Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 255

Lin biết được đàn anh đã chuyển về Long Biên sống cùng gia đình nhưng khi đến nơi thì nghe người dân nơi ấy bảo trước đây khu này bị giải toả, các hộ gia đình cũ cũng đã cầm tiền mà rời đi rồi. Còn đàn anh, gia đình ba người bọn họ đã trở về quê nhà và xây dựng một căn hộ lớn ở đó từ tiền đền bù. Chu Viễn Đông lại phải lái xe một quãng xa, sang tận Ba Vì.

Lin kể cho họ rất nhiều chuyện mà họ không biết về nhà họ Trương, đặc biệt là về đứa con bí mật Trương Khôi mà truyền thông không thể tìm thấy, nó rất quý cậu ta. Lin từng lo sợ nếu mình không tìm được Trương Khôi thì cậu ấy sẽ chết, và đúng là Trương Khôi đã bị giết. Nó không thể thoát khỏi cú sốc này, cả buổi, Lin cứ trầm tư, đờ đẫn như người mất hồn.

Băng qua con đường quanh sườn núi ngoằn nghoèo, 4 người họ tới một thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi. Cuối hè, bầu trời âm u như sắp mưa, cái màu quáng gà của nền trời khiến con người đứng ngồi không yên. Chu Viễn Đông vừa lái xe vừa hỏi thăm chung quanh một hồi lâu, cuối cùng cũng có một ông bác chỉ đường cho họ tới nhà đàn anh. Tới một căn nhà 3 tầng rộng lớn, Lin bấm chuông, một lúc sau mới thấy có người ra mở cửa.

Đó là một người phụ nữ trung niên mập mạp, khuôn mặt đôn hậu, hiền hoà. Vừa ngước mắt lên, bà ngay lập tức đã nhận ra cô gái trước mắt, bà gọi tên Lin rồi nắm lấy cổ tay nó một cách mừng rỡ. Lin cũng bất ngờ vì mẹ đàn anh vẫn nhận ra nó, nó ngớ người.

"Ôi con lớn quá rồi, bác hay thấy con trên ti vi lắm!"

"Dạ..." Lin đáp lại yếu ớt.

"Kia là..." người phụ nữ ngoái đầu ra sau rồi híp mắt: "Hình như cũng là diễn viên nổi tiếng phải không? Các bạn của con sao?"

"Vâng ạ."

"Mấy đứa vào nhà uống nước đi."

Bố mẹ đàn anh vẫn chưa biết về đoạn phim tự sát của Trương Khôi.

"Dạ không cần đâu ạ, bọn con cũng có việc vội nên không có nhiều thời gian, con xin lỗi vì bây giờ mới đến thăm hai bác." Lin cười cười: "Vậy đàn anh đâu rồi ạ? Anh ấy đang đi làm sao?"

Nghe đến đây, sắc mặt người phụ nữ hơi tái đi. Chu Viễn Đông đã đoán ra đáp án. Bà ta có vẻ khó xử nên mân mê ngón tay, cười xoà: "À, con chưa biết mà nhỉ."

"Biết gì ạ?" Lin có dự cảm xấu.

"Thằng con trai bác đã mất được 4 năm rồi, ôi trời, nó vẫn luôn muốn gặp lại con đấy."

Đầu Lin ong ong, nó cảm thấy sức lực trong cơ thể một lần nữa bị rút cạn. Người phụ nữ hơi cúi đầu nên chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt tang thương của nó, Lin trầm ngâm rồi khẽ hỏi lại: "Tại sao anh ấy lại mất ạ?"

"Nó đi làm tình nguyện dạy học cho lũ trẻ trên vùng cao nhưng lại gặp tai nạn vào một hôm trời mưa tầm tã, bác nghe người ta bảo...hôm đó mưa to, nó đội mưa đi về nhà thì xảy chân ngã xuống vực nên qua đời. Lúc đó con đang đi du học, bác cũng không biết làm thế nào liên lạc được với con và cái Khôi nên..."

"Vậy ạ." Lin đáp lại nhàn nhạt. Bầu không khí bỗng trầm xuống. "Anh ấy có để lại gì không ạ?"

"Có quần áo với một ít đồ thôi, à còn cả điện thoại nữa, đồ của nó, bác vẫn giữ nguyên đầy đủ." Người phụ nữ cười: "Con muốn lấy không? Để bác lấy cho."

"Có ạ, con cảm ơn bác."

"Ầy, đừng kể lể mấy chuyện đấy. Con biết nó yêu con tới mức sau khi con đi du học, nó sa sút hẳn ra, tìm một cô người yêu mới cũng không chịu. Buồn thật đấy..." Người phụ nữ cười cười.

Quách Thanh Hà bất ngờ nhưng Lin vẫn giữ im lặng. Nhiều khi, người ta vẫn nhầm rằng đàn anh và Trương Khôi thích nó, nó cũng không muốn giải thích để tiện che chắn cho cả hai. Nhưng bây giờ, cả hai đều đã không còn nữa rồi.

Người phụ nữ lật đật chạy vào nhà, ước chừng 5 phút sau, bà quay trở lại với một chiếc điện thoại đời thấp trên tay, màn hình đã được thay mới nhưng chẳng thể giấu được cái cũ mèm. Lin nhớ, đàn anh từng nói lần đầu tiên anh được mua điện thoại là năm lớp 9, tới bây giờ vẫn chưa đổi lần nào. Bà đưa nó cho Lin để nó mở ra xem, Lin nhập thử mật khẩu nhưng không đúng, nhập lại ngày sinh của Trương Khôi cũng không đúng. Nó im lặng.

"Ầy, bác cũng không biết đâu. Sau khi thằng bé mất thì bác chỉ đem đi dán màn hình chứ không mở ra xem. Dù gì thì, người chết thì cũng đã chết rồi, bác nghĩ không cần phải tìm hiểu cuộc sống riêng tư của nó làm gì."

"Trước khi anh ấy mất, anh ấy có nói gì về con và Khôi không ạ? Hoặc bất cứ thứ gì bất thường ạ."

"Không có, thằng bé tiếc hai đứa bọn con lắm, sau đó thì trầm tính hơn hẳn."

Lin mím môi, chẳng biết phải đáp lại thế nào.

"Trời sắp mưa rồi, con ở lại dùng bữa với bác đi, cả các bạn con nữa."

"Bọn con có cảnh quay ở gần đây nên con tiện đi cùng, bây giờ bọn con phải quay về rồi ạ."

"Thôi được rồi." Người phụ nữ thở dài: "Giữ gìn sức khoẻ cẩn thận nhé."

"Vâng ạ." Lin đáp, nhóm Chu Viễn Đông cũng lễ phép chào bà rồi đi lấy xe. Lin xoay người đuổi theo bọn họ nhưng nghĩ thế nào bỗng ngoảnh lại, nói với người phụ nữ đang vẫy tay chào: "Con với đàn anh...không yêu nhau, bọn con chỉ là bạn bè thôi. Tuy chỉ là bạn bè nhưng anh ấy đối xử với bọn con rất tốt, cứ như một người anh cả..."

"Vậy à." Người phụ nữ mỉm cười, đôi mắt bà bỗng trở nên nhu mì, mềm yếu lạ kì.

Lin không dám nhìn thẳng vào mắt bà thêm một lần nào nữa.

Sắc trời ngả màu âm ù, mây trời đen kịt.

Trở lại xe, Chu Viễn Đông lái chiếc xế hộp rời khỏi thị trấn. Cậu vòng ngược lại con đường ngoằn nghoèo từ chân đồi tới trung tâm thị trấn, băng qua những cung đường đầy sỏi đá. Lin tiếp tục tìm cách mở chiếc điện thoại mà nhập thế nào vẫn sai, cuối cùng bị khoá máy mất một thời gian.

"Khỉ thật." Nó chửi thầm, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy đàn anh đã mất từ 4 năm trước do xảy chân ngã xuống vực nhưng cả hai người họ đều qua đời là trùng hợp ngẫu nhiên? Cảnh sát vẫn chưa tìm ra thi thể Trương Khôi nên không thể xác định thời gian tử vong lẫn địa điểm, người tung đoạn phim lên mạng cũng đã nhận được lệnh triệu tập của công an, anh ta chỉ là một thợ sửa máy bình thường. Vẫn đang trong quá trình lấy lời khai, bọn họ không được tiết lộ gì nhiều.

Lin không còn thời gian để khóc. Đương lúc trông ra cảnh vật bên kia đường, Lin bỗng thấy bóng dáng lấp ló của một chiếc ô tô đen gầm cao. Ban đầu nó không để ý mấy nhưng càng lúc lại càng thấy lạ, chiếc ô tô kia bám theo họ không rời nửa bước.

"Đông."

"Tao biết rồi." Chu Viễn Đông tăng tốc. Quả nhiên, chiếc xe kia cũng phóng theo.

"Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Hải Long hơi hoảng, vì tăng tốc bất thình lình mà lưng nó bẹp dí lên đệm ghế. Quách Thanh Hà ngồi ghế phó lái, cậu nhìn ra gương chiếu hậu thì không nhịn được chau mày: "Có một chiếc xe đen đang bám theo chúng ta."

"Bên tao cũng có một chiếc lấp ló."

"Hay lắm, đến cái nước bần cùng thế này rồi mà vẫn một mực giấu giếm, thích chơi trò chơi đến thế sao?" Chu Viễn Đông cười khẩy: "Tao sẽ cho mày chơi với một tay đua."

Chu Viễn Đông đạp ga, phóng đi như một mũi tên. Đám bạn cậu dính chặt lên ghế lái, Quách Thanh Hà căng thẳng nhìn cậu, thấy cái vẻ chắc chắn, hai tay nắm chặt vô lăng, nó bỗng vô thức tin tưởng hơn, tập trung nhìn về phía kính chiếu hậu. 3 chiếc xe đen nối đuôi nhau đuổi theo bọn họ, Nguyễn Hải Long và Lin giữ chặt dây an toàn.

"Đoàng!" một tiếng vang dội, những hạt mưa tí tách bỗng xuất hiện, trượt dài trên cửa kính.

Con chiến mã trắng lao thẳng lên đồi. Nhanh như cắt, chiếc xe xé mưa, phóng đi như một mũi tên. Đường núi vòng vèo hiểm trở, Chu Viễn Đông lại đang đi với tốc độ cao, đám bạn cậu toát mồ hôi, hai tay ghì chặt dây an toàn. "Kít!" một tiếng, chiếc xe cua gấp, lao thẳng lên con dốc hẹp. Nhóm Nguyễn Hải Long không dám hét vì sợ làm cậu căng thẳng.

Đằng sau, ba chiếc xe cũng tăng tốc nhưng rõ ràng, chúng không thể bắt kịp tốc độ của Chu Viễn Đông.

Bầu trời xám xịt rồi ngả màu tối đen, màn mưa nặng hạt che lấp đường đi. Cứ mỗi khi bánh xe va phải những hòn sỏi lớn, nó lại nảy lên. Bọn họ giống như những viên bỏng ngô tội nghiệp bị lắc đều trong chảo.

Gân tay Chu Viễn Đông nổi lên chằng chịt, "kít!" một tiếng nữa, cậu quẹo xe, tiếp tục bay trên đoạn đường.

Mưa khiến núi rừng mịt mù, Lin ngoảnh đầu ra cửa sổ, những chiếc xe đen đã cách họ một khoảng khá xa nhưng Chu Viễn Đông vẫn không hề giảm tốc. Nó đang lơ là, chiếc xe bỗng bay lên rồi đổ ầm xuống, cục tạ khổng lồ đáp trên mặt đường bê tông. Chu Viễn Đông quành xe, bọn nó ngã dúi sang một bên, Quách Thanh Hà bị ép sát tới cửa sổ.

Khuôn mặt Chu Viễn Đông lúc ấy nếu có cái gương soi, Chu Viễn Đông cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao bản thân có thể làm ra vẻ mặt dữ tợn như thế.

Vương Thanh Phong sẽ tự hào về cậu lắm, phải không?

"Mở điện thoại tao ra gọi điện cho một người, để tao đọc số."

Quách Thanh Hà làm theo, Chu Viễn Đông đọc ra một dãy số để cậu ta gọi rồi nhờ cậu ta áp điện thoại vào tai mình. Đầu bên kia vang lên tiếng nói của một người đàn ông già, Chu Viễn Đông nói ông ta hãy chuẩn bị rồi tiếp tục tăng tốc.

"Một trong những doanh nghiệp bí mật của Dome là một quán bar, đi thẳng cung đường này sẽ tới."

Đó cũng là nơi Trương An hay lui tới, Chu Viễn Đông biết sau khi Đỗ Thái Sơn bảo cậu anh đang điều tra, anh nói đây là người có thể tin tưởng được. Đỗ Thái Sơn không phải người thích hứa hẹn, anh nói được là được, hiếm khi Đỗ Thái Sơn khẳng định chắc nịch như thế.

Bên ngoài, trời vẫn mưa tầm tã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com