Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Người ở An Đô đều biết Hàn thần y của Tiên Trúc Cư không chỉ chữa cho bách tính bình dân mà còn chữa cho nhân sĩ giang hồ, cho nên chuyện có nhiều người trong giang hồ đến Tiên Trúc Cư không phải là việc hiếm lạ gì.

Về phần vương tôn quý tộc thì e là ngoài Hàn Du ra, không một ai dám đến cầu cứu Hàn Diệp. Phần vì tị hiềm thân phận Thất vương gia của hắn, phần vì trong giới quan trường đã có một vị "thần y" khác đang làm việc dưới trướng của Nhâm thái y, là một trong những môn sinh mà Nhâm thái y đắc ý nhất.

"Hôm nay lại là môn phái nào? Ta thấy các nàng mặc váy trắng, đi giày thêu hoa trắng, còn khiêng một cỗ kiệu trắng, từ đầu đến chân đều là thuần một sắc trắng! Nếu là ban đêm, trông có giống Bạch Vô Thường không..."

"Suỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để các nàng nghe được, đừng nói là đầu lưỡi, đến cổ ngươi cũng không còn! Ngươi thì biết cái gì, đám người này được mệnh danh là Linh Thần Cung, một trong các môn phái thượng cổ có truyền thừa nghìn năm!"

"Linh Thần Cung? Có phải Linh Thần Cung có một vị cung chủ là tiểu quận chúa nghĩa nữ của nhà họ Tương, nhà mẫu thân của Ngũ vương gia Hàn Du hay không? Nếu đúng là nàng ta thì chậc chậc, phải nói là truyền kì! Không có võ công mà cũng làm cung chủ được!"

"Ngươi muốn chết sao? Nói to như thế!"

"Ta còn nghe được năm xưa nàng ta mến mộ nam tử không có kết quả, sau cùng còn châu thai ám kết với nam nhân trước khi được gả, cuối cùng suýt chút nữa thân bại danh liệt, may mà có cung chủ tiền nhiệm ra tay giúp đỡ..."

"Còn tiểu hài tử trong bụng nàng ta sống hay chết thì không ai biết, chỉ biết nếu có người dám nhắc đến tiểu hài tử đó nửa câu, nàng ta sẽ sai người chém chết...!"

Tiếng xì xào bàn tán bâng quơ ở phố chợ không thể ảnh hưởng đến tình cảnh trong Tiên Trúc Cư được. Sau khi Hàn Diệp và Tiểu Càn đi ra đại sảnh, từ xa đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, như nhài như lan, pha chút vị mật ngọt mơ hồ mông lung.

Lần này có đến chín nữ tử xuất hiện trong y quán, tám người đứng bên cạnh một chiếc kiệu nhỏ màu trắng treo lồng đèn vàng, mà nữ tử ngồi bên trong vẫn chưa chịu ra, như là lẳng lặng đợi cái gì đó.

"Chẳng lẽ Niệm cung chủ còn muốn chờ ta quỳ xuống nâng tay mời ngươi ra à?"

Hàn Diệp vừa đến là không khách sáo, vén y bào ngồi xuống chiếc ghế lớn trong sảnh, Tiểu Càn lập tức sai người dâng trà rót nước, cũng không có ý củ động mời nữ tử kia ra.

"Láo xược! Dám ăn nói bất kính với cung chủ!"

Chúng nữ tử giơ tay đặt lên chuôi kiếm, khí thế hừng hực sát phạt tứ phương, như thể chỉ cần Hàn Diệp thốt ra thêm một chữ bất kính nào nữa, bọn họ sẽ lập tức ra tay chiến đấu với hắn ngay.

"To gan!"

Tiểu Càn ưỡn ngực giận dữ, lạnh lùng nói: "Mấy người các người dám thị uy trước Thất vương gia sao? Muốn bị chém đầu ư!?"

Cùng lúc khi Tiểu Càn trách mắng cũng là khi nữ tử ngồi trong kiệu khẽ quát các cô nương khác: "Không được vô lễ!"

"...Vâng." Mặc dù không cam lòng nhưng chúng nữ tử vẫn lui ra, chỉ là khi nhìn Hàn Diệp thì có vẻ cảnh giác và khinh thường.

Lúc này nữ tử ngồi trong kiệu từ từ đứng dậy, chậm rãi chui ra khỏi cỗ kiệu. Bước chân nhẹ hẫng, tay áo lay động, một đôi giày thêu hình vầng trăng hiện ra trước nhất, kế đó là dáng người mảnh khảnh trong bộ bạch y trắng muốt và mái tóc dài mềm mại như suối nước. Nàng đội đấu lạp che mặt, chỉ có thể thấy dược dung nhan mờ ảo, nhưng bấy nhiêu đó thôi là cũng đủ biết tám chữ "mỹ nhân tuyệt thế kinh diễm vô song" xứng đáng thuộc về nàng.

Đến cả Hàn Diệp cũng phải công nhận khí chất thánh khiết siêu phàm của Niệm Cơ rất đặc biệt. Có lẽ đó chính là ưu điểm khiến Cơ Phát của năm ấy nhìn trúng Niệm Cơ.

Nghĩ vậy, hắn chỉ cụp mắt, nhấc tay gạt lá trà ra khỏi miệng chén trà trên bàn: "Ngươi đến đây để làm gì?"

"Không có việc thì ta không thể đến tìm Thất vương gia sao?" Niệm Cơ tự tìm chỗ ngồi, dường như đã quá quen với thái độ của Hàn Diệp. Thực tế thì trong mấy năm nay nàng vẫn luôn giữ liên lạc với Hàn Diệp, vào ngày lễ lộc, vẫn cho người đưa quà đến, chỉ là Hàn Diệp không bao giờ nhận thôi.

"Nếu ngươi chỉ biết lãng phí thời gian thì mời ngươi ra về được rồi, ta còn nhiều việc phải làm."

Hàn Diệp không hề nể mặt, định đứng dậy rời đi. Niệm Cơ thấy vậy, nàng bèn cản hắn lại: "Mấy ngày trước, các cô nương Linh Thần Cung không hiểu chuyện, không biết làm việc nên đã mạo phạm Tiên Trúc Cư, ta biết Thất vương gia khoan dung độ lượng sẽ không so đo với bọn họ. Hôm nay Niệm Cơ này đến đây để tạ lỗi, đem chút dược thảo quý hiếm dâng cho Thất vương gia coi như là-..."

"Ai nói ta không so đo?"

Hàn Diệp đột nhiên lên tiếng ngắt lời Niệm Cơ khiến nàng sửng sốt. Từ trước đến nay, tuy rằng Hàn Diệp là người nổi tiếng có thù tất báo nhưng những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để bậc trượng phu nhớ mãi không quên. Huống hồ Niệm Cơ cũng nghe nói mặc dù bốn nữ tử Linh Thần Cung bắt cóc một nam tử đi nhưng đến giờ người này vẫn bình yên vô sự, không gặp chuyện bất trắc gì, vả lại đối phương cũng chỉ là hạ nhân trong y quán, cùng lắm thì nàng bồi cho hắn vài gốc dược thảo hiếm là êm chuyện. Nhưng bây giờ Niệm Cơ quan sát vẻ mặt của Hàn Diệp, cảm thấy hình như không đúng cho lắm?

Hàn Diệp muốn tính sổ?

"Thất vương gia, oan có đầu nợ có chủ, nếu quân đã không muốn bỏ qua, Niệm Cơ cũng không truy cầu làm gì, chỉ mong được gặp kẻ đã bị bốn cô nương Xuân Yên bắt đi, bồi thường tổn thất, coi như là làm tròn trách nhiệm được không?"

Niệm Cơ khẽ khàng tao nhã, biết tiến biết lùi, mềm nắn rắn buông, thật sự là một nữ tử khôn ngoan. Nhưng nàng có khôn ngoan như thế nào cũng không ngờ người hôm ấy bị bắt là Cơ Phượng, càng không ngờ linh hồn trú ẩn trong thân thể này lại là Cơ Phát.

Nếu đương sự bị bắt cóc hôm ấy là hạ nhân hoặc một người khác trong y quán, có lẽ hắn cũng chỉ trách móc qua loa vài câu rồi nhượng bộ Niệm Cơ một bước để tránh dây dưa lâu dài. Nhưng người kia thì khác, là người mà hắn đã nhận định là Cơ Phát, trước khi phủ nhận khả năng này, hắn sẽ không để Cơ Phát chịu ấm ức.

Hàn Diệp chớp mắt nhìn Niệm Cơ, phân phó Tiểu Càn đưa Cơ Phát đến. Không bao lâu sau, Cơ Phát tung tăng đi tới, trông thấy các nữ tử mặc áo trắng đứng ngay hàng thẳng lối, nhìn Hàn Diệp với thái độ thù địch, y thấy thú vị rồi đó: "Ha ha, Hàn Diệp, nợ đào hoa của ngươi đến rồi hả? Ta thấy nàng cũng xứng với ngươi đó, ngươi có cân nhắc không?"

Cơ Phát đoán chắc chắn người này là Niệm Cơ -Vu Niệm Nguyệt năm xưa, tuy là nàng đội đấu lạp, cố ý che mặt đi nhưng từ khí chất và hình hài này, cộng thêm chuyện trước đó Hàn Diệp, nói, gần như là đoán trúng phóc ngay từ lần đầu tiên.

Chỉ có điều...

Niệm Cơ thật sự là người đã từng sinh con rồi, nói vậy những gì mà Hàn Diệp nói đều đã được chứng thực, Cơ Văn cũng là con của nàng, chỉ là không biết trượng phu của nàng là ai.

Quan trọng là hình như nàng không được khoẻ lắm, mặc dù đứng thẳng tắp nhưng hai chân run run, thỉnh thoảng sẽ mất thăng bằng nhỏ, ắt là trong người có bệnh cần phải chữa gấp.

Hàn Diệp ngồi tại chỗ, thấy Cơ Phát vừa ra đã dồn ánh nhìn chăm chú vào Niệm Cơ, lòng hắn nhói một cái. Bao nhiêu năm vẫn vậy, người chói mắt nhất trong mắt Cơ Phát vẫn là Vu Niệm Nguyệt, cho dù năm ấy Cơ Phát gặp nạn, vẫn phó thác Vu Niệm Nguyệt cho nhà họ Cơ, còn Hàn Diệp hắn thì không được y nhắc tên nửa chữ, nói không chạnh lòng thì quá là nực cười.

Sau đó hắn nghe Cơ Phát nói: "Niệm Cơ à, tại sao ngươi lại lấy tên là Niệm Cơ? Ngươi đang tâm niệm một người trong tên có chữ "Cơ" sao?"

Cơ Phát chỉ nghĩ "Cơ" trong tên nàng ám chỉ Cơ Văn, dù gì thì Cơ Văn cũng là tiểu nhi tử nàng mang nặng đẻ đau, có lẽ nàng cố ý lấy tên Niệm Cơ là vù muốn nhớ đến Cơ Văn, giữ cho cậu ta chút địa vị ít ỏi trong lòng mình.

Niệm Cơ sửng sốt, không chỉ một mình nàng mà cả Hàn Diệp cũng sửng sốt ngay tắp lự. Hàn Diệp như bị người đóng đinh vào ngực, đau đớn không nói thành lời, lại không dám thể hiện, chỉ có thể nuốt ngược bi ai vào trong.

Niệm Cơ thì kinh ngạc vì câu hỏi riêng tư của Cơ Phát, nàng không tiện giải thích, cũng không muốn giải thích, nhưng nàng càng quẫn bách thì Cơ Phát càng "vô ý" dồn nàng vào ngõ cụt, y ra vẻ vô tội tiếp tục đả kích: "Đặt mỗi cái tên thì làm được gì, ngươi nên hành động đi thôi, bây giờ đương sự cũng đã đủ sức để chấp nhận sự thật rồi. Chuyện năm xưa như mây khói đãng đãng, tuy là gút mắc khó giải, đời người cứ hợp rồi tan nhưng chung quy vẫn là lá rụng về cội, sớm muộn gì cũng về lại một nhà thôi."

Nói xong, Cơ Phát còn gật gù ra chiều đắc sắt. Hàn Diệp, nhìn đi! Ta đang trút giận cho ngươi đó, ngươi nuôi con của nàng bấy lâu năm mà nàng chẳng hề cảm kích, thủ hạ Linh Thần Cung đến bắt cóc bổn đại tiên, nàng chỉ dùng mấy món quà là muốn ngươi bỏ qua, khi dể ngươi là quả hồng mềm đấy! Ngươi không được mềm lòng với nàng!

Tiện thể nếu ném tên nhóc Cơ Văn kia cho nàng quản giáo lại thì đúng là nhất tiễn hạ song điêu!

Cơ Phát phủi mông thầm đắc ý, Hàn Diệp lại chết lặng như ăn phải độc dược tán hồn thực cốt, thần hồn sắp xuất khiếu đến nơi.

Tiếng nói lanh lảnh của Cơ Phát vẫn còn vang vọng bên tai hắn, từng chữ từng chữ một như xé rách chút hy vọng giả tạo mà hắn nuôi dưỡng bấy lâu. Đúng thế, Cơ Phát quay lại, đã quay lại nhân thế rồi, nhưng không quay lại với hắn. Vừa gặp được Vu Niệm Nguyệt là y muốn nối lại tình xưa, tiếp tục tiền duyên với nàng trước mặt hắn, còn nói cái gì hợp hợp tan tan, sau cùng cũng về cùng một nhà, có phải ý của Cơ Phát là muốn cùng Niệm Cơ và Cơ Văn xây tổ ấm, tạo ra một nhà ba người chân chính hay không?

Hàn Diệp ngồi tại chỗ, ngay cả thở cũng rất nhẹ.

Hắn cứng đờ như một bức tượng hoá đá, toàn thân tê dại mất tri giác, tay chân bủn rủn không vận được một chút sức nào, chỉ cảm thấy chút tia sáng le lói cuối cùng cũng sắp úa tàn theo thời gian, rốt cuộc...

Rốt cuộc hắn vẫn chỉ có một mình.

Phía bên kia, Niệm Cơ ngạc nhiên đến mức ngây người, nhìn Cơ Phát trân trối, nhất thời không nói nên lời. Các nữ tử xung quanh lại bắt đầu rút kiếm động thủ, lại mắng nhiếc quát Cơ Phát nói quàng nói xiên, phải xé miệng cắt lưỡi y để trừng phạt. Ngay khi Niệm Cơ định ra lệnh cho bọn họ ngừng tay, Hàn Diệp đột nhiên đập bàn, khí tức hùng mạnh ngang tàng của cao thủ đột ngột bộc phát từ người hắn, tản mác ra xung quanh làm cho những nữ tử kia tái mặt, một luồng uy áp của kẻ có nội lực cao hơn các nàng đè nặng lên vai ép các nàng phải lùi ra xa.

"Hàn Diệp! Ngươi mau dừng tay, bọn họ không có tội!" Uy áp chỉ nhằm vào kẻ có võ, Niệm Cơ không phải là người tập võ nên không bị ảnh hưởng, thấy chúng thuộc hạ sắp không đứng vững nữa, nàng vội nhìn Hàn Diệp với vẻ cầu xin, trong giọng nói của nàng đầy quyến luyến khó buông: "Hàn Diệp, coi như ngươi nể mặt năm xưa Niệm Nguyệt và ngươi từng có giao tình không cạn, ta còn giúp ngươi tìm được thi thể của Cơ..."

Niệm Cơ dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi tha cho bọn họ đi, ngươi có thể làm gì với ta cũng được. Ngươi cũng biết ta với ngươi có..."

Nàng nói chuyện mà rưng rưng nghẹn ngào, cũng không phải giả tạo hời hợt, nàng thật sự coi trọng Hàn Diệp, sau khi Cơ Phát mất rồi nàng chợt tỉnh ngộ, nhận ra Hàn Diệp mới là ý trung nhân mà nàng mơ đến. Hàn Diệp mới là người đáng tin cậy, đáng để nàng phó thác chung thân nhất, nhưng Hàn Diệp lại không có lòng dạ đó, nên Niệm Cơ mới nghĩ cách đưa Cơ Văn cho hắn nuôi, muốn từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Cẩu nuôi lâu còn có tình cảm, huống chi Cơ Văn là con người bằng xương bằng thịt...

Nhưng mà nàng sai rồi, đúng là Hàn Diệp chịu nuôi Cơ Văn, lại không hề coi Cơ Văn là nhi tử, cũng không coi là người thân, Cơ Văn giống đệ tử của hắn hơn, gần gũi và xa cách vừa phải. Hàn Diệp quá tỉnh táo, chẳng bao giờ rơi vào bẫy tình cảm, cho nên trong mười năm nay Niệm Cơ nhớ mong Hàn Diệp, lại cầu mà không được, tình cảm chênh vênh hư ảo như hoa trong gương trăng trong nước, vô cùng đáng sầu.

Bây giờ nghe Cơ Phát nói như vậy, nàng càng sốt ruột, nhưng chưa kịp nói câu lời ưu thương bi lụy đả động Hàn Diệp, chợt trông thấy Cơ Phát chạy về phía Hàn Diệp, leo lên đùi Hàn Diệp rồi choàng tay qua cổ hắn, rúc vào lòng hắn với vẻ sợ hãi khôn cùng: "Người ta sợ quá hức hức, bắt cóc không thành còn muốn ra tay giết hại người ta sao? Hàn lang quân, nhất định ngươi phải làm chủ cho Phượng Nhi!"

Hết Chương 38

Hê hê hê =)) cháu Phát =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com