C12
Sunoo cũng không trở về căn nhà chung mà thuê một đội ngũ tới dọn dẹp tất cả đồ dạc tới căn chung cư cậu mua vài năm trước
Quản lý Lee không thể yên tâm được nên ở lại giám sát cậu hằng ngày.
Từ lúc về, Sunoo không rời căn phòng ngủ nửa bước, tinh thần trong trạng thái đáng báo động.
Cậu ấy hay nổi giận vô cớ, hành vị tự hại đã sang giai đoạn mới, vết đứt ở bàn tay vẫn chưa lành. Cả người phờ phạc gầy gò hệt như một cái xác.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên làm là lôi di động ra xem có tin nhắn nào hồi âm không nhưng ngoài tin rác ra thì chẳng có thông tin nào khác, Sunoo thất vọng và hụt hẫng, cậu như thiêu thân lao đầu vào thứ tình cảm cấm kị kia. Dù biết không được hồi âm nhưng cậu vẫn mang tâm trạng chờ mong.
Cố chấp tới đáng thương.
Sunoo lôi một thâm nhếch nhác đi ra khỏi phòng sau bao ngày nhốt mình lại.
Quản lý Lee đang ngồi gọi hoa quả, Sunoo đột nhiên ập tới túm lấy tay LeeKuyngwon hỏi dồn dập
-" Anh.... Sao họ không trả lời em thế? " em đợi lâu lắm, lâu lắm rồi mà chẳng một ai ngó tới. Sunoo mặt hốc hác tràn đầy nước mắt nóng hổi, cậu nấc lên từng đợt, nước mắt đã rơi là không ngừng được, uất ức cùng tủi nhục theo dòng nước mắt chảy trôi đi.
Lee Kuyngwon như nghẹn lại, đứa nhỏ anh trông trừng bao năm qua hiện giờ đang chết dần chết mòn thế mà anh ta không thể làm gì cả, tâm bệnh không chữa được thể xác cũng bị hành hạ.
Lee Kuyngwon đặt Sunoo đã ngất đi lên sofa còn mình thì ngồi lặng thinh.
Anh nhớ hồi nhóm mới daebut được vài tháng, danh tiếng cùng tài nguyên hạn hẹp, công ty bắt nghệ sĩ đi tiếp khách đã chẳng còn là bí mật gì. Bên kia nhìn trúng Sunoo còn non nớt, công ty dấu anh và cả nhóm đưa Sunoo đi mất.
Anh chỉ nhớ lúc Sunoo đi vẫn lành lặn thì lúc trở về cả người đầy máu.
Đôi mắt linh động đã đẫm nước, anh vừa chạy tới cậu nhóc ấy đã cười:" Anh....em đánh người, bọn họ... hức...... bắt...bắt nạt em " em bị đánh đau lắm
Vừa dứt câu cậu nhóc ấy đã khóc lớn, anh cũng thật sự sợ hãi, may mà cậu ấy còn trở về
Từ đấy tinh thần cậu ấy không được ổn định, lắm lúc sẽ gặp ảo giác về ngay hôm đó, bạo lực là một thứ gì đó đầy ám ảnh và không có biên giới. Anh phải kè kè bên cạnh Sunoo thì mới an tâm được.
Thằng nhóc đáng yêu và tốt tính như vậy tại sao lại đâm đầu vào mối quan hệ rắc rối rồi không tìm được đường ra.
Mấy thằng đó chỉ được cái khuôn mặt, tốt với ai chứ anh chưa thấy bọn họ đối xử công bằng với Sunoo bao giờ.
Lee Kuyngwon cũng cảm thấy mọi cố gắng chữa bệnh cho Sunoo đều vô vọng, cậu ấy không muốn chữa bệnh, lúc nào nhắc đến chính là chống cự. Chỉ khi nhắc tới bọn họ, Sunoo mới có chút khởi sắc.
Cậu ấy hay kể vu vơ những câu chuyện, vui vẻ trong nhóm nhưng nó chẳng hề có cậu tham gia, cậu hệt như cái bóng đèn chiếu sáng cho mọi người, thứ ánh sáng không chiế tới cậu ấy nhưng chỉ cần nhìn thấy người ta có ánh đầy đủ thì đó mới là thứ làm cho cậu ấy trở nên hạnh phúc.
Bóng đèn cũng cần nhiên liệu, Sunoo mải mê dùng ánh sáng của mình lót đường cho người khác đi rồi quên mất chính mình vẫn đứng im tại chỗ nhìn bóng lưng họ càng xa.
Đèn đã tắt chính là tim đèn ngừng hoạt động.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Sunoo ăn quan loa mấy ngụm canh, cậu cố nhịn cảm giác cuộc trào ở dạ dày, bình tĩnh đi vào trong phòng ngủ.
' roẹt ' một tiếng, rèm cửa giày nặng được kéo ra, ánh chiều tà đỏ rực phủ kín căn phòng.
Ánh mặt trời trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Sunoo giơ bàn tay yếu ớt như muốn nắm lấy mặt trời dịu dàng của lúc này nhưng nắm lấy chỉ là khoảng không.
Biết bao giờ Sunoo mới đuổi kịp họ, bao giờ mới sánh bước cùng họ trên một con đường.
Mặt trời tàn lụi, thành phố đã lên đèn lung linh náo nhiệt, Sunoo cười khẩy thành phố càng đẹp thì bên trong càng dơ bẩn, tội ác mãi mãi bành trướng trong bóng đêm vô tận.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Anh cũng thấy lạ, gia đình của Sunoo chưa bao giờ xuất hiện cũng không nghe thấy Sunoo nhắc đến lần nào.
Họ không lo lắng gì sao?
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Thêm một tháng nữa, Sunoo ngày càng tệ.
Công ty không sắp xếp hoạt động nào cho cậu, quản lý Lee nhìn các thành viên trong nhóm có hoạt động truyền thông tích cực mà hận đến nghiến răng.
Sunoo cũng khiếu nại vài lần nhưng công ty đều trả lời rất hời hợt rồi đóng máy.
Mặc dù Sunoo không được xuất hiện trước ống kính vào lần comeback tới nhưng vẫn góp giọng vào bài hát chủ đề.
Sunoo nghe vậy thì vui mừng như một đứa trẻ, vội vã tân trang lại rồi lôi kéo quản lý ra ngoài.
Lee Kuyngwon nhìn Sunoo có chút khởi sắc tâm cũng buông lỏng, hai người chậm rãi tới công ty.
Xe bảo mẫu dừng lại đợi
Sunoo xuống mới phóng vào tầng hầm.
Gió thu đã thổi mạnh hơn mang theo rét lạnh đâm thẳng vào thân hình gầy yếu của cậu. Sunoo mặc rất nhiều áo cố gắng làm cho mình trông đỡ phản cảm hơn.
- "Heesung à, em thích anh"
- "Oppa~"
-" Jungwonie đẹp trai quá ! "
-" aaaaa Jayyyy em yêu anh"
-" Em trai Niki đẹp quá"
-" Sunghoon anh em yêu anh"
Âm thanh ồn ào, la hét truyền vào tai cậu. Những cái tên quen thuộc lần lượt được hô lên chỉ trừ tên cậu ấy, Sunoo nhìn sang bên đó.
Thì ra là buổi giao lưu với fan hâm mộ cỡ nhỏ, cậu không dám nhìn lâu nên đã bước đi thật nhanh.
Cũng không phải không ai chú ý tới chỗ Sunoo, từ lúc xe dừng lại hầu hết mọi người đều như có như không nhìn tới lui người mới xuất hiện này, kể cả sáu người kia.
Niki bị ồn ào tới phát cáu nhưng vẫn giữ vững khuôn mặt cười tới cứng đơ mặt của mình.
Gió mang theo một hương thơm quen thuộc thổi tới, Jungwon quay ngoắt sang chỗ Sunoo nhìn chằm chằm, thời gian này quá bận rộn nên cậu ta không tìn Sunoo được, bây giờ thì tự mò tới rồi.
Niki nhìn ánh mắt của Jungwon thì tâm đều lạnh cậu ta đã muốn cái gì thì đừng hòng cướp được.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Niki điên cuồng mún nhảy tới chỗ Sunoo lúc này:" Sao mình bị dừng lại rồi nè? "
Jungwon nhìn Y bằng ánh mắt cá chết, trên môi nở nụ cười man rợn:" Ha~ hôm qua ngủ quên ông đây còn chưa hỏi, hôm nay định cho ông đây nhìn Sunie đến bao giờ mới được ôm ôm!? "
Engene đưa ánh mắt chờ mong nhìn Y:" Bọn này vừa mới nhìn idol được một chút thôi, chị gái bao giờ quay trở lại điều hành? "
Không gian và thời gian đều trở nên im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com