Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mân Doãn Khởi chậm rãi bước đi, ánh nắng chiều trong sân trường làm cho trái tim người ta tự nhiên trở nên tĩnh lặng.

Đột nhiên cảm giác có ai đó đang nhẹ nhàng hà hơi bên cổ anh, rất nhẹ nhàng. Anh ngẩng đầu, một quả bong bóng xà phòng bay tới chạm vào mặt anh, nháy mắt đã vỡ tan. Một cô bé đứng trên hành lang tầng hai căng thẳng khoa tay múa chân với anh, khẩu hình nói thật xin lỗi.

Bốn phía bay đầy bong bóng của cô, sáng lòa cả mắt, Doãn Khởi không thấy rõ khuôn mặt cô bé kia, chẳng qua chỉ cảm thấy trong ánh nắng mặt trời phản chiếu qua những bong bóng bảy sắc cầu vồng, quanh người cô đầy những quầng sáng lấp lánh.

Đưa tay phủi tung đám bọt trên mặt, Doãn Khởi hơi gật đầu với cô gái trên lầu, sau đó xoay người rời đi. Anh biết cô gái kia học cùng lớp với mình, tên là Trịnh Ân Phi.

Ân Phi tính tình đơn giản, trẻ con. Thích cười, thích thổi bong bóng, thích xem những bộ phim Hàn có tình tiết ngây thơ và phim hoạt hình, thích sưu tập cúc áo và túi ny lon các loại. Thích quýt, nho, dưa hấu cùng với tất cả các loại trái cây có màu sắc tươi sáng. Cô còn thích cả Mân Doãn Khởi.

Doãn Khởi lại có sự chín chắn chững chạc cùng lãnh đạm kiềm chế không giống như những thiếu niên ở tuổi này, đối với ai cũng ôn hòa lễ độ nhưng đều xa cách ngàn dặm. Anh thích vẽ tranh, thích màu trắng, hơi mắc bệnh sạch sẽ, sình hoạt bình thản và cũng rất có quy luật, không có đam mê bất lương nào. Thích trời chiều và cây xanh, thích tản bộ một mình. Thích ăn đồ ngọt, thích uống nước cà chua, nước chanh, nước đào cùng tất cả những loại nước trái cây tươi. Anh còn thích Kim Nghệ Nguyên.

Nghệ Nguyên là hàng xóm của anh, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ. Doãn Khởi đã quen bảo vệ che chở, chăm sóc cho cô như một người anh. Nghệ Nguyên môi hồng răng trắng, như tượng khắc ngọc mài, giống như một cô búp bê xinh đẹp. Từ nhỏ đã được ba và bà ngoại chiều thành hư, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo tùy hứng. Nhưng rất nghĩa khí, yêu ghét rõ ràng. Ánh sáng chói lọi như một ngọn lửa, luôn hấp dẫn những kẻ cô đơn lạnh lẽo đến gần cô. Mà Doãn Khởi, chính là một người trong số đó.

Ân Phi biết Doãn Khởi thích Nghệ Nguyên, bởi vì từ năm thứ ba trung học, cô đã yên lặng dõi theo anh, vô số lần bắt gặp ánh mắt anh dừng lại vì Nghệ Nguyên, vô số lần nhìn thấy anh đặt một quả táo mà Nghệ Nguyên thích ăn nhất lên chỗ mà Nghệ Nguyên ngồi, màu đỏ tươi rói ướt át kia, khiến ắt người ta nhức nhối.

Nghệ Nguyên cũng biết Coãn Khởi thích mình, từ lúc còn rất bé, mình đã là người duy nhất Doãn Khởi quan tâm, là công chúa nhỏ anh sẽ dùng tất cả sức lực để bảo vệ. Một Doãn Khởi lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, mỗi lần khi mình lỡ miệng đùa giỡn trêu chọc cũng sẽ mỉm cười một cách dịu dàng cưng chiều. Anh không thích nói nhiều, cũng không biết biểu đạt, lại luôn yên lặng quan tâm đến mình.

Hồi còn nhỏ, khi những đứa trẻ khác cười cô không mẹ, bắt nạt cô, Doãn Khởi sẽ đứng chắn trước người cô, cho dù bị đánh cũng không chịu đáp trả. Mình nói muốn uống sữa tươi, muốn ăn táo, vậy là sau đó mỗi sáng trong ngăn bàn đều có một bình giữ ấm tràn đầy sữa tươi cùng với một quả táo đỏ tươi, hơi ho một chút là có thuốc cảm. Mỗi ngày đưa mình về nhà, lúc tâm trạng mình không tốt sẽ đưa mình đi dạo. Mỗi lần cho dù cô có nói gì, lúc nào cũng cầu gì được nấy. Như vậy cảm động sâu sắc hơn rất nhiều những chàng trai tặng hoa hay viết thư theo đuổi mình.

Chỉ có điều, Nghệ Nguyên còn quá nhỏ, cô không hiểu, cũng không biết làm sao để tiếp nhận và gìn giữ tình yêu chân thành hiếm có này. Cô giống như tất cả những cô bé xinh đẹp ở tuổi này, ham chơi và có chút ái mộ hư vinh, thích có những anh bạn trai bá đạo một chút, có chủ kiến một chút, thích những anh chàng ngông nghênh biết đánh lộn, thích lãng mạn và những lời ngon tiếng ngọt, thích đối phương lúc nóng lúc lạnh với cô, không quá coi trọng cô.

Nhưng mà, những thứ này Doãn Khởi đều không có. Cho nên cô vẫn chỉ coi Mân Doãn Khởi là một bến cảng, lúc mưa bão đến thì tới nghỉ chân một chút, ẩn mình tránh gió. Lúc trời quang sẽ quên bẵng mất anh, chu du trong thế giới của mình.

Doãn Khởi rất hiểu cô, cho tới giờ chưa từng nhiều lời, dù sao ai cũng có cách sống của riêng mình. Đối với hình thức chung sống với nhau như vậy của hai người họ, anh cũng chẳng cảm thấy có gì sai. Từ lúc còn rất nhỏ, chăm sóc bảo vệ Nghệ Nguyên đã trở thành một loại thói quen của anh. Hoặc có lẽ chỉ có phương thức này, mới có thể có người bước được vào cuộc sống chưa từng có sợ hãi hay gợn sóng nào của anh.

Anh thích sự lạnh nhạt, vô dục vô cầu như vậy, nhìn Nghệ Nguyên thay bạn trai như thay quần áo, cũng chẳng hề để ý chút nào, vân đạm phong thanh trải qua cuộc sống đầy quy luật có hơi cứng nhắc của chính mình.

Có một ánh mắt thường len lén nhìn chằm chằm vào anh, khiến cho anh cảm thấy đằng sau gáy có hơi nóng rực. Anh biết đó là Ân Phi, bất cứ lúc nào Doãn Khởi lơ đãng nhìn thấy cô, cô cũng sẽ đỏ mặt nhanh chóng quay đầu ra chỗ khác.

Có một lần cả lớp vào rừng dã ngoại, mọi người hưng phấn tán loạn hát hò quay về, chỉ có cô ấy phát hiện ra thiếu mất mình, liền quay lại tìm. Sau đó đưa mình, vốn đang tản bộ không cẩn thận lại trẹo mắt cá chân, ngồi dưới một thân cây trở về.

Biết môn Hóa mình học không tốt, cô ấy liền lắp bắp chủ động đề nghị mỗi ngày cuối tuần sẽ bổ túc ình. Sau đó Doãn Khởi đồng ý.

Người không hiểu Doãn Khởi, cũng sẽ không quen với việc anh ít nói, sẽ cảm thấy con người này quá thâm trầm. Thật ra thì, chẳng qua anh chỉ quá mức tùy duyên, đối với những chuyện đã được định sẵn, cho tới giờ chưa từng chủ động theo đuổi hay bài xích. Loại tùy duyên này trong mắt Nghệ Nguyên chẳng khác nào vô nguyên tắc mà gần với tùy tiện, khiến ột cô gái luôn tràn đầy ý chí phấn đấu cùng sinh lực như cô rất không thích.

Trong cuộc sống, người bình thường không cự tuyệt điều gì và cũng không biết tranh thủ gì cả như vậy khó tránh khỏi sẽ bị chèn ép, nhưng cảm giác tồn tại của Doãn Khởi có thể đủ mờ nhạt đến mức khiến cho những người xung quanh gần như bỏ rơi anh. Ánh mắt xa rời thế tục xa xôi như vậy, dường như không để gì vào trong mắt, khiến cho người ta không dám trêu chọc hay sinh ra sự khinh nhờn.

Anh cứ sạch sẽ đứng ở đó, rất dễ dàng bị bao phủ trong đám đông. Nhưng khi nhìn kỹ lại, phảng phất như không thuộc về thế gian này.
Đối với bản thân Doãn Khởi mà nói, anh không hẳn là không biết tranh thủ hay cự tuyệt, chẳng qua là có lúc, rất nhiều chuyện, tốt hay xấu, đối với một người vô dục vô cầu như anh mà nói, căn bản không có gì khác biệt.

Còn chưa tới nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp, Ân Phi thích Doãn Khởi từ sơ trung cho đến cao trung đã gần sáu năm, nếu không nói thì sau này sẽ không có cơ hội. Cuối cùng, cô quyết định, lấy dũng khí tỏ tình với anh.

Ngày lễ tình nhân, trường học vẫn bắt học thêm, cô viết thư hẹn anh gặp trên sân thượng của trường, sau đó Doãn Khởi đến thật. Quá trình cực kỳ đơn giản, giống hệt các bước tỏ tình khác, Ân Phi lấy hết dũng khí nói, "Mân Doãn Khởi, em thích anh lâu lắm rồi, xin hãy kết giao với em!"

Sau đó giơ chiếc hộp sô cô la nho nhỏ lên thật cao, cúi gằm xuống, đầu đầy mồ hôi. Mồ hôi thấm vào chỗ một cái mụn vừa bị vỡ do không cẩn thận chen lấn khiến cô hơi ran rát. Chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi, người khác có thể nói ra rất dễ dàng, nhưng cô thì đã phải luyện tập không biết bao nhiêu lần trước gương.

Chỉ vì, cô là một đứa nói lắp. Đúng vậy, Trịnh Ân Phi là một đứa nói lắp.

Đối với kết quả của chuyện tỏ tình thật ra cô cũng không trông đợi nhiều, cô biết Doãn Khởi sẽ cự tuyệt, nhưng cô biết Doãn Khởi tốt bụng, ít nhất sẽ không cười nhạo cô.

Mà thẳng thắn nói ra nỗi lòng của mình với anh, là sự tôn trọng mà dành cho phần tình cảm này, cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm cho tình yêu đã chờ đợi mòn mỏi bấy lâu.

Doãn Khởi nhìn cô, yên lặng hai giây, sau đó nhận lấy sô cô la trong tay cô.

Ân Phi kinh ngạc ngẩng đầu, trợn mắt há mồm líu lưỡi nhìn chằm chằm anh, sau đó nhìn thấy Doãn Khởi đang tò mò quan sát hộp sô cô la trên tay, khẽ gật đầu.

"Cái, cái gì?" Ân Phi ngây ngốc hỏi, có chút không kịp phản ứng.

Doãn Khởi ngẩng đầu lên, dùng giọng nói bình thản như trước tới nay vẫn dùng, mặt không chút thay đổi nói ra hai chữ sẽ thay đổi cả đời Trịnh Ân Phi

---

"Được thôi."

Ân phi đóng băng trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, ngây ngẩn một lúc lâu không nói được lời nào. Hai người nhìn nhau một lúc không nói gì, không khí kỳ lạ mà gượng gạo.

Doãn Khởi tự mình mở nút thắt nơ ra, bên trong từng ô từng ô là những miếng sô cô là đủ loại hình dáng được xếp gọn gàng, có sao, có trăng, có cái hình thoi, có cái hình hạt đào, còn cả hình chú gấu con. Mỗi một miếng bên trên đều khắc những dòng chữ nho nhỏ đáng yêu: Mân Doãn Khởi, em thích anh.

"Là tự mình làm cơ à?" Doãn Khởi hơi nhíu mày. cuối cùng cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

Ân Phi run rẩy mở miệng, tay cũng vung vẩy ra hiệu theo: "Không, không hẳn là thế, em mua ở cửa hàng, sô cô la nguyên chất. Sau đó dùng khuôn mẫu in, in ra."

Ân Phi bắt đầu nghĩ có phải cô đã nhớ nhầm ngày tháng rồi đúng không, hôm nay rốt cuộc là lễ tình nhân hay là cá tháng tư?

Doãn Khởi cầm một ngôi sao bỏ vào miệng, mới ngậm đã tan.

"Ngon lắm, cám ơn." Doãn Khởi từ đáy lòng gật đầu nói.

Không hiểu sao anh rất thích ăn đồ ngọt, những sự vật, con người ở xung quanh rất khó có thể khiến anh xúc động, nhưng đồ ăn thì có.
Trời vẫn lạnh như cũ, Doãn Khởi nhìn thân thể mảnh dẻ của Ân Phi trong chiếc áo len màu đen rộng thùng thình run rẩy, chóp mũi hồng hồng, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

"Ở đây gió lớn lắm, chúng ta về đi."

"Nhưng, nhưng mà... ý của anh là, ý của anh là... anh đồng ý, đồng ý, làm bạn bạn bạn bạn trai của em?" Ân Phi hồi hộp nuốt nước miếng một cái.

"Ừm, phải. Em có chuyện gì muốn anh làm không?" Doãn Khởi giống như đang trả lời một chuyện rất bình thường.

"A? Chuyện gì! Không có, không có. Anh, anh muốn chỉ chuyện gì?"

Doãn Khởi chưa từng ở bên những cô gái khác, mà trong trí nhớ của anh, Nghệ Nguyên luôn có cả đống chuyện muốn anh giúp một tay.

"Ví dụ như mang bữa sáng cho em, đưa đón em đi học, hoặc là cùng em đi dạo phố hay xem phim gì đấy?"

Ân Phi kinh ngạc che miệng, mắt càng mở to hơn, "Nhưng, có được không?"

Hạnh phúc xa xỉ như vậy, cô mới chỉ dám nghĩ một chút trong mơ mà thôi.

"Được chứ." Doãn Khởi lại cầm một miếng sô cô là bỏ vào miệng, cảm giác mềm mại khiến cho anh dễ chịu nheo mắt lại.

"Vậy, vậy tan học anh đưa em về nhà, được, được chứ?" Một khắc kia, nước mắt đảo quanh tròng mắt Ân Phi, long lanh.

Doãn Khởi nhìn cô, hoàn toàn không thể hiểu được sao một quyết định tùy ý đơn giản của mình lại khiến cô cảm động đến vậy. Suy nghĩ một chút, liền nhẹ nhàng gật đầu.

Từ đó mỗi ngày sau khi tan học và cả những buổi tự học lúc tối muộn, Doãn Khởi đều đưa Ân Phi về nhà. Nhà của Ân Phi và Doãn Khởi đều ở cùng một hướng, đi ngang qua cửa nhà anh, nhưng xa hơn nhà của Doãn Khởi một chút, mỗi lần Doãn Khởi đưa cô về xong, còn phải vòng lại một đoạn.

Trên đường đi Ân Phi lúc nào cũng hết sức phấn chấn, sôi nổi hoạt bát. Cô vừa gầy lại nhỏ, dáng vẻ như thiếu dinh dưỡng, đã lớp mười hai rồi mà mặt mũi vẫn y như con nít.

Mỗi lần về nhà, Doãn Khởi đều rất yên lặng, anh làm việc rất nghiêm túc, ngay đến cả đi bộ cũng nghiêm túc. Hai bên không nói nhiều, một là bởi vì Doãn Khởi từ trước tới nay không thích nói chuyện, hai là bởi vì Ân Phi vốn nói lắp, đối mặt với Doãn Khởi lại càng thêm căng thẳng không nói nên lời.

Nhưng cho dù Ân Phi có khoác bộ cánh âm trầm, trên mặt vẫn luôn mang theo một nụ cười rực rỡ, Doãn Khởi ở bên cô cũng nhanh chóng trở nên nhẹ nhõm ăn ý. Anh vốn không thích tâm trạng của mình xảy ra dao động quá mạnh mẽ, cảm giác đó khiến anh thấy khó mà nắm bắt.

Lần đầu tiên bọn họ nắm tay là ở trong công viên, Ân Phi đi bên cạnh anh thấy mệt bèn kéo lấy ống tay áo anh, sau đó đỏ mặt ngoắc lấy ngón út của anh. Doãn Khởi cũng không nói gì, chỉ để yên cho bàn tay nhỏ nhắn của Ân Phi lôi kéo, có thể cảm thấy được lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.

Buổi tối họ bắt đầu ngồi chung một chỗ tự học, trước kia Doãn Khởi thích ngồi một mình, thỉnh thoảng Nghẹ Nguyên cũng tới đây ngồi nhỏ giọng nói chuyện với anh. Có điều hôm nay đã đổi thành Ân Phi, nói cho tốt đẹp thì là đến để phụ đạo cùng giám sát anh học tập. Ân Phi phát hiện thành tích học tập của Doãn Khởi vẫn bình bình không phải là do anh học không tốt, mà chẳng qua là do không thể học những thứ mà mình không thích, đại đa số thời gian đều đặt hết tinh lực vào việc vẽ tranh.

Sau đó cứ vậy, rất nhiều những buổi tối xám xịt trước kỳ thi tốt nghiệp, Ân Phi cứ ngồi bên cạnh Doãn Khởi đọc sách làm bài, mệt mỏi thì xem mấy quyển truyện tranh thiếu nữ nhàm chán, hoặc là ngủ gà ngủ gật, cực ít khi nói chuyện quấy rầy đến anh, thường để cho Doãn Khởi gần như không cảm giác được sự tồn tại của cô.

Rất nhanh cả lớp đều biết chuyện hai bọn họ đang kết giao, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không tin rằng Doãn Khởi sẽ buông tha cho Nghệ Nguyên mà thích Ân Phi. Vậy nên có tin đồn rằng anh vì chuyện Nghệ Nguyên đang qua lại với một anh chàng đã đi làm, cho nên hai người cãi nhau, Doãn Khởi cam chịu nên mới để cho Ân Phi lấp chỗ trống thừa dịp mà vào.

Đối với tất cả những chuyện này, Doãn Khởi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, mỗi sáng vẫn mang sữa tươi và táo đến cho Nghệ Nguyên, mỗi chiều tan học vẫn đưa Ân Phi về nhà.

Cuối cùng vào một hôm sau khi tự học xong, trên đường về nhà, bọn họ đụng phải Nghệ Nguyên đang đứng chờ trước cửa nhà Doãn Khởi. Ánh mắt sắc bén của trừng Doãn Khởi, bước tới trực tiếp chất vấn: "Anh thật sự định ở bên cô ta?"

Ba người đứng dưới ánh đèn đường, bóng đổ thật dài.

Ân Phi nhìn Nghệ Nguyên, quần áo thời thượng, rực rỡ phô trương, ánh mắt ảm đạm, cúi đầu. Lặng lẽ rút cánh tay đang khoác lấy khuỷu tay Doãn Khởi ra, thấp giọng nói, "Không, không cần tiễn em nữa, em, tự em về được, tạm biệt." Sau đó giống như chạy trốn, chật vật bỏ đi.

Doãn Khởi lẳng lặng đứng đó, không cản trở cũng không lên tiếng, nhìn Ân Phi chạy xa dần, cúi đầu mới phát hiện ra cặp sách của cô vẫn ở trong tay mình. Anh nghĩ không cần vội, mai cầm đến lớp cho cô ấy. Sau đó móc chìa khóa, chuẩn bị vào nhà.

Nghệ Nguyên chắn trước cửa, chặn anh lại, miệng cong lên rõ cao, tức giận lên án nói: "Thì ra anh vì cô ta nên mới không đưa em về nhà!"

Doãn Khởi mặt không thay đổi lắc đầu: "Em nói sau này có bạn trai đưa em về, sợ anh ta hiểu làm, cho nên không cần anh đưa về."

Nghệ Nguyên cau mày: "Em không cần biết, em đã chia tay với anh ta rồi, bây giờ lại muốn anh đưa về."

Doãn Khởi vẫn lắc đầu: "Anh đã đồng ý với cô ấy rồi."

Nghệ Nguyên dậm chân một cái, giận đến đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt xinh xắn giống như một đóa hồng nở rộ: "Sao anh lại đồng ý với cô ta! Em không cần biết, anh kết giao với ai cũng được, nhưng không được phép ở cùng với cô ta. Em không muốn một đứa xấu xí lại nói lắp như vậy làm bạn gái anh!"

Doãn Khởi dùng ánh mắt cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô: "Đối với anh mà nói, là ai cũng chẳng có gì khác nhau."

Trái tim Nghệ Nguyên chấn động, ánh mắt nhất thời đỏ lên, từ lúc nào, Mân Doãn Khởi đã bị cô làm cho tổn thương sâu đậm như vậy?

"Em xin lỗi Doãn Khởi, em xin lỗi. Đừng như vậy mà, anh biết là cô ta không xứng với anh! Không phải em cố ý làm anh khổ sở đâu..."

Doãn Khởi dịu dàng vỗ vai cô, "Đừng nghĩ lung tung, chuyện không liên quan đến em, anh rất ổn."

Nghệ Nguyên ôm lấy cánh tay của anh: "Doãn Khởi, chia tay với cô ta đi, em muốn ở bên cạnh anh, em thề sẽ không bao giờ khiến anh phải đau lòng nữa."

Doãn Khởi không chần chừ lắc đầu: "Kim Nghệ Nguyên, con người anh quá đơn điệu hà khắc, không hợp với em, em nên tìm một chàng trai có thể dỗ dành em vui vẻ, có thể khiến em hạnh phúc hơn, cho em cuộc sống phong phú nhiều màu sắc hơn."

Nước mắt Nghệ Nguyên bắt đầu lăn dài từng hạt lớn, nhất quyết không buông. Doãn Khởi đẩy cô vào bên trong cánh cửa nhà bên cạnh: "Mau về nhà đi, nghỉ ngơi sớm chút."

Nghệ Nguyên trừng anh một cái, dậm chận một cái đi vào nhà đóng sầm cửa lại. Doãn Khởi vẫn không có biểu cảm gì, mở cửa sắt bước vào nhà mình.

Nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, cuộc sống của Doãn Khởi và Ân Phi không còn yên ả như vậy. Lúc tự học Nghệ Nguyên sẽ mang bài tập đến chỗ Doãn Khởi hỏi này hỏi kia.Có lúc buổi tối lúc Doãn Khởi và Ân Phi cùng nhau về nhà, Nghệ Nguyên sẽ gọi điện thoại cho Doãn Khởi nói mình đang say gục ở quán rượu nào đó bảo Doãn Khởi đến đón cô, Ân Phi luôn đứng một bên nhìn Doãn Khởi, sau đó mỉm cười gật đầu nói: "Anh đi đi." Sau đó lại một thân một mình cô đơn tự đi về nhà.

Nhưng may mắn ở chỗ Nghệ Nguyên chưa từng cố ý gây khó dễ cho Ân Phi ngay trước mặt, cô ta gần như rất ít khi nói chuyện với cô, hay là gọi tên cô, thậm chí cho tới giờ cũng chưa từng nhìn cô. Trong mắt Nghệ Nguyên, Ân Phi ngay cả tư cách làm đối thủ của cô cũng không có. Cô cũng biết trong lòng Doãn Khởi, Ân Phi căn bản chẳng là cái gì.

Doãn Khởi vẫn sống cuộc sống bình thản của anh như cũ, những chuyện xảy ra xung quanh đối với anh mà nói hầu như chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào. Giờ Ân Phi ở bên anh đã ít nói hơn, cũng ít cười hơn nhiều, anh nhìn thấy trong mắt, nhưng cũng không để trong lòng.

Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, bất cứ ai khi đối mặt với một tương lai khó lường đều khó tránh khỏi có chút hoang mang sợ hãi, anh vẫn gió nhẹ mây bay như cũ. Ân Phi nói mơ ước của cô là trở thành một giáo viên tiểu học hoặc trung học. Bởi vì cô thích trẻ con. Đáng tiếc ngay cả nói chuyện một cách bình thường cô cũng lắp bắp chứ đừng nói là đứng giảng bài trên bục giảng, cô thề rằng một ngày nào đó cô sẽ sửa được tật xấu này.

Lúc Ân Phi nói lời này, bên ngoài cửa kính của nhà hàng KFC, mưa đang rơi tí tách, Doãn Khởi nhìn dáng vẻ đầy ý chí sôi sục của cô không nhịn được mỉm cười. Hỏi lý tưởng của bản thân, Doãn Khởi lắc đầu, tương lai như thế nào thì sẽ là thế ấy, đến giờ anh chưa từng hy vọng xa với hay cưỡng cầu gì cả, thậm chí ngay cả theo đuổi cũng chưa từng nhắc tới.

Ân Phi nói Doãn Khởi thích vẽ tranh lại vẽ đẹp như vậy, sao không thi vào học viện mỹ thuật trung ương đi, vậy sẽ được tiếp tục ngồi yên mà vẽ. Hứa Ngôn chưa từng có suy nghĩ này, chỉ nhàn nhạt nói ngày triệu tập dự thi đã qua rồi. Ân Phi phấn chấn bừng bừng nói với anh, mấy hôm trước có một người bạn của ba cô làm giáo sư trong viện Mỹ thuật trung ương tới nhà chơi, vô tình thấy được bức vẽ của Doãn Khởi, vô cùng tán thưởng, nói nếu anh đồng ý, có thể đi thử một lần.

Doãn Khởi im lặng, hỏi em muốn anh học trường đó sao? Ân Phi đỏ mắt cúi đầu nói bởi vì như vậy, bọn họ sẽ được học đại học ở cùng một thành phố. Doãn Khởi ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý. Hai ngày sau lên đường đi Bắc Kinh, sau đó được đặc cách cho qua kì thi.

Đêm nhận được thông báo, Ân Phi cùng anh ở trên cầu uống bia ăn mừng. Ân Phi cười, kéo tay dựa vào vai anh, cứ hưng phấn mãi vì cuộc sống đại học tốt đẹp sắp tới. Doãn Khởi vẫn không có biểu cảm gì, nhìn nửa vầng trăng sáng trên bầu trời, nhưng giữa đường lại bị cuộc điện thoại của Doãn Khởi làm cho gián đoạn.

Lúc Doãn Khởi chạy tới cửa quán KTV, Nghệ Nguyên đang ôm thành lan can nôn thốc nôn tháo. Doãn Khởi tới đỡ cô, đẩy anh ra, tát cho anh một cái rất mạnh.

"Không ngờ Mân Doãn Khởi anh lại vì đi cửa sau mà chịu ấm ức ở bên cạnh cô ta! Tôi nhìn nhầm anh rồi!" Sau đó bật khóc lảo đảo xoay người chạy đi, lại tuyệt vọng ngã trên mặt đất, bắt đầu khóc òa lên như một đứa trẻ. Hứa Ngôn không nói lời nào đỡ cô dậy, đỡ dựa vào người, sau đó đưa cô về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com