Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Không dễ dàng gì được Taehyung thổ lộ tình cảm, hơn nữa anh còn làm điều đó ngay trước mặt mọi người, niềm vui nhỏ bé này cứ âm thầm rộn rã trong lòng Jisoo.

Lái xe về nhà tắm rửa xong, hai người thay quần áo rồi ngồi trên sofa phòng khách. Đương nhiên giữa hai người không thể không có những cử chỉ thân mật.

Anh mải miết hôn Jisoo, nhưng cảm thấy tư thế không được thoải mái, liền ôm lấy thắt lưng cô, đặt cả người cô lên đùi mình. Đôi môi mỏng ấm áp của anh hôn lên cánh môi mềm của cô rồi chầm chậm chuyển dần xuống cằm, hai má và sau tai.

Tiếp đó, anh hôn dọc theo tai tới cổ cô rồi miết dài xuống dưới.

Nụ hôn và hơi thở của anh lan dần từ xương quai xanh của cô đi thẳng xuống, đến mức ngực cô săn lại, cả người như nhũn ra. Tay anh lặng lẽ luồn từ phía dưới vào trong váy ngủ của cô, bàn tay ấm áp chạm vào khu vực mềm mại kia, hơi thở của hai người càng lúc càng gấp gáp.

Jisoo mặc một chiếc váy ngủ rất bình thường, không quá kín đáo, cũng không quá gợi cảm, muốn cởi ra thì phải cởi từ dưới lên.

Váy ngủ của cô bị anh cởi ra, còn chưa kịp ném đi thì điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên một âm báo ngắn: "Tinh!"

Là một tin nhắn.

Jisoo bị anh đặt nằm lên sofa, nghe thấy âm báo tin nhắn, cô mới chợt nhớ ra nơi này là sofa. Còn chưa trở về phòng ngủ mà đã bị anh cởi hết quần áo, cô liền mở mắt ra.

Taehyung dừng lại một giây, giọng nói trầm thấp đã bị xúc cảm nồng nhiệt làm cho khàn đi: "Đừng để ý, tiếp tục."

Dứt lời, anh lại nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn ngấu nghiến.

Jisoo: "..." Sao gần đây anh đặc biệt thích làm việc này trên sofa vậy?

"Điện thoại di động của em báo chuông kìa!"

"Nghe rồi!"

"Anh xem qua giúp em đi!"

"Chỉ là tin nhắn thôi!"

"Bởi vậy em mới phải xem, điện thoại của em có rất ít tin nhắn rác, tin gửi tới đều là của người quen."

"Ừm, không vội, từ từ rồi xem sau."

"Taehyung..."

Âm báo tin nhắn trong điện thoại di động liên tục vang lên tiếng "tinh, tinh, tinh".

Còn có ai gửi tin nhắn liên tục như thế này cho cô lúc nửa đêm ngoài Somin chứ? Chỉ có cô nàng mới có thể "thần kinh" như thế.

"Không được, không được, anh mau đứng lên đi!"

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên ngay bên tai, Jisoo không thể tập trung tinh thần.

Taehyung mặc kệ, ban nãy khi nhìn thấy cô tươi cười rạng rỡ với những người đàn ông kia, anh đã nghĩ về nhà sẽ đè cô xuống đây để "trừng phạt" một phen rồi. Mất bao nhiêu thời gian mới về tới nhà, lúc này cô không nghĩ tới việc phối hợp với anh, lại đi quan tâm tới người gửi mấy cái tin nhắn vớ vẩn này.

Jisoo nói anh không nghe, đẩy anh cũng không được, đành cắn môi bất đắc dĩ nói: "Anh để em xem qua cái đã, lỡ chẳng may có chuyện gì thì sao? Xem xong rồi tiếp tục được không? Cũng không tới một phút đồng hồ đâu!"

Nghe cô nói như vậy, anh dừng lại, nheo mắt khàn giọng nói: "Anh cho em một phút, em sẽ cùng anh một tiếng chứ?"

"..."

Đúng là cầm thú!

Thấy cô không đáp, anh đưa tay cởi nốt chiếc quần lót còn lại trên người cô...

"Được rồi, được rồi, một giờ thì một giờ. Cho dù anh không cho em một phút, chẳng phải rốt cuộc tối đến anh vẫn là người quyết định muốn yêu em bao lâu thì yêu sao?" Jisoo ngẫm nghĩ trong giây lát, cảm thấy đối với yêu cầu này của anh, dù cô có đồng ý hay không thì cũng không có ý nghĩa gì, tốt nhất là ngoan ngoãn phục tùng cho xong.

Quả nhiên Taehyung ngừng lại.

Jisoo vội vã ngồi dậy, đưa tay vén mớ tóc dài xõa tán loạn ra sau vai rồi cầm điện thoại lên xem.

Thấy cô ngồi trên sofa đọc tin nhắn trong điện thoại, quần áo trên người đã bị anh cởi sạch nhưng cũng không cầm quần áo của mình quấn tạm lên người, không khí trong phòng thì lại hơi lạnh, Taehyung khẽ nhíu mày. Anh nhẫn nại chờ cô xem tin nhắn rồi bỗng thản nhiên bế cô lên khỏi sofa, đá tung cửa phòng ngủ đi vào, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên người cô, tránh cho cô khỏi bị nhiễm lạnh.

Quả nhiên Jisoo đoán không sai, người quá nửa đêm còn gửi tin nhắn tới chỉ có thể là Somin.

Somin: "Báo cáo bà chủ, mình đã gửi báo cáo hoạt động và tài chính tháng trước tới hộp thư của cậu rồi. Cậu kiểm tra email và nhận giúp mình!"

Somin: "Phải thừa nhận mắt cậu thật tinh tường. Hai tháng nay mình hoàn toàn không cần làm việc gì khác, chỉ riêng việc đón tiếp các nhà đầu tư bất động sản lớn nhỏ tới đàm phán chuyển nhượng đất là đã bận tối tăm mặt mũi. Hơn nữa, mình cảm thấy áp lực khi làm việc dưới danh nghĩa một công ty có giá trị thị trường quá lớn mà mình chưa từng được gặp. Chỉ có điều, một số cửa hàng và khu đất nhỏ có vị trí vô cùng đắc địa mà cậu thu mua rải rác trước đây đều được một số nhà đầu tư nhạy bén coi như báu vật, tranh nhau đấu giá."

Somin: "Chỉ với cái giá thấp nhất mà họ đưa ra cũng đủ để nuôi phòng giao dịch của chúng ta nhiều năm rồi, lợi nhuận ròng hơn bốn mươi triệu đấy! Mình thấy giá nhà đất còn có thể tiếp tục tăng cao, nên đã tạm gác lại chưa bán. Dù sao thì cậu cũng không cần phải bán gấp."

Somin: "À, mình đang muốn hỏi cậu một câu, Công ty Thần Phong ra giá ba trăm năm mươi triệu để mua khu đất thổ cư phía Đông thành phố Đại Vượng, cậu thấy giá đó hợp lý chưa? Có bán không?"

Somin: "Trên danh nghĩa, công ty nhỏ của cậu chỉ là một phòng giao dịch. Nhưng trên thực tế, không một ai có thể đoán được trong tay cậu lại có nhiều sản phẩm bất động sản có giá trị như vậy. Nếu bán lượng đất hiện có, vốn lưu động của phòng giao dịch sẽ còn lớn hơn rất nhiều công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán! Vậy mà lúc nào cậu cũng nói phòng giao dịch của mình nhỏ này nhỏ nọ. Cậu được đấy! Càng ngày cậu càng khiêm nhường, chân nhân bất lộ tướng à?"

Somin: "Giờ mới mấy giờ chứ, sao cậu không trả lời tin nhắn của mình? Đang ngủ hay đang quấn quýt triền miên trên giường với ông xã? Chậc, đồ trọng sắc quên bạn!"

Somin: "Nhưng mình hỏi thật nhé bà chủ Jisoo thân ái! Phòng giao dịch của cậu hái ra tiền như vậy, mà ngày nào cậu cũng than nghèo là sao? Sau này nếu như mình hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà mình, có lẽ phải nhờ cậu nuôi thật rồi! Giờ mình đi ôm đùi cậu được không? Hãy dành vị trí đó cho mình, mình sẽ lập tức lao tới và vồ lấy nó!"

Somin: "Đến nay cậu đã tiếp quản công ty của Jang Jaewon được mấy tháng. Trước kia cậu đầu tư ba mươi triệu cho phòng giao dịch này phải không? Ngày hôm qua mình đã kiểm tra tài chính và các hạng mục mới phát hiện chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi mà doanh thu của phòng giao dịch đã tăng gấp mười rồi. Quả nhiên, ban đầu cậu kiên trì đi theo con đường kinh doanh bất động sản này là đúng!"

Loạt tin nhắn phía dưới toàn là những câu ba hoa vớ vẩn, Jisoo xem xong liền trả lời: "Một ngày nào đó, cậu sẽ thấy lợi nhuận tăng trưởng gấp trăm lần. Mấy năm sắp tới chắc chắn là thời cơ tốt để thị trường bất động sản trong nước bùng nổ. Thế nhưng cậu nên nhớ, cây cao vọt lên trong rừng thì dễ ngã vì đón gió, khiêm nhường một chút vẫn tốt hơn. Dù sao trong nước cũng có nhiều công ty bất động sản lớn và lâu năm, nếu chúng ta vừa bắt đầu đã bị những công ty đó dòm ngó và chèn ép thì đường đi nước bước sau này sẽ không dễ dàng."

Chưa tới một phút đồng hồ sau, Somin đã gửi đến điện thoại cô một biểu tượng vỗ tay tán thưởng.

Hai người rất ăn ý, nhiều lúc người này chỉ cần nói một hai câu, vừa đủ ý là ngưng không cần nhiều lời thì người kia cũng lập tức hiểu rõ dự định của đối phương.

Khi buông điện thoại xuống Jisoo mới nhận ra Taehyung không có trong phòng ngủ. Cô nhặt váy ngủ lên mặc vào, vén chăn xuống giường vào phòng tắm, vấn tóc thành búi tròn, lại mở vòi nước rửa mặt cho tới khi mặt đỏ ửng vì lạnh.

Khi quay sang soi gương, cô thấy trên cổ còn lưu lại một loạt vết hôn mờ mờ.

Ngày mai còn phải trở về trường, mấy vết hôn này hơi cao, khó che giấu, sợ là mặc áo cao cổ cũng không che được.

Tuy vết hôn trên cổ cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng đêm đó Jisoo vẫn khăng khăng không cho Taehyung "gặm mút" cái cổ của mình.

Lúc nào anh cũng làm ngược lại yêu cầu của cô, cô càng chống cự, anh càng hôn ngấu nghiến, vần vò cô cho đến lúc cô chỉ còn cách rên rỉ cầu xin không ngừng thì anh mới thôi không mạnh bạo hôn lên cổ cô nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng gia tăng cường độ và tốc độ.

***

Quá nửa đêm, Jisoo đang ngủ thì mơ hồ phát hiện ra anh không nằm bên cạnh. Cô dậy thì nhìn thấy anh đang ở phòng khách, hình như vừa nghe điện thoại. Thấy Jisoo tỉnh dậy, anh vứt điện thoại lên sofa.

"Sao em thức dậy rồi?"

"Anh vẫn còn rất nhiều việc ở Seoul phải không? Thật ra anh không cần phải ở lại thành phố T với em, còn một tháng nữa là em có thể trở về Seoul rồi. Anh ở đây có ảnh hưởng tới công việc không?"

"Gần đây anh ở thành phố này cũng không phải là chỉ chơi bời. Hình thức công việc cũng không có gì khác so với Seoul, chỉ là hoàn cảnh công việc khác nhau mà thôi." Taehyung liếc nhìn cô một cái: "Cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, hiếm khi mới có đủ thời gian ở bên cạnh em, như thế này không tốt sao?"

Có đủ thời gian ở bên cạnh cô? Nói cho chính xác là có thời gian ngủ với cô, trêu chọc cô và trông chừng cô thì có!

"Em nghĩ bây giờ công việc vẫn quan trọng hơn, chờ sau khi em trở về Seoul thì cũng không có chỗ muốn đi, mình sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau." Jisoo cảm thấy nếu ngày nào cũng bị anh "yêu" như vậy, thì không còn hơi sức và tâm trí đâu mà học hành. Tuy kết quả kiểm tra nửa tháng trước của cô đứng đầu lớp, nhưng cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả kiểm tra kỳ tới sẽ kém đi rất nhiều.

Cứ có anh bên cạnh là cô không sao tập trung vào chuyện gì khác, vì trái tim cô cứ mãi xao động theo từng cử chỉ của anh.

"Chúng ta là vợ chồng, không thể không có giây phút riêng tư. Nếu em sợ anh làm ảnh hưởng tới việc học tập của em, vậy thì sau này khi nào em ôn bài trong phòng sách, anh sẽ không đi vào nữa." Taehyung cười mà như không cười, rõ ràng là chỉ liếc mắt anh đã hiểu thấu tâm tư của cô: "Đồng ý để em đi học đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi. Bây giờ anh dành thời gian ở bên em lâu một chút, em lại muốn ở một mình sao?"

Jisoo mở to đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm lườm anh, không phản bác được.

"Nếu như em nhất định phải duy trì khoảng cách với anh mới yên tâm học hành..."Anh bước tới dắt tay cô về phòng ngủ, bế cô lên giường, tay đặt ở vị trí trái tim cô, giọng nói mang đầy ý vị sâu xa: "Điều đó cho thấy chính em không kiềm chế được lòng mình, nhìn thấy anh là em không sao bình tâm được, chẳng lẽ đó là lỗi của anh?"

Jisoo: "..."

Phải chăng cô ngủ quá nửa đêm đột nhiên tỉnh lại cho nên đầu óc còn hơi mơ hồ, chỉ nói mấy câu đã bị anh "thuyết" cho đuối lý rồi?

Thấy dáng vẻ Jisoo muốn thanh minh, nhưng lại cảm thấy anh nói có lý, Taehyung nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống hôn cô một hồi lâu: "Em không muốn ngủ tiếp sao? Nghe em cầu xin, anh mới tha cho em sớm như vậy. Nếu em không muốn ngủ, anh không ngại tiếp tục "công việc" lúc nãy còn dở dang cho đến khi nào thỏa thuê mới thôi!"

Nụ hôn vừa kết thúc, mắt Jisoo lập tức được phủ thêm một màn hơi nước ẩm ướt. Cô cố gắng hết sức kiềm chế hơi thở hổn hển, hai chân khép lại, tránh để tay anh nhân cơ hội thò vào.

Động tác này lọt vào mắt Taehyung, khiến đáy mắt thâm trầm của anh bùng lên ngọn lửa nóng rực.

"Em cố tình phải không?" Anh cắn nhẹ vào môi cô, giọng khàn khàn hỏi.

"...Vừa rồi em thấy anh không có trong phòng, mới giật mình tỉnh giấc, bây giờ vẫn rất buồn ngủ." Jisoo quay mặt lại, tựa vào lòng anh. Đêm nay tuy anh buông tha cô sớm, nhưng sự mãnh liệt của anh trong lúc ân ái khiến cho đến tận bây giờ, kể cả sau khi tắm rửa xong và ngủ được một giấc, nằm trong lòng anh mà cơ thể cô vẫn vô cùng nhạy cảm.

Chẳng lẽ do mỗi lần ân ái trước đây đều rất lâu, vừa rồi hiếm hoi mới có một lần anh bỏ qua sớm cho cô nên cô thấy không quen?

Bởi vậy chỉ nói mấy câu, cô đã nhạy cảm như thế này rồi...

Đôi mắt đen sâu thâm thẳm của Taehyung nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nét cười cố nén. Anh vỗ về lưng cô, thấy Jisoo thật sự co người lại nằm yên trong lòng mình, anh cũng không cố chấp đòi hỏi nữa mà vuốt tóc cô, ra hiệu cho cô yên tâm ngủ tiếp.

***

Hai ngày sau, Jisoo nhận được điện thoại của dì Park. Dì Park là người giúp việc của nhà cô, từ nhỏ đã nhìn Jisoo và Seol Ah lớn lên.

"Tiểu thư, Chủ tịch muốn đưa cô Seol Ah ra nước ngoài, trường học và cả vé máy bay đều đã được đặt xong rồi. Hai ngày nay, Chủ tịch nhốt cô ấy ở trong nhà không cho ra ngoài, còn sai vệ sĩ trông chừng cô ấy nghiêm ngặt. Đã hai ba ngày nay cô ấy không ăn gì rồi, nhưng Chủ tịch vẫn cương quyết muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, không cho cô ấy ở lại Seoul nữa, bất cứ ai nói giúp cô ấy ông ấy cũng từ chối. Tình cảm giữa cô và cô ấy rất tốt, thường ngày Chủ tịch cũng nghe theo ý kiến của cô, cô mau xin giúp cho cô ấy đi..." Giọng dì Park vọng ra từ điện thoại, lộ rõ vẻ xót thương và lo lắng.

Hiện nay trong số những người ở nhà, e rằng chỉ có một mình dì Park là không biết quan hệ giữa Jisoo và Seol Ah đã tệ đến thế nào.

Dì Park tận mắt chứng kiến hai chị em cô lớn lên từ nhỏ. Tuy giờ đây tình cảm chị em giữa hai người đã không còn được như hồi còn bé, nhưng không phải chỉ dùng vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng uẩn khúc trong chuyện này. Dù sao thì để dì Park vẫn giữ ấn tượng tốt đẹp như vậy về tình cảm giữa hai chị em cô cũng không phải là không tốt.

Jisoo không giải thích, chỉ nói: "Cháu sẽ gọi điện thoại cho ba cháu hỏi cụ thể. À, dì Park, cũng vừa lúc cháu có chuyện muốn hỏi dì đây."

"Chuyện gì vậy cô?"

"Hai mươi mấy năm trước, khi mẹ cháu vào nhà họ Kim*, dì đã làm việc ở nhà họ Kim* rồi đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

"Vậy trước khi vào nhà họ Kim*, mẹ cháu có qua lại với ai không ạ? Chẳng hạn như một người đàn ông nào đó, hoặc có quan hệ mật thiết với người nào khác?" Nếu người đối diện không phải là dì Park nhìn mình từ nhỏ đến lớn, Jisoo sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy.

"Chuyện này..." Dì Park im lặng hồi lâu, Jisoo nhạy bén nhận thấy câu hỏi của mình khiến dì Park hốt hoảng. Một lát sau dì Park mới trả lời: "Tiểu thư, chuyện này tôi không biết, cũng chưa từng nghe nói tới. Khi bà ấy bước chân vào nhà họ Kim*, tôi cũng chỉ vừa mới tới, có rất nhiều chuyện tôi không rõ lắm..."

"Cháu biết rồi, cảm ơn dì." Nghe dì Park trả lời ngập ngừng, Jisoo cũng không hỏi nhiều, liền tắt điện thoại.

Taehyung đứng trước mặt cô nghe được tiếng dì Park vọng ra từ điện thoại, bèn lên tiếng: "Ba em định đưa Seol Ah ra nước ngoài à?"

"Dạ, ba em không muốn nhìn thấy chị em em tranh chấp. Đưa Seol Ah ra nước ngoài xem như là tiện cả đôi đường. Không phải gặp cô ta, trong lòng ba em cũng không phiền não, và cũng tránh cho em làm chuyện gì động chạm đến Seol Ah. Đứng ở góc độ của một người cha, em có thể hiểu được. Nếu chuyện kia là sự thật thì Seol Ah mới là con gái ruột của ba em. Ba em làm được như thế này là đã rất chú ý tới cảm nhận của em rồi."

"Ai nói cô ta ra nước ngoài rồi thì em sẽ không làm gì được cô ta nữa? Nếu muốn động tới cô ta, em vẫn có thể thực hiện bất cứ lúc nào!" Taehyung điềm nhiên nói.

Ba ngày sau, Jisoo chưa cần ra tay trả thù thì Cục Hàng không Seoul thông báo tin dữ.

Chuyến bay BA168 từ Seoul đi London không biết vì lý do gì đã gặp tai nạn trên không khi bay ngang qua Thái Bình Dương. Toàn bộ hành khách trên máy bay, gồm có 57 người Trung Quốc, 108 người Anh, và hơn mười hành khách từ các quốc gia khác đều không may mắn gặp nạn. Đội cứu hộ trên biển của hai nước Hàn Quốc và Anh đã đi tìm kiếm và cứu nạn. Nhưng dựa trên điều kiện thời tiết và môi trường xung quanh nơi gặp nạn thì cơ hội có người sống sót là rất nhỏ.

Jisoo vừa biết tin thì lập tức gọi điện ngay cho Kim Joo Kwon theo bản năng. Thế nhưng điện thoại reo thật lâu mà không có ai nghe máy. Cô đứng trước cửa sổ sàn trong căn hộ chung cư nhìn về hướng Thái Bình Dương.

Hôm trước cô đã gọi điện cho dì Park nên biết sáng nay Seol Ah bay từ Seoul đi London. Chuyến bay của Seol Ah chính là chiếc BA168 vừa không may gặp nạn.

Nhận được tin tức cô em gái quấy nhiễu cô suốt hai kiếp người bỗng nhiên gặp nạn, Jisoo không quá kinh ngạc đến mức không chấp nhận được. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là, Kim Joo Kwon chắc chắn không chịu đựng nổi!

Điện thoại Kim Joo Kwon đổ chuông thật lâu mà vẫn không có ai nghe, Jisoo quả quyết gọi điện cho dì Park. Dì Park nghe điện thoại thì không ngừng khóc lóc, kể tình hình Chủ tịch không tốt lắm. Sau khi ông nghe tin tức về vụ tai nạn máy bay thì tự giam mình trong văn phòng công ty suốt mấy tiếng không ra ngoài. Không có ai trong công ty dám xông vào phòng.

Đối với Jisoo, cho dù thế nào cô cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho Seol Ah. Nhưng trong mắt Kim Joo Kwon, dù sao Seol Ah cũng vẫn là con gái ruột của ông.

***

Taehyung vừa vào cửa đã nhìn thấy Jisoo ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Sáu giờ tối rồi, em còn định đi đâu?"

"Tối nay em về Seoul, không biết sáng mai có kịp quay lại không, nếu không kịp thì em sẽ nhờ Jennie xin phép Giáo sư Lee giúp em." Jisoo vội vàng nói rồi định lao ra cửa luôn.

Taehyung nhìn cô rồi vươn tay nắm cổ tay cô kéo lại, đặt túi cô đang cầm xuống sàn: "Giờ này rồi, em có chạy đến sân bay thì chuyến sớm nhất về Seoul cũng phải sau nửa đêm mới có. Em đến sân bay cũng vô dụng thôi. Trước hết em trấn tĩnh lại, nói anh nghe em về nhà làm gì?"

"Hôm nay Seol Ah bay đi London, chuyến bay của cô ta gặp chuyện. Em sợ ba em nhất thời không chịu đựng được nên phải quay về xem thế nào!" Jisoo không tin tin tức lớn như vậy mà Taehyung lại không biết. Bình thường, loại tin tức về tai nạn máy bay này sẽ bùng nổ ngay lập tức trong dư luận cả nước.

"Đúng là chuyến bay từ Seoul đi London gặp tai nạn hàng không. Chiều nay sau khi biết tin, anh đã cử người đến công ty hàng không điều tra. Bản thân Seol Ah không lên chuyến bay đó, cô ta chỉ tạm thời bị liệt vào danh sách mất tích mà thôi."

Taehyung chăm chú nhìn gương mặt Jisoo trắng bệch đi vì lo lắng, điềm đạm nói cho cô nghe.

Jisoo há hốc miệng nhìn anh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều. Thoạt đầu cô không lên tiếng, như để đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của anh, sau đó cô cầm điện thoại gọi cho Kim Joo Kwon nhưng ông vẫn không nghe máy.

"Nhưng bây giờ ba em không chịu nghe điện thoại. Người ở công ty ba cũng không dám đi vào phòng làm việc tìm ông ấy. Em sợ..."

"Chủ tịch từng trải qua bão táp phong ba ở thương trường, khả năng chịu đựng không yếu đuối như vậy đâu. Để anh bảo Yoonsik lái xe đến Sunshine ngay xem thế nào. Cậu ta sẽ báo tin Seol Ah không lên máy bay cho Chủ tịch biết." Taehyung siết chặt cánh tay cô: "Đừng hoảng hốt, cứ để anh lo."

Vậy cũng tốt, Yoonsik vẫn đang ở Seoul chứ không đến thành phố T cùng Taehyung.

Từ trước đến nay, cậu ta là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Taehyung, chắc chắn sẽ có cách đến Sunshine gặp được ba cô.

Jisoo gật đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt Taehyung.

Taehyung biết bây giờ cô khá nóng ruột. Anh không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay cô trấn an rồi cầm điện thoại lên gọi cho Yoonsik.

Jisoo tự mình nghe Taehyung nói chuyện rồi lại liếc nhìn điện thoại của mình. Màn hình điện thoại lại hiển thị tin tức thuyền cứu hộ vớt được thi thể người gặp nạn.

Có thể vì cô đã không còn tình cảm từ lâu, những thăng trầm tang thương của cuộc sống ở kiếp trước và sự thù hận năm này sang năm khác đã bào mòn tình cảm mười mấy năm sớm tối bên nhau của hai chị em. Từ khi cô biết tin chuyến bay của Seol Ah gặp nạn, trong lòng Jisoo không chút dao động. Có chăng thì cũng chỉ là cô không cam tâm vì không tự tay cho Seol Ah thử nếm trải những gì cô đã chịu đựng ở kiếp trước, nên chỉ có chút hụt hẫng.

Kể cả bây giờ, khi biết có lẽ Seol Ah không có mặt trên chuyến bay này thì cô cũng không hề có cảm xúc gì.

Quả nhiên loại tình cảm này một khi đã cắt đứt là nguội lạnh hẳn, có cứu vãn hay đau khổ đến mấy thì cũng không thể nào ấm áp trở lại.

Jisoo bị Taehyung ôm về sofa. Cô vẫn canh chừng điện thoại di động, suy đoán xem lúc nào thì Kim Joo Kwon mới trả lời điện thoại.

Taehyung cởi áo khoác lúc trước cô định mặc ra ngoài, đặt sang một bên, rồi dắt cô ngồi xuống sofa, cúi đầu nhìn cô: "Em day dứt vì ba em không nghe điện thoại của em, có phải không?"

Jisoo ngồi bất động, Taehyung cũng không gạn hỏi cô thêm nữa, ngồi ngay bên cạnh cô, để đầu cô ngả vào vai mình.

Jisoo nhắm mắt, im lặng một hồi mới nói: "Cho dù Seol Ah gặp chuyện không may thật hay không thì em cũng cảm giác sau chuyện này, ba em sẽ bắt đầu né tránh em."

Taehyung xoa đầu Jisoo, rồi cúi đầu hôn lên trán cô: "Jisoo à."

Giọng anh trầm thấp, vừa trìu mến vừa thấu hiểu: "Riêng chuyện tình cảm của hai chị em thì đúng là ba em xử lý không hợp lý lắm. Cũng vì ông quá bận rộn nên không thể trông nom Seol Ah. Nhưng em không thể vì mới biết được hai cha con em có thể không có quan hệ máu mủ mà cho rằng ông ấy sẽ dần xa lánh em."

"Vâng, chắc em cả nghĩ rồi..."

Taehyung nói bên tai cô bằng chất giọng ấm áp: "Từ khi còn rất nhỏ thì em đã là niềm tự hào của ông ấy, cũng là đứa con gái ông tập trung bồi dưỡng, chứng tỏ cho đến bây giờ ông không hề băn khoăn về chuyện máu mủ. Ba em khẳng định em là con gái của ông ấy là đủ rồi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ba em tạm thời cần thời gian để tĩnh tâm lại, chứ không phải đang né tránh em. Trên đời này chuyện không mong muốn có thể phát sinh bất cứ lúc nào, chỉ duy nhất tình yêu lâu dài và chân thành mới bất biến. Anh đối với em chính là như vậy, Chủ tịch với em cũng là như vậy."

Jisoo vùi mặt mình vào ngực anh: "Em mong mãi mãi được làm con gái của ông, dù một ngày nhà họ Kim* không còn hùng mạnh nữa thì em vẫn nguyện ý làm con gái của ba em."

Anh im lặng mấy giây rồi thấp giọng thản nhiên nói: "Nếu Chủ tịch biết em nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui mừng. Em không phụ lòng ông ấy nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm. Đây mới chính là sự đền đáp có ý nghĩa nhất với ông ấy, thực tế hơn nhiều so với việc gọi điện thoại ân cần thăm hỏi."

Cô ôm ghì lấy anh, vùi mặt sâu hơn vào cổ anh.

Cô nhóc này không còn lúc nào cũng cậy mạnh như mấy tháng trước, ít nhất vào những lúc yếu đuối, cô có thói quen úp mặt vào lòng anh, không hề giấu giếm.

Cô tin tưởng để anh vỗ về.

Anh vuốt ve bờ vai của cô, nói khẽ: "Yoonsik gặp được Chủ tịch sẽ gọi điện lại ngay cho em. Bình tĩnh chờ một chút, đừng nóng ruột."

Cánh tay Jisoo ghì chặt cổ Taehyung, cô khẽ nói: "Cuộc sống thật sự quá vô thường. Có những thứ hôm nay không có được thì ngày mai sẽ hoàn toàn bị bỏ lỡ."

Anh nhéo má cô: "Ít nhất em sẽ không đánh mất anh."

Jisoo không đáp lại.

Trong cuộc sống có rất nhiều quy luật không thể nắm bắt được. Cô sợ những định luật trái ngược với suy nghĩ, những định luật đi ngược lại tất cả hi vọng nơi sâu thẳm đáy lòng của con người.

Không phải Taehyung không nhận ra, từ sau khi Jisoo biết chút thông tin về thân thế của mình, nhìn qua thì cô vẫn bình thản như không hề bị dao động, nhưng thật ra trong lòng lại có chút vướng mắc.

"Tin anh, cho dù cuộc sống có nhiều điều bất trắc, anh vẫn luôn ở bên em."

Jisoo gật đầu, vùi mặt vào cổ anh sâu hơn.

Taehyung cúi đầu xuống đắm chìm trong nụ hôn say mê.

***

Trong buổi học, Jisoo đi vào nhà vệ sinh.

Taehyung đã ở thành phố T hơn nửa tháng, rất nhiều công việc đã đi đến giai đoạn hoàn thiện, chỉ vài ngày nữa là anh sẽ quay về Seoul. Mặc dù Jisoo không muốn chút nào nhưng dù sao cũng chẳng bao lâu nữa cô sẽ quay về Seoul, hơn nữa cô cũng không thể làm trễ nải công việc của anh. Dù sao Taehyung cũng vì cô mà mở rộng tối đa các dự án tại thành phố T rồi, thời gian thực hiện cũng đã kéo dài lâu nhất có thể.

Cũng vì chuẩn bị xa nhau nên hai đêm liên tiếp Jisoo sắp bị Taehyung ép khô, có nói quấn lấy nhau đến chết thì cũng không hề quá lời.

Shin Naeun liền bám theo cô vào nhà vệ sinh. Cô ta nhìn thấy Jisoo đứng ở trong thì liền bước tới, tựa như muốn rửa tay rồi chen vào lấy ít nước rửa tay. Sau đó cô ta liếc sang nhìn chiếc cổ áo màu lam nhạt của Jisoo, nở nụ cười ra vẻ vô hại: "Jisoo, cô với Jennie rất thân thiết phải không? Lúc ở cùng phòng, quan hệ của hai người cứ mập mập mờ mờ. Gần đây không thấy Jennie, cô cũng hơn nửa tháng không về ký túc xá, tôi và Amy lại thấy nhớ hai người rồi đấy."

Jisoo liếc cô ta, không nhanh không chậm giơ tay dưới máy sấy, vừa sấy vừa thản nhiên nói: "Cô nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Jennie thì cũng không có gì lạ, nhưng nói nhớ chúng tôi thì thôi đi. Chúng tôi không ở đây, chẳng phải vừa khéo có chỗ cho cô cất đống hành lý của mình sao?"

"Tôi nào dám, đừng nói là hành lý, chỉ cần tiện tay ném bộ quần áo sang giường các cô là Amy đã không nhịn được mà nói tôi mấy câu, rằng là kể cả gần đây hai người không về phòng ngủ nhưng vẫn là giường của các cô. Cho nên dù cô và Jennie không có mặt trong phòng nhưng vẫn còn cặp mắt cú vọ của Amy đấy." Shin Naeun vừa nói vừa xoa tay, rồi lại cố tình liếc nhìn quần áo trên người Jisoo: "Thành phố T không lạnh như Seoul của cô, sao cô phải mặc áo cao cổ? Cô không nóng sao?"

Jisoo nhướng mắt, khóe môi cong lên châm biếm: "Cô lại muốn thăm dò nghe ngóng gì ở tôi hả?"

Cô không muốn lãng phí một giây nào với nhân vật tiểu nhân Shin Naeun này. Huống chi chẳng bao lâu nữa thì đường ai nấy đi, sao Shin Naeun lại cứ ngứa mắt với cô, lúc ở chung thì bới móc, lúc không ở chung lại càng muốn bới móc. Cô cũng không biết mình chọc phải cây gai nào trên người cô ta, không đụng vào thì nhột, mà đụng vào thì sẽ bị đau. Thật không thể hiểu nổi!

Shin Naeun thấy Jisoo vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng, khuôn mặt trắng ngần hoàn hảo không lộ chút dao động.

Sau khi rửa tay xong, Shin Naeun rút giấy ra, vừa lau tay vừa nói: "Vừa rồi trong phòng học tôi nhìn thấy có vết gì đỏ đỏ trên cổ cô, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị cổ áo che đi. Chẳng lẽ cô bị thương khi ở bên ngoài? Để tôi xem nào, bị thương có nặng không?"

Nói rồi Shin Naeun bất ngờ vươn tay như muốn vạch cổ áo Jisoo ra.

Jisoo không tỏ thái độ gì, lập tức đưa tay cản cô ta, đồng thời cong khoé môi nở nụ cười biếng nhác lại lạnh nhạt đến mức vô tình: "Cô quan tâm đến tôi từ bao giờ thế? Đến cả vết nhỏ trên cổ của tôi mà cô cũng quan tâm, còn cố tình đi theo tôi vào nhà vệ sinh để vạch ra xem sao?"

Shin Naeun nghe cô nói thì khoé miệng cũng ác ý cong lên: "Jisoo, cô đúng là có tật giật mình."

Jisoo hất tay cô ta ra, tiện tay sửa sang quần áo trên người rồi đi thẳng ra ngoài.

Shin Naeun giận đến cùng cực, lập tức đi theo. Jisoo nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần nhưng vẫn lờ đi, vừa đi vừa từ tốn phủi bụi trên người.

"Cô có giấu kín đến mấy thì cũng sẽ có người phát hiện. Chẳng phải cô đang tìm cơ hội ôm chân Tổng Giám đốc Kim sao? Sao hả, cô và giám đốc lừa dối phu nhân Kim ra ngoài quấn lấy nhau, cô thấy hả hê lắm đúng không?" Shin Naeun tỏ ra không ăn được nho thì chê nho chua, ghé vào tai Jisoo nói: "Có phải mấy ngày vừa rồi cô ở bên cạnh Tổng Giám đốc Kim không? Anh ấy thật sự để ý đến cô sao?"

Khi nghe được câu nói này, bước chân Jisoo liền khựng lại.

Cô nhìn sang, thấy vẻ mặt Shin Naeun như bắt được thóp của người ta.

Jisoo chỉ nhìn cô ta rồi coi thường cười khẩy, chẳng mấy chốc lại tiếp tục đi về lớp học của Giáo sư Lee.

Gần đến cửa phòng học, Jisoo mới thờ ơ chậm rãi lên tiếng: "Loại người chỉ tin tưởng suy đoán ngu xuẩn của riêng mình mà sống chết cũng không chịu tin vào mắt mình như cô thật sự cũng không nhiều lắm."

Shin Naeun nhảy chồm lên trước mặt Jisoo, nhìn cô chòng chọc rồi hơi cao giọng kích động nói: "Cô quả thật quá quỷ quyệt! Lúc ở phòng thể thao, nếu không phải nhờ tôi thì liệu cô có cơ hội đến gần Taehyung như vậy không? Bây giờ tôi lấy tư cách người có liên quan để hỏi cô, có phải cô giấu tôi quyến rũ Tổng Giám đốc Kim không? Cô còn cố tình ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng hả?"

Nhìn thấy vẻ mặt Shin Naeun lộ rõ sự kích động, Jisoo lãnh đạm ngước mắt nhìn cô ta: "Cô thì liên quan cái gì?"

"Lúc ở phòng thể thao, cô còn không hề có ý định chủ động nói một câu với Tổng Giám đốc Kim. Nếu không phải tôi nói cô là người Seoul, thì chắc cả đời này cô cũng sẽ không có nổi cơ hội nói chuyện với anh ấy đâu!" Shin Naeun nhìn cô chằm chằm: "Dù sao tôi cũng là người ở giữa kết nối hai người, cô đối xử với tôi như vậy sao?"

Jisoo cố gắng hết sức thu lại ánh mắt như đang nhìn một kẻ đần độn của mình, thờ ơ lẳng lặng nhìn cô ta: "Nếu đúng là mấy ngày qua tôi ngủ cùng anh ấy thì cô định thế nào?"

Shin Naeun nhìn cô sững sờ, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Nghe nói và suy đoán là một chuyện, nhưng không ngờ Jisoo ngang nhiên thoải mái thừa nhận như vậy!

Jisoo không nhìn cô ta nữa mà đi thẳng vào lớp, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu thu dọn sách trên bàn.

Shin Naeun đi theo đến bên cạnh cô nhỏ giọng cảnh cáo: "Jisoo, nhưng Taehyung đã kết hôn! Cô như vậy là người thứ ba chen vào gia đình người khác! Cô có còn liêm sỉ hay không vậy?"

Jisoo cất vở ghi chép và từng cuốn sách trên bàn xong rồi mới đưa mắt nhìn cô ta: "Vì vậy bây giờ cô đang chứng minh cho tôi thấy nhân cách của cô chính trực như thế nào, hay đang cay cú vì cô chậm hơn tôi một bước? Sao hả? Cảm thấy nắm được điểm yếu của tôi nên muốn uy hiếp phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com