Chương 148
Cảnh tiếp theo rất đơn giản, chỉ là hai nhân viên còn lại của Phạm Bình Nguyên đã trở về. Một người là Huỳnh Chấn Nam do Tăng Nhật Duy đóng, một người là Nguyễn Việt Duy do Michael thủ vai, cả hai đều là những vai phụ đơn giản, không có quá nhiều cảnh khó nhằn.
Lí do Huỳnh Chấn Nam nghỉ làm là do bị gãy tay, một đứa trẻ cấp 2 to lớn đã lỡ đè lên người nó. Còn với Nguyễn Việt Duy là bố nó bị ung thư nhưng thực chất là giả bộ để gọi nó về, nhân cơ hội, Nguyễn Việt Duy nghỉ cật lực cho hết số ngày đã xin.
Bọn họ quay phim hướng dẫn định kì cho các trường đại học như đã thỏa thuận, rồi anh cả của Phạm Bình Nguyên là Phạm Giai Hằng cũng tới. Nhưng sau đó, Phạm Bình Nguyên bị bệnh, điều đó thể hiện ở việc anh mắc sai lầm trong một ca khâm liệm như thường lệ. Tạ Lưu An đã chăm sóc anh cả ngày.
Theo một góc độ nào đó, Phạm Bình Nguyên có phần giống Chu Viễn Đông. Anh ta luôn là người bảo vệ, tự gặm nhấm nỗi đau và cơn bệnh một mình suốt những tháng ngày dài đằng đẵng, chẳng vì là con út mà trở nên phụ thuộc vào hai người anh, ngược lại còn chăm sóc bọn họ, một câu kêu ca cũng không nói, chỉ thưa rằng mình ổn, luôn luôn là như vậy.
Tạ Lưu An là bến bờ, là ngôi nhà của anh, chỉ một lần, Phạm Bình Nguyên đã trút bỏ lớp vỏ cứng rắn ấy để dựa dẫm vào cậu. Ở anh ta, Chu Viễn Đông thấy bản thân mình, cái ngày mà Đỗ Thái Sơn run giọng nói với cậu rằng anh là gia đình của cậu, trong lòng cậu bỗng nóng hổi, cả vành mắt cũng vậy, giống như Phạm Bình Nguyên.
Quay được nửa bộ phim, Chu Viễn Đông vẫn không bị nhập vai thái quá, chỉ chưa thoát vai kịp trong những tích tắc ngắn ngủi khi máy quay vụt tắt. Dù bất cứ lí do là gì, Chu Viễn Đông vẫn thấy tự hào khôn xiết.
9 giờ sáng, một chiếc Mercedes đen xuất hiện trước cổng học viện Âm nhạc, bốn bánh lăn dài trong khoảng sân rộng thênh thang rồi dừng lại tại bãi đỗ. Một người đàn ông bước xuống, anh ta cao dong dỏng, đeo kính râm, tay áo sắn lên gọn gàng, chiếc quần Tây lại càng tôn lên đôi chân dài miên man. Chiếc đồng hồ bạc loé lên tựa pha lê lộng lẫy dưới ánh nắng vàng ruộm của buổi hè về.
Trong sân trường vắng ngắt, toàn bộ học sinh đều đang chuẩn bị chờ tới giờ thi. Đỗ Thái Sơn cởi kính râm, tới toà nhà mà Chu Viễn Đông đã gửi. Tất cả học viên đều thi cùng một toà nhà, mỗi khoa một tầng. Đỗ Thái Sơn sải bước trên cầu thang, cái nóng nực chớm hạ chẳng gay gắt như ngày hè tháng 6 mà còn man mác hương vị se lạnh của mùa xuân.
Trùng hợp, khi Đỗ Thái Sơn đến cũng là lúc đứa nhỏ bắt đầu thi.
Trông cậu ấy thật sạch sẽ, màu áo trắng tinh khôi trở nên thanh thoát đến lạ. Ngón tay Chu Viễn Đông gảy trên dây đàn, rồi cậu ấy nhắm mắt lại, hàng mi cong cong rủ xuống như dây liễu. Khúc Danse Macabre của Camille Saint Saens, đó không phải lần đầu tiên anh nghe thấy giai điệu dồn dập, cả thế giới nhảy múa theo tiếng nhạc, và cả bộ xương khô nằm sâu dưới hầm mộ, tất cả giao thoa với nhau, chẳng hề còn sự tồn tại của giai cấp, chỉ còn âm nhạc tưởng chừng như vĩnh cửu trong đêm tối.
Chu Viễn Đông kéo violin, sau lưng có nhạc sĩ đệm đàn. Giữa sân khấu tráng lệ, cả thế giới hút về phía cậu.
Điệu nhạc tươi vui thôi thúc những bộ xương cùng nhảy múa, nhưng rồi những động tác bỗng ma mị mà điên cuồng, thứ thanh âm nhanh như vũ bão ấy báo hiệu thời khắc bình minh chói lọi, và tất cả nằm lại mặt đất trong tiếng đàn sầu thảm của tử thần.
Ngẩn ngơ, Đỗ Thái Sơn nhìn cậu. Có lẽ anh không nên bất ngờ, đây không phải lần đầu tiên Chu Viễn Đông chơi đàn. Cây vĩ cầm ấy là anh tặng cậu hôm sinh nhật, anh nhận ra. Chàng trai ấy là kiểu người dù đã thấy bao nhiêu lần vẫn khiến người ta choáng ngợp, ngộp trong ánh hào quang lộng lẫy. Cậu thậm chí còn chẳng có đủ thời gian để luyện tập vì lịch quay phim chồng chất lên lịch học, lịch tập luyện, chỉ khi trời đã về đêm, cậu mới có chút thời giờ ít ỏi để tự luyện. Chu Viễn Đông của anh sinh ra là để nổi tiếng, cậu ấy thuộc về ánh đèn sân khấu.
Kết thúc, Chu Viễn Đông mở mắt, lớp mồ hôi mỏng trên chiếc trán trắng nõn chẳng khác nào một lớp pha lê trùm trên khuôn mặt cậu. Khi cậu ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp Đỗ Thái Sơn đứng bên ngoài. Trong thoáng chốc, đứa nhỏ mỉm cười tươi rói như đoá hoa sau mưa.
Đỗ Thái Sơn vô thức bật cười theo.
Kí tên xong, Chu Viễn Đông rời khỏi phòng thi. Chẳng mất bao lâu để cậu chạy đến bên Đỗ Thái Sơn, đứa nhỏ ôm choàng qua cổ anh, một hơi thở ấm áp ập tới, cả người Đỗ Thái Sơn ngập trong hơi ấm ấy, chóp mũi cọ lên lớp vải trắng mềm mại và cả làn tóc xoăn mượt mà, cảm nhận hương thơm nhè nhẹ toả ra từ cơ thể cậu.
"Anh đến lâu chưa?"
Chu Viễn Đông trèo xuống khỏi người anh. Hai người rời khỏi phòng thi, tránh cho người khác bắt gặp.
"Vừa kịp phần thi tốt nghiệp của em."
"Vậy thì tốt quá."
Chu Viễn Đông cười, khoé mắt cong cong.
Tiếng lá xào xạc rung động cả không gian.
"Anh muốn xuống xem các bạn bên khoa thanh nhạc thi không?"
Nghĩ thấy anh đã xin nghỉ cả ngày, Đỗ Thái Sơn gật đầu đồng ý.
"Em biết bạn bè khoa khác sao?"
"Em chơi với tất cả các khoa."
Chu Viễn Đông cười lanh lảnh.
Phần trình diễn của khoa thanh nhạc như một buổi opera sống mà anh được xem trực tiếp. Đỗ Thái Sơn và Chu Viễn Đông đứng đó rất lâu, hết 20 phút lại tới tầng của khoa piano để xem học viên biểu diễn.
Gần trưa, Đỗ Thái Sơn chở cậu đi ăn. Lúc hai người xuống lầu, không ít sinh viên khác ngoái nhìn theo, có thể là vì ngoại hình, cũng có thể là vì họ thật sự biết rõ hai người. Đám bạn trong học viện của Chu Viễn Đông vừa thấy cậu đi cạnh Đỗ Thái Sơn, một đứa đã la ầm lên: "Á! Ai kia thi xong có bạn trai đón kìa!". Nghe vậy, nhóm còn lại cười phá lên.
Chu Viễn Đông lè lưỡi với bọn họ.
Cậu không biết rằng, tưởng như chuỗi ngày trong showbiz của cậu sẽ trôi qua bình lặng sau vụ Cấn Thành Đạt, Trần Khánh Dư bỗng được mời tới toà New Century Music vì cậu.
Trong căn phòng trên tầng thượng, bốn người đàn ông ngồi vây quanh chiếc bàn tròn. Bọn họ hầu hết đều thuộc tuổi trung niên, chỉ có Trần Khánh Dư là trẻ nhất, vậy mà chẳng thế đánh bại được đạo diễn Liêm bên Big Cheese, trông ông ta còn non nớt hơn ông. Mọi người đều biết, lão ta không chỉ là một đạo diễn bình thường mà là chủ tịch của Big Cheese, một công ty giải trí nhỏ trong thành phố.
Ông chủ của New Century Music, Big Cheese và WineNight, người còn lại chính là vị chủ tịch của GHtv, chẳng khác nào họp hội nghị bàn tròn. Người đàn ông còn lại vừa nhìn đã biết là kẻ rất khó tính, biểu cảm nhăn như táo bón, từ đầu đến cuối chẳng cười lấy nửa tiếng, trái ngược hoàn toàn với đạo diễn Liêm.
Bọn họ ở đây là có lí do.
"Đó là đề xuất của chúng tôi, các vị thấy thế nào?"
"Thú vị lắm."
Đạo diễn Liêm cười, không rõ là đồng ý hay không.
New Century muốn thành lập một nhóm nhạc. Bọn họ đã bắt đầu chú ý đến từ buổi concert đầu tiên của Lin, đó là một dự án hợp tác giữa 4 công ty, các thành viên không hoàn toàn hoạt động như một nhóm nhạc, chỉ như là công việc bán thời gian của bọn họ. Một mặt bọn họ giúp đỡ nhau, mặt còn lại vẫn đấu đá nhau, hoạt động chung có mà hoạt động riêng cũng có, không phải một nhóm nhạc thực thụ. Hợp đồng này chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn.
Lượng fan only của cả 6 người bọn Chu Viễn Đông đều mạnh, không sợ không ai chú ý, còn có thể tạo thiện cảm về các thành viên khác với bọn họ.
"Lin của chúng tôi và Viễn Đông có thể lo phần vocal, nhảy đã có Lâm Thanh và Kỳ Anh, tôi đã nghe Kỳ Anh học rất nhiều từ bạn diễn của cậu ấy, Lưu Nhật Minh. Trong quá khứ, Lưu Nhật Minh từng là quán quân nhảy đường phố khu vực Châu Á. Hải Long có năng khiếu về rap, điều đó đã được thể hiện trong một vài ca khúc có mặt cậu ấy tham gia trước kia. Tương tác của 6 người bọn họ rất tốt, đó là một cơ hội, các vị nên suy nghĩ thật kĩ."
"Đó là một sáng kiến không tồi." Trần Khánh Dư đáp.
"Với tôi thì không có vấn đề gì, tôi sẽ nói chuyện với Lâm Thanh." Đạo diễn Liêm mỉm cười lịch sự.
Với các công ty nhỏ, đây rõ ràng là một cơ hội tốt không chỉ cho nghệ sĩ mà cho chính công ty đó. Bỗng, chủ tịch GHtv lên tiếng, giọng trầm đục có phần gay gắt: "Chúng tôi có nhiều hướng phát triển hiệu quả riêng, thay vì dành thời gian cho một nhóm nhạc không chính thống trong khi tại Việt Nam không phổ biến loại hình này, nghệ sĩ của tôi không cần đến chúng."
GHtv đang nắm giữ Nguyễn Hải Long, người gần như đã đuổi kịp Lin và là cây rụng tiền hiệu quả mới của bọn họ. Quả thực, so với các thành viên khác trong nhóm, Nguyễn Hải Long và Lin đang tách biệt và không cần thiết phải bó buộc họ lại.
Vậy mà ông chủ của New Century Music lại không hề nao núng, ông ta cười, một nụ cười chuyên nghiệp như thói quen khoa bỏ, bờ vai nhỏ tựa lên lưng ghế, ông ta nói: "Gọi là nhóm nhạc thì hơi nặng nề quá, vậy thì đổi thành nhóm bạn đi. Để bọn chúng xuất hiện nhiều trên các chương trình tạp kĩ để tăng nhiệt, một bên, có bất kì kế hoạch riêng nào, cứ thực hiện theo những gì các vị muốn. Như tôi đã đề cập, người hâm mộ chắc chắn sẽ hứng thú với cả 6 người, thời gian nhóm hoạt động không lâu, không có quá nhiều ràng buộc lại thu về một khoản cho tất cả chúng ta. Showbiz là chiến trường, một tình bạn kì quái là gia vị cho món lẩu nhạt nhẽo ấy."
Con người thì ai mà chẳng hứng thú với những điều mới mẻ?
Đạo diễn Liêm cười nhẹ, coi như ngầm thừa nhận. Tất cả đều hướng về lão chủ tịch của GHtv.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com