Chương 10
Bầu không khí trong phòng tập luyện đặc quánh lại sau những lời nhận xét của Nhật Phong, nặng nề như một đám mây giông chưa tan. Hoàng Minh vẫn giữ vẻ trầm tư quen thuộc, ánh mắt anh dán chặt vào màn hình như thể đang cố gắng tua lại từng khoảnh khắc trận đấu trong tâm trí. Bên cạnh, Hải Tuyết khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng quạt gió khe khẽ vang lên như một lời nhắc nhở về thời gian đang trôi.
Cuối cùng, Hải Tuyết phá vỡ sự tĩnh lặng. "Em hiểu ý của anh." giọng cô bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa một sự kiêu hãnh khó che giấu. "Nhưng một xạ thủ chuyên nghiệp... hơn ai hết phải biết cách tự bảo vệ mình. Không nên quá phụ thuộc vào hỗ trợ. Hơn hết, em còn tạo đột biến ở đường dưới không ít, kết quả trận đấu đã chứng minh điều đó."
Cô ngước lên, ánh mắt sắc sảo lướt qua gương mặt Nhật Phong. "Vả lại, anh xem xếp hạng của em đi. Em không yếu ở vị trí hỗ trợ."
Nhật Phong khẽ nhếch mép. Cậu không hề tỏ ra nao núng trước lời phản biện có phần gay gắt của Hải Tuyết. "Xếp hạng của em có thể cao," cậu đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sức nặng, "điều đó chứng tỏ kỹ năng cá nhân của em tốt. Nhưng ở đấu trường chuyên nghiệp, kỹ năng cá nhân chỉ là một phần."
Cậu tiến lên một bước, nhấn mạnh từng chữ: "Quan trọng hơn cả là khả năng làm việc đồng đội, sự ăn ý trong từng pha di chuyển, từng pha tung chiêu. Em có thể solo rank tốt, nhưng em có chắc chắn mình có thể phối hợp ăn ý với bất kỳ xạ thủ nào không? Em có sẵn sàng hi sinh vì đồng đội, tạo khoảng trống cho họ tỏa sáng không?"
Hải Tuyết im lặng. Lần này, cô thực sự suy nghĩ. Những lời nói của Nhật Phong không phải không có lý. Esports không chỉ là những màn trình diễn cá nhân xuất sắc, mà còn là sự hòa quyện của năm con người, năm cá tính khác biệt.
Nhật Phong thấy rõ sự dao động trong ánh mắt Hải Tuyết. Cậu biết mình đã chạm đúng điểm mấu chốt. "Nếu em muốn biết thế nào là một hỗ trợ chân chính," cậu nói, giọng dịu xuống một chút, "tôi có thể cho em xem."
Cậu quay sang phía Bá Kiên, người đàn ông với mái tóc bạch kim vẫn đang im lặng quan sát cuộc trò chuyện. "Bá Kiên, cậu có thể duo một trận với Hoàng Minh được không ?"
Khi Nhật Phong đề nghị Bá Kiên duo bot với Hoàng Minh, sự im lặng trong phòng tập luyện trở nên đặc quánh, chỉ còn tiếng quạt gió khe khẽ vang lên như nhịp đập của thời gian. Hoàng Minh, người đàn ông với ánh mắt sắc bén và vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng, khẽ gật đầu đồng ý, không một chút do dự, như một chiến binh chấp nhận lời thách đấu. Ánh mắt anh lướt qua Bá Kiên, một tia tò mò và kính trọng thoáng qua trong đáy mắt sâu thẳm. Hải Tuyết, dù cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sự tập trung của cô đã tăng lên gấp bội, đôi mắt màu khói dán chặt vào màn hình, như một con báo săn đang rình mồi.
Bá Kiên mỉm cười, nụ cười hiền hòa và tự tin đến lạ, xua tan đi phần nào sự căng thẳng. "Được thôi," giọng anh trầm ấm vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. "Nếu điều đó có thể giúp mọi người hiểu nhau hơn, tôi sẵn lòng."
Hoàng Minh chọn Caitlyn, Nữ Cảnh Sát Trưởng Piltover, vị Xạ Thủ với khẩu súng trường uy lực và khả năng bắn tỉa tầm xa. Anh ta thuần thục lựa chọn vị tướng này, uyển chuyển như một nghệ sĩ chọn cây cọ vẽ quen thuộc nhất, mỗi cử động đều toát lên sự tự tin và kinh nghiệm, như thể anh ta và Caitlyn là một thể thống nhất, không thể tách rời. Bá Kiên, sau một thoáng suy nghĩ, khóa Thresh, Cai Ngục Xiềng Xích, vị tướng hỗ trợ với chiếc lưỡi hái tử thần và khả năng điều khiển linh hồn. Sự lựa chọn này không chỉ thể hiện kinh nghiệm mà còn là một lời tuyên bố ngầm về ý định kiểm soát hoàn toàn đường dưới, như một người nhạc trưởng tài ba nắm trong tay vận mệnh của cả dàn nhạc, điều khiển từng nốt nhạc.
Trận đấu bắt đầu. Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình gaming hắt lên khuôn mặt tập trung cao độ của cả hai người chơi, tạo ra một thứ ánh sáng ma mị và huyền ảo, như thể họ đang bước vào một thế giới khác, một thế giới nơi chiến thuật và kỹ năng là tất cả.
Ở cấp độ 1, Bá Kiên chủ động dẫn dụ lính đối phương, tạo điều kiện cho Hoàng Minh farm hòa và tích lũy kinh nghiệm. Anh ta khéo léo né tránh những cú đánh thường và kỹ năng định hướng, giữ cho mình lượng máu ổn định, sẵn sàng cho những tình huống giao tranh bất ngờ. Đến cấp độ 2, khi Hoàng Minh có được Bắn Xuyên Táo và Bá Kiên có được Án Tử, họ bắt đầu gây áp lực lên đối phương. Bá Kiên di chuyển lên phía trước, đe dọa bằng những cú vung lưỡi hái, buộc Xạ Thủ và Hỗ Trợ đối phương phải lùi về, nhường lại khoảng trống cho Hoàng Minh. Một cú Án Tử bất ngờ trúng đích, trói chân Xạ Thủ đối phương, Hoàng Minh ngay lập tức tung ra combo Bắn Xuyên Táo và Nội Tại, gây ra lượng sát thương lớn, khiến đối phương phải giật mình. Hỗ Trợ đối phương, một con Leona hung hãn, cố gắng phản công bằng Nhật Thực và Khiên Mặt Trời, nhưng Bá Kiên nhanh chóng lùi về, che chắn cho Hoàng Minh và chờ đợi cơ hội tiếp theo, như một người bảo vệ tận tụy.
Phút thứ 6, người Đi Rừng đối phương, một con Lee Sin thoăn thoắt, gank đường dưới. Bá Kiên nhanh chóng cảnh báo Hoàng Minh, sử dụng chiếc đèn lồng ma quái để kéo anh ta đến vị trí an toàn dưới trụ. Lee Sin cố gắng truy đuổi bằng Vô Ảnh Cước, nhưng Bá Kiên tung ra Lưỡi Hái Xoáy, ngăn chặn mọi nỗ lực của kẻ địch, như một bức tường thành vững chắc. Hoàng Minh và Bá Kiên phản công, Hoàng Minh bắn từ khoảng cách xa, Bá Kiên khống chế Lee Sin bằng Án Tử, buộc hắn phải rút lui trong thất bại, để lại một chút máu và sự tức giận.
Giai đoạn đi đường tiếp tục diễn ra căng thẳng và đầy tính chiến thuật. Bá Kiên liên tục kiểm soát tầm nhìn, cắm mắt ở những vị trí quan trọng, như một người tướng tài bố trí quân lính trên chiến trường, đảm bảo Hoàng Minh có thể farm lính một cách an toàn và thoải mái. Anh ta cũng không quên quấy rối đối phương, tước đoạt của chúng sự thoải mái khi farm lính, tạo ra những tình huống 2vs2 có lợi, ép góc và buộc đối phương phải lùi bước trong sợ hãi.
Phút thứ 9, Bá Kiên có được cấp độ 6, sức mạnh của anh ta tăng lên đáng kể với kỹ năng trói chân diện rộng. Anh ta sử dụng Lưỡi Hái Xoáy để hất tung cả Xạ Thủ và Hỗ Trợ đối phương ngược về sau, tạo cơ hội hoàn hảo cho Hoàng Minh tung ra Bách Phát Bách Trúng, gây ra lượng sát thương chí mạng, kết liễu cả hai trong chớp mắt. Cả hai đối thủ đều bị hạ gục, Hoàng Minh và Bá Kiên giành được lợi thế lớn ở đường dưới, như những vị vua chiến thắng trở về từ trận chiến.
Giai đoạn giữa trận, sự xuất hiện của các thành viên khác trong đội tạo ra những pha giao tranh phức tạp và đa dạng hơn. Pháp Sư đường giữa đối phương, một con Syndra mạnh mẽ, cố gắng dồn sát thương vào Hoàng Minh. Bá Kiên nhanh chóng can thiệp, sử dụng chiếc đèn lồng để đưa Hoàng Minh đến vị trí an toàn, đồng thời tung ra Án Tử để khống chế Syndra. Đấu Sĩ đường trên đối phương, một con Irelia thoăn thoắt, lao vào giao tranh, cố gắng tiếp cận Hoàng Minh. Bá Kiên không ngần ngại lao lên phía trước, hứng chịu mọi sát thương, sử dụng Lưỡi Hái Xoáy để hất tung Irelia ngược về sau, tạo điều kiện cho Hoàng Minh xả đạn. Dù Bá Kiên bị hạ gục, nhưng Hoàng Minh đã tiêu diệt được cả Syndra và Irelia, góp phần quan trọng vào chiến thắng của cả đội trong pha giao tranh này.
Giai đoạn cuối trận, Bá Kiên trở thành người dẫn dắt lối chơi của cả đội, một vị tướng tài ba điều khiển cả một đội quân. Anh ta sử dụng những kỹ năng khống chế của mình để mở giao tranh, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho Hoàng Minh và đồng đội tiêu diệt đối phương. Anh ta không hề ham muốn giết người, mà chỉ tập trung vào việc bảo vệ xạ thủ và tạo ra những tình huống có lợi nhất cho cả đội, một mục tiêu cao cả và vị tha. Hoàng Minh, với sự bảo vệ và hỗ trợ tuyệt vời từ Bá Kiên, có thể thoải mái xả sát thương, phát huy tối đa sức mạnh của vị tướng Caitlyn, trở thành một cỗ máy giết người không thể ngăn cản. Cả hai phối hợp ăn ý, như một thể thống nhất, tạo ra một sức mạnh tổng hợp đáng gờm, nghiền nát mọi sự kháng cự từ đối phương, viết nên một bản hùng ca về lòng tin và sự thấu hiểu.
Khi trụ nhà chính của đối phương nổ tung, đánh dấu kết thúc trận đấu, một tiếng thở dài nhẹ nhõm vang lên trong căn phòng. Không khí căng thẳng cuối cùng cũng tan biến, nhường chỗ cho sự im lặng và suy ngẫm. Hoàng Minh khẽ gật đầu, vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, nhưng trong ánh mắt sắc bén ấy, dường như có một tia gì đó khác lạ, một sự thừa nhận thầm lặng. Anh ta đã chứng kiến một màn trình diễn hỗ trợ mẫu mực, một bài học quý giá về sự hi sinh, lòng tin và sức mạnh của tinh thần đồng đội.
Hải Tuyết vẫn giữ im lặng, đôi mắt cô dán chặt vào màn hình, nơi những hình ảnh cuối cùng của trận đấu đang tua lại chậm rãi. Cô chăm chú quan sát từng pha di chuyển, từng pha tung chiêu của Bá Kiên, cố gắng ghi nhớ và phân tích từng chi tiết. Sự kiêu hãnh ban đầu trong ánh mắt cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ và một chút gì đó khó diễn tả, có lẽ là sự kính phục. Cô đã chứng kiến một lối chơi hỗ trợ hoàn toàn khác với những gì cô từng biết, một lối chơi không chỉ dựa vào kỹ năng cá nhân mà còn là sự thấu hiểu và hi sinh vì đồng đội.
Nhật Phong mỉm cười, cậu biết rằng "bài giảng dạy" của mình đã thành công. Cậu nhìn về phía Hải Tuyết, giọng nói mang theo sự chân thành: "Em thấy đấy, Hải Tuyết. Hỗ trợ không chỉ là bảo vệ xạ thủ, mà còn là người dẫn dắt lối chơi, là trái tim của cả đội. Bá Kiên đã cho chúng ta thấy thế nào là một hỗ trợ chân chính."
Bá Kiên khẽ gật đầu, nụ cười hiền hòa vẫn nở trên môi. "Tôi chỉ làm những gì cần thiết thôi," giọng anh trầm ấm vang lên. "Trong esports, không ai có thể một mình gánh vác mọi thứ. Chúng ta cần phải tin tưởng và hỗ trợ lẫn nhau."
Gia Thế và Hoàng Nam, những người chứng kiến toàn bộ trận đấu, cũng không giấu được sự thán phục. Họ hiểu rằng đây không chỉ là một trận đấu thông thường, mà còn là một bài học quý giá về tinh thần đồng đội và sự chuyên nghiệp trong esports.
Căn phòng tập luyện chìm vào sự im lặng một lần nữa, nhưng lần này, sự im lặng không còn căng thẳng nữa. Đó là sự im lặng của sự suy ngẫm, của sự thấu hiểu và của một niềm tin mới được nhen nhóm. Tất cả đều hiểu rằng, họ đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng, một cơ hội để thay đổi và trưởng thành hơn nữa.
Hải Tuyết ngồi bất động trước màn hình, ánh mắt màu khói của cô dán chặt vào những tàn dư của trận đấu vừa kết thúc. Trong lòng cô, một cuộc chiến thầm lặng vừa diễn ra, và giờ đây, sự kiêu hãnh dần nhường chỗ cho sự thức tỉnh. Cô hiểu rằng, để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp thực thụ, kỹ năng cá nhân thôi là chưa đủ. Quan trọng hơn cả là khả năng làm việc đồng đội, sự hi sinh và lòng tin.
Cô khẽ thở dài, buông chuột và bàn phím, quay sang nhìn Nhật Phong. Ánh mắt cô không còn vẻ thách thức, mà thay vào đó là sự chân thành và quyết tâm. "Em muốn luyện tập thêm," giọng cô khẽ khàng nhưng rõ ràng, đủ để cả phòng nghe thấy. "Em muốn học cách phối hợp với Hoàng Minh tốt hơn."
Nhật Phong mỉm cười, ánh mắt cậu ánh lên sự hài lòng. "Tuyệt vời," cậu nói. "Tôi tin rằng em sẽ làm được."
Khi mọi người đã ổn định lại sau trận đấu tập, Nhật Phong vỗ tay thu hút sự chú ý của cả đội. "Được rồi, có một vài vấn đề quan trọng tôi cần thông báo."
Cậu nhìn quanh một lượt, đảm bảo rằng tất cả mọi người đều đang lắng nghe. "Đầu tiên, về vấn đề livestream. Như đã thỏa thuận, mỗi người cần đảm bảo 60 tiếng livestream mỗi tháng. Mọi người tự sắp xếp lịch trình cá nhân sao cho phù hợp với lịch tập luyện của đội."
Nhật Phong ngừng lại một chút, nhấn mạnh từng chữ: "Và để thuận tiện cho việc quản lý và phát triển hình ảnh của đội, tài khoản livestream của mọi người sẽ được sát nhập vào câu lạc bộ. Điều này có nghĩa là, mọi thu nhập từ livestream sẽ được chia sẻ theo thỏa thuận đã ký kết."
Một vài tiếng xôn xao vang lên, nhưng không ai phản đối. Tất cả đều hiểu rằng, đây là một phần tất yếu của việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Cuối cùng, và đây là vấn đề quan trọng nhất," Nhật Phong nói, giọng cậu trở nên nghiêm túc hơn. "Vì lý do bảo mật, mọi người có thể thông báo với người hâm mộ rằng mình đã tham gia đấu trường chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ tên chiến đội của chúng ta."
Cả phòng im lặng. Tất cả đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ bí mật thông tin chiến đội. Trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt như esports, bất kỳ thông tin nào cũng có thể bị đối thủ khai thác.
"Mọi người rõ cả chứ?" Nhật Phong hỏi, ánh mắt cậu quét qua từng gương mặt.
"Rõ ạ!" Cả đội đồng thanh đáp.
Bá Kiên khẽ gật đầu, vẻ mặt anh ta có chút suy tư. Anh ta hiểu rằng, con đường phía trước của Phoenix sẽ không hề dễ dàng. Nhưng anh ta cũng tin tưởng vào tiềm năng của những người trẻ tuổi này. Với sự nỗ lực và đoàn kết, họ có thể vượt qua mọi thử thách.
_____________________________
Đêm khuya buông xuống, bao trùm cả gaming house bằng một màn tĩnh lặng. Sau buổi huấn luyện căng thẳng, Hoàng Minh lờ đờ bước xuống bếp, cơ thể rã rời như vừa trải qua một cuộc chiến. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên từ căn bếp, xua đi phần nào cái lạnh lẽo của màn đêm. Cậu rót một cốc nước lớn, định bụng sẽ lên phòng livestream một chút trước khi đi ngủ.
Bất ngờ, cậu khựng lại. Bá Kiên đang ngồi ở bàn ăn, ánh mắt chăm chú vào màn hình laptop. Ánh sáng xanh lam từ màn hình hắt lên khuôn mặt người đàn ông, tạo ra một thứ ánh sáng kỳ ảo và bí ẩn. Hoàng Minh đứng lặng lẽ quan sát, cố gắng xua đi màn sương mờ của cơn buồn ngủ. Cậu cảm thấy hình bóng này có chút quen thuộc, nhưng ký ức lại mờ nhạt như một giấc mơ.
"Bá Kiên..." Hoàng Minh lên tiếng, giọng khàn khàn vì thiếu ngủ, có chút ngập ngừng. "Hình như... hình như là tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi thì phải?"
Bá Kiên khẽ ngước lên, ánh mắt sắc sảo lướt qua gương mặt Hoàng Minh. Một nụ cười bí ẩn nở trên môi người đàn ông. Anh ta đứng dậy, từ tốn tiến lại gần Hoàng Minh.
Hoàng Minh có chút bất ngờ trước sự tiến đến đột ngột này, cậu lùi lại một bước theo phản xạ. Nhưng Bá Kiên nhanh hơn, anh ta áp Hoàng Minh vào cánh tủ lạnh mát lạnh, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức Hoàng Minh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia.
"Sao hả? Thật sự không nhớ gì sao?" Bá Kiên cúi xuống, giọng nói trầm khàn mang theo một chút trêu chọc và... buồn tủi? "Cậu lấy mất nụ hôn đầu của tôi đấy, lại còn không nhớ?"
Hoàng Minh sững sờ, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Nụ hôn đầu? Của Bá Kiên? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com