Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C13

Sunoo cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng tới, liền thấy sợ hãi bước chân cũng nhanh hơn không lâu sau đã đi vào bên trong sảnh.

Khi đi khuất bọn họ, Sunoo mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng.

Từ khi nào một người được hàng vạn ánh mắt nhìn vào lại sợ hãi đám đông?

Trông họ rất vui vẻ gần như không ai nhớ tới thành viên thứ bảy còn tồn tại.

Lee Kuyngwon đi ra từ gara ngầm rồi đưa Sunoo lên phòng thu âm.

Phòng thu cũng chẳng có mấy người Sunoo vào bọn họ cũng không ư hử gì, quản lý Lee điên máu lôi xềnh xệch  tên phụ trách phòng thu Lee Daniely từ trên ghế ngã oạch xuống đất, giọng nói như Tula đòi mạng :" Mắt mày không dùng được nữa à? "

Cả căn phòng im thin thít chỉ còn tên phụ trách sợ hãi, mặt tái nhợt:" Mày...mày dám đánh tao...á... "

Hắn ta chưa nói xong đã bị Lee Kuyngwon  cho một bạt tai vang dội kết hợp với biểu tình hầm hố thành công làm cho tên phụ trách ngất đi.

-" Ông đây dám... " đánh xong vị quản lý đầy biệt hữu mà  lấy khăn lau tay

Cả quá trình sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người hoàn hồn lại đã túm tên phụ trách xấu số ra bên ngoài rồi nhanh chóng chuẩn bị cho Sunoo thu âm.

Sunoo đứng gần đó khoé miệng dật dật lại nghe thêm vị quản lý đáng kính nói thêm câu nữa:" Không ngờ ông đây thế mà cùng họ với tên ngu này".

Lee Daniely là  cháu trai của CEO nên hắn ta hoành hành ngang ngược trong trụ sở chính  không ít người nhỏ bé bị chèn ép , trong lúc hắn ta hôn mê bất tỉnh thì truyện cười hôm nay đã lan tràn khắp ngóc ngách trụ sở. 

Sunoo chỉ được phân một câu hát ở phần điệp khúc còn lại chính là đệm âm thanh ban đầu cho giai điệu bài hát.

Sự bất công tới thái quá như cậu cũng không quan tâm lắm, chỉ cần cậu có thể hát dù ít hay nhiều cũng được.  Bao năm nay bất công đã chẳng là điều gì lớn lao với Sunoo.

Con người nên học cách chấp nhận.

Tới buổi chiều Sunoo mới bước khỏi phòng thu âm, cậu vui vì được làm việc nhưng sức khỏe không ủng hộ cho lắm.

-" Đi nhanh lên, ông đây sắp đói chết rồi! " Lee Kuyngwon hậm hực nói.

Sunoo cố nhịn cảm giác choáng váng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Tên nhóc này đúng là bất trị, làm việc bạt mạng còn không muốn ăn cơm, anh ta định nói thêm mấy lời châm chọc độc ác nhưng nhìn khung xương biết đi đằng sau lại nuốt mấy câu đó vào bên trong.

Anh bỏ lại Sunoo một đoạn xa nhưng đằng sau khá im ắng làm tim anh nhảy lên, quay lạu liền thấy Sunoo đang dựa vào tường suy yếu tuột xuống đất.

-" Sunoo....Sunoo, nhóc làm sao vậy? "

Sunoo mềm oặt nằm trong lòng Lee Kuyngwon hơi thở suy yếu, anh bế thốc cậu lên mũ cậu rơi xuống cũng không thèm nhặt nữa liền vội vã bấm thang máy xuống tầng hầm.

Cánh tay không có sức bám trụ của Sunoo buông thõng xuống đung đưa theo từng bước chân. Mái tóc vàng kim nổi bật lên làn da trắng nhợt thiếu sức sống.

Sáu người đàn ông trầm mặc ngồi trong xe bảo mẫu, mỗi người làm một việc. Niki ngồi trong chiếc xe mà khó chịu tột cùng, lâu ngày không còn ngửi thấy mùi thơm của Sunoo tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Bỗng nhiên một mùi hương nhàn nhạt  bay tới, tim Niki nhảy lên không yên.

Cùng lúc Niki kích động mở cửa xe ra ngoài thì Jungwon cũng vậy,  hai người đều có chút hoảng hốt.

Niki theo mùi hương tới chiếc xe bảo mẫu của quản lý Lee Kuyngwon nhưng bên trong không có người.

Tiếng bước chân lộn xộn tới gần

-" Hai đứa làm sao thế? "
Heesung xoa xoa thái dương hỏi

Sunghoon nhìn chiếc xe có phần quen thuộc trước mặt đang tử hỏi xem đã thấy nó ở đâu rồi.

-" Ể,  chiếc xe này không phải là hồi sáng thấy sao, mấy đứa đứng đó làm gì? " Jake

-" Bảo sao thấy quen quen " Sunghoon

Niki mắt đối mắt với Jungwon khí tràng mạnh mẽ tràn ra ý đồ chèn ép Jungwon.  Nhận ra hành động của Niki,  Jungwon cười nhạt búng ngón tay  vào không khí, cái búng  đó như làm vỡ một tấm chắn trong suốt.

Niki chẳng qua vừa mới thức tỉnh huyết mạch kỹ năng còn yếu kém, bị Jungwon dùng động tác nhỏ đáng bại đây chính là nhục nhã đối với cậu ta.

Đối diện với sự cuồng nộ thầm lặng của Niki, Jungwon bày tỏ sự khinh thường của mình bằng nụ cười ranh mãnh.

Jay âm thầm quan sát hết thảy, anh ta đang cúi đầu xem di động nên che đi được ánh mắt không độ ấm của mình.

Mọi chuyện đều trở nên thú vị  hơn rồi đây.

Lee Kuyngwon  mặt nổi đầy gân vì tức giận,  đặt Sunoo an ổn ở ghế sau mới nhìn đám người dạ thú cản đường này.

-" Anh ấy làm sao vậy ? " Niki lo sốt vó hỏi dồn dập, thấy Lee Kuyngwon  không có ý định trả lời liền  tiến lên

-" Tránh ra.... đừng giả nhân giả nghĩa ở đây, nó bị như thế này chẳng phải đều là các người ban cho sao?....nó đúng là mắt mù mới chọn ở lại " quản lý nói xong liền đóng cửa xe cái ' Rầm ' phóng đến bệnh viện, để lại cho bọn họ một đám khói.

Đột nhiên bị mắng làm ai nấy đều sửng sốt một hồi,  Heesung  cũng bức bối nói:" Rốt cuộc là làm sao vậy? "

Trả lời anh ta chính là hai cậu em nhỏ tuổi lao vào nhau quyền đấm cước đá lộn mèo.

-" Yang Jungwon tên khốn kiếp....hự....tôi đánh chết anh" Niki lâm vào bị động Jungwon đánh cũng không nương tay.

-" Nhóc con còn uống sữa mà đòi đánh chết anh đây à?...khục.... " cậu ta bị Niki cho một cú vào bụng làm đau điếng.

Dám nói cậu ta chưa dứt sữa.

Chưa đầy một phút hai người đã thương tích đầy mình đủ để thấy cả hai ra tay nặng như thế nào.

-" Mày đúng là ngây thơ quá đấy Riki...khục....khục" máu ở miệng Jungwon chảy ròng ròng.

-" Nói cho mày một bí mật "

  Jungwon ghé vào tai Niki:" Chính mày là người làm anh ấy bị thương không chỉ một lần,  haha "  Jungwon cười đầy man rợn.

-" Ai cũng có tội "

Hai bóng người đứng trong góc tối cứng người, mồ hôi như hạt đậu thi nhau chảy xuống, bọn họ cũng chỉ muốn kiếm thêm thu nhập nên mới theo chân nhóm ngồi đây mấy tiếng để chụp vài tấm ảnh, ai ngờ lại thấy miếng dưa to đùng như vậy.  Bọn họ vừa run vừa cố gắng quay lại mọi thứ.

Cứ tưởng là thợ săn đâu ngờ đang là con mồi trong tầm ngắm.

Sáu cặp mắt lạnh lẽo cùng lia về phía góc tối nào đó.

-" Đi đây! " Jungwon nói  biến xong thì biến mất trước mắt mọi người.

Niki tức điên đập một cái 'bốp' xuống nền gạch

-" Khốn kiếp! "

Niki cũng biến mất ngay sau đó, các thành viên khác cũng như không có gì mà lái xe đi về.

Jay liếc mắt qua chỗ hai người trốn, chiếc máy ảnh  liền phát nổ

°°°°°°°°°°°°°°°°°
Những lời muốn nói:

Thế là mình đã là tân sinh viên được 6 ngày rùi.

Oa mình đi bộ từ kí túc ra giảng đường tận 1km đó, mệt chết người.

Kí túc xá ở Đại họv thì nam nữa ở cùng một toà nhà.  Sinh viên thì hay thức khuya, hôm đấy mình vs đứa bạn đi ra phòng vệ sinh( cũng coi như là ban công lộ thiên để phơi quần áo) lúc đấy đèn cũng k thèm bật, cùng nhau đánh răng.

Mình thấy 4 anh năm lớn hơn đi từ ngoài cổng kí túc vào, chuyện sẽ k có gì nghiêm trọng nếu như 4 người đó k rủ nhau vào chỗ khuất bắt đầu dùng sà cân vs nhau.

4 anh đó thấy bóng hai người bọn mình ở ban công nên lấy đá ném lên mái tôn tầng 1 để doạ bọn mình.

Có biến thái mọi người ạ!  Nó lấy trộm đồ lót á.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Mình là một đứa hướng nội, đáng sợ nhất là mình luôn giữ bản thân trong vùng an toàn, vì ai từng trải qua tổn thương tâm lý thì phần lớn là rụt rè thu mình vào vỏ, còn số ít thì lấy tổn thương làm động lực để thay đôi bản thân, nhưng mình không làm được.

Năm C2 mình học trường Nội trú dành cho con em dân tộc, còn nhỏ xíu đã k có bố mẹ ở bên mình rất lạc lõng.

Năm lớp 7 mình bị bạo lực học đường, về nhà bố mẹ hỏi mình là

" Tại sao k đi chơi? "

" Tại s cứ ru rú trong phòng như thế? "

" Con này khéo bị tự kỉ đến nơi! "

Và muôn vàn câu khác, mình cũng muốn nói rằng mình bị bắt nạt, cũng muốn nói những câu yêu thương đến bố mẹ nhưng khó có thể mở miệng được. Mình hèn nhát, hèn nhát tới bản thân còn ngán ngẩm.

Lắm lúc tự hỏi sao bản thân không cố gắng thay đổi nhưng hỏi mãi cũng không nhận đc câu trả lời.

Bị bắt nạt, cơm cũng không dám đi ăn. Mình nhịn đói 2 ngày.

Bt gì k,  cuối năm lớp 8 hai đứa trong số đám người bắt nạt mình bị các chị lớn cho ăn bạt tai,  một đứa 9 một đứa 5.

Nhưng vui được một chút mình lại bắt đầu sợ hãi nhiều hơn.

Bị mắc chứng rối loạn lo âu, nhìn thấy ai đó đánh nhau là tim đập chân run, mình sợ đám đông, mình sợ kiệm tra bài cũ không phải vì không thuộc mà do quá nhiều ánh mắt nhìn vào.

Sức mạnh của tình bạn lớn lắm các cậu ạ!

Mình tìm thấy người con gái mang lại cảm giác thoải mái khi ở cạnh,  bạn ấy lớn hơn mình một tuổi chín chắn và trững trạc hơn. Luôn sẵn sàng giúp đỡ mình lúc khó khăn.

Thế nên mình nhầm tưởng đó là thích, bọn mình nắm tay nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau, người ta còn tưởng hai đứa mình là người yêu.  Ngay là mình cũng nghĩ như vậy.

Mình nói với bạn ấy là muốn năm sau gặp lại bạn ấy ở ngôi trường này và năm sau là lớp 10 bạn ấy đã  ở lại.  Mình đã cuối cấp 2,lớp 10 mình đã quay về trường ở gần nhà để học.

Lúc mới xa nhau, mình nhớ bạn ấy cực kỳ, mình nhắn rất nhiều tin rằng " em nhớ chị quá! " bạn ấy cũng không phản ứng tin nhắn kiểu này lắm.  Mình nghĩ rằng mình đã ' yêu ' rồi, yêu một người con gái hơn mình một tuổi.

Nhưng vài tháng sau đó, mình liên tục đưa ra tín hiệu cho bạn ấy và rồi mình bỏ cuộc.

Có lẽ khi vừa mới xa cách vì trc đó mình quá ỷ lại vào bạn ấy nên lúc thực sự phải tách ra mình không quen nổi, mình không quen lúc nào cũng một người cô đơn, thói quen thật đáng sợ.

Lần đầu yêu một người.

Một thời gian sau, bạn ấy  hỏi mình biết nik twister của bạn ấy k nhưng mình không theo dõi  thường thì hai đứa chỉ liên hệ qua zalo, IG, fb gif ddis thui.  bạn ấy bảo đã tỏ tình một người con gái trên Twister ( là app X bây giờ ) mình tò mò không biết đó là ai nhưng cũng thầy hơi buồn.

Mình lảng đi cố ý không trả lời tin nhắn nữa.

Hôm sau mình mới quay lại, bạn ấy nói mình không cần giả vờ nữa người bạn ấy nói đến ngày hôm qua chình là bản thân mình.

Hạnh phúc đến quá muộn màng làm mình không chấp nhận nổi nó.  Lúc đó mình off ba ngày, bạn ấy có nhắn thêm nhưng mình k có can đảm xem.

Mình im lặng hơn 1 tháng, hình như bạn ấy cũng k chịu nổi nữa đành lên tiếng trc.

Bạn ấy nói mình có thấy bạn ấy bị điên không?

Điên chứ!  Nhưng mình đã điên trước rồi, những thứ đến sau đều đc chấp nhận dễ dàng hơn.

Bọn mình vẫn chơi vs nhau đến bây giờ, cả hai dường như quên mất đoạn tình cảm đó nhưng chắc rằng có đến chết mình vẫn nhớ nó.

Tất cả lại bắt đầu lại từ đầu nhưng chỉ có bạn ấy bc tiếp còn mình luôn đi lùi lại.

Mình là kẻ thất bại trong tình cảm trong xã giao với mọi người và trong mọi mặt.

Mình vừa mập vừa xấu chỉ biết kêu ca thôi, mình sợ hãi khi ánh mắt người khác nhìn vào.

Mình mong rằng trong xã hội này sẽ bớt đi thành phần giống mình, mong rằng các bạn đừng như mình luôn đặt bản thân vào vùng an toàn để rồi không dám bước ra.

Chúc các bạn iu luôn tự tin, đủ bản lĩnh đối mặt với sóng to gió lớn trong cuộc đời, hãy luôn là bông hoa đẹp nhất nhé.

Rất xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của mọi người.

Có thể mình đưa ra lời khuyên k hay nhưng rất mong rằng các bạn hãy mở lòng mình hơn.  Nói ra vẫn nhẹ nhõm, mình chờ các cậu nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com