Chương 11
[Anh đừng xuống đó.]
[Nhỡ có ma thì sao?]
Châu Tinh Vân bừng tỉnh. Anh bật người, theo bản năng ngồi dậy bỗng phát hiện tay phải đã bị xích. Mà trong góc phòng, một đứa bé với mái tóc đen nhánh dài tới vai gục đầu xuống, lim dim như đang ngủ.
Căn phòng không quá rộng, bên trong chỉ kê một cái giường và một cái bàn nhỏ ở bên cạnh. Trên bàn có đèn ngủ.
"Trương..."
Đứa bé kia dường như nghe được tiếng anh rên rỉ trong cổ họng. Nó giật mình ngẩng đầu.
Không. Không phải Trương Vũ.
Con bé tóc dài quá vai, đen nhánh như lụa cao cấp. Làn da trắng nõn hồng hào như tô điểm lên đôi mắt nâu nhàn nhạt. Đứa bé ước chừng mới 11-12, khuôn mặt bé nhỏ tròn trịa. Nó ngồi trên một cái ghế ở góc tường, tưởng như đã ở đây từ rất lâu rồi.
"Anh tỉnh rồi!"
Nó há miệng cười, chạy lon ton lại gần.
"Anh có đói không? Em lấy gì cho anh ăn nhé."
"Anh không..." Châu Tinh Vân nghẹn họng, phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc.
"Em là ai..?"
"Em là Trương Vi."
Thấy anh trố mắt ngạc nhiên, nó lại bổ sung thêm một câu:
"Có lẽ anh không hiểu Tiếng Việt. Em còn có tên khác là Charlotte Nikolai." Con bé đáp lại bằng tiếng Anh.
Nikolai?
"Khoan đã... ai mang em tới Nam Cực?" Châu Tinh Vân hoảng hốt: "Em không thấy lạnh sao?"
"Không lạnh." Trương Vi lắc lắc đầu: "Ở đây mát hơn hồi em với anh trai ở Việt Nam nhiều."
"Không phải anh không biết Tiếng Việt, anh là người gốc Việt nhưng..."
Châu Tinh Vân muốn ngồi dậy lại phát hiện ra cổ tay mình bị lên đầu giường.
Cạch.
Châu Tinh Vân ngẩng đầu, hô hấp bỗng ngưng trệ. Người trước mặt cao ước chừng 1m85, bên ngoài phủ một lớp áo choàng đã bạc màu. Mái tóc hắn đen nhánh dài tới vai, tai trái bấm hai lỗ, đeo hai cái khuyên tai đen nằm cách nhau một khoảng. Thân thể cường tráng tuy không được như những vận động viên có thân hình vạm nhưng cũng không hề kém cỏi, thoạt nhìn là một kẻ khoẻ mạnh.
Làn da người kia trắng tựa tuyết, đôi mắt đen láy như hạt châu, sống mũi cao thẳng tắp.
Người này giống hệt Robin.
Châu Tinh Vân vừa định gọi tên hắn, người kia đã đặt bát cháo lên bàn, kéo ghế ngồi bên giường anh.
Qua đoạn hội thoại, anh nghe được người này rất thân thiết với con bé, còn khẽ xoa đầu nó rồi mỉm cười. Châu Tinh Vân lẳng lặng nhìn còng tay cứng như đá, đưa mắt lên trông hai người họ.
"Anh đừng vội, em sẽ thả anh ra ngay."
Người đàn ông nói bằng chất giọng ôn hoà, cúi đầu nhìn con bé:
"Em sang chỗ Eve và Logan đi, anh sẽ chăm sóc anh ấy."
Logan?
Trương Vi gật đầu, kéo cửa đi ra ngoài. Gần như đồng thời, nhiệt độ căn phòng bỗng giảm xuống. Châu Tinh Vân rùng mình một cái, theo bản năng đưa mắt nhìn ra cửa.
"Anh đừng ngồi dậy. Em biết anh vẫn còn ốm, tuy thân là chòm sao, anh cũng không nên tiêu hao quá nhiều linh lực như vậy."
Thanh âm người đàn ông khàn khàn, mang theo nét nam tính của người trưởng thành. Hắn ta nói tiếng Việt, một tay hắn nhẹ nhàng ấn vai anh nằm xuống, một tay chỉnh cho ánh đèn trong căn phòng sáng lên.
"Tôi đang ở đâu?"
"Trong căn cứ cũ của quân Phản Loạn." Chàng trai mỉm cười: "Nơi này đã được tu sửa một phần. Chỉ có căn phòng này là trống nên em để anh nghỉ ngơi ở đây."
Châu Tinh Vân trầm mặc không đáp. Từ đầu đến cuối, người đàn ông nọ chỉ nhìn anh và nhẹ nhàng mỉm cười. Nếu không phải vì tay anh đang bị còng, anh thật sự tin rằng đây là người tốt.
"Logan và Issac cũng ở đây?"
"Anh sẽ biết ngay sau khi anh gặp thẳng cậu ấy và nói chuyện." Chàng trai cười: "Anh biết không, ngoài trời đã hết bão rồi đó. Hạ sang, chúng ta có thể ra ngoài ngắm cá voi và chim cánh cụt."
Châu Tinh Vân mấp máy môi, cuối cùng hỏi:
"Tôi đã ngủ mấy ngày rồi?"
"Hơn một ngày. Logan đã hỏi anh nếu có bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, chuyến bay sẽ không xuất phát. Rõ ràng anh bị cảm vậy mà lại trả lời là mình không sao." Chàng trai dở khóc dở cười, vươn tay toan vuốt lọn tóc tán loạn vương trên mặt hắn lại bị Châu Tinh Vân hất ra.
Chàng trai thoáng thở ra một hơi, tủi thân gọi:
"Anh..."
"Em lừa anh, phải không?"
Châu Tinh Vân lạnh giọng, không nhìn hắn. Chàng trai bỗng im bặt, lẳng lặng không nói gì.
"Anh rất vui khi em còn sống." Anh chầm chậm nói: "Anh biết em là chòm sao nhưng em có cần dùng cách đó để tách khỏi anh không?"
Chàng trai cuống cuồng:
"Em không dùng cái chết để tách khỏi anh và cũng chưa bao giờ muốn rời xa anh, đó là..."
"Em đã dàn dựng lên vụ máy bay rơi đúng không?"
Người kia mím môi không đáp, sắc mặt Châu Tinh Vân càng lúc càng lạnh.
"Chính em đã dàn dựng, nhưng em không lừa anh, con quái vật màu đen 11 năm trước là Ô Nha!"
Châu Tinh Vân sửng sốt, nhanh chóng hạ giọng nói:
"Em là quân Phản Loạn?"
"Có phải anh nghĩ em nhân lúc người của quân Tinh Tú tới Nam Cực đã mai phục để bắt giữ một chòm sao hoàng đạo đúng không?"
Châu Tinh Vân chẳng nói chẳng rằng, coi như ngầm thừa nhận.
Người kia bật cười, lắc lắc đầu:
"Anh nhầm rồi."
"Trương Vũ." Châu Tinh Vân thẳng thừng gọi tên hắn: "11 năm qua em đã ở đâu."
"Trước khi nói về 11 năm qua, em muốn nói với anh em là ai." Trương Vũ khẳng khái. Hắn không cần giấu anh bất cứ thứ gì, đôi khi thẳng thắn nói chuyện sẽ đạt được hiệu quả cao hơn.
"Em là Trương Vũ, về sau được cha nuôi đặt tên là Robin Nikolai, là người Na Uy. Em được chòm sao bảo hộ, là chòm Thiên Yết, một trong tứ đại."
Châu Tinh Vân sửng sốt, đồng tử theo bản năng trợn tròn, cứng họng không nói.
Trong 88 chòm sao, 12 chòm sao hoàng đạo là đứng đầu. 12 chòm sao ấy chia làm 4 nguyên tố, người mạnh nhất mỗi nguyên tố được gọi là một trong tứ đại gồm có Thiên Yết, Sư Tử, Kim Ngưu và Bảo Bình. Trên thực tế, bảng này không giữ nguyên mà thay đổi theo từng thời kì, tỉ như trước kia, cũng thông lĩnh phải là Ma Kết, Bạch Dương, Cự Giải, Bảo Bình. Qua thời gian, chỉ còn Bảo Bình là giữ nguyên vị trí.
Từ sau lưng Trương Vũ bỗng mọc ra một cái đuôi bọ cạp làm bằng sắt, các khớp tuy không nối liền nhau song lơ lửng trên không khí tạo thành một cái đuôi sắc bén.
Châu Tinh Vân bặm môi, thật lâu vẫn không nói gì.
"Em không giấu anh, anh cũng đã nói cho em biết anh được Ma Kết bảo hộ từ đầu."
Trương Vũ mỉm cười, khuôn mặt mang nét anh tuấn như bừng sáng, lộ ra núm đồng tiền.
"11 năm trước, em thật sự không biết em là chòm sao hoàng đạo. Người đã khóc dưới tầng hầm năm đó là một cô gái thuộc quân Tinh Tú. Anh biết không, khi một người được nhận định là trong cơ thể mang năng lực của một chòm sao, họ sẽ được học một ngôi trường riêng, sống hoàn toàn tách biệt với xã hội. Ngày ngày bị bơm tư tưởng hiếu chiến trong đầu. Còn bố mẹ họ, bị bắn chết."
Châu Tinh Vân không đáp. Anh hiểu rõ vụ này, tuy vậy những đứa trẻ trong trường đại đa số đều còn quá nhỏ, chưa đủ nhận thức.
"Chúng ta vốn không phải chòm sao mà là được chòm sao bảo hộ. Khi một cặp vợ chồng sinh ra một đứa con, đứa con ấy bị chòm sao nhìn chúng và nhập vào, khi đi xét nghiệm, nó sẽ bị đưa đi. Còn bố mẹ nó, chết không thấy xác. Nhưng họ đã quên mất, con người vốn không phải chòm sao, họ chỉ được chòm sao bảo hộ. Vậy khi một người không muốn bảo hộ người kia nữa, họ sẽ làm gì?"
"Họ sẽ rời đi."
Châu Tinh Vân giúp hắn hoàn thiện nốt.
"Ý em là sao khi nói họ sẽ rời đi?"
"Anh biết đấy. Một người chỉ có một hồn và một cơ thể duy nhất. Khi chòm sao nhập vào tức là một thể hai hồn, nó sẽ ăn hết linh lực của hồn chính để nuôi bản thân. Và khi nó đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ chọn ở lại hoặc rời đi. Khi chòm sao biết mất khỏi cơ thể ta, ta sẽ chết."
"Làm sao em biết được nhưng điều này?"
Trương Vũ nghiêng đầu nhìn anh, chầm chậm đáp:
"Hiện tại, em là người duy nhất có chòm sao đủ mạnh để thoát ra ngoài."
"Em!"
Châu Tinh Vân bật dậy, cổ tay bị còng khiến cơ thể anh kéo trở về. Anh chậc một tiếng, sốt sắng nhìn hắn.
"Có hai cách để chòm sao đạt được linh lực mạnh tới nỗi đủ sức thoát ra ngoài. Một là chờ tới khi họ ăn đủ, hai là chịu cú sốc hoặc chấn thương nghiêm trọng." Trương Vũ cười khổ: "Sau khi em bị Ô Nha kéo xuống vực, em đã nói chuyện với Thiên Yết. Ông ấy đã thỏa thuận, ông sẽ không rời khỏi cơ thể em, đổi lại, em phải giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện của ông."
"Trước khi nói về tâm nguyện, em muốn nói một chút về Ô Nha."
Thanh âm hắn bỗng nghiêm túc, thần sắc cũng kém hơn.
"Em không biết tên cô ấy. Khi em hỏi, cô ấy chỉ lẩm bẩm nói tên là Ô Nha. Cô ấy được một chòm sao bảo hộ, linh lực bộc phát muộn nên đến năm 6 tuổi, trụ sở mới tìm được cô. Chỉ cần có chòm sao trong người, bất kể có xấu xa bỉ ổi, yếu kém vô dụng bao nhiêu cũng trở thành thủ lĩnh. Lần cô ấy và đội được cừ tới Nam Cực, phía trụ sở cũng không ngờ quân Phản Loạn lại cất chứa lựa lượng đông đảo đến thế."
"Lúc đó, cô ấy vẫn chưa bộc phát sức mạnh. Cuối cùng bị quân Phản Loạn bắt giữ rồi móc mắt, rạch miệng."
Châu Tinh Vân rùng mình một cái, nghe hắn kể.
"Cuối cùng bị tra tấn đến chết, thời điểm cô ấy trút hơi thở cuối cùng cũng là lúc bộc phát sức mạnh. Ô Nha và linh hồn cô ấy đều bị nhốt trong cái xác rỗng, không thể hoạt động, Ô Nha không thể ăn linh lực. Vậy nên nó đã quay sang gặm nhấm linh hồn cô. Dần dà, hai người họ biến thành thứ kia."
Một con quái vật bầy nhầy đen sì không hơn không kém.
"Cô ấy đã kéo em xuống vực. Sau đó em bộc phát năng lực của Thiên Yết. Anh biết cách mà mọi người vẫn hay dùng để gia tăng lực lượng và ngăn sự tuần hoàn đúng không?"
Châu Tinh Vân gật đầu. Trên thực tế, cả quân Tinh Tú và quân Phản Loạn đều dùng cách này. Sau khi giết chết một người được chòm sao bảo hộ, hồn của chòm sao sẽ hoá thành một viên ngọc , có thể biến nó trở thành vũ khí cho quân, tăng linh lực bản thân, khiến chòm sao ấy không thể tìm đối tượng khác mà nhập vào được, một cách làm giảm thiểu giá trị vũ lực của bên địch.
"Em đã dùng cách đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com