Chương 20
Đó không phải là một cơn ác mộng, nhưng lại khiến Cơ Phát rùng mình tỉnh lại.
Đã lâu rồi y không nằm mộng, nói đúng hơn là sau khi thành quỷ, y đã không còn quyền được nằm mộng. Nhìn đỉnh giường màu xám nhạt tựa sắc khói sương đêm đông, y thở hắt một hơi, trái tim đập nhanh trong lồng ngực cũng dần bình tĩnh lại.
Cơ Phát muốn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ là cơn đau nhức chợt nhói lên trên bàn tay khiến y giật mình, lúc này mới nhớ ra độc tính của tị xà độc vẫn còn chưa được giải. Nhưng có lẽ là y đã ngất lâu rồi nên cơn đau không giằng xé là bao, chỉ nhói lên rồi tê dại, phỏng chừng là giờ đã qua ba ngày, độc tính tan gần hết rồi.
Hương vị ẩm ướt của cơn mưa mùa hè khiến Cơ Phát tỉnh táo được đôi phần, sau đó vì quá đói nên y phải gắng gượng bò dậy, thò đầu ra ngoài tìm cái ăn.
Mưa như trút nước, tầm tã ồn ào, cả Tiên Trúc Cư chìm trong sương khói và bọt nước, làm cho cảnh vật mờ ảo nhoè nhoẹt trông có vài phần không chân thật.
Mãi đến chính ngọ, mưa mới tạm ngừng.
Nhớ đến giấc mộng vừa rồi, Cơ Phát gãi đầu, quyết định ném nó qua một bên, thuận theo tự nhiên thôi. Cơ Phát đã chết rồi, cho dù Hàn Diệp thật sự có ý đồ gì với Cơ Phát, tất cả chỉ còn là quá khứ, mà y bây giờ đang sống trong thân thể Cơ Phượng, lòng tò mò mong muốn có thể tìm ra được nguyên nhân tử vong của Cơ Phượng, chỉ vậy thôi.
Kể từ ngày y xuyên vào người Cơ Phượng cũng ngót nghét mười ngày, nhưng vẫn chưa thể tìm được kẻ khả nghi nào, chủ yếu là vì y chỉ quanh quẩn trong Tiên Trúc Cư chứ chưa thể ra bên ngoài, nhất định y phải tìm cách thám thính xung quanh mới được. Ngẫm lại thì Cơ Phượng gục ở lùm cây gần phần mộ của y, cũng không biết tại sao một người điên như Cơ Phượng lại có thể chạy đến một nơi cách Cơ gia trang gần mười dặm đường rừng như vậy.
Tuy là nói bản thân Cơ Hoành vô năng bất lực không tài không đức, nhưng ít nhiều gì Cơ Phượng cũng là tiểu nhi tử của lão ta, lão ta cũng phái người đến trông nom Cơ Phượng, không để y chạy lung tung. Cơ Phát từng nghe A Bì nói, vốn là bình thường luôn có bốn tên thủ vệ giữ cửa đứng trước viện tử của Cơ Phượng để canh phòng cẩn mật, nhưng vào ngày hôm đó, không hiểu sao thủ vệ lại bị các di nương gọi đi giúp đỡ. Cả thảy bốn người đều vắng mắt, Cơ Phượng mới lẻn ra ngoài hoành hành, thậm chí còn mất tích đến tận chiều muộn, sau cùng nhà họ Cơ nghe được tiếng gió là Cơ Phượng ở Tiên Trúc Cư, mới ôm tâm tính ăn may đến tìm Hàn Diệp xem thực hư thế nào.
Lúc đó nghe A Bì nói xong, trong lòng Cơ Phát chỉ biết cười khan. Ha ha, nếu không phải Hàn Diệp giải độc cho thân thể này, phỏng chừng bây giờ bên cạnh phần mộ của Cơ Phát chính là mồ của Cơ Phượng!
Nhưng nếu sự việc xảy ra trơn tru liền tù tì như lời A Bì nói, vậy Cơ Phượng chết như thế nào? Rõ ràng khi y xuyên vào thân thể của Cơ Phượng, y còn ngửi được mùi hôi thối vì thân thể chết đi nên không thể khống chế hệ bài tiết, chứng tỏ là đã chết được ít nhất là một canh giờ. Cũng may mà trước đó Cơ Phượng không ăn uống gì, da dày rỗng, nếu không thì...
Nghĩ đến chuyện Cơ Phượng thật sự điên điên khùng khùng lại bị chết một cách bí ẩn, Cơ Phát nhíu mày, tại sao thủ vệ lại bị mang đi ngay vào hôm Cơ Hoành thành hôn? Tại sao Cơ Phượng chạy ra ngoài mà không ai phát hiện? Nếu thật sự có người ôm lòng xảo trá muốn hại chết Cơ Phượng, sau khi biết được Cơ Phượng vẫn còn sống, liệu đối phương còn đến hãm hại y lần nữa hay không?
Cơ Phát không sợ, thậm chí còn có cảm giác ngầm chờ mong đối phương quay lại.
Vấn đề ngay lúc này là Hàn Diệp, Cơ Phát nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo, thái độ ác liệt và hành vi ngông cuồng của Hàn Diệp vào cái đêm đó, bỗng nhiên y có xúc động muốn thất hứa với Cơ Phượng.
Trả thân xác cho ngươi, ngươi quay về tự tìm đáp án cho cái chết của mình được không?
Tất nhiên là không rồi!
Cơ Phát tự hỏi tự trả lời, thở dài, ai, đời.
Vô số suy nghĩ quay cuồng trong đầu Cơ Phát, mà sự thật thì không chỉ tinh thần của y bị mụ mị, thân thể cũng vì kiệt sức quá độ mà trở nên nhão nhoét như bùn, yếu ớt lảo đảo, cộng thêm việc vì mới mưa xong nên đường khá trơn trượt, vừa đi ra khỏi Chung Cực Viên là y mất đà ngã úp sấp xuống đất.
"Cẩn thận!"
Một giọng nói lảnh lót êm tai như sơn ca vang lên gần sát bên mình khiến Cơ Phát tỉnh táo lại, khi y ngẩng đầu lên cũng là lúc ngửi được một mùi hương thoang thoảng dễ chịu - nhưng vẫn khiến y hắt xì một cái rõ to.
"Ngươi không sao chứ?" Một nữ tử xuất hiện trên con đường đá dẫn ra đại thính Tiên Trúc Cư. Nữ tử sở hữu phong tư trác tuyệt, tao nhã thoát tục, nhưng cũng khiến lòng Cơ Phát lạnh đi vài phần.
Người này...
Tuy rằng đã nhận ra ánh mắt không được thân thiện cho lắm của y, nữ tử vẫn ân cần dịu dàng, sai nha hoàn bên cạnh nâng Cơ Phát dậy, mỉm cười như gió xuân: "Thúy Bích, đừng để công tử ngã dưới đất, còn không mau dìu công tử lên."
Nha hoàn lập tức đi đến, cúi người muốn dìu Cơ Phát đứng dậy, nhưng Cơ Phát lại xua tay, âm dương quái khí: "Làm sao dám phiền tay ngọc của các vị tiên nhân, bổn công tử thân ôm phong hủi, bệnh tật đeo mang, lỡ như bàn tay xinh đẹp này lây nhiễm bệnh cùi, mục ruỗng thối rữa, xương cốt giòn vang thì ta đi đâu tìm tay mới mà đền cho các người."
Y cố tình nói to như vậy nhưng nha hoàn kia như có thiên phú câm điếc, hoàn toàn làm ngơ, cố chấp muốn dìu y đứng dậy.
Cơ Phát dứt khoát nằm phịch xuống đất, quyết tâm đến cùng.
Nữ tử kia khẽ nhíu mày, ra hiệu cho nha hoàn dừng lại: "Vị công tử này đã không muốn đứng dậy, chúng ta đừng làm phiền y nữa."
Nói xong, nàng ta phất tay dẫn ba, bốn nha hoàn sau lưng mình bỏ đi. Lúc này lại đến lượt Cơ Phát cố tình gây sự, đột nhiên bò dậy khiêu khích đối phương.
"Tiên Trúc Cư là chốn bồng lai tiên cảnh, đã bao giờ mở cửa cho phép a miêu a cẩu tự tiện xông vào như thế này? Đúng là tên lang băm kia càng lúc càng sa lầy, cái ngữ này cũng chấp nhận cho vào."
Cơ Phát mỉa mai trắng trợn như vậy, các nha hoàn nghe mà hận ngứa răng, quay đầu lại mắng:
"To gan! Tên mụ trí vô tri không biết trời cao đất dày kia, thấy ngươi không ổn, quận chúa có lòng từ bi ra tay giúp đỡ thì ngươi không nhận, bây giờ lại nói năng hàm hồ láo xược vô lễ! Ngươi có biết quận chúa có thân phận như thế nào không? Có biết mình đã đắc tội nhân vật như thế nào không!?"
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đắc tội Nhu Bình quận chúa, cho dù là Hàn vương gia cũng không cứu được ngươi!"
Nha hoàn nói năng lưu loát, công phu há miệng doạ người không phải hạng xoàng, lời nói ra đều chứa tầng tầng uy hiếp, tựa như chỉ cần Cơ Phát còn dám hé miệng thốt ra một câu nào nữa, sau một cái chớp mắt là nàng ta có thể ban chiếu chém đầu y thay hoàng đế bệ hạ!
"Há, ta lại sợ ngươi quá!" Cơ Phát bĩu môi, chẳng hề nhún nhường một chút nào: "Cáo mượn oai hùm, nhưng hùm nhà ngươi là một con hùm bệnh!"
"Hỗn láo! Tên thô nhân kệch cỡm ngu xuẩn lớn mật kia, ngươi dám sỉ nhục quận chúa, ngươi chán sống rồi sao!? Nhất định ta sẽ báo chuyện này cho đương kim tướng quân, để tướng quân đến đây chém rơi đầu ngươi, cắt lưỡi ngươi để kiếp sau ngươi đầu thai thành kẻ câm điếc!"
Nha hoàn ôm theo khí thế hừng hực, bước chân hữu lực giẫm đùng đùng trên đất bằng. Nàng này là người đất Tượng, vai hùm lưng gấu, cao to uy vũ hơn cả Cơ Phượng, vừa xông tới là chắn ánh mắt trời, bóng đổ khổng lồ dưới đất che kín cả Cơ Phát. Cơ Phát lập tức có cảm giác thiên quân vạn mã rầm rập phi tới, chỉ vô thức lách người sang một bên tránh bại tai trời giáng của nàng ta, nhưng vẫn nghe tiếng gió quát bên má khiến tóc tai của mình phất phơ.
"Mưu sát, mưu sát, giết người! Giết người giữa ban ngày ban mặt!"
Cơ Phát gào to không chần chừ, vừa gào vừa thò tay vào thắt lưng moi ra một chút bột phấn màu đen rồi vẩy lên không trung. Nha hoàn tát hụt vội vàng đuổi theo y, chúi đầu về trước nên không kịp tránh né, sau khi hít phải bột phấn màu đen kia, nàng ta lập tức hắt hơi một cái, sững sờ dừng lại.
"Ngươi... Ngươi vừa ném cái gì ra vậy!?" Nha hoàn nhìn y với ánh mắt phẫn nộ: "Nếu như ta có mệnh hệ gì..."
"Ngươi chỉ là một nha hoàn." Cơ Phát bình tĩnh đứng dậy: "Ngươi nghĩ mạng mình quý giá được bao nhiêu?"
"Ngươi! Nơi này không phải là Tiên Trúc Cư tế thế cứu người hay sao? Lại bày trò độc ác gian ngoan như thế!" Nha hoàn vừa sợ vừa giận, quát lên the thé: "Còn xem thường mạng người, phân biệt tầng cấp!? Không phải Hàn vương gia luôn nói là chúng sinh bình đẳng, mạng ai cũng quý giá sao!?"
"Đó là Hàn đại phu, là Tiên Trúc Cư, cũng không phải lão tử!" Cơ Phát hừ lạnh: "Chọc vào lão tử, chết không toàn thây! Ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ngươi trúng hắc hấp tán, hít vào một hơi thì gan tỳ phổi thận mục nát, hít vào hai hơi lông tóc móng da tan hoang, hít hơi thứ ba xương cốt rã rời, hít hơi thứ tư-..."
Nha hoàn càng nghe càng sợ, càng sợ thì càng muốn tát Cơ Phát.
"Cơ tứ tiểu công tử." Nhu Bình quận chú đột ngột lên tiếng ngắt lời Cơ Phát, cản nha hoàn lại, lời nói nhẹ nhàng mà đanh thép không cho phép người khác trái ý: "Đã lâu không gặp, chẳng ngờ ngươi mọc ra cái tài khua môi múa mép lừa gạt người không hiểu chuyện. Thật sự là tiến bộ vượt bậc."
Nàng ta cố tình mỉa mai, ai ngờ Cơ Phát ngẩng đầu làm kiêu: "Còn phải nói sao? Bổn công tử là ai chứ? Các người có tư cách tiếp chuyện với ta chắc? Mau cút đi, thật là chướng mắt!"
"..." Nàng ta hối hận vì không để nha hoàn đánh kẻ điên này một trận nhớ đời.
"Ta đến đây cũng vì có chuyện cần nhờ vả. Chuyện lần đó đã qua lâu rồi, ngươi còn để ý như vậy sao? Nam tử hán đại trượng phu, ngươi có cần phải nhỏ mọn như vậy không?"
Nhu Bình cắn răng nén giận, có vẻ rất căm tức Cơ Phát nhưng vì một lý do nào đó mà nàng ta không dám ép Cơ Phát quá mức. Cơ Phát thầm nghĩ, hoá ra Nhu Bình và Cơ Phượng có quen biết nhau, nghe giọng điệu của nàng ta, hình như bọn họ còn cùng làm chuyện gì đó không thể cho người khác biết, vì Cơ Phượng giãy nảy đầu tiên nên quan hệ hợp tác này tan vỡ.
"Ta không làm, ta không biết gì cả." Cơ Phát không muốn dây dưa nhiều với nữ tử này, quay đầu định bỏ đi: "Ngươi đã đến đây thì hãy tìm Hàn Diệp, việc gì phải tìm ta-..."
"Cơ Phượng, ngươi bị điên thật hay là giả điên vậy? Ta có ý đồ gì với Hàn Diệp, chẳng lẽ ngươi không biết?" Nhu Bình tức giận nghiến răng ken két, hoàn toàn không nhu cũng không bình: "Nhiều năm như thế không có được Hàn Diệp, tâm bệnh của ta đã ăn sâu vào huyết nhục, tìm đến ngươi cũng vì muốn cứu chữa, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn biểu muội của mình chết trong uất hận sao!?"
Biểu muội?
Cơ Phát trố mắt, Nhu Bình là biểu muội của Cơ Phượng?
Lúc này, đột nhiên Nhu Bình đổi giọng.
"Ta biết ngươi thích ta nên mới ghen tị với Hàn Diệp."
Cơ Phát: "(°〇°)!"
"Nhưng từ năm mười ba tuổi, lòng ra chỉ có một mình Hàn Diệp! Ngươi không thể thắng hắn nổi!" Nhu Bình nghẹn ngào nói.
Cơ Phát: "Đi, ngươi tự tìm Hàn Diệp mà thổ lộ đi, tìm ta làm gì?"
Thấy vẻ mặt như cắn trúng khổ qua của Nhu Bình, Cơ Phát hiểu: "Bị từ chối rồi?"
Vẻ mặt Nhu Bình đầy lửa giận và khuất nhục, rõ rệt đến mức làm cho Cơ Phát không biết nên nói gì. Nếu đối tương mà Nhu Bình để ý là người khác, y sẽ nói, hắn được nhiều người thích mà, bày tỏ một lần không được thì bày tỏ lần thứ hai thứ ba, với dung mạo như hoa như ngọc của ngươi thì sợ gì không có lúc nam nhân mủi lòng? Nhưng người đó là Hàn Diệp! Là Hàn Diệp đoạn tụ được cả Đại An biết!
Nhìn vẻ mặt trăm lời muốn nói của Cơ Phát, Nhu Bình hít sâu một hơi, gằn giọng "nhờ vả": "Hàn đại ca đi lầm đường lạc lối, Nhu Bình ngày nghĩ đêm mong, quyết làm cánh nhạn quy hồi, có trách nhiệm phải đưa huynh ấy quay về đường ngay nên mới đến đây nhờ Cơ công tử giúp đỡ. Cơ công tử sớm chiều ở gần Hàn đại ca, có biết tên hồ ly yêu nghiệt bất nam bất nữ mê hoặc Hàn đại ca, khiến huynh ấy tương tư là ai hay không? Ta muốn tiêu diệt yêu nghiệt kéo tâm trí Hàn đại ca tỉnh táo trở lại, chấm dứt nghiệt duyên trái với luân thường đạo lý này!"
Lý lẽ hùng hồn, hạo nhiên chính khí, như sấm bên tai!
Cơ Phát: ha ha, kịch vui.
Đối tượng mà Hàn đại ca của ngươi tương tư đã chết rồi, biết không!
Ngươi muốn bắt y cũng không còn cơ hội!
Bỏ cuộc đi!
Hết Chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com