Nụ hôn làm Tịch Xung hoa mắt chóng mặt.
Cái lưỡi nóng rực của Du Dương hung hăng liếm một vòng giữa răng môi hắn, quấn lấy lưỡi hắn mút mát điên cuồng, quét sạch mọi không khí. Hắn cảm thấy thiếu oxy, hít thở không thông, tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong công viên trống trải.
Cũng chẳng biết sao lại thành ra thế này, Du Dương đỡ sau đầu hắn, chân tay hắn mềm nhũn xụi lơ.
Đầu óc Tịch Xung rối tinh rối mù, cả người lâng lâng như trôi trên mặt nước, cứ dập dềnh mãi dù luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ rơi xuống, tim thắt lại đau âm ỉ. Từ lợi đến gốc lưỡi đều bị liếm mút, cổ họng hắn bật ra tiếng nhưng miệng đang bị chặn, hóa thành tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn.
Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, Du Dương khẽ thở dốc, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tịch Xung.
Tịch Xung tựa lưng vào ghế, thở hổn hà hổn hển.
Du Dương dụi chóp mũi lên mặt hắn, giọng hơi khàn: "Mình về đi." Nói xong cậu lại sáp vào thơm môi Tịch Xung, liếm nhẹ môi dưới của hắn.
Hôn tiếp một lúc lâu Du Dương mới miễn cưỡng tách ra, đứng dậy chìa tay với Tịch Xung: "Anh, mình về nhà thôi."
Tịch Xung ngây ngẩn nhìn cậu giây lát mới đứng lên, nhưng cơ thể hơi lảo đảo.
Du Dương đỡ hắn, quay lưng lại ngồi xuống: "Em cõng anh."
Dường như Tịch Xung đã say tới nỗi không nghe rõ, chậm chạp mãi mới nhoài lên lưng Du Dương.
Đường về nhà không quá xa, bình thường chỉ cần đi một lát nhưng hôm nay lại như không có điểm cuối. Lồng ngực Tịch Xung kề sát lưng Du Dương, còn say hơn cả khi vừa uống rượu.
Đại não hắn trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy tóc Du Dương cọ vào đuôi mắt mình nhồn nhột, cho nên nghiêng đầu tì vào cái gáy ấm áp.
Đến khi nhìn thấy cổng đại lý phế liệu, hắn mới chống tay bảo Du Dương: "Thả anh xuống."
"Cõng lên tầng chứ." Du Dương nói.
Cậu bước vững vàng lên cầu thang, tới tận cửa phòng mới thả Tịch Xung xuống.
Tịch Xung đứng bên giường, cảm thấy trong phòng tối mù không nhìn rõ thứ gì. Hắn muốn uống nước mà không tìm thấy cốc, bèn nói với Du Dương: "Bật đèn đi."
Người phía sau không trả lời, tầm mắt Tịch Xung bỗng nhiên tối sầm, chút ánh sáng le lói cũng biến mắt.
Cửa đóng, khóa lại kêu cái "cạch".
Tịch Xung ngoái đầu, chưa kịp lên tiếng Du Dương đã bước tới ôm eo hắn, đôi môi ấm sực bịt miệng hắn.
Trời đất quay cuồng khiến hắn chẳng kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì đã ngã xuống giường, Du Dương đè người lên hôn hắn. Thằng nhóc hôn dữ dội khác hẳn lúc ở công viên, hơi thở nóng bỏng, cắn môi nút lưỡi hắn, càn quét khoang miệng hệt như dã thú.
Tịch Xung không thể không lùi lại tránh, túm tóc lôi Du Dương ra. Hắn thở dồn dập, nhìn thấy mắt Du Dương sáng lên trong bóng tối.
Ánh mắt Du Dương đầy vẻ thản nhiên, nhưng bỗng dưng cậu lại cau mày, giọng nhỏ đi: "Đau quá, anh nhẹ thôi."
Bấy giờ mới nhận ra mình vẫn đang túm tóc thằng bé, Tịch Xung vô thức thả tay, Du Dương lại bổ nhào vào giữ cổ tay hắn, cúi đầu đòi hôn tiếp.
Tịch Xung quay mặt đi, gằn giọng: "Du Dương!"
Du Dương khựng lại, chuyển từ môi sang cằm hắn, cất tiếng nhẹ tênh: "Sao ạ."
Tịch Xung cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ cảm thấy thế này hình như hơi thái quá. Nhưng cụ thể thái quá ở đâu hắn lại không rõ, bây giờ tâm trí rối loạn, hắn đành nói: "Em buông anh ra đã."
"Không." Du Dương dè dặt hôn mặt Tịch Xung, ngẩng đầu chạm mắt hắn thì nhoẻn miệng cười, vẫn là nụ cười ngoan ngoãn ấy. Cậu cụng trán Tich Xung, giọng lúng búng: "Em say thật rồi thì phải, tim đập nhanh quá, mặt nóng nữa."
Nghe Du Dương nói vậy, Tịch Xung cũng cảm thấy người mình chìm trong men say, bong bóng òng ọc bay ra khiến người ta say túy lúy.
Có một phút chốc ngắn ngủi hắn hoang mang không biết gì, nhưng lại cảm thấy mình rất tỉnh táo, nếu không sao lại giãy được tay Du Dương để lật người cưỡi lên trên, nhìn Du Dương ở phía dưới.
Không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng hít thở đan xen.
Dù có say cách mấy thì Tịch Xung cũng biết người trước mặt là Du Dương, hắn ngắm từ khóe mắt đuôi mày đến sống mũi, bờ môi, xương quai hàm của Du Dương, lòng chợt yên ả. Đây không phải ai khác mà là Du Dương, là Du Dương của hắn.
"Anh." Du Dương khẽ gọi hắn.
"Ơi."
Du Dương mân mê vành tai khuôn mặt hắn, ghé lại hỏi với giọng nghi hoặc: "Anh không hôn em à?"
Trong phòng kín bưng không một tia sáng, như đã bị bóng tối bất tận nuốt chửng. Vậy mà ánh sáng từ đâu giúp hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Du Dương?
Tịch Xung cúi đầu, hôn Du Dương đang chờ đợi mình. Nụ hôn của hắn vụng về, khi mạnh khi nhẹ, nếu không biết đây là lần đầu hắn chủ động hôn thì có khi còn hiểu lầm hắn đang cố tình ve vãn.
Du Dương không chịu nổi, như thể treo miếng thịt trước mặt con hổ, chỉ cho ngửi hoặc liếm chứ không cho ăn, kề cà không được thỏa mãn khiến cậu bứt rứt như có vô vàn con kiến gặm nhấm tay chân. Cậu bèn bóp mặt Tịch Xung chiếm lại quyền chủ động, ra sức mút chiếc lưỡi không có kinh nghiệm, bàn tay vuốt ve khắp người Tịch Xung, sốt sắng tìm kiếm điều gì.
Nhiệt độ trong phòng liên tục tăng cao, quạt điện ở ngay cạnh giường nhưng không ai quan tâm mà đi bật.
Du Dương luồn tay vào vạt áo Tịch Xung, khi đầu ngón chạm phải da thịt săn chắc, như có một ngọn lửa bùng lên thiêu cháy toàn thân cậu. Cậu mất lý trí, cảm giác tê dại lan từ xương cụt lên tận ót, tràn ngập mỗi một dây thần kinh, bàn tay xoa nắn trên eo Tịch Xung, lưỡi cũng làm càn trong khoang miệng quyết không buông tha.
Cơ thể đang sờ vào nóng rẫy như chính cậu, họ ôm siết nhau hệt như bị men say làm cho mê muội, để mặc ham muốn bản năng nhất chi phối.
Căn phòng chật hẹp tối tăm chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng quần áo ma sát, cơn hưng phấn và khoái cảm chưa từng có bủa vây Du Dương, tay cậu sờ từ eo Tịch Xung vào thẳng trong quần.
Khi nắm lấy cục thịt mềm ấy, cậu có thể cảm nhận được Tịch Xung run bắn, hơi thở gấp gáp thấy rõ.
Lưỡi bị cắn làm Du Dương đau nhíu mày, khoái cảm càng thêm mãnh liệt. Cậu vuốt thứ trong tay khiến nó nóng hầm hập, sung huyết từ từ cương lên.
Du Dương thở hổn hển, rướn người liếm ướt nhẹp vành tai Tịch Xung, hỏi bằng giọng khàn đặc: "... Sướng không?"
Đáp lại cậu là dương vật cương cứng nảy mạnh trong lòng bàn tay, Tịch Xung nhắm nghiền mắt, cần cổ thon dài ngửa ra sau, im lặng thở dốc.
Du Dương cũng không hỏi dồn, chỉ không ngừng vuốt dương vật hắn.
Thứ đó chưa từng được người khác giày vò như vậy, chính Tịch Xung cũng làm rất ít. Du Dương trêu đùa đảo một vòng quanh quy đầu, tuốt với tốc độ nhanh khiến từng thớ cơ trên người hắn căng chặt, đỉnh rỉ ra dịch đặc, kêu nhóp nhép trong tay Du Dương.
Bên tai là hơi thở càng lúc càng nặng nề, Du Dương tuốt nhanh mạnh hơn, tay còn lại vuốt ve mặt Tịch Xung, mơn trớn yết hầu xương quai xanh, cảm giác trong người có một ngọn lửa đang cháy hừng hực không lối thoát, thân dưới trướng phát đau.
Cậu hôn lung tung lên cổ Tịch Xung, ngậm yết hầu hắn, không giải tỏa được chỉ đành dán sát vào: "... Anh giúp em với."
Tịch Xung mở mắt, trán đã ướt át mồ hôi. Ánh mắt hắn rời rạc chẳng còn lý trí, ngây ngẩn nhìn Du Dương.
Du Dương kéo tay hắn ấn xuống bên dưới mình.
Thứ nóng bỏng tay ấy rốt cuộc cũng làm Tịch Xung tỉnh táo, gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Du Dương mà lẩm bẩm: "Tiểu Dương."
Tay hắn cứng đờ, Du Dương mê đắm hôn khóe môi, cằm và cần cổ hắn, nhỏ giọng van nài một lần nữa: "Sờ em đi."
Tịch Xung vẫn sững sờ, Du Dương bóp mạnh làm hắn không khỏi ưỡn người lên, khoái cảm đổ dồn về đại não, hắn phải cắn chặt môi dưới mới không bật thành tiếng.
Ngay sau đó, Tịch Xung thử vươn đầu ngón tay còn vương khoái cảm chạm vào đũng quần gồ to của Du Dương, hơi thở của Du Dương thoắt trở nên nóng rực. Cảm giác nóng cháy như lây sang hắn, hắn dễ dàng cởi quần cộc của Du Dương, nắm lấy thứ cứng rắn nóng bỏng.
Giây phút ấy nó như lại to hơn, nóng rẫy nảy lên.
Linh hồn của Du Dương đang run rẩy, tim đập nhanh hơn bao giờ hết, máu hoá thành dòng dung nham cuộn trào trong cơ thể.
Cậu không dám tin mình và anh đang làm chuyện này, từ lần đầu tiên mộng tinh mơ thấy Tịch Xung, lần đầu tiên ngây ngô cứng lên vì một nụ hôn, cho đến bây giờ không thầy dạy cũng biết quấn lấy nhau trao môi hôn mê loạn, vuốt ve mơn trớn nhau, da thịt cận kề như thể là hai người yêu nhau khăng khít nhất trần đời.
Khi cả hai cùng lên đỉnh, lòng bàn tay dính nhớp tinh dịch, cậu vẫn nằm sấp trên người Tịch Xung không chịu dậy.
Qua rất lâu cậu mới chống người nhìn mặt Tịch Xung, chỉ một ánh mắt thoáng qua cũng không nhịn được hôn tiếp.
Hôn xong cậu nói với Tịch Xung: "Anh đẹp thật."
Mặt cậu đỏ bừng, khoé môi dính nước bọt đáng xấu hổ không biết của mình hay của Tịch Xung. Áo cởi ra từ khi nào không rõ, nhăn nhúm nằm dưới chân giường. Quần mắc ở giữa, cậu chê vướng ném phăng xuống đất.
Tịch Xung lấy tay che mặt, lồng ngực phập phồng không cách nào dịu lại.
Du Dương không biết Tịch Xung đang nghĩ gì, nhoài người hôn hắn. Lần này cậu dịu dàng hơn rất nhiều, chẳng khác nào rủ lòng thương xót quyết định vỗ về Tịch Xung bị hoảng sợ, hôn cẩn thận và triền miên hệt như người trước mặt là của báu quý giá nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com