu thích cách Phạm Bình Nguyên cảm thông với những người chuyển giới không được công nhận bởi xã hội và chính gia đình họ, những áp lực, nỗi đau mà họ phải gánh chịu, cậu không thể thấu hiếu toàn bộ và Phạm Bình Nguyên cũng thế. Vậy nên, anh ta đã chọn tôn trọng và sẻ chia với họ, ngay cả khi họ đã nhắm mắt xuôi tay.
Phạm Bình Nguyên rất đáng quý.
Đỗ Thái Sơn thừa nhận, Phạm Bình Nguyên có gây ảnh hưởng lên anh, nhưng là theo chiều hướng tốt mà chuyện đó gần như chưa từng xảy ra. Có lẽ, về một mặt nào đó, tính cách của nhân vật vốn đã có phần tương tự, đặc biệt là cách đối xử với người mình yêu. Phạm Quý không khiến anh bị tác động quá nhiều, hai người vốn đã khác xa nhau, giống như bao vai khác anh từng diễn.
Anh không có bạn bè là người chuyển giới, nhân viên nếu có thì anh cũng không nắm được hết vậy nên dường như, anh không mấy để tâm đến họ. Phạm Bình Nguyên đã khiến anh nghĩ lại và nhận ra rằng, sự cảm thông, hiểu biết của anh vẫn còn quá nông cạn.
Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ thử nói chuyện với họ.
Hôm sau, bọn họ được nghỉ gần 5 ngày trước khi bắt đầu cảnh quay mới, cảnh sau là một phân đoạn hành động, tổ đạo cụ cần thời gian để chỉnh lại địa điểm quay.
Cả 5 ngày, Đỗ Thái Sơn đều dành cho công việc. Anh vừa nhận được một dự án phim điện ảnh mới, dự kiến sẽ khởi quay ngay sau khi phim bọn họ kết thúc. Hơn thế, Đỗ Thái Sơn còn công việc tại công ty phải lo. Vậy mà anh vẫn dành thời gian đưa đón cậu đi học, thỉnh thoảng là đi siêu thị cùng nhau, bạn trai như vậy không thể tìm thấy trên đời người thứ hai.
Người duy nhất giờ thành người yêu cậu rồi, nghĩ đến đây, Chu Viễn Đông vô cùng thỏa mãn.
Chập tối, Đỗ Thái Sơn ngồi làm việc trong thư phòng như thường lệ. Ngoài cửa, Chu Viễn Đông ngó đầu vào, thấy anh không nói gì thì rón rén lại gần như một con mèo nhỏ bước đi. Cậu đứng bên cạnh anh nhưng dường như Đỗ Thái Sơn đang tập trung nên không để ý, thấy vậy, Chu Viễn Đông khẽ gọi:
"Anh ơi."
"Anh đây."
Đỗ Thái Sơn tự giác quay sang, vừa nhìn thấy cậu, biểu cảm trên khuôn mặt anh bỗng cứng lại trong khoảnh khắc.
Đứa nhỏ mặc đồng phục thủy thủ, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp váy chỉ ngắn tới đầu gối. Trên ngực cậu đeo một chiếc nơ nhỏ màu đỏ, sắc xanh thẫm của bộ đồng phục lại càng khiến làn da trắng nõn và khuôn mặt đẹp như một con búp bê sứ. Chu Viễn Đông cười rạng rỡ.
"Cái này là người khác tặng phải không?"
"Sao anh biết hay thế?" Chu Viễn Đông bất ngờ.
"Bởi vì nếu là em thì em sẽ không chọn màu này đâu."
"Đúng rồi, anh Hình tặng em đó." Chu Viễn Đông xoay một vòng: "Anh thấy thế nào?"
Đỗ Thái Sơn mỉm cười:
"Đẹp lắm tình yêu, thật sự rất hợp với em."
"Em mặc cái này ra đường được không anh?"
"Được chứ." Đỗ Thái Sơn trả lời mà không hề suy nghĩ. Chu Viễn Đông biết anh nói vậy.
"Nhỡ có người chê em con trai mà lại đi mặc đồ nữ thì sao?"
"Chà, vải vóc vốn không có giới tính mà." Đỗ Thái Sơn đáp dịu dàng, anh ấy vẫn luôn đối xử với cậu như thế: "Thật thiện cẩn khi chê bai người khác như thế, đừng lo, anh luôn ở bên cạnh cạnh em."
Chu Viễn Đông cười tươi rồi chạy biến ra khỏi phòng. Một lúc sau, cậu trở lại với một chiếc váy khác ngắn bằng một nửa cái trước, gần như để lộ cả bắp đùi trắng như trứng gà bóc, nhìn mà phải ghen tị. Hiển nhiên, tác giả của thứ này cũng là Từ Thiên Hinh.
Đỗ Thái Sơn quét mắt một hồi, im lặng.
"Em không mặc quần tất sao?"
"Không, nếu em không mặc thì không được ra ngoài ạ?"
"Không phải thế, nó không hề phạm pháp." Đỗ Thái Sơn cười nhẹ đầy nuông chiều.
Nghe vậy, Chu Viễn Đông cười toe toét, trèo vào trong lòng anh ngồi. Con mèo nhỏ ngọ nguậy để tìm vị trí thoải mái nhất rồi vươn vai một cách đầy thoả mãn, Chu Viễn Đông đưa tay lên khẽ miết hai nốt ruồi bên gò má anh. Tiếng cười trầm ấm phát ra từ cổ họng Đỗ Thái Sơn, anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên đùi cậu, vuốt ve nó một cách đầy nâng niu mà tưởng như vô tình, ánh mắt không hề rời khỏi đứa nhỏ.
"Tháng 5 này em là em thi tốt nghiệp rồi, anh đến xem nhé."
"Được sao?" Đỗ Thái Sơn bất ngờ.
"Ừm, được mà, nhưng mà không được ngồi trực tiếp đâu mà đứng cách một tấm kính đó, anh có thể gặp em sau khi em hoàn thành phần thi của mình, anh cũng có thể theo dõi các bạn khác nữa, bọn họ đều rất tài năng."
"Tất nhiên anh sẽ đến rồi em yêu."
Đỗ Thái Sơn thơm má cậu. Đứa nhỏ đạt được mong muốn thì cười khúc khích, vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh để trở về phòng. Chân vừa chạm xuống đất, Chu Viễn Đông bị Đỗ Thái Sơn kéo lại, cả người bị ôm ghì trong lòng bởi cánh tay rắn chắc, đan chặt sau lưng cậu.
"Em định chạy đi đâu thế?"
Giọng anh trầm ấm khiến lỗ tai Chu Viễn Đông bất giác ngưa ngứa. Cậu trề môi: "Em rủ được anh xong xuôi, giờ em về nằm trước đây, vừa làm gián đoạn công việc anh rồi."
"Làm anh bị gián đoạn tiếp đi, anh không muốn quay lại."
Đỗ Thái Sơn vùi đầu vào hõm cổ Chu Viễn Đông, khẽ hít một hơi đầy tham lam, buộc đứa nhỏ phải vòng tay ôm cổ mình. Bàn tay anh khẽ men theo bắp đùi trắng ngần, thỉnh thoảng, ngón tay còn khẽ miết nhẹ lên làm da mềm mịn, rồi những ngón tay nghịch ngợm ấy mỗi lúc một tiến lên trên, chạm tới lớp váy ngắn xộc xệch. Rồi, hô hấp của cả hai bỗng trở nên rối bời, từng nhịp thở va vào nhau một cách vụng về, cuối cùng lại hoà quyện trong tiếng tim đập thình thịch liên hồi và nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập. Mái tóc xoăn kia cọ lên chóp mũi, Đỗ Thái Sơn lại càng ôm cậu thật chặt, chân đứa nhỏ chới với, cứ như quẫy không ngừng vì chẳng thể chạm xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com