Chương 51~54
BỌN TUI TẶNG MẤY NGƯỜI THỨC ĂN MÈO,
MẤY NGƯỜI LẠI CHO BỌN TUI ĂN THỨC ĂN CHÓ
~51~
Lăng Mông hoảng sợ tột độ, từ từ nhích về góc giường, cuối cùng cuộn người ngồi thu lu trong góc như thể giây tiếp theo Thiện Trúc sẽ làm chuyện xấu xa với cậu.
Vì đã lường trước Lăng Mông sẽ có phản ứng như vậy nên anh vẫn kiên nhẫn dụ dỗ cậu: "Em đừng trốn, ra đây đi."
Lăng Mông căng thẳng nuốt nuốt nước miếng: "Anh... anh không giả vờ hả?"
- Không giả vờ.
- Là thật hả?
- Là thật.
- Vậy... - Bây giờ tốc độ hoạt động của não bộ Lăng Mông chậm hơn bình thường những 50%. - Người anh nói trên Weibo là tui hả?
- Đúng vậy.
- Nhưng mà... - Lăng Mông hoang mang chớp chớp mắt. Tui có biết phát sáng đâu.
- Không phải em không biết phát sáng, mà là em bị mù. Anh bày tỏ lộ liễu như vậy mà em còn tưởng là trò câu view.
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Vậy anh hỏi em, anh có livestream đưa bữa sáng cho em không?
- Không.
- Anh có livestream chạy bộ cùng em không?
- Không.
- Em vào viện, anh có livestream chăm sóc em không?
- Cũng không.
- Thế em nghĩ tại sao anh lại bày nhiều trò câu view như vậy khi không livestream?
- Bởi vì... anh đang theo đuổi tui?
Thiện Trúc tặng Lăng Mông một ánh mắt khen ngợi "Cuối cùng em cũng hiểu".
- Trước giờ tui vẫn luôn coi anh là bạn gay tốt. - Lăng Mông lắp ba lắp bắp. - Tui... tui nào có nghĩ nhiều như thế.
- Vậy anh cho em thời gian suy nghĩ.
Lăng Mông cúi đầu ngẫm nghĩ.
- Nếu tui từ chối thì tình bạn giữa chúng ta sẽ chấm dứt à?
Thiện Trúc suýt tắt thở:
- Anh chưa bao giờ muốn phát triển tình bạn với em.
- Nếu tui từ chối thì sau này anh không qua lại với tui nữa hả?
- Yên tâm, nếu em từ chối, anh sẽ không dây dưa dài dòng. - Thiện Trúc tỏ vẻ bình tĩnh.
- Thế... thế tức là về sau không thể chơi game cùng nhau, cũng không có dịch vụ shipper Mang Thần nữa hả? - Lăng Mông dè dặt nhìn Thiện Trúc, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
Thiện Trúc hết chịu nổi, xông lên nhéo mặt cậu mấy cái thật mạnh.
- Trong đầu em ngoài game với đồ ăn ra còn gì khác nữa không?
- Đau! Đau đau đau đau! - Lăng Mông há miệng kêu toáng lên.
Thiện Trúc nhéo lấy nhéo để cho sướng tay xong cũng dần nhẹ tay lại, đồng thời từ từ tiến sát cậu. Động tác của anh rất chậm, chậm đến mức đủ để Lăng Mông nhận ra được ý đồ của anh, đủ để Lăng Mông có một ngàn lẻ một cơ hội chạy thoát.
Thế nhưng cả người cậu cứ cứng đờ như đang dính phải bùa bất động. Khoảnh khắc Thiện Trúc dán môi lên môi cậu, Lăng Mông còn nhắm nghiền mắt lại.
Thiện Trúc nâng mặt Lăng Mông lên, say sưa hôn đôi môi mềm mại của cậu. Không giống với nụ hôn mang tính thăm dò lúc nãy, nụ hôn hiện tại vừa lâu vừa cuồng nhiệt, dường như muốn khóa chặt toàn bộ hơi thở của đối phương.
Lăng Mông không thể hít thở, phát ra tiếng "ưm ưm" phản đối nhưng chỉ đổi lấy sự xâm nhập mạnh mẽ hơn từ Thiện Trúc. Cậu mơ mơ màng màng bị cạy mở khớp hàm, đầu lưỡi bị ép dây dưa với đối phương, lúc thì đầu óc trống rỗng, lúc lại thất thần suy nghĩ sao nụ hôn của anh không có vị măng cụt, cũng chẳng có vị xoài.
Cuối cùng Thiện Trúc cũng buông Lăng Mông ra trước khi cậu bị hôn đến ngạt thở. Mặt cậu đỏ bừng như lửa đốt, gần như có thể sánh với gương mặt khi bị chín mươi chín chị em vây quanh lúc đi phát phiếu ưu đãi ở quảng trường trung tâm.
-Có... có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có động một tí lại dùng miệng được không?
- Anh phát hiện ra, để đối phó với em thì nói chuyện không hiệu quả bằng dùng miệng.
Lăng Mông nói khéo: "Tui có thể nói lý lẽ mà."
- Anh thì không.
Lăng Mông: "..."
- Với lại em cũng đưa tín vật đính ước cho anh rồi, không được nuốt lời.
- Tui đưa anh tín vật đính ước khi nào?
Thiện Trúc lấy cái gì đó từ trong túi ra. Trong tay anh là huy hiệu quả chanh Lăng Mông đã đưa hôm tổ chức lễ hội văn hóa.
- Mấy thứ rẻ tiền thế này anh mang theo bên người làm gì? Với cả hôm đó còn chẳng đếm nổi tui đã đưa cái này cho bao nhiêu chị em nữa.
- Không giống nhau, của mấy người đó là quà tặng kèm thôi.
- Vậy cái của anh thì sao?
- Hàng không bán.
Lăng Mông: "..."
- Không giống chỗ nào hả?
- Không giống ở chỗ cái này đã được em đeo rồi, hơn nữa là do tự tay em đưa cho anh. - Thiện Trúc như hiểu được tiếng lòng của Lăng Mông. - Anh nói đây là tín vật đính ước thì nó chính là tín vật đính ước.
- Cái này người ta gọi là gì nhỉ? Ngang ngược!
- Em phải thấy may mắn vì đây là phòng ký túc xá đấy, ngang ngược đã là kiềm chế lắm rồi.
- Vậy nếu không kiềm chế thì sao?
- Thì anh sẽ thử xem mấy cái lúc nãy em bảo anh lấy về có dùng được không.
Cái lúc nãy bảo anh lấy về? Mặt Lăng Mông lại đỏ bừng.
- Thắng gấp cho tui!
Thiện Trúc kéo tay Lăng Mông:
- Đi, dẫn em ra ngoài ăn cơm.
- Hả? Thế xúp lúc nãy anh mua...
- Nhắn tin cho bạn cùng phòng của em bảo cậu ta ăn đi.
Cả tuần uống canh suông nước lọc, bây giờ biết tin được ra ngoài ăn cơm, dĩ nhiên Lăng Mông sẽ cảm thấy hết sức vui vẻ, phiền não gì đó đều quẳng ra sau gáy, hí ha hí hửng theo Thiện Trúc ra ngoài.
- Nhưng sao tự nhiên lại ra ngoài ăn cơm?
- Ăn ngon một chút coi như chúc mừng.
- Chúc mừng cái gì?
- Mừng em thoát kiếp F.A.
~52~
@Mangosteen: Thoát kiếp F.A. *huy hiệu quả chanh.jpg*
@Xoài Chín Bé Bi: !!!
@FanA: Ủa khoan, trước đó ông ế hả??!
@FanB: Chẳng phải hai người đã bên nhau từ tám trăm năm trước rồi sao? @Lemon
@FanC: Đến giờ bố Chanh vẫn chưa ừ hử gì, Mang Thần lại đơn phương tuyên bố hết ế.
@FanD: Mị không tin, mị muốn nghe @Lemon Mông Mông chính miệng xác nhận.
@FanE: Mang Thần đã tấn công chính diện, @Lemon còn sợ hãi gì nữa?
Đồ ăn ngon cũng không cản được niềm đam mê lướt Weibo của Lăng Mông, nhất là sau khi Thiện Trúc tự ý đăng bài thông báo, Weibo của cậu cũng nhốn nháo cả lên.
@Lemon: Bình thường mấy người chỉ tin ổng không tin tui, bây giờ lại muốn nghe tui nói? Còn lâu bố mới nói nhé!
@FanA: Mông Mông dỗi rồi.
@FanB: Đừng dỗi nữa mà Mông Mông.
@FanC: Việc nhỏ nghe ổng, việc lớn nghe cậu.
@FanD: Việc công nghe ổng, việc tư nghe cậu.
- Đừng cắm đầu chơi điện thoại nữa, ăn nhiều vào. - Thiện Trúc múc thêm một bát cháo đặt trước mặt Lăng Mông, người đang bận chiến đấu hăng hái với fan trên điện thoại.
- Ừ ừ! - Lăng Mông nghe lời, bỏ điện thoại xuống vùi đầu ăn ngấu nghiến. Quán Thiện Trúc chọn đúng là đỉnh thật, hơn nữa còn nêm nếm khá nhạt, vô cùng thích hợp với người vừa khỏi bệnh như cậu.
Thiện Trúc thực sự cảm thấy Lăng Mông nên đổi thành streamer ẩm thực thì thích hợp hơn. Nhìn cậu toàn tâm toàn ý hưởng thụ món ngon khiến người ta có cảm giác thèm ăn hơn nhiều.
- Không hổ là dân bản địa, anh tìm được quán nấu ngon quá đi mất. - Lăng Mông khen.
- Hồ Sóc còn nhiều quán ngon lắm, đợi em khỏi hẳn thì tuần nào anh cũng dẫn em đi ăn.
- Thiệt hông?
- Em thích ăn cái gì anh sẽ đưa em đi ăn cái đó. Em thích chơi game anh có thể nắm tay chỉ em chơi. Với tư chất của em thì vào top 100 cũng không thành vấn đề. - Thiện Trúc từng bước, từng bước thả mồi nhử để Lăng Mông biết rằng từ chối anh là tổn thất lớn đến nhường nào.
Nghe thấy mình có thể tiến vào top 100, hai mắt Lăng Mông bỗng sáng rực lên. Một mình cậu tốn bao nhiêu công sức mới leo được từ hạng Kim cương lên hạng Thần, cộng thêm sự hướng dẫn của Thiện Trúc mới vào được top 250, sau đó cứ giậm chân tại chỗ, mãi vẫn không lên được thêm hạng nào. Giờ mà vào top 100 thì tha hồ tự xưng bố trước một trăm năm mươi người nữa.
- Anh hứa rồi đấy nhé!
Ăn uống no say xong, đợi đến khi Thiện Trúc hỏi tiếp theo muốn đi đâu, Lăng Mông mới ngớ ra mình bị Thiện Trúc lôi ra ngoài để tiến hành hoạt động "hẹn hò".
Đây là vấn đề khó xơi đối với người suốt ngày làm ổ trong nhà như cậu đấy.
- Ặc, hay là... tới quán net có được không?
(Chương sau đổi xưng hô ^^)
~53~
Kể từ ngày có máy tính riêng, Lăng Mông rất ít khi ra quán net, càng không biết bây giờ quán net còn chu đáo đến mức trang bị thêm phòng tình nhân. Lúc Thiện Trúc nói với chủ quán net muốn đặt phòng tình nhân, Lăng Mông vội vã trốn ra sau lưng anh theo bản năng như thể hai người đang ở đại sảnh khách sạn để thuê phòng không bằng.
Máy tính ở phòng tình nhân được bài trí khá sang chảnh, tốc độ khởi động gấp đôi cái ở ký túc xá của Lăng Mông, tốc độ mạng càng khỏi phải nói, nhanh đến mức cậu muốn òa khóc.
- Bị wifi ký túc xá đầu độc lâu đến mức em đã quên mất thế nào là đường truyền băng thông rộng chân chính.
Lúc này Lăng Mông dám dõng dạc tuyên bố, nếu wifi ký túc xá mà nhanh như vậy thì cậu tăng thêm ba mươi hạng nữa cũng không thành vấn đề.
- Em có thể suy nghĩ đến việc ra ngoài ở với anh vào học kỳ sau. - Thiện Trúc nói bâng quơ.
- Anh? Ra ngoài ở? Sao anh không ở ký túc xá nữa?
Thiện Trúc bó tay: "Chẳng lẽ em không nhớ là anh sắp tốt nghiệp rồi hả, năm cuối rồi đó."
Lăng Mông câm nín một hồi rồi nói với vẻ ngây thơ vô tội: "Anh vừa không thi nghiên cứu sinh vừa không đi tìm việc làm, em vốn có coi anh là sinh viên năm cuối đâu."
- Anh có việc làm rồi, đã ký hợp đồng ba năm với Mèo Chiến, mới tháng trước luôn đó.
- Anh muốn làm streamer chuyên nghiệp hả? - Lăng Mông giật mình.
- Đúng vậy. - Thiện Trúc gật đầu.
- Thế thì khác gì so với bây giờ?
- Có lương cơ bản, có quà thì được ăn chia với tỷ lệ cao hơn. Nhưng mỗi tháng phải hoàn thành thời gian livestream theo quy định, không thể muốn bùng là bùng như bây giờ.
Tuy không thoải mái như hiện tại nhưng nghe thấy tiền nhiều hơn là Lăng Mông lại nghĩ tới mấy vụ streamer nổi tiếng kiếm cả triệu tệ một tháng trong truyền thuyết.
- Mai đi tìm nhà với anh nhé, anh muốn chuẩn bị trước.
- Ừ, được thôi, anh tính thuê trong khuôn viên trường hay thuê ở ngoài?
- Tiền thuê nhà đắt lắm, anh tính mua đứt luôn.
Lăng Mông: ???
- Mua một căn cỡ nhỏ đầy đủ nội thất, trả trước một khoản rồi trả góp hằng tháng, chắc cũng gánh nổi đấy.
Vẻ mặt Lăng Mông như thể đang nghe kể chuyện Nghìn lẻ một đêm. Vừa tốt nghiệp đại học đã mua nhà, người ta mới hai mươi mấy tuổi đầu thôi. Tự nhìn lại mình, hình như cũng sắp hai mươi đến nơi...
Mà khoan, sao lại ra vẻ tang thương quá vậy? Đó chẳng phải là suy nghĩ mấy người ba mươi, bốn mươi tuổi mới có sao?
Cho nên chuyện này không phải do Lăng Mông thua kém mà là do Thiện Trúc quá đỉnh!
~54~
@Lemon: Tự nhiên nổi hứng livestream. 🔗 liên kết
@Mangosteen: Tự nhiên nổi hứng livestream ngay bên cạnh. //@Lemon: Tự nhiên nổi hứng livestream. 🔗 liên kết
Thời gian hai người đăng Weibo hơn kém nhau chưa đến ba giây, nhiều fan nhận được thông báo đặc biệt đã đến chiếm chỗ ở kênh livestream từ sớm, mấy fan đến chậm lại đổ cho thông báo đặc biệt mất tác dụng nên nhao nhao đòi xóa Weibo.
Đây là lần đầu tiên Lăng Mông với Thiện Trúc sánh vai ngồi trước máy tính livestream, dựa vào cách bài trí sau lưng họ, người tinh ý chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là phòng tình nhân ở quán net.
[Streamer kính nghiệp thật, thuê phòng cũng livestream.]
[Có điều kiện thuê phòng thì livestream theo cặp, không có điều kiện thuê phòng cũng livestream theo cặp.]
[Khoe hạnh phúc thì khoe hạnh phúc đi, còn lấy có livestream làm gì?]
[Lại đến lúc dùng thức ăn cho mèo đổi lấy thức ăn cho chó rồi. Hỡi các đồng chí, hãy cho tôi thấy cánh tay nạp tiền của các bạn nào!]
[Đồng chí nhân viên ánh sáng ơi, bên này này... chỉ cần bật cái đèn ngủ thôi là được.]
- Hôm nay bọn tui sẽ livestream biểu diễn hài độc thoại cho mọi người.
- Hả?
- Đùa thôi, hôm nay bọn tôi vẫn livestream chơi game nhé.
[Không! Bọn này muốn nghe hài độc thoại!]
[Mấy ông chơi game thì có gì mới lạ đâu!]
[Streamer giải trí phải có dáng vẻ của streamer giải trí chứ!]
Lăng Mông lại tự đào hố chôn mình:
- Vậy mọi người nói đi, livestream cái gì? Nhưng phải bỏ cái hài độc thoại đi, tôi không biết diễn tấu gì đâu.
- Người làm bố như em đúng là chẳng có lập trường tí nào. - Thiện Trúc liếc cậu.
[Vẫn là bố nuôi của chúng ta có lập trường.]
[Bố nuôi đừng nói thế mà, bố ruột đang chiều ý bọn con đó.]
[Livestream oẳn tù tì, ai thắng thì cưỡng hôn người còn lại.]
[Cái này được, điên cuồng +1.]
[Oẳn tù tì, oẳn tù tì!]
Lăng Mông nghĩ: Các con ngây thơ quá rồi, Mang Thần nhà các con mà đã muốn cưỡng hôn thì chẳng cần oẳn tù tì làm gì.
- Đừng trách tui không nhắc nhở mọi người, hôm nay quản trị viên chính kênh livestream có mặt ngay tại hiện trường đấy nhé.
[Quản trị viên Mangosteen]: Hôm nay nhà quản trị viên có chuyện vui, mọi người cứ nói chuyện thoải mái.
[Hôm nay trưởng kênh cao hai mét tám!]
[Chúc mừng quản trị viên! Chúc mừng quản trị viên!]
[Quản trị viên muốn tạo phản! Streamer tức thành một con cá nóc!]
- Mấy người muốn kênh livestream của tui bị khóa đúng không? - Lăng Mông nổi cáu.
[Vô tư đi! Kênh của ông bị khóa thì còn cái của nhà bên mà!]
[Kênh livestream có đầy mà, không sợ bị khóa!]
- Không thì thế này đi. - Lăng Mông nảy ra ý kiến. - Tui lên Weibo chọn đại một bạn fan, bạn nào được chọn có thể đề xuất một yêu cầu, chỉ cần không quá đáng tui sẽ đồng ý luôn coi như quà cảm ơn gửi đến mọi người vì đã quan tâm lo lắng khi tui bị bệnh.
[Được được được, chọn mị nè! Mị đảm bảo không đề xuất yêu cầu quá♂đáng!]
[May mắn cả đời ngộ đều dồn hết vào lần này đấy!]
- Anh cũng tham gia được không? - Thiện Trúc ngồi bên cạnh hỏi.
- Anh là fan à?
- Đương nhiên.
- Thế cũng không được.
[Mông Mông lạnh lùng.]
[Mông Mông vô tình.]
[Mang Thần đắng lòng không hề nhẹ.]
[Mông Mông có fan quên bồ.]
- Chọn bạn fan có bình luận ở vị trí thứ sáu, chuẩn bị xong chưa? Tui đăng Weibo đây.
@Lemon: Chọn.
@Răng Khểnh Của Mông Mông: 6.
@Lọn Tóc Dựng Trên Đầu Mông Mông: 6.
@Quai Hàm Của Mông Mông: 666.
@Lông Mi Của Mông Mông: 6.
@Ruột Thừa Của Mông Mông: 66666.
@Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: 66.
Lăng Mông: "..."
- Mấy người sửa tên thành cái quái gì đấy? Ai là răng khểnh với lọn tóc của tui chứ? Còn cái gì mà ruột thừa của Mông Mông, mi đã không còn tồn tại nữa rồi ô kế?!
[Ruột Thừa Của Mông Mông: Hu hu đừng vậy mà, dù gì tui cũng là một miếng thịt rơi xuống từ người cậu!]
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Á á á mị được chọn hả??!]
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Lúm đồng tiền đúng là may mắn!!!]
[Hâm mộ quá đi mất, ghen tỵ quá đi mất.]
[Vận may của người thích tiền đúng là không tệ.]
[Đồng chí chú ý, đừng bao giờ đề xuất yêu cầu quá♂đáng đấy.]
- Được rồi, Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông ơi, bạn có thể đưa ra yêu cầu, nhưng chú ý là không được quá đáng đấy nhé.
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Tui tui tui... tui kích động chết mất, để tui nghĩ cái đã!]
[Nghĩ cái gì nữa, oẳn tù tì đi!]
[Đốt cháy giai đoạn oẳn tù tì, tiến thẳng đến giai đoạn cưỡng hôn luôn cũng được.]
- Không hôn hiếc gì hết, bác bỏ ngay lập tức.
- Đúng.
- Mấy người xem đi, đến Mang Thần cũng nói đúng kìa!
- Mấy chuyện như thế bọn tôi không livestream.
Lăng Mông bực mình đấm vào ngực anh một phát.
[Streamer lành mạnh đánh yêu streamer đồi trụy kìa!]
[Không được xem cưỡng hôn thì xem đánh yêu cũng đủ thỏa mãn.]
[Nắm Đấm Yêu Của Mông Mông: Đã đổi nickname *mỉm cười*]
- Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông, bạn nghĩ xong chưa?
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Nghĩ xong rồi! Hôm nay thái thái* Siêu Tiết Kiệm có đăng một bức fanart, tôi muốn Mang Thần với Mông Mông livestream bắt chước tư thế trong đó, còn phải nói luôn cả lời thoại trong đó nữa!]
*Giữ nguyên vì đó là từ chỉ những bạn fan chuyên vẽ fanart cho fandom.
[Hê hê hê mị thấy bức đó rồi!]
[Yêu cầu này ngon đó.]
- Fanart gì? Tư thế gì? Để tui xem đã.
Lăng Mông mở Weibo có gắn thẻ cậu ra thì thấy một bức fanart vẽ cậu đang ngồi chơi game trong lòng Thiện Trúc. Tác giả còn viết thêm chữ Lemon thật to lên áo như sợ người khác nhìn vào không biết đó là cậu.
*Có fanart đó luôn, do một bạn fan vẽ =))
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Vẽ đẹp lắm đúng không?]
- Đẹp cái gì mà đẹp? - Lăng Mông tỏ vẻ khinh bỉ. - Tui thích tranh vẽ theo trường phái tả thực, còn cái này vừa nhìn là biết hư cấu.
[Ông mà cosplay là thành tả thực ngay!]
- Không, yêu cầu này hơi quá đáng, tui muốn đổi sang cái khác.
[Phản đối sự phản đối của Mông Mông!]
[Bọn tui yêu cầu Mang Thần tỏ thái độ.]
- Anh thấy cũng được mà.
- Anh...
- Được hơn oẳn tù tì còn gì?
- Được rồi... anh sang hay em sang? - Lăng Mông nhụt chí.
Thiện Trúc hơi ngả ra sau, vỗ vỗ đùi.
[Woaaaaaaa~]
[Chu choaaaaaaa~]
[Áu áu áu áu áu áuuuu~]
Lăng Mông nhích người sang một cách vô cùng miễn cưỡng, ngồi như không ngồi lên đùi Thiện Trúc.
- Cứ yên tâm ngồi thoải mái, em cũng có nặng đâu. - Thiện Trúc vòng tay ôm eo cậu.
- Ê! Tay không được đặt chỗ đó nha!
- Trên fanart vẽ như vậy mà. - Thiện Trúc cố tình chỉ vào bức tranh. - Em xem, vẽ rõ ràng thế này còn gì.
- Không có ôm xuống phía dưới như anh!!!
- Không có hả?
[Thế rốt cuộc là tay để chỗ nào? Tui! Cũng! Có! Thấy! Được! Đâu!]
[Tại sao bàn ở quán net không làm bằng thủy tinh chứ?!]
[Chỉ có thể vừa xem tranh vừa tưởng tượng.]
Lăng Mông đành phải mặt dày dùng tuyệt chiêu: "Anh đụng vào vết mổ của em rồi!"
Vừa nghe cậu nói vậy, Thiện Trúc lập tức ngoan ngoãn lại ngay. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ngồi yên không nhúc nhích.
- Được chưa hả? - Lăng Mông gượng gạo. - Phải ngồi thế này đến bao giờ?
[Lúm Đồng Tiền Của Mông Mông: Còn phải đọc lời thoại nữa!]
- Lại còn cả lời thoại?
Lăng Mông nhíu mày nhìn bức fanart: "Bố Chanh nhà chúng ta... chơi game đỉnh quá đi... Ủa, dấu ngoặc đơn gạch ngang là cái quái gì đây?"
Cậu lại đọc câu tiếp theo: "Mông Mông đỉnh quá đi..."
Thiện Trúc chen lời: "Câu này là của anh."
- Của anh mà anh không đọc! Đợi em đọc xong mới nói!
- Làm lại. Mông Mông đỉnh quá đi... Im... im đi, sao anh... sao anh lại ở đây, để em ra, ra...
Lăng Mông hết chịu nổi rồi: "Cái này là lời thoại quỷ quái gì vậy? Lời thoại này quỷ quái thật chứ? Rốt cuộc lời thoại quỷ quái này do ai nghĩ ra? Chẳng lẽ tui lại đi nói mấy lời thoại quỷ quái như vậy sao?"
Lăng Mông lặp lại "lời thoại quỷ quái" bốn lần liên tiếp, nhìn qua màn hình livestream có thể thấy được Mang Thần đang vùi đầu sau lưng cậu, vai anh không kìm được mà rung lên.
- Ý người ta là ra khỏi phòng mà, em suy nghĩ thành cái gì vậy? - Thiện Trúc cười bảo.
- Cái em nghĩ chính là ra khỏi phòng!!!
[Ahi hi hi hi hi hi~]
[Ngon ngon ngon~]
[Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu~]
Lăng Mông hậm hực về lại chỗ ngồi của mình.
- Tui không nên cho đám đầu óc đen tối như mấy người cơ hội đưa ra yêu cầu mới đúng.
- Với cả tôi khẩn khoản yêu cầu những người biết vẽ kia, mấy người vẽ đẹp như thế thì vẽ gì chẳng được, không nên vẽ mấy thứ nhảm nhí như vừa rồi, lãng phí tài năng lắm biết không hả?!
[Mông Mông không vui hả? Tiếc quá đi mất, mị còn muốn đề cử fanart của thái thái Sò Nướng Chấm Muối Tiêu Đường nè.]
- Cái gì cơ? Nghe có vẻ ngon đấy. - Lăng Mông hơi lưỡng lự.
[Siêu siêu ngon luôn! Để tui lên Weibo gắn thẻ ông.]
Một phút sau, Lăng Mông mở ra một bức tranh vẽ Thiện Trúc quỳ sau lưng cậu, ép cậu quỳ quay mặt vào tường, hai chân anh còn mạnh mẽ chen vào giữa hai đùi cậu.
Trang tiếp theo còn tốt bụng chú thích thêm:
Step 1: Tách hai chân ra một cách tự nhiên.
Step 2: Cam đoan kiểu gì cũng không giãy ra được.
*Nó đây =))
- Tắt livestream! - Lăng Mông cáu tiết tắt trang đăng fanart.
===== Hết chương 51~54 =====
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com