Chương 158
Đầu giờ sáng, từng nhóm người mặc đồ đen bước vào căn nhà xập xệ rồi lại đi ra, ngồi xuống bên những chiếc bàn kê ngoài sân, nói chuyện rôm rả. Cỗ quan tài được kê ở giữa nhà, bất cứ ai đến thắp hương ngoái vào bên trong cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp bên trong.
Kĩ năng khâm liệm của Phạm Bình Nguyên thật đáng kinh ngạc, ngoài trừ làn da không quá nhợt nhạt nhưng cũng chẳng có sức sống thì người phụ nữ này đã được thay quần áo, tắm rửa, lau tóc sạch sẽ, lớp trang điểm trên khuôn mặt cô càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, giống như người phụ nữ ấy đang ngủ thôi vậy. Ngay cả Tạ Lưu An cũng phải sửng sốt khi thấy mẹ mình, nhưng cậu không khóc. Từ đầu tới giờ, Phạm Bình Nguyên chưa từng nhìn thấy cậu ấy khóc.
Bên góc trái căn nhà có trải một cái chiếu, Tạ Lưu An ngồi đó, co mình một góc. Trên đầu cậu đeo khăn trắng, trên đầu cũng trùm một chiếc khăn dài tới bắp chân, nhìn thế nào cũng thấy u uất, đau buồn.
Từng đoàn người vào viếng mẹ cậu, Tạ Lưu An chỉ biết gật nhẹ với bọn họ, thỉnh thoảng lại đáp lại vài câu họ hỏi cậu. Phạm Bình Nguyên đứng bên ngoài chủ trì lễ tang nhưng vẫn không quên chọn chỗ đứng gần cậu, đủ để Tạ Lưu An ngồi trong nhà nhìn ra ngoài sân là thấy bóng lưng anh.
Trong lòng cậu bỗng cảm thấy ấm áp.
Mùi hương khói rất gay mũi, càng ngửi càng khó chịu, càng ngửi càng khó thở. Cũng may rằng đám tang diễn ra tại một thôn trên núi, được bao phủ bởi cánh rừng bạt ngàn, những cơn gió ấy đã phần nào giảm bớt sự gay gắt của khói nhang.
thầy Khánh, Phúc Khang và những người đàn ông hôm qua ngồi quây thành vòng tròn quanh chiếc bàn gỗ kê ngoài sân, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong một cách lén lút. Tạ Lưu An cúi đầu xuống như thể cậu đang tuyệt vọng lắm để tránh ánh mắt họ.
Tới giờ trưa, lễ viếng tạm thời dừng lại. Phạm Bình Nguyên nhìn Tạ Lưu An, cậu ấy đứng dậy ngay lập tức, lẽo đẽo theo sau anh như một con gà con.
Lúc hai người họ rời khỏi thôn làng, Tạ Lưu An cảm nhận được ánh mắt của nhóm Phúc Khang dõi theo bước chân họ. Cậu run lên trong vô thức.
Dường như Phạm Bình Nguyên cảm nhận được Tạ Lưu An đang sợ hãi. Anh ấy xoa đầu cậu, nhỏ giọng:
"Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi."
Tạ Lưu An gật đầu, không quay lại nhìn đám người nọ nữa.
Con đường đất eo hẹp dẫn ra khỏi thôn, tạo thành một đường vòng quanh sườn núi. Hai bên, cây cối um tùm, xanh mướt cả một góc trời. Tiếng chim ca vọng ra từ khu rừng bạt ngàn, rồi cánh chim bay vút lên không trung, xé ngang bầu trời trong veo.
Đi được một đoạn, Phạm Bình Nguyên bỗng nghe thấy tiếng nước xối.
"Cái gì vậy...?"
Tạ Lưu An cũng nghe được thanh âm này. Trong phút chốc, khuôn mặt cậu bỗng tái mét lại. Tạ Lưu An chạy dọc theo con đường gồ ghề phía trước, Phạm Bình Nguyên thấy vậy cũng đi theo dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nơi chiếc xe địa hình đen đi qua bỗng bị chắn ngang bởi một thác nước dày đặc, đổ ập xuống từ thượng nguồn cao vời vợi. Con thác đổ xuống chân núi, hoà vào dòng suối len lỏi trong vách đá lạnh lẽo, tràn ra bờ sông phía dưới chân.
"Khoan đã, lúc anh tới thôn làm gì có thác nước?"
Phạm Bình Nguyên chau mày, ngạc nhiên.
"Đúng là không có, bởi vì thác nước chảy theo hình tam giác." Tạ Lưu An khoa tay múa chân, cố tìm từ miêu tả chính xác nhất: "Tức là ở thượng nguồn thì dòng nước chỉ chảy xiết qua một khe nứt cỡ ngang người trưởng thành, tới chân núi lại biến thành cả bức tường trắng xoá. Thông thường, mọi người hay lấy một tảng đá to để chặn dòng nước, tiện cho người dân di chuyển. 1 tháng bọn họ chỉ mở lại 1-2 lần."
Nhưng thác nước lại đang đổ ào xuống chân núi, ngăn cách thôn làng với thế giới bên ngoài.
Điều đó có nghĩa là, chúng không muốn để Phạm Bình Nguyên thoát ra khỏi đây.
Bọn họ phát hiện ra rồi.
Tạ Lưu An run cầm cập. Nếu cậu ở trong hoàn cảnh đó, Chu Viễn Đông cũng sẽ rất sợ hãi. Dần dà, cậu càng cảm giác như nhân vật đó không phải Tạ Lưu An mà là Chu Viễn Đông, rằng ngay từ đầu, cậu không hề diễn.
Điều đó khiến cậu thấy thật chân thực.
"Anh có bắt được sóng không?"
Phạm Bình Nguyên nhìn đứa nhỏ vừa hỏi một cách nặng nề, lắc lắc đầu.
Làm thế nào bây giờ?
Bọn Phúc Khang phát hiện ra Phạm Bình Nguyên rồi, chúng thậm chí còn không có ý định để anh ấy sống sót trở về. Tất cả là tại cậu, vì cậu mà anh ấy mới bị dính vào vụ này.
Tạ Lưu An không biết lực chiến đấu của Phạm Bình Nguyên mạnh cỡ nào, chỉ nghĩ đơn thuần là đàn ông trên đời ai cũng chỉ khỏe cỡ như đám người trong thôn, 1 người thì không thể nào thắng 5-6 người đàn ông trưởng thành được.
Mỗi khi căng thẳng, Tạ Lưu An sẽ tự giật tóc mình bằng khuôn mặt đáng sợ y như lần cậu ấy trợn trừng mắt bên cửa sổ. Như đọc được suy nghĩ, Phạm Bình Nguyên bỗng đưa tay xoa đầu Tạ Lưu An.
Tạ Lưu An quá giống cậu.
"Đừng lo. Nếu quanh sườn không bắt được thì lên trên cao hơn vị trí ngôi làng là được." Phạm Bình Nguyên dừng lại một lúc, hỏi: "Tảng đá đó có nặng lắm không? Cần bao nhiêu người ẩy?"
"2-3 người là đủ rồi. Trước đây em cũng từng lên đó giúp anh trai ẩy đá chặn thác một lần." Tạ Lưu An nhìn Phạm Bình Nguyên một cách hoang mang: "Anh định...?"
"Trở về đã, lát nữa anh sẽ nói với em sau."
Phạm Bình Nguyên xoa đầu cậu, cười trấn an.
Đoàn làm phim không muốn chờ đến tối mới quay cảnh leo lên núi, như thế quá nguy hiểm cho cả hai, nhất là khi địa điểm quay còn nằm trong hang. Hai người được nghỉ hơn nửa tiếng trước khi bắt đầu cảnh quay kế, cảnh bạo lực thứ hai trong bộ phim.
Đỗ Thái Sơn cầm 2 chai nước từ chỗ Từ Thu Thuỷ, tiến về phía cậu, anh thấy Chu Viễn Đông hơi lảo đảo, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ. Ngồi bên cậu, Đỗ Thái Sơn lo lắng: "Em sao thế?"
"Chắc là em có hơi mệt chút, em không giỏi thích ứng với biển mà."
Ngay cả khi đứng bên mạn núi, Chu Viễn Đông vẫn cảm nhận được cái mùi ấy bủa vây chung quanh cậu, lòng lặng đi trong tiếng sóng vỗ rì rào, vỡ tung khi va vào những mỏm đá hiểm trở. Đỗ Thái Sơn mở chai nước cho cậu, tiếp tục nói: "Để anh xin ông Dư cho em nghỉ ngơi thêm."
"Không đến mức đấy đâu anh." Chu Viễn Đông bật cười: "Em khỏe mà, lát nữa vào trong hang là ổn ngay."
"Em chắc chứ? Hôm nay phải vận động nhiều lắm."
"Thật đó." Chu Viễn Đông thơm nhẹ một cái lên má anh. Chẳng biết từ khi nào mà phương thức anh dùng để trấn an đứa nhỏ đã trở thành của cậu. Đỗ Thái Sơn thở dài bất đắc dĩ, xoa đầu cậu.
Đêm xuống, cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng. Trăng tròn vằng vặc, phủ lên mặt đất thứ ánh sáng trong trẻo của nó. Tiếng tụng kinh phát ra từ chiếc radio nhỏ đặt bên cạnh quan tài đã đóng kín từ bao giờ, thanh âm u uất của nó là thứ duy nhất mà những người dân trong thôn còn nghe được.
Tuy nói là nửa đêm nhưng thực chất là dùng kĩ xảo. Quay vào ban đêm quá nguy hiểm, nhất là khi diễn viên bọn họ chẳng thân thuộc gì với cảnh đồi núi tại nơi này.
Dọc theo con đường gồ ghề bao quanh sườn núi, hai bóng người lờ mờ lồng vào nhau, khuất sau tán lá dày đặc, ngước hướng với những chiếc lá khô đuổi nhau ráo riết trên mặt đường cằn cỗi sỏi đá.
Đi được một đoạn, Phạm Bình Nguyên mới dám mở đèn pin.
"Con đường này không kéo dài đến tận đỉnh núi đâu. Tới một đoạn nhất định, anh phải trèo qua mấy mỏm đá lớn thì mới đến thượng nguồn được. Trên đỉnh núi có một cái hang sâu, thác nước nằm ở đầu bên kia. Đó là côn đường duy nhất dẫn đến chỗ tảng đá chắn ngang thượng nguồn."
Theo hướng chỉ tay của Tạ Lưu An, Phạm Bình Nguyên chỉ thấy những hàng cây nằm san sát nhau, nghiêng mình như sắp đổ ập lên người họ. Tiếng gió hiu hắt trong đêm tối nghe như tiếng tru, vọng ra từ khu rừng ven sườn núi.
Tạ Lưu An trông rất gầy bởi vậy mỗi bước đi của cậu ấy nhanh thoăn thoắt như một con thỏ đã vốn quen với địa bàn của nó.
Cậu ấy đã tồn tại kiểu gì trong ngôi làng này vậy?
Lên gần tới đỉnh núi, quả nhiên con đường mòn đã kết thúc. Tạ Lưu An dẫn trước, cậu ấy với tay lên bám vào đám dây leo phía trên đỉnh đầu, lại dẫm lên tảng đá phía dưới rồi trèo lên trên nó. Trời tối đen như mực vậy mà Tạ Lưu An vẫn biết được đâu là mặt đất, đâu là những khối đá khổng lồ xếp chồng lên nhau.
"Sao vậy anh?"
Tạ Lưu An hỏi khi cậu ấy đứng cao hơn Phạm Bình Nguyên nửa người và thấy anh bỗng ngoảnh đầu về phía con đường đất sau lưng. Phạm Bình Nguyên lắc đầu, cũng trèo lên theo cậu.
"Không có gì."
Chắc là gặp ảo giác rồi.
Xuyên qua tán cây rậm rạp, cửa hang khuất sau những vòm cây rừng. Bên trong sâu hun hút không thấy đáy bởi người dân trong thôn không thắp đèn bên trong hang cũng chẳng buồn tu sửa lại nó cho dễ đi hơn. Những bậc thang đều là các tảng đá to xếp chồng lên nhau một cách có chủ đích chứ không hề được đầu tư cẩn thận. Nhũ đá vôi như những khối băng nhọt hoắt treo trên trần hang, tạo thành những hình thù quái dị.
Tầm nhìn của Phạm Bình Nguyên bị hạn chế trong khu vực mà chiếc đèn pin anh cầm trên tay có thể chiếu sáng tới, những nơi còn lại tối không khác gì phim kinh dị. Phạm Bình Nguyên mở điện thoại ra, ánh sáng xanh phủ lên khuôn mặt anh.
"Có sóng không anh?"
Phạm Bình Nguyên lắc đầu, Tạ Lưu An cụp mắt, nói thêm:
"Thôi bỏ đi vậy."
Cậu ấy quỳ xuống, hai tay mân mê những khối đá lạnh lẽo chung quanh. Phạm Bình Nguyên thấy vậy bèn chiếu đèn pin về phía cậu, cũng là phía cửa hang.
Cái hang này không sâu lắm, chiếu đèn pin là có thể thấy đáy hang cùng những bậc cầu thang lởm chởm làm từ đá. Phía dưới hơi trơn, nhũ đá có ở khắp nơi. Tạ Lưu An trèo xuống trước, có vẻ như cậu ấy đã quen với địa hình này nên động tác cũng thuần thục hơn Phạm Bình Nguyên nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút đã đứng dưới đáy hang.
Tạ Lưu An vẫy tay với Phạm Bình Nguyên, ý bảo anh xuống cùng.
Một lần nữa, Phạm Bình Nguyên lại ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.
Không có ai cả.
"Anh?"
"Anh xuống ngay."
Phạm Bình Nguyên ngậm đèn pin trong miệng, bắt đầu bò xuống dưới hang như cách mà Tạ Lưu An vừa làm. Phía dưới rất lạnh, lạnh hơn nhiều so với ở trên mặt đất. Nhiệt độ tại nơi đây càng giảm xuống bởi thời điểm hiện tại đang là ban đêm. Đế giày anh dính một lớp nước mỏng, Phạm Bình Nguyên chậc một tiếng, tự nhủ lần sau sẽ không bao giờ đi giày đắt tiền như thế khi đang làm việc nữa.
Khu vực gần cửa hang không tính là rộng, phải lách qua một khe nhũ đá vôi thì mới đến được phần khu vực chính bên trong.
Ánh đèn pin phủ lên mặt đất một quầng sáng lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com