Chương 150
Một phòng hạng cao cấp rộng tới cả trăm mét vuông với 3 phòng nhỏ. Một bộ sô pha được đặt ở giữa nhà, hướng thẳng ra ban công. Bên ngoài còn có 2 ghế bãi biển và căn phòng ấy cũng hướng thẳng về phía đại dương cách đó không xa. Đối diện sô pha là một chiếc tivi, trong phòng ngủ cũng có. Ban công từ ngoài phòng khách thông với phòng ngủ bởi khung cảnh từ trên giường nhìn ra bên ngoài cũng là hướng biển. Một chiếc tủ quần áo nằm đối diện nhà vệ sinh, bồn tắm được tách ra thành một khu nhỏ.
Phòng của Phạm Giai Hằng còn cao cấp hơn thế, nó nằm trên tầng cao nhất của khách sạn với bể tắm rộng thênh thang hướng ra biển và giường ngủ nằm ngay bên cạnh, bên ngoài lúc nào cũng có nhân viên túc trực.
Bọn họ đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi thám hiểm, tội gì không chọn khách sạn dắt tiền một chút để nghĩ ngơi cho đã chứ?
Nhưng Phạm Bình Nguyên thì không được rảnh rỗi như vậy.
Khi Tạ Lưu An đang hào hứng lăn lộn trên giường thì anh phải giải quyết nốt công việc của mình qua điện thoại trước khi cắt đứt liên lạc để đi du lịch cho khuây khoả. Làm một ông chủ không hề dễ, hơn nữa Phạm Bình Nguyên còn gánh hầu hết tất cả mọi việc trong công ty, không phải muốn nghỉ là nghỉ ngay được.
Tạ Lưu An chống tay trên giường, nhìn cái người đang nhăn mày khi nói chuyện điện thoại. Có lẽ ở nhà tang lễ đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng vậy nên bọn họ mới gọi điện gấp cho anh.
"Không! Tôi không nhét nút chai vào hậu môn của khách hàng! Chính xác thì các người đang nghĩ cái gì vậy hả?!"
Tạ Lưu An: "...?"
Đầu bên kia trả lời cái gì đó mà cậu không nghe rõ, Phạm Bình Nguyên xoa xoa ấn đường, đáp:
"Anh không thể tự làm điều đó được đâu, tốt nhất là các anh nên thuê một người hộ tang hẳn hoi đi chứ đừng tự thực hiện làm gì, hoặc là thương lượng với người nhà về việc liệu họ có thật sự muốn nhìn mặt người thân trước khi chết không? Bởi vì nếu không được phục dựng cẩn thận thì cơ thể có thể tẩy uế hoặc mở trừng mắt trong lúc làm lễ."
"Vậy tôi có nên nhét nút chai vào lỗ dưới của họ không?"
"Đã bảo là không phải nút chai rồi, chúng tôi có dụng cụ riêng. Tìm người khác đi, tôi đang đi du lịch ở Hội An."
Thú thực, dụng cụ mà bọn họ sử dụng cũng gần giống với cái nút chai. Bản chất của việc đó là để ngăn cơ thể đi vệ sinh nặng trong lúc làm lễ vì trocar chỉ có thể hút nước tiểu còn sót lại trong bàng quang chứ không thể hút phân.
Phạm Bình Nguyên còn nói gì đó với ông chủ của nhà tang lễ Eve nữa rồi mới cúp máy. Anh ấy quay người lại nhìn đứa nhỏ vẫn đang nằm trên giường, mở lời:
"Vậy, An, chiều nay em muốn..."
Anh còn chưa kịp nói hết câu, chuông điện thoại bỗng vang lên. Phạm Bình Nguyên nhìn cậu bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, nghe điện thoại tiếp một cách không tình nguyện.
"Tôi hiểu chuyện quay đoạn phim ấy có ý nghĩa tới mức nào, tôi cũng đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi. Mỗi nửa năm chúng tôi chỉ nhận hướng dẫn 1 lần thôi, hợp đồng cũng đã kí đầy đủ rồi."
Kiếm được nhiều tiền không phải chuyện dễ dàng. Đó là toàn bộ thời gian và công sức của Phạm Bình Nguyên để dựng lên tiếng tăm của nhà tang lễ Nirandr như ngày hôm nay. Nhưng cũng chính điều đó sẽ bào mòn anh ấy.
Liệu cậu có thể làm gì đó để anh ta đỡ vất vả hơn không?
Ước chừng 20 phút sau Phạm Bình Nguyên mới gọi điện xong. Anh ấy vứt điện thoại sang một bên, nằm vật xuống giường. Tấm đệm trắng lún xuống bởi sức nặng bất chợt, Tạ Lưu An lồm cồm bò tới gần Phạm Bình Nguyên, hỏi:
"Có chuyện gì không anh?"
"Không có gì đâu. Chỉ là giải quyết một số việc chọn rồi đọng lại ấy mà."
Phạm Bình Nguyên mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu.
"Anh đừng cố gắng quá sức như thế nữa được không?"
"Hửm?"
"Sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi anh!"
Tạ Lưu An đáp, làm vẻ quyết tâm lắm.
Nghiêm túc đấy à? Anh trả lương cho em, anh trai anh trả lương cho anh trai em, em định nuôi anh kiểu gì?
Phạm Bình Nguyên im lặng một hồi, mở miệng hỏi:
"Em biết 5 người giàu nhất Việt Nam gồm có những ai không?"
Tạ Lưu An nghĩ nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Em tra thử đi."
Vậy mà cậu ấy thật sự mở điện thoại ra tra thật. Phạm Bình Nguyên bật cười, ghé sát mặt lại gần cậu, đủ để nhìn thấy màn hình điện thoại đang phát sáng. Cậu ấy lướt một hồi, cuối cùng dừng lại trước một cái tên khiến cậu cảm giác như đã nghe ở đâu đó rồi. Tạ Lưu An xoa xoa cằm, lẩm bẩm:
"Phạm Quốc Lộc...?"
"Tên đầy đủ của anh là Phạm Bình Nguyên . Ông Lộc là bố anh, em mà nuôi anh là bố anh biến mất khỏi bảng xếp hạng luôn đó."
Anh ấy bật cười, cứ như thể đó chỉ là một câu đùa vu vơ thôi vậy.
Gia thế của Phạm Bình Nguyên khủng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, nhưng nghĩ lại thì, anh trai anh ta đã tới đây bằng trực thăng vậy nên cũng không quá khó giải thích. Trái lại, Phạm Bình Nguyên chẳng hề giống thằng Phạm Giai Hằng chút nào, anh ấy đau đầu để kiếm từng đồng tiền một, bận tối mặt, đến cả đi chơi cũng phải lo giải quyết công việc, không giống một thiếu gia từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa tí nào.
Như đọc được suy nghĩ của Tạ Lưu An, Phạm Bình Nguyên xoa đầu cậu, nhẹ giọng:
"Hồi nhỏ, tầm 15-16 tuổi, anh hay bỏ nhà đi bụi, kiên quyết không chịu tiếp quản gia tộc. Bố anh tức quá nên đã đuổi anh ra khỏi nhà, cắt hết tiền chu cấp, chắc cũng phải 10-11 năm rồi."
Tạ Lưu An lo lắng:
"Vậy...bây giờ quan hệ giữa anh với người nhà xấu lắm sao?"
"Cũng không hẳn, thực ra thỉnh thoảng anh vẫn giúp anh trai anh trong chuyện làm ăn của gia đình, lâu lâu về thăm nhà một lần. Dù sao anh cũng sinh ra ở đó, đó là nhà của anh, không phải muốn bỏ là bỏ được." Phạm Bình Nguyên choàng tay, kéo Tạ Lưu An vào lòng: "Ngủ đi."
"Em làm sao ngủ được? Em đã ngủ đủ trên máy bay rồi."
Cậu ấy giằng ra, vành tai hơi đỏ lên. Phạm Bình Nguyên mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trong khi Tạ Lưu An chạy ra ban công và tận hưởng cảnh biển đẹp như tranh vẽ.
"Phạm Bình Nguyên, chiều nay anh muốn ra biển..."
Tạ Lưu An vừa quay đầu lại thì phát hiện anh ấy đã ngủ từ bao giờ. Cũng phải thôi, Phạm Bình Nguyên chỉ ngủ được một lúc ở trên máy bay, từ đầu đến cuối đều phải giữ cho bản thân tỉnh táo trong khi nhân viên của anh ta thì ngủ mốc mắt ra. Tạ Lưu An lại gần anh, vén tấm chăn bông lên đắp cho Phạm Bình Nguyên.
Anh ấy thật sự cần thời gian nghỉ ngơi.
"Cắt!" Trần Khánh Dư hô, Đỗ Thái Sơn lập tức nhổm dậy, thoát vai nhanh như cắt.
Phòng của hai nhân vật cũng chính là phòng nghỉ của bọn họ, Chu Viễn Đông ở cùng Đỗ Thái Sơn, Tăng Nhật Duy ở với Michael và cuối cùng là Quách Thanh Hà cùng phòng Nguyễn Vũ. Sở dĩ có cả Quách Thanh Hà đi theo là vì chuyến đi này kết hợp với quay cả phân đoạn quá khứ của Tạ Lưu An khi còn trong thôn, cũng là cảnh đầu tiên của cả bộ phim, mà ở đó có Dương Đình Khoa, viên cảnh sát có mặt trong vụ án bên suối năm đó.
"Sau khi quay xong, chúng ta còn một ngày nghỉ, em muốn đi chơi đâu không?"
Lúc này, tổ quay phim và những người còn lại đều đã rời khỏi phòng họ từ lâu.
"Ví dụ đi anh." Chu Viễn Đông nằm úp sấp trên giường, cặp chân trắng nõn thoáng đung đưa. Từ góc độ của người đàn ông đang chống tay bên cạnh cậu, bóng hình Chu Viễn Đông bao phủ tầm mắt anh, cậu là thứ duy nhất, là tất cả những gì Đỗ Thái Sơn thấy được trong căn phòng này.
"Chúng ta có thể đi tắm biển hoặc đi lặn chẳng hạn."
"Thực ra thì...em không thích biển cho lắm." Chu Viễn Đông xoa gáy: "Em thích lên núi hơn, đôi khi, cái mùi mặn của nước biển khiến em có hơi đau đầu, em thích ở trong phòng mỗi khi đi biển."
"Anh hiểu rồi."
Đỗ Thái Sơn âm thầm ghi nhớ lời cậu nói.
Buổi tối, hai người họ còn một cảnh quay nữa, và điều mà cả hai đang lo lắng sắp tới. Lần đi chơi này cũng chính là cảnh nóng đầu tiên và duy nhất trong cả bộ phim, mà cả hai người họ, quá lắm mới đến phân đoạn đè xuống giường chứ chưa từng có kinh nghiệm quay cảnh tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com