Hy vọng có mùi vị như thế nào?
Ngọt ngào một cách khờ dại, hay là lờ lợ với chút mong mỏi hư vô?
Vừa nghe được câu nói của Jeff, Barcode cảm thấy mơ hồ. Có lẽ vô số người sẽ cho rằng, chỉ cần được sinh ra trên thế giới này, có ai chưa từng hy vọng một lần chứ? Từ nhỏ bé như được đứa trẻ mong nhận được que kẹo, cho tới to lớn như khát khao bất tử, chỉ cần đó là cá thể có tư duy cao cấp, biết hướng tới những điều kỳ vọng tươi đẹp khiến lòng người thỏa mãn, niềm hy vọng sẽ luôn tồn tại, chiếm một ý nghĩa nhất định trong giai đoạn nào đó.
Barcode cũng thế, cậu cũng là con người, cũng có hy vọng.
Chỉ là người phàm mắt tục, nào đâu biết được hy vọng có mùi vị gì.
"Lúc còn nhỏ, tôi thường xuyên chịu đói."
Vampire cứ ngửa đầu ra như thế, toàn thân thả lỏng, mềm nhũn ra như đống bột nhão, bắt đầu kể lể chuyện xa xôi: "Đó là cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh trông thật "ngon lành", nhưng đầu lưỡi của cậu là từ chối tương tác với chúng, kiêu căng ương ngạnh, không chịu tiếp nhận tín hiệu "ngon lành" đó."
"Anh bị rối loạn ageusia (*) à?" Barcode chần chừ một lát, ngập ngừng hỏi hắn.
(*) Chứng mất vị giác hoàn toàn.
Jeff liếc nhìn cậu: "Em có thật sự là nô lệ không đấy?"
"...Thật mà."
"Trông em biết nhiều quá." Hắn thở dài: "Tôi rất quan ngại nếu trình độ tri thức của một nô lệ ở mức này, tại sao mọi người không tổ chức băng đảng, vùng dậy đấu tranh?"
Trong lịch sử từng có rất nhiều cuộc đấu tranh xuất phát từ tầng lớp nô lệ, tuy kết quả có tiêu cực lẫn khả quan, nhưng vẫn để lại nhiều ý nghĩa cho dòng thời gian của vũ trụ cùng với ý chí tự do của loài người.
Chỉ là Barcode nghe đến đây, lòng cậu giật thót một cái, cậu luôn ăn nói thật cẩn thận, cố gắng không để hắn nhìn ra chút khác thường nào. Nhưng có lẽ vì bản thân cậu vốn không phải là người của thế giới này, chỉ mới đến vài ngày, chưa hiểu được quy luật vận hành tại đây nên không biết giới hạn tri thức kéo dài đến đâu, đôi khi vẫn lỡ mớm vài câu "trí tuệ".
Cậu thầm nghĩ, không phải lỗi của cậu, chỉ vì vừa rồi nhìn Jeff quá vô hại.
"À, nhưng các em rất yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ là chết." Jeff tự tìm cớ trước khi Barcode kịp nghĩ ra câu trả lời: "Không phải là mất vị giác, tôi vẫn nếm được cay đắng ngọt bùi của đường đời nghiệt ngã mà, còn được khuyên rằng, nếu vấp ngã ở đâu thì hãy đứng lên ở đó."
Jeff thở dài: "Ai mà siêng năng đến mức đó chứ."
"..." Được rồi, không ai giành chức vua lười với anh.
"Mọi thứ đều nhàn nhạt với tôi, như tầng sương mỏng bao phủ xung quanh pháo đài này."
Khi hắn đang huyên thiên ba hồi bốn nhịp, mãi chẳng khẳng định là mình có mất vị giác hay không, cơn gió lạnh từ khu rừng xa đột ngột ập tới, thổi mành cửa sổ màu trắng ngà lay động nhè nhẹ. Cảm giác lạnh thấu xương bất ngờ tập kích khiến Barcode rùng mình, cơn cồn cào rộn rã nơi dạ dày khiến người cậu ỉu xìu, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.
Cậu nhìn thấy một thứ gì đó đang tới gần.
"Đừng nhìn."
Một bàn tay lành lạnh che đi đôi mắt Barcode, khẽ kéo cậu về phía sau. Barcode không thể trông thấy hai cánh cửa sổ đóng sầm lại, nhưng tiếng kẽo kẹt rỉ sắt trong đêm thâu vắng lặng làm cho người ta thổn thức vang rõ mồn một. Cho đến khi không còn chút gió nào lùa vào phòng nữa, Jeff mới buông cậu ra.
Barcode chợt nhận ra, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng cậu.
"Tôi thích kể chuyện cho người khác, nhưng nếu khán giả không muốn nghe, tôi sẽ không miễn cưỡng."
Hắn bình tĩnh nhìn Barcode, có vẻ không vui vì cậu mất tập trung giữa buổi tọa đàm triết lý nhân sinh, nhưng hắn chẳng làm gì khác ngoài xốc cái chăn lên nằm xuống bên cạnh Barcode: "Ngủ thôi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
"...Ừm." Không ngờ có ngày cậu lại nghe một lời khuyên đi ngủ sớm từ một con vampire.
Ánh sáng tắt hẳn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
...
Đồng hồ sinh học lẫn trực giác cá nhân báo cho Barcode biết, giờ đã là nửa đêm về sáng. Cậu nằm im bất động trong chăn, không thể ngủ yên vì bỗng nhiên cậu chẳng còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.
Không phải vì không gian quá vắng lặng.
Thậm chí cậu còn chẳng thể nghe được tiếng tim đập.
Barcode lặng lẽ giơ hai tay bịt kín lỗ tai lại, từ ngày cậu đến thế giới này, có vẻ là vì cơ thể này không đủ dinh dưỡng, thường xuyên phải nghe những âm thanh quát tháo rống rít, hoặc vì một lý do chủ quan nào đó, thi thoảng khi bịt tai, Barcode sẽ nghe tiếng ve kêu ong ong rất nhẹ. Nhưng bây giờ cậu chờ một lúc lâu, vẫn không thể nghe được cái gì.
Tai cậu điếc rồi sao?
Barcode trằn trọc không ngủ được, lòng cảnh giác dần trở nên hối hả khi cậu phát hiện tai mình có vấn đề. Mất đi một giác quan ở nơi xa lạ nguy hiểm thế này khiến người ta hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là chất vấn bản thân, sau đó hỏi người bên cạnh.
Thế là Barcode chầm chậm xoay người lại, muốn xem Jeff có rơi vào hội chứng như mình không.
Bên giường trống rỗng. Không có hắn.
Một đôi cánh đen ngòm sải dài trong màn đêm, từng nếp gấp và đốt xương lồi lõm sắc bén hệt như ánh nhìn của Jeff ngay lúc này.
Tầm mắt dần thích ứng với bóng đêm, Barcode sững sờ nhìn lên giá sách đối diện giường, quý ngài vampire lười nhác đang bóp cổ một bóng đen mơ hồ không rõ chủng loài. Về phần tại sao Barcode dám chắc rằng đó là cổ của tên địch, thì lý do nằm ở chỗ gã nọ ho khan khù khụ, gào thét túm chặt bàn tay của Jeff, vùng vẫy giãy giụa như kẻ chết đuối trên cạn.
Vampire ghìm chặt cổ họng địch thủ, đôi cánh lớn giương rộng gần như chạm đến trần nhà, nó to đến nỗi Barcode có ảo giác đó là một phần của bóng tối, bóng tối là đôi cánh của Jeff.
Nửa người hắn như ngâm trong mực đặc, hoàn toàn bị đêm dài nuốt lấy, nửa còn lại lộ ra trước ánh mắt cậu thì lại không rõ ràng, trừ đôi mắt đỏ rực như phát sáng trong đêm kia.
Bóng đen phát hiện sự nỗ lực của mình không có tác dụng, gã lập tức tách rời thân thể làm đôi, nửa bên dưới lắc lư kịch liệt, hoá thành một cái bóng vòng ra sau lưng tấn công Jeff. Cái bóng lao ra nhanh như chớp, tranh thủ cơ hội trói lấy đôi cánh lẫn cơ thể Jeff, kiềm hãm khả năng di chuyển của hắn với mức lớn nhất.
Gã phạm một sai lầm. Trông vampire nghiêm túc là thế nhưng hắn lười.
Jeff bị trói chặt, hắn cũng chẳng vội vùng ra, trái lại còn tự thu nhỏ bản thân, từ một người lớn biến thành một đứa bé.
Barcode: "!!!"
Biến cố xảy ra quá đột ngột, có lẽ là vòng vây đột nhiên lỏng ra làm cho bóng đen sững sờ không phản ứng kịp. Ngay vào lúc này, Jeff đột nhiên há miệng, bóng đen vẫn chưa phản ứng gì đã bị hắn vung tay bóp méo thành quả cầu đen to bằng quả trứng gà, sau đó bị vampire nuốt chửng theo tiêu chuẩn lễ nghi bàn ăn, hết sức tao nhã.
Barcode: "...!" Con nít ăn như vậy có đau bụng không?
Barcode á khẩu trân trối nhìn Jeff gật gù, trông có vẻ là hắn đã no.
"@73#*%÷#'_#"!#!"
"???"
"#₫'_+#;"-#!"
Vampire phiên bản trẻ con liên tục mấp máy môi nói cái gì đó, nhưng Barcode chẳng thể nghe được gì.
Tất cả những gì diễn ra từ lúc nãy cho đến giờ như một bộ phim câm có màu chiếu trước mặt Barcode, ngay cả "tiếng ho khan gào thét" cũng là phản xạ trong tiềm thức khi Barcode thấy miệng kẻ địch khép mở. Chỉ là thứ màu sắc u ám tối tăm đó chẳng khác gì nhiều sắc đen trắng chồng chéo đan xen, cũng chỉ là một kiểu "đen" và "trắng" ở sắc độ khác thôi.
Barcode ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn, quên cả việc nói là bản thân điếc rồi. Cậu bỗng cảm thấy hoang mang ghê gớm, mình điếc thật rồi à? Thế thì phải giải quyết bài thi listening cuối kỳ bằng cách nào đây?
"Chậc."
Jeff nói một tràng dài về món ăn mình mới nuốt, bất chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Hắn búng tay một cái, ánh nến sáng lên, Barcode nhíu mày che tay lên mắt, chờ đôi mắt dần làm quen với ánh sáng, cậu mới chầm chậm quan sát tình hình xung quanh.
Nhìn đồ vật nằm hỗn độn dưới đất như thế, cậu đoán Jeff và kẻ địch đã trải qua một hồi giằng co quyết liệt.
Thế mà cậu lại chẳng nghe được gì.
Jeff đi về phía cậu, cầm một quyển sách dày cộp giơ lên cao rồi thả cho nó rơi tự do. Barcode nhìn thấy quyển sách va thật mạnh xuống giường, tấm chăn lún xuống một cách rõ rệt, từng trang giấy lất phất run rẩy nhưng lại chẳng gây ra chút dao động năng lượng nào, như thể thứ vừa rơi xuống không phải một quyển sách mà là một sợi lông tơ nhẹ nhàng.
Đến tận lúc này, Barcode có ngốc đến mức nào cũng nhận ra vấn đề không nằm trong tai mình. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Jeff, vô thức mong chờ đáp án của hắn.
Jeff dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho cậu, hắn nói "bịt tai lại nào".
Như tia sét trên cao chợt nhoáng qua, rồi vì chênh lệch của quy luật vận tốc âm thanh - ánh sách nên phải mất một lúc sau, người ta mới nghe được tiếng sấm rền vang kia.
Uỳnh.
Bất thình lình, hàng loạt tiếng động dồn dập ầm ĩ ập vào tai Barcode cùng một lúc, tiếng nhịp đập, tiếng gió lùa, tiếng vải vóc ma sát vào nhau khi Jeff tới gần cậu, ngay cả tiếng ánh nến lách tách nhập nhoạng cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lẫn trong mớ âm thanh hỗn loạn đó, một tiếng kêu non nớt của trẻ con vang lên, cắt đứt mọi rào cản tiếng vang, xoá nhoà khoảng cách truyền âm, như tiếng trời rót xuống trần thế phàm tục thức tỉnh đời người khỏi cơn mộng mị vô thường:
"Ợ."
Jeff xoa bụng.
Barcode: "..."
Con vampire này tiêu hoá nhanh thật.
End Chap 6
Troi oi con SOS tung hậu trường clip wuju bakery làm tui muốn xĩu ngang 🪐🌴
con alien và chủ tiệm đỉnh chóp ✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com