Chương 220
Chu Viễn Đông nói rất nhiều khi cậu hạnh phúc, được ăn ngon cũng chính là một loại hạnh phúc.
Quản lý ngồi giữa hai người họ mà toát mồ hôi hột, một bên xởi lởi như chim vẹt, bên còn lại chẳng khác gì tảng băng trôi. Từ nãy đến giờ, Chu Viễn Đông cười nói rất nhiều nhưng Đinh Gia Bạch vẫn im như thóc, hỏi gì đáp nấy, đáp đúng trọng tâm rồi ngưng. Quản lý lén đánh mắt xem Đinh Gia Bạch có thấy không thoải mái hay không thì thấy anh ta vẫn đơ tựa khúc gỗ.
Bỗng, Đinh Gia Bạch phá lệ mà chủ động hỏi:
"Cậu định làm gì ở đây?"
"Bà chủ nhà cùng một số người phụ nữ khác trong làng mở một nhà hàng nổi trên biển, em định trong mấy ngày nay sẽ tới đó phụ giúp họ, sang ngày thứ 3 thì đi đánh cá với chồng bà chủ và một ngư dân khác."
"Trùng hợp lắm, ngày thứ 3 tôi cũng định lên thuyền."
"Vậy trước đó anh định làm gì?"
"Tôi sẽ chuẩn bị bữa muộn cho ngư dân và nấu bữa trưa cùng người dân."
Nghe vậy, Chu Viễn Đông mừng rỡ: "Anh có muốn hợp tác không?"
"Hả?"
"Em sẽ nấu ăn cùng anh, em nấu được lắm nha. Và anh với em cùng phụ việc cho quán ăn luôn. Ồ, chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm hơn nè, em muốn làm việc cùng anh lâu lắm rồi á mà lúc em đóng "Sâu bướm thoát xác" thì anh lại không có mặt ở đó. Trước mỗi lần em thấy anh ngồi ghế giữa em đều kiểu "uầy! Oách ghê!" hê hê."
Chu Viễn Đông chìm đắm trong trí tưởng tượng màu hồng trong đầu, cười tít hai mắt. Không nói gì thêm, Đinh Gia Bạch nhìn cậu đầy kì thị, tay cũng không buồn đụng đũa. Quản lý tưởng rằng anh ta sẽ từ chối nhưng một lúc sau, Đinh Gia Bạch đột nhiên thở dài, đáp:
"Được."
"Cảm ơn tiền bối ạ."
Đinh Gia Bạch hẹn cậu dậy từ 4 giờ sáng hôm sau, vì đi taxi vào thành phố mất chừng 40-50 phút đồng hồ và khởi hành vào 4 rưỡi sáng, Đinh Gia Bạch cần tới phiên chợ sớm. Đinh Gia Bạch vốn định nếu anh phải tự chạy sang gọi cậu dậy, anh ta sẽ bỏ cậu lại. Người đề nghị hợp tác là cậu mà người phải lo lắng chu toàn lại là anh, Đinh Gia Bạch sẽ thấy tổn thương nghiêm trọng và ôm cục tức trong lòng, Đinh Gia Bạch là kiểu người yếu đuối hơn vẻ bề ngoài.
Vậy mà không ngờ, đúng 4 giờ 10, Đinh Gia Bạch mở cửa phòng đã vừa vặn bắt gặp Chu Viễn Đông chạy sang phòng anh. Chu Viễn Đông trông tươi hơn hoa, điều này nằm ngoài dự đoán của Đinh Gia Bạch.
Tất nhiên đó chỉ là những gì cậu thể hiện ra. Ngay khi cả hai vừa trèo lên xe, Chu Viễn Đông đã gục đầu lên cửa kính ngủ suốt dọc đường khiến bộ dạng chỉn chu khi nãy biến thành xộc xếch, tóc rối sau khi xuống xe. Đinh Gia Bạch cũng ngủ nhưng dậy sớm hơn cậu đôi chút, tiếc cho Chu Viễn Đông không được chứng kiến bộ dạng nhăn nhó vì ngái ngủ của anh ta.
Trong khu chợ, các gian hàng đã được bày ra xong xuôi từ bao giờ, thậm chí, Chu Viễn Đông còn thấy vài người phụ nữ cậu đã gặp trong làng hôm qua. Đinh Gia Bạch đi trước, Chu Viễn Đông theo sau như con gà con, hai mắt sáng lấp lánh.
"Anh tới đây rồi sao? Anh thành thạo thật á."
Không hiểu sao, những lời khen của Chu Viễn Đông dù đến dồn dập nhưng lại nghe không hề phản cảm, xu nịnh mà rất tự nhiên. Khuôn mặt Đinh Gia Bạch vẫn lạnh như tảng băng nhưng giọng đã ôn hoà hơn, đáp lại cậu:
"Không, tôi tự tìm hiểu trước."
Đinh Gia Bạch đã làm thiện nguyện rất nhiều, anh biết anh phải làm gì.
Người trong làng sống cùng biển cả, hải sản là thực phẩm chính của họ, Đinh Gia Bạch nghĩ thỉnh thoảng họ nên thưởng thức những thứ mới lạ hơn. Anh mua rất nhiều thịt lợn trong khi Chu Viễn Đông lựa bánh phở, bột và rau xanh. Xong xuôi đã là 8 giờ sáng, hai người lại lóc cóc bắt xe trở về làng. Vì không thể mang nhiều đồ lên chiếc 4 chỗ thông thường, cả hai mất một lúc lâu mới tìm được chiếc xe tải còn trống thùng sau đồng ý chở cả hai về.
Mồ hôi trên trán Chu Viễn Đông vã ra còn người thì nồng mùi cá biển. Hầu hết khu chợ đều là hải sản mới đánh bắt, Chu Viễn Đông bị lạc trong ấy một lúc lâu. Nơi cậu ở hiện đang bước vào đợt khí lạnh rét buốt, may mắn mà nói, cậu đã tránh được một vận xui. Dưới chân Chu Viễn Đông lõng bõng nước, có nhẽ, chiếc xe tải ấy cũng vừa mới chở một lô cá từ biển vào thành phố. Dưới cái nắng gắt của miền Nam, mùi tanh mặn nhớp nháp càng trở nên gay gắt. Chu Viễn Đông không thích cái mùi này.
Trở về nhà nghỉ, hai người bọn họ lần lượt khuôn đồ cho vào tủ lạnh, đi lại một hồi đã mệt bở hơi tai.
Đinh Gia Bạch dường như không biết mệt là gì. Anh ta sắp xếp xong thì lập tức rời khỏi căn bếp, đi bộ tới nhà hàng ven biển trước. Quản lý của cậu cầm chiếc camera đen trên tay. Đinh Gia Bạch không có nhu cầu đem mặt mình lên làm chủ đề bàn tán chung với hậu bối đương đà thăng tiến mạnh mẽ này, dù là ai nhìn vào cũng suy ra một trong hai người đang ăn theo nhau. Ngay khi nút quay được bấm, khuôn mặt mệt mỏi của Chu Viễn Đông lập tức chuyển thành nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên vẫy tay chào khán giả.
"Chào mọi người, hôm nay là ngày đầu tiên mình tới làng nha, dậy sớm làm mình có hơi uể oải. Nhưng mà sáng hôm nay mình đã vào thành phố, dậy từ 4 giờ sáng lận để..."
Chu Viễn Đông vừa đi vừa nói, nom vui vẻ lắm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cậu cười. Hai người đàn ông rảo bước trên con đường đá, tới bãi biển, Chu Viễn Đông cẩn thận trèo xuống mỏm đá cao bức tường nhà, từng bước, từng bước cuối cùng mới đáp xuống bãi cát vàng. Vài chiếc thuyền nhỏ đã đậu sẵn ở đó, Chu Viễn Đông và quản lý của cậu lên thuyền tới nhà hàng nổi. Tuy rằng đi dọc bờ biển là tới nơi nhưng di chuyển bằng thuyền vẫn thuận tiện hơn cả, chỉ khi cần bê nặng mới cho xe hoặc vác đi bằng đường bộ.
Bước vào gian bếp, những người phụ nữ đã cười nói sôi nổi, gọi cậu vào cùng. Một toán khách tây ngồi bên ngoài, mái tóc họ vàng óng tựa kim sa, cơ thể to cao và đầy đặn hơn người dân bản địa rất nhiều. Tầm tháng 1 tháng 2 thường chỉ có du khách nước ngoài ghé thăm, thời điểm này vốn không phải mùa du lịch.
Bọn họ vừa gọi món. Chu Viễn Đông sắn tay áo, đi theo các bà đi sơ chế hải sản. Đinh Gia Bạch đang đứng trong bếp ở một góc khuất mà rang cá nên không lọt trong khung hình. Lúc này, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Các bà hỏi Chu Viễn Đông rất nhiều chuyện, cậu lại vốn thích giao lưu nên hoà đồng rất nhanh. Vì mùi thức ăn nghi ngút cũng có thể là vì nói chuyện khiến đầu óc cậu phải minh mẫn mà cơn buồn ngủ đã bay sạch. Chu Viễn Đông vất vả đưa tay áo lên quệt mồ hôi, ôm rổ ốc đã được rửa sạch vào bếp.
Mặt biển ánh kim sóng sánh dưới ánh nắng vàng ruộm.
Làm việc quần quật tới hơn 1 giờ chiều, bọn cậu và các bà mới đóng cửa nhà hàng, nơi này chỉ phục vụ bữa trưa cho du khách. Các bà bưng ra một đĩa tôm hùm đỏ trông rất nịnh mắt, mùi thơm từ món ốc rang me và cả cá rán bốc lên hoà trong cái mùi mặn mà của biển. Bụng cậu réo liên hồi, Chu Viễn Đông lâng lâng như bị mùi thức ăn dắt mũi. Cậu và Đinh Gia Bạch ngồi cạnh nhau, các bà phía đối diện, Chu Viễn Đông chờ họ gắp trước rồi mới lấy cho mình một con tôm hùm, bóc vỏ rồi bỏ phần thịt vào miệng.
Cơ mặt cậu lập tức giãn ra đầy thoả mãn. Đinh Gia Bạch im lặng nhìn cậu, thầm nghĩ đứa nhóc này thật dễ đoán.
"Ngon không hai đứa? Đây là đặc sản của nhà cô đấy, do chính chú nhà bắt về."
"Ngon quá ạ, con muốn mua về cho bạn bè và gia đình con nữa." Chu Viễn Đông vui vẻ đáp. Nhìn cậu ăn ngon, những người phụ nữ cũng vui lây.
"Hai đứa là anh em à? Cô thấy hai đứa thuê phòng hai thời điểm khác nhau nên tưởng hai đứa không quen nhau. Còn cậu bạn cầm cái máy đen đen để quay phim kia là ai thế?"
Quản lý của Chu Viễn Đông cười ngượng ngùng xoa gáy, cậu nhìn anh ta rồi mỉm cười với các bà:
"Bọn con là đồng nghiệp ạ nhưng mà trước thì chỉ biết mặt thôi, sau khi tới đây thì bọn con đã thân hơn rồi. Anh ấy cũng là đồng nghiệp đi cùng con."
"Ồ, vậy 3 người làm nghề gì thế?"
Một người phụ nữ trẻ hơn hỏi.
"Bọn cháu là nghệ sĩ." Đinh Gia Bạch đáp.
"Đúng hơn là anh ấy là diễn viên, con là nhạc sĩ còn người đi cùng cháu là quản lý của cháu. Anh ấy giúp cháu quay lại khoảng thời gian ở đây ạ."
Nghe vậy, những người phụ nữ đều "ồ" lên đầy hào hứng, nhưng rồi họ lại cảnh giác, tự hỏi liệu có phải một chương trình truyền hình thực tế đang được tổ chức bí mật ở đây không. Chu Viễn Đông buồn cười, bảo rằng mục đích của đoạn phim này chỉ là cho mọi người hiểu rõ hơn về cuộc sống của ngư dân, nếu họ không thích, cậu sẽ làm mờ mặt tất cả đi. Bọn họ nhao nhao không muốn, còn đùa rằng muốn được lên ti vi.
"Đông là nhạc sĩ ha? Nhạc sĩ là hát hò gì đấy phải không?"
"Với sáng tác nhạc nữa ạ."
"Đông biết đánh đàn bầu không? À cả thổi sáo nữa. Uầy, chồng cô cũng biết thổi sáo đấy."
"Hai cái đó thì con không biết ạ." Chu Viễn Đông bật cười: "Nhưng mà con biết chơi guitar và violin, một chút piano nữa."
"Violin là cái gì?"
Chu Viễn Đông nghiêng đầu, làm động tác như đang kéo đàn.
"Ồ cái này thì cô biết nha."
Ngày đầu tiên, Chu Viễn Đông đã giao lưu với gần hết phụ nữ trong làng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com