Cháo Hành
Lưu ý. Tất cả hành động mờ ám này được cô Seopi đi vứt rác về trông thấy:))
-------
HanBin nước tới đây! Cậu giúp mình nhé. Mình lên lầu dọn chỗ lũ trẻ ăn đã rồi mình xuống.
Ừm. Nhớ cẩn thận đấy!.
Hanbin dúng khăn vào chậu nước vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Chan. Đến chỗ chảy máu anh chấm thật nhẹ để cậu ấy không bị xót. Vệ sinh xong xuôi nhìn kỹ khuôn mặt Chan.
"Chà cậu ấy đẹp trai quá. Nhưng tại sao trong tay lại cầm hai đồng xu nhỉ? Không biết cậu ấy có phải ăn xin không nữa." Bin nghĩ trong bụng
Băng bó xong vết thương trên trán thấy áo cậu ấy bị rách một miếng anh cất đồ rồi vào phòng tìm một chiếc áo khác để thay. Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng Mị mình không thể qua loa được.
Cái này hơi chật, này hơi... ngắn,
Mắt Chan lim dim, trong mơ màng anh thấy bóng một người không rõ đàn ông hay đàn bà đang chăm sóc anh một cách dịu dàng. Ánh nắng chiếu vào người đó, cảm giác thân thương lan toả khắp không gian. Chan không hay bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng nội tâm chứa đầy thơ mộng. Mỗi khi bắt gặp những cảnh tượng dù đẹp hay xấu dù đau thương hay hạnh phúc anh đều lao tâm suy nghĩ về nó.
Cậu xong rồi à! Còn cần mình giúp gì không?
Mấy đứa nhỏ cũng nối đuôi nhau theo ba Hyuk xuống tầng, chúng đến trước sofa xếp thành một hàng chăm chú nhìn người khách lạ. Boo đi cuối cùng, cậu vẫn chưa hết lo sợ chỉ dám ngồi từ xa nhìn Mị nằm trong ổ rồi nhìn người đàn ông đang nằm trên sofa. Boo ân hận lắm.
Áo cậu ấy bị rách mình đang tìm cái áo khác thay. Cậu có cỡ nào cậu ấy mặc vừa không? Mình tìm mấy cái rồi mà nó hơi nhỏ.
Ò! để mình tìm thử xem.
Sau một hồi tìm kiếm Hyuk mang ra một cái áo cánh dơi màu hồng phấn.
Bin nhìn chiếc áo không nghĩ gì nhiều vội vàng cầm lấy.
Tôi phiền cậu chút nhé!
anh cởi từng cúc áo của Chan chi tiết trên cơ thể lộ ra. Hai người nhìn nhau
"ngạc nhiên"
tay Hyuk đưa lên mắt che lại. 🙈
Thân hình rắn chắc của Chan khiến cả hai ngỡ ngàng. Hyuk vạch áo lên đếm:
1 2 3 4 uh oh?
"Omg! Sao bây giờ ăn xin cũng có đầy đủ múi thế này. Mình tập cật lực lắm mới được có 4 ấy".
Hyuk bất ngờ
"Gì đấy! Cậu đỏ mặt đấy à".-Hyuk ròm mặt Bin giọng trêu chọc.
Này cậu nên học tập người ta đi. Mà đừng bảo cậu ấy là ăn xin nữa!
Ngập ngừng một hồi Bin nhìn Hyuk.
'Cậu!.... lau cho người ta đi!" -Bin dúi khăn vào tay Hyuk
"Gì! cậu cẩn hơn mình mà mình đã tắm cho ai bao giờ đâu."
"Thế cậu nghĩ mình tắm cho ai rồi à."
"Áp dụng kinh nghiệm nhiều năm tắm chó với mèo của cậu ấy."
"Hơ! Mèo với người đâu giống nhau. Mà đây là tai nạn cậu gián tiếp gây ra đấy! Cậu... chịu trách nhiệm với cậu ấy đi chứ."
"Mình khum làm được đâu!!!... Huhuhu! cậu từng chăm sóc người......rồi mà. Giúp mình lần này thôi."
Hyuk một người nhát gan sợ máu, sợ mấy cái thứ côn trùng hay bay lòng vòng trước mặt anh. Nhớ hồi có gián trong phòng anh không dám về phòng cả đêm phải chạy xuống tầng ngủ với Bin không nhúc nhích vì sợ gián theo mình xuống đó. 🤦
"Nốt lần này thôi đấy!" Bin hậm hực.
"Hihi mình biết cậu thương mình mà."
Bin Dùng khăn lau thấm qua mồ hôi trên người Chan. Dù là con trai nhưng như thế này thật sự hơi ngại, đặc biệt là vùng bụng ấy rất gập ghềnh và sóng gió.
"Ục ục"
"Cậu đói hả?"
Bin áp sát tai vào bụng Chan nghe ngóng, hai má anh đỏ bừng.
"Để cậu ấy nằm như vậy liệu ổn không? Nhỡ có ảnh hưởng gì đến não thì nghiêm trọng đấy".
Hyuk ái ngại.
"Chờ thêm một chút nữa nếu không tỉnh mình sẽ gọi cấp cứu. Chỗ vết thương không chảy nhiều máu chỉ bị sưng. Cậu ấy cũng vừa tỉnh dậy còn nói được chắc sẽ không nghiêm trọng đâu."
Bin băn khoăn dù cậu rất muốn gọi cấp cứu nhưng vì cậu ấy bảo không gọi cấp cứu nên anh cũng hết cách.
"Mình đi nấu chút cháo. Cậu lên lầu gói hoa cho khách đi mình làm xong bánh rồi. Sắp 10 giờ rồi đấy."
"Trời! Mình quên khuấy đi mất. Sắp muộn rồi."
Hyuk chạy vội lên lầu bó hoa.
Vị khách lúc sáng quay lại lấy bánh, thấy cửa đề chữ Close chú thắc mắc.
"Sao lại đóng cửa thế!"
"À....... không có gì đâu ạ. Chắc.......... gió thổi làm lật biển thôi ạ." Hyuk ngập ngừng.
Không phải ai xa lạ vị khách là chú Woong chồng cô Seopi tuổi đã ngoài 30 nhưng còn rất đẹp trai, cô Seopi còn có biệt danh là chiếc camera chạy bằng bơ. Hai ông bà lấy nhau được 10 năm rồi. Vì chót lỡ mê tài nấu ăn của cô Seopi mà theo bà ấy cả đời, hai người hợp nhau đều nói rất nhiều. Chuyện làng to nhỏ gì hai cô chú đều biết rất rõ. Mặc dù nhiều lúc có nhiều hiểu lầm nhưng mọi người trong phố đều rất quý cô chú và lấy mấy câu chuyện của bà Seopi làm quà mua vui.
"Chú gửi lời chúc mừng sinh nhật của Tiệm Bông tới cô Seopi nhé. Chúc cô chú buổi trưa vui vẻ!"
"Được rồi !cảm ơn cháu nhé. Đây là tiền thanh toán. Chú về đây."
"Vâng chú về cẩn thận ạ!"
Mắt chú Woong vẫn không rời đống chậu cây bị vỡ. Chắc chắc có gì đó mờ ám đây. Vẻ mặt nghi ngờ của chú Woong khiến Hyuk bối rối anh vội chạy lật lại cái biển rồi dọn chỗ tai nạn lúc nãy.
Cô Seoppi thi nấu ăn
33
Vợ Woong
Nội chợ
*******
Mùi cháo cùng với mùi bánh thơm nức cái bụng của chan tỉnh rồi nhưng cậu ấy thì chưa. Chan vực dậy đầu óc quay cuồng, chân tay mỏi nhừ, đưa mắt nhìn quanh, anh ngạc nhiên với cảnh tượng nên thơ của quán. Hàng hướng dương bên cửa sổ đón nắng, cây cảnh bày trí rất tỉ mỉ, độc đáo, bàn ghế thiết kế kiểu tối giản rất phù hợp cho những cặp đôi hẹn hò. Ánh mắt anh đưa tới căn bếp, có thứ gì đó khiến anh không thể rời mắt được "anh ấy còn đẹp hơn cả hoa nữa" . Sao mình thấy có cảm giác xa lạ nhỉ đây mới là lần đầu mình gặp anh ấy thôi mà. Chan như bị hớp mất hồn.
Nồi cháo đang sôi sùng sục, Bin múc một chút đưa lên môi thử bỗng anh gặp ánh mắt Chan đang nhìn mình chằm chằm anh giật mình suýt thì bỏng, tay đưa lên môi suýt xoa rồi ngập ngừng.
"Cậu...cậu....tỉnh rồi sao! Thật may quá...Chờ tôi một chú nhé."
"gật gật" ngại ngùng,
Sao mình lại nhìn người ta chằm chằm như thế chứ liêm sỉ đâu hết rồi. nhưng mà anh ấy đẹp trai quá trời đất ánh Chan mắt thỉnh thoảng lại trộm liếc về phía Bin. Thấy Bin luống cuống Chan cười nhẹ "đáng yêu quá" dường như chút liêm sỉ cuối cùng bị chó cắn mất rồi. Đang say đắm trước vẻ đẹp của Hanbin thì Bin lên tiếng.
"Cậu có ăn hành không?"
Chan nhận được câu hỏi như sét rẹt qua tai. Bao nhiêu mộng mơ khi nãy vỡ chẳng còn miếng nào lành. Tại sao lại là hành chứ thường thì sẽ không nhắc đến hành trong hoàn cảnh này. Mùi hành sộc vào mũi Chan.
"Sao anh lại hỏi như vậy ạ?."
"À thì người tập gym thường không ăn hành. Như người tập gym trên lầu ấy... Tôi hỏi cậu như vậy để nhỡ có cho vào cháo thì cậu vẫn ăn được."
"Chắc tôi là ngoại lệ ạ"
Chan đáp lại trong lòng tự thấy bất ngờ với lời mình vừa nói. Ủa tại sao mình lại đồng ý ăn hành.
"Vậy ra chỉ có cậu ấy ghét hành nên đánh đồng mọi người đây." Bin đắc trí mừng thầm, lại có thêm cớ để trêu Hyuk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com