Chap 5
Đây là một câu hỏi hóc búa.
Barcode như ngừng thở, cảm xúc kẹt lại nơi cổ họng, vị tanh tưởi đã dần nhạt đi nhưng cậu vẫn có cảm giác máu của Jeff còn đang nấn ná ở yết hầu, có nguy cơ trào ngược lên.
Jeff đặt câu hỏi mà mãi không thấy cậu trả lời, vùng giữa chân mày của hắn từ từ nhíu lại, nhưng thay vì một cái cau mày khó chịu hoặc là cáu kỉnh thịnh nộ, Barcode lại nhìn ra vẻ mặt của Jeff lúc này là... phán xét.
Cộng thêm tạo hình tóc xù dính bụi, quần áo nhếch nhác của hắn, chút cảm giác nguy cơ vừa nhen nhóm trong lòng Barcode lập tức tắt ngúm.
"..." Không được cười.
"Tôi có thể khẳng định với em một chuyện, máu của nhóm người kia, không... là máu của loài người các em không được ngon cho lắm."
Hắn liếm liếm môi như hồi tưởng hương vị trong ký ức, nghiêm túc khuyên nhủ Barcode: "Tất nhiên là máu của ba tên Vine Boom Sound kia cũng thế, đều rất chua."
Barcode không biết phải phản bác như thế nào, sinh thời, cậu chưa từng nếm qua máu của ai ngoài mình: "Anh thử cả rồi sao?"
Jeff gật đầu: "Ngay cả thịt của chúng cũng không ngoại lệ."
"...Thịt ư?"
Hắn lại gật đầu, đưa ra đánh giá: "Vốn là tôi tạo ra chúng để ăn thử xem thế nào ấy chứ, không ngờ còn thua cả thịt mình."
"..." Rốt cuộc anh đã trải qua những gì?
"Khi nào đói thì em cứ nói nhé."
Jeff huơ lưỡi dao lên, thái độ thản nhiên của hắn cho Barcode ảo giác, nếu cậu lên tiếng đòi cắt bàn tay của hắn xuống, chắc hắn cũng sẽ chẳng từ chối một câu. Ý nghĩ này chỉ chợt thoáng qua mà đã dọa Barcode rùng mình, cậu nhủ thầm đó là tên vampire ăn cả thịt của bản thân đấy, cho dù hắn có tỏ ra vô tội thế nào, cậu cũng không được buông lỏng cảnh giác.
Mà... cảnh giác có tác dụng sao?
Lại có thêm vấn đề mới xuất hiện rồi đây, theo lời Jeff nói, trong pháo đài này chỉ có máu là tiêu hóa được, vậy thì những ngày tháng sống còn ở đây, cậu giải quyết cơm ngày ba bữa thế nào?
Barcode nhìn chiếc giường mềm mại dưới mông mình, cậu cũng không thể nằm ườn ra ngủ ở đây chứ?
Nhưng có lẽ vì sống những ngày tháng lay lắt trong lồng giam nô lệ, hằng đêm không thể yên giấc bởi tiếng kêu khóc rên la cùng với tiếng quát tháo hung tàn, cũng có thể là vì đói lả đi, nên dù vừa mới tỉnh giấc, chẳng bao lâu sau Barcode lại mơ màng gà gật.
Một bóng người mông lung di chuyển tới gần cậu, khẽ xoa lên đầu cậu.
"Ngủ đi."
Jeff nhìn cậu bé nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống giường, sau đó hắn quay đầu tìm chăn đắp lên người cậu, lại leo lên khung cửa sổ gần mái nhà, ngơ ngác nhìn khu rừng xa xăm trong bóng tối.
Màn đêm đen kịt ngoài kia là mồ chôn của kẻ vô tri, cũng là cánh cổng tiếp dẫn những tham vọng màu hồng.
Jeff ngẩn ngơ nhìn ngọn cây lắc lư trong gió, nghĩ tới hình ảnh hắn đọc được từ linh hồn của Barcode khi cậu bị Vine thôi miên.
Chỉ cần gã tác động thôi miên vào ai, kẻ đó sẽ có ảo giác sắp bị gã giết chết.
Vine luôn muốn chứng tỏ loài người thấp hèn yếu đuối như thế nào, ảo giác của gã chỉ luôn mang tới sợ hãi và tuyệt vọng. Vine tin chắc rằng, sinh vật kém cỏi như nhân loại chỉ nên quỳ rạp xuống đất bái lạy và tôn thờ vampire thôi, ngay cả bọn tinh linh tóc vàng và bọn người lùn thượng đẳng cũng thế, nếu không phải gã bị Jeff giới hạn trong pháo đài này, có lẽ thời kỳ đóng băng của vampire đã không kéo dài như vậy...
Bản thân Vine cho rằng không một ai thoát khỏi ảo giác của gã, gã lại không thể đọc được những gì từ linh hồn của bọn họ. Khi họ vùng vẫy trong ảo giác của gã, loài người không chỉ hoảng sợ, bọn họ còn phẫn nộ và oán hận, thậm chí là tưởng tượng ra cảnh bản thân liều mạng chiến đấu với Vine cho đến chết - rồi mới gục xuống trong tay gã.
Barcode cũng thế, nhưng Jeff phải thừa nhận một điều, hắn rất kinh ngạc vì Barcode lại tưởng tượng rằng... hắn cứu cậu.
Dùng giá nến đóng đinh Vine vào tường, với tư thế của kẻ thất bại, hệt như con dê bị hiến tế cho Azazel. Jeff nghĩ thầm, hắn rất sẵn lòng cự tuyệt giúp Azazel, tên quỷ chúa kia chẳng bao giờ muốn rớ tới những thứ đã qua tay hắn.
Bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa đầy ba mươi phút, đấng toàn năng nào đã cho Barcode niềm tin đó?
Mỗi lần nghĩ tới đây, Jeff lại cảm thấy nhân loại có tiềm năng vô hạn, luôn làm những thứ khiến thế giới này bất ngờ. Cảm xúc vui vẻ nhen nhóm trong lòng hắn, như hương rượu nồng chậm rãi lên men nơi khoé mắt, vô ý vương chút sắc đỏ hững hờ, làm phai mờ những đường nét sắc bén chìm trong bóng đêm.
Một tiếng cười khàn khàn trầm thấp khẽ vang lên trong không gian vắng lặng, Jeff gác hai chân lên song cửa sổ, ngả người về sau hệt như một con dơi treo ngược. Nụ cười giễu cợt nhàn nhạt trên môi còn chưa vội tan, hắn đã thấy Barcode ngửa đầu sững sờ nhìn mình, như thể không tin rằng hắn có thể làm được động tác yêu cầu tiêu chuẩn cao như thế.
Barcode cũng hành động không khác dự đoán của Jeff là bao, cậu trố mắt nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kia rõ là biểu đạt nội tâm sóng gió ngợp trời "sao anh bảo mình già rồi?"
Người già có thể treo ngược bản thân như thế sao?
Jeff: "..."
Jeff: "...Phù! Ha ha ha!"
Barcode: "..." Lồm cồm bò dậy.
"Em nằm xuống đi, nằm xuống đi!"
Jeff thả người rơi tự do xuống đất, ngay khi Barcode cho rằng hắn sẽ lộn nhào một cú xuất sắc, xoay người phong độ vuốt tóc bảnh bao thì tên này lại nhào thẳng xuống đống quần áo lộn xộn dưới đất, sau đó nằm bẹp không nhúc nhích.
Barcode: "..." Con vampire này ngã gãy cổ rồi chăng?
Người hắn còn co giật kìa!
Cậu lấy hết can đảm giơ tay chọc vào vai Jeff, bị hắn túm cổ tay rồi mới biết là cơ thể hắn run run vì cười. Jeff ngóc dậy khỏi mớ quần áo hỗn độn, nghiêng đầu nhìn cậu: "Tôi cảm thấy mình đã làm một chuyện đúng đắn nhất đời mình, ít nhất là trong thời điểm này."
Barcode ngây người một lúc mới hoàn hồn, không phải vì lời Jeff nói, mà là vì ánh sáng long lanh phản chiếu trong đôi mắt mơ màng nên thơ của hắn.
Đẹp thật.
Hoá ra màu đỏ kia cũng chẳng đáng sợ đến thế.
"Em không hỏi đó là chuyện gì sao?" Thấy Barcode không trả lời, Jeff nắm cổ tay cậu, lay lay vài cái.
"À..." Barcode chớp chớp mắt, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay hắn, cậu chợt nhận ra một điều là máu của hắn cũng nóng, nóng bỏng như muốn thiêu rụi tất cả cảm xúc của cậu.
"Tôi đoán là... anh thấy tôi thú vị?"
Trên phim người ta thường hay nói thế mà.
Jeff ngớ người nhìn cậu: "Đúng là thú vị thật!"
"Nhưng sau khi em nói mình thú vị, tôi mới cảm thấy như thế." Hắn xoay người nằm ngửa ra, tóc tai dựng ngược cả lên, lại không kìm nén được tiếng cười: "Ý niệm ban đầu của tôi chỉ là trông em ngon miệng thôi."
Barcode: "..." Nói đi nói lại thì thằng cha này vẫn muốn ăn thịt mình.
"Linh hồn của em toả ra mùi hương của cơn vẫy vùng." Jeff nhắm mắt lại: "Em đang chạy trốn khỏi thứ gì đó, sự giãy giụa của em kích thích vị giác của tôi."
Hắn nheo mắt, mỉm cười hài lòng.
"Niềm hy vọng ngon miệng hơn bất kỳ loại cảm xúc nào."
End Chap 5
Replay Steal The Show 7749 lầnnn 🪐
Mê quá nên tui cắt hẳn 1 file mp3 có giọng riêng của God Jeff ✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com