Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Trên đường trở về nhà tang lễ, Phạm Bình Nguyên tạt qua một nhà hàng ven đường để ăn trưa cùng Tạ Lưu An. Cậu ấy đã ăn hết 7 cái kẹo hoa quả vậy mà vẫn còn sức xơi hết mấy bát cơm nữa. Phạm Bình Nguyên ăn được một lúc thì ngồi bấm điện thoại rồi thở dài, vứt nó sang một bên.

"Sao thế?"

"Hai thằng nhân viên của anh nói là chúng nó sẽ đi làm trở lại vào tuần sau." Phạm Bình Nguyên xoa xoa ấn đường.

"Điều đó không phải rất tốt sao?"

Phạm Bình Nguyên là người hộ tang hạng nặng, anh ấy không xử lý những cơ thể chết thông thường mà chỉ chuyên về những cơ thể bị phân hủy nặng, không lành lặn. Bởi vì cả 2 nhân viên của anh đều nghỉ phép cùng một lúc vậy nên tất cả công việc trong nhà tang lễ đều dồn lên đầu anh. Họ đi làm trở lại thì không phải anh ấy sẽ bớt khổ hơn à?

"Hai thằng chúng nó, một thằng thì mở miệng ra là kiếm cớ nghỉ phép, một thằng thì nôn suốt ngày, làm việc được 2-3 năm rồi mà vẫn nôn như phun mưa. Phiền chết đi được."

Nghe xong, Tạ Lưu An lại cảm giác Phạm Bình Nguyên không ghét hai người đó đến vậy. Anh ấy là điển hình của ngoài lạnh trong nóng, miệng hỗn nhưng thực ra là rất quý người ta. Như cách Phạm Bình Nguyên nói chuyện với anh trai mình chính là ví dụ.

Nói đến hai người kia, Tạ Lưu An lại bắt đầu lo cậu không thể hoà nhập được với hai người họ. Cậu ấy ghét cái tính hay lo lắng những chuyện không đâu của mình nhưng cuối cùng vẫn chẳng bỏ được. Dường như, Phạm Bình Nguyên đọc được suy nghĩ của Tạ Lưu An. Anh ấy mỉm cười, gắp một miếng thịt bỏ vào bát cậu.

"Đừng lo, nhân viên của anh là những người do đích thân anh chọn ra, không có chuyện bọn họ có suy nghĩ hay tư tưởng xấu, khó hoà nhập đâu. Chắc chắn em sẽ thí-, quý họ thôi."

Thực ra anh định nói là Tạ Lưu An sẽ thích hai người đó thôi nhưng không hiểu sao khi nói ra lại tự động sửa thành "quý". "Thích" là một từ nhạy cảm hoặc là do chính bản thân anh bị ảo tưởng.

Phạm Bình Nguyên không nhận ra, anh ấy bắt đầu có tình cảm với đứa nhỏ này rồi. Bị cảm hoá bởi nghị lực, quyết tâm và sự trẻ con của cậu ấy.

Đang ăn, Phạm Bình Nguyên nhận được một cuộc điện thoại từ nhà tang lễ Wathanna, nói rằng hai người họ cần tới hộ tang gấp cho một gia đình ở rìa thành phố. Cùng lúc đó, Phạm Bình Nguyên và Tạ Lưu An cũng đang ăn trưa ở vùng ngoại ô vậy nên anh ấy hỏi cậu muốn về nhà nghỉ ngơi hay làm việc tiếp. Tất nhiên, Tạ Lưu An chọn làm việc tiếp, làm gì có chuyện sếp thì còng lưng ra làm nhân viên thì bỏ về nhà ăn bánh được.

Khách hàng lần này là một gia đình không mấy khá giả, một nhà 4 người. Người mất là ông bố, có tiền sử bị bệnh tim, 2 đứa con gái của ông ấy vẫn còn nhỏ, đứa lớn hơn 14 tuổi, đứa nhỏ 7 tuổi. Thậm chí đến lúc bố nó mất trong phòng ngủ, hai đứa nó vẫn không hề hay biết. Chỉ tới khi hàng xóm than phiền về mùi hôi phát ra từ phòng ngủ trên tầng 2, bọn nó mới lên kiểm tra rồi nhờ hàng xóm chung quanh gọi cho nhà tang lễ.

Ông ta nằm trên giường, mùi thi thể phân hủy bốc lên, mùi hương kinh khủng ấy bị kẹt trong 4 bức tường nhà khiến Tạ Lưu An đang đeo mặt nạ phòng độc cũng thấy cả người không ổn. Giòi bọ trắng chui lúc nhúc trên cơ thể ông, đầy ắp khoang miệng và cả hai bên lỗ mũi.

Lại nữa à.

Mặc dù Tạ Lưu An cũng là người ướp xác hạng nặng như Phạm Bình Nguyên nhưng cậu thật sự không thích những thi thể để lâu ngày chút nào, nó khiến cậu chẳng thể khóc cho người đó một cách tử tế mà chỉ thấy sợ thôi.

Ca này như một phiên bản ngược lại hoàn toàn với ca ướp xác nhẹ nhàng sáng nay vậy.

Phạm Bình Nguyên thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn lắm, nói:

"Nếu em thấy không ổn thì cứ đi giải quyết trước đi rồi vào làm việc sau cũng được."

"Không sao đâu. Em ổn mà."

Không, cậu không ổn chút nào hết.

Tạ Lưu An tự nhủ nếu người đàn ông này tẩy uế mà cậu lại chạy đi nôn tiếp thì cậu sẽ xem phim kinh dị 1 tuần.

Căn phòng nọ vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái đèn ống sắp cháy tới nơi được lắp trên trần nhà, một cái tủ quần áo bằng gỗ xập xệ, một chiếc giường với một cái bàn nhỏ đặt bên cạnh. Bát cơm đang ăn giở vẫn còn đặt trên bàn, giòi bọ chui cả vào bên trong, nấm mốc hiện hữu khắp mọi nơi, đúng là kinh không nỡ nhìn thẳng.

Hai người họ nhìn ông ấy, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu công việc như thường lệ.

Có phải Tạ Lưu An gặp ảo giác không mà cậu cảm thấy hồ máu tử thi trên người ông ta đỏ tươi hơn bình thường.

Hồi còn ở Mĩ, cậu đã từng thấy một người phụ nữ giống vậy nhưng bà ta...

Bọn trẻ con bảo là bố chúng nó không ra khỏi phòng từ 6 ngày trước, bọn nó cũng được dặn là không được phép làm phiền bố vì bệnh tim của bố chúng nó đã nặng lắm rồi, chỉ có thể nằm yên trên giường. Vậy mà bọn nó không ngờ, chỉ trong 5 ngày ấy, người cha của hai đứa nó đã mất rồi.

Phạm Bình Nguyên lấy nhíp gắp, bắt đầu loại bỏ từng con ấu trùng ra khỏi cơ thể ông ta trong khi Tạ Lưu An cầm túi giấy và bắt đầu tống chúng vào bên trong.

Bỗng, Phạm Bình Nguyên dừng lại khi anh ấy gắp được một con ấu trùng màu vàng nâu vẫn chưa lột xác hoàn toàn. Tạ Lưu An cảm giác Phạm Bình Nguyên đã phát hiện ra điều gì đó, vậy nên anh ấy mới làm khuôn mặt khó hiểu như vậy. Quả nhiên, Phạm Bình Nguyên gọi cậu:

"An, lấy hộ anh cái khay được không?"

Tạ Lưu An không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo.

Anh ấy đặt con ấu trùng nọ lên khay, cậu để ý trên cơ thể ông ấy còn nhiều con ấu trùng khác cũng có dạng như vậy nữa. Toàn bộ sự tập trung của Phạm Bình Nguyên đều đổ dồn vào con ấu trùng kì lạ mà anh ấy vừa gắp được, càng quan sát nó, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại. Cuối cùng, Phạm Bình Nguyên đặt nó xuống, nói với Tạ Lưu An:

"Em báo cảnh sát đi, nói là đây chỉ là trường hợp nghi ngờ mưu sát thôi chứ chưa xác định."

"Tại sao?"

Tạ Lưu An sửng sốt.

"Có 2 lí do khiến côn trùng trưởng thành không thể lột xác được. Thứ nhất là nó ở trong một môi trường đóng kín, không gian chật hẹp , không đủ oxi để tiếp tục quá trình lột xác. Thứ hai là chất hoá học ảnh hưởng đến kết cấu sinh vật, như thế thì chúng không thể lột xác được. Cơ thể chúng trông rất giống ấu trùng ruồi xanh đầu đỏ 3 tuổi. Giai đoạn trưởng thành của loại ấu trùng này là 7 ngày, 3 tuổi là cộng thêm 4 ngày nữa, tổng cộng là 11 ngày. Nhưng mà thời gian người đàn ông ấy ở trong phòng theo bọn trẻ nói mới chỉ có 5 ngày. Thêm một điểm nữa, hồ máu tử thi của ông ta có màu đỏ tươi hơn bình thường."

"Do ngộ độc Xyanua sao?"

Tạ Lưu An nhíu mày. Hemoglobin khi hết hợp với xyanua sẽ tạo thành màu đỏ tươi trong khi kết hợp với sunfua thì ra màu xanh lục. Thảo nào Tạ Lưu An cảm thấy lạ nhưng cậu không chắc chắn về suy nghĩ của mình.

"Đúng vậy." Phạm Bình Nguyên gật đầu: "Trúng độc là cách duy nhất có thể giải thích vì sao các hiện tượng kì lạ ấy lại xảy ra với bọn ấu trùng trên cơ thể ông ta."

"Anh từng học pháp y à?"

"Sao em biết?"

Phạm Bình Nguyên ngạc nhiên.

"Hả?!"

"Không, anh đùa đấy, anh học di truyền nhưng anh có bạn bè làm cảnh sát, hơn nữa anh đã ở trong cái nghề này lâu rồi, thỉnh thoảng anh sẽ gặp vài vụ như thế."

Giờ nào rồi mà còn có tâm trí để đùa được?

Phạm Bình Nguyên và cậu đều không phải nhân viên pháp y, họ không có quyền mổ xẻ thi thể để điều tra, thậm chí bứt vào một cọng tóc của người đã khuất cũng không được, tất cả những gì anh biết là dựa trên đặc điểm bên ngoài của nạn nhân. Vậy nên Phạm Bình Nguyên chỉ nói là nghi ngờ mưu sát.

Tạ Lưu An hỏi:

"Có khả năng là do người đàn ông này tự sát không?"

"Anh không chắc nữa. Nhưng có vẻ như ông ấy không thể ra khỏi phòng, cũng không đi lại được, ngay cả cơm cũng nhờ người bê lên hộ." Phạm Bình Nguyên liếc nhìn bát cơm thiu đặt trên bàn: "Lần cuối cùng đưa cơm là 5 ngày trước và người đưa không phải bọn trẻ, nếu chúng nó đưa cơm ngày ba bữa cho bố nó thì làm gì có chuyện đến tận bây giờ nó mới phát hiện ra. Hơn nữa bọn nó còn nói là được dặn không làm phiền bố mình."

Một người nào đó đủ thân để sinh hoạt trong căn nhà này, đủ uy quyền để ra lệnh cho bọn trẻ, đủ tin tưởng để bắt ông ta ăn cơm không chút nghi ngờ.

Chẳng phải từ đầu tới giờ, cậu chưa từng gặp mẹ bọn trẻ hay sao.

Chưa đầy 10 phút sau, xe cảnh sát đã dừng chân trước cửa căn nhà cũ kĩ. Nhân viên bên nhà tang lễ Wathanna rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát nhưng vẫn phối hợp làm theo, chỉ có Phạm Bình Nguyên là đã quen với họ, thậm chí có người còn chào anh ấy. Hai đứa trẻ con nấp sau lưng anh, vẻ sợ hãi và phòng bị in trên khuôn mặt chúng.

Hệt như khung cảnh 6 năm trước.

Tạ Lưu An vẫn nhìn theo bóng người đang ông được đặt trên một cái cáng rồi đưa lên xe nhưng đầu óc lại trống rỗng, chẳng nghĩ được gì. Nó làm cậu nhớ tới mẹ mình, lúc đó Phạm Bình Nguyên cũng báo cảnh sát.

Một viên cảnh sát tiến về phía họ. Anh ấy khoảng 29-30 tuổi, trông vô cùng ưa nhìn. Mái tóc đen nhánh mềm mại được chải gọn gàng sang một bên, khoác trên mình bộ quần áo phẳng phiu ngay cả khi ở trong tình thế cấp bách nhất. Da anh ấy trắng như sứ, chiều cao chỉ xấp xỉ Tạ Lưu An.

Có vẻ như Phạm Bình Nguyên và anh ta quen nhau, hai người họ nói gì đó, bỗng anh ấy ngoảnh đầu nhìn cậu, cười:

"Cậu đã báo cảnh sát phải không? Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi."

"Ừm."

Tạ Lưu An đưa tay ra bắt tay với anh ấy.

"Trông cậu rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi đúng không? Tên cậu là gì?"

"Tạ Lưu An ạ."

Không hiểu sao, cậu cũng có cảm giác cậu từng gặp anh ấy ở đâu đó rồi nhưng mà không nhớ nổi là khi nào.

"Anh là Khoa." Người đàn ông mỉm cười: "Dương Đình Khoa."

————-

Ngoài lề:

Mỗi lần viết truyện kiểu này, tui lại thấy não mình nở ra vài phân ( '_ゝ')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com