Chương 297: Được Cứu
"Chan đại ca, anh xem trời đã tối rồi, bọn họ có tìm thấy chúng ta không?" Park JiYeon nói khô cả cổ, nước mang trên xe đã uống hết rồi, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, có một cảm giác hít thở không thông.
"Nhất định sẽ." Suy nghĩ của Chan DeaSung cũng bắt đầu mơ hồ, anh trừ đói bụng và mệt mỏi, vết thương trên đùi rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn chịu đựng, anh biết rõ mình tuyệt đối không được ngủ, một khi ngủ rất có thể sẽ không tỉnh lại, mặc kệ là vì chính anh hay JiYeon, anh phải kiên cường tiếp.
Park JiYeon cũng không biết chân của anh bị thương, cho là anh giống mình, trong lòng suy nghĩ vì sao EunJung còn chưa tới? Anh không tới, mình sẽ không chịu nổi.
Khi hai người đang càng ngày càng tuyệt vọng, một chùm sáng soi tới, sau đó là tiếng hô, Park JiYeon thấy mơ hồ trong hướng ánh sáng, cô giống như thấy một hình ảnh quen thuộc trên máy bay trực thăng, càng bay xuống thấp, hình ảnh người kia ở cửa máy bay càng trở nên rõ ràng.
"Hạ xuống!" Qua ống nhòm Ham EunJung thấy một chiếc xe nằm trong đống đá, gần như nửa sườn xe cũng bị vùi lấp ở bên trong, bởi vì do trời tối, anh không nhìn rõ người bên trong, nhưng căn cứ suy đoán, khả năng khủng long con ở bên trong vô cùng lớn, cho nên anh ra lệnh cho phi công tiểu Kim hạ xuống, thà nhìn lầm, cũng không thể bỏ qua!
May mắn, đúng như anh đoán, đúng là Park JiYeon ở bên trong, vội vàng lấy đồ sắc bén từ trên máy bay trực thăng, trực tiếp đập vỡ cửa thủy tinh, bởi vì cửa xe bị chặn, chỉ có thể để cho bọn họ bò ra từ cửa sổ xe.
"Jungie!" Park JiYeon thấy người đàn ông mình yêu thì tâm tình vô cùng kích động, anh tới cứu mình rồi, anh đến thật rồi! Trái tim, ổn định lại trong nháy mắt, lúc leo ra cửa sổ kia cô trực tiếp té nhào vào trong lồng ngực anh, lồng ngực to lớn của anh luôn mang lại cảm giác an toàn không gì sánh nổi cho cô.
Ham EunJung cũng ôm chặt lấy bóng hình luôn luôn nhớ mong, nếu không phải nơi đây quá nguy hiểm, anh thật sự muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, để giải tỏa những ngày tương tư, hai cánh tay vòng chặt quanh hông cô, như muốn dúi cô vào trong lòng.
Vui mừng qua đi, Park JiYeon cũng không quên trong xe còn Chan DeaSung chưa bò ra, ánh mắt bảo Ham EunJung buông cô ra trước, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trong xe, "Chan đại ca, chúng ta được cứu rồi, anh ra ngoài đi!"
Khóe miệng Chan DeaSung hiện ra khổ sở, anh nhìn thấy rõ ràng cảnh vừa rồi, đố kỵ trong lòng bành trướng lăn lộn, khoảnh khắc đó, anh tình nguyện chết vì JiYeon, như thế cô có thể vĩnh viễn nhớ mình cả đời, nhưng lần nào cũng vậy anh vẫn sống, còn sống không có khí phách như vậy, anh định bò ra bên ngoài, nhưng hai chân không thể nào nhúc nhích, nguy hiểm tới trong nháy mắt, anh chỉ cố bảo vệ JiYeon, mà quên bản thân.
"Anh..." Chan DeaSung thở giật giật, lại phát hiện hai chân đã chết lặng, rất khó cử động.
"Chan đại ca, chân của anh thế nào?" Park JiYeon từ bên ngoài nhìn vào, tất nhiên thấy rất rõ ràng, không khỏi hơi hoài nghi.
"Không có gì, có thể do ngồi lâu, hơi tê dại." Chan DeaSung cũng không hy vọng JiYeon vì như vậy mà đồng cảm với anh, hoặc là hổ thẹn trong lòng với anh.
"Chan đại ca, anh ngốc quá, em không đáng giá để anh như vậy." Park JiYeon nhớ tới cảnh buổi sáng đất đá lở như vậy, Chan đại ca lại bảo vệ mình ở trong ngực, chân của anh nhất định đã bị thương, nhưng anh lại vẫn chịu đựng không nói, không biết đau bao nhiêu? Tự trách trong lòng tầng tầng lớp lớp, cảm giác áy náy tràn đầy lồng ngực.
Chan DeaSung lặng im không nói, nhưng nét mặt lại viết: JiYeon, em đáng để anh làm bất cứ chuyện gì.
Ham EunJung ở bên cạnh nhìn, trong lòng rất không có cảm giác, người phụ nữ của mình đơn độc ở bên cạnh người đàn ông yêu cô trong thời gian dài như vậy, còn bị vây kín trong một không gian dài hơn mười giờ, mặc dù anh biết trong thời gian này hai người trong sạch, nhưng dũng khí tình nguyện bị thương để bảo vệ khủng long con của Chan DeaSung khiến cho anh không thoải mái, anh ta làm như vậy trong lòng khủng long con sẽ áy náy lo lắng, đúng là người đàn ông có cơ mưu.
"Khủng long con, đừng lo lắng, anh lên giúp anh ta." Giọng anh bình tĩnh, nếu anh ta cứu người phụ nữ của mình mà bị thương, như vậy theo lý anh nên giúp anh ta, đây là việc anh nên và phải làm.
Ánh mắt Park JiYeon nhìn về phía Ham EunJung tràn đầy tình yêu và cảm kích, "Jungie, Chan đại ca vì giúp em mà bị thương, chúng ta nên giúp anh ấy."
Cô dùng "Chúng ta" mà không phải "ta", thái độ đã rõ ràng, cô và Ham EunJung tin tưởng lẫn nhau và hiểu người mình yêu, mà Chan DeaSung là người bạn nhiều lần giúp đỡ cô.
Trong lòng Ham EunJung rất cao hứng, bất chấp thân hình cao lớn không tiện, dứt khoát chui vào trong khoang xe chật hẹp, mất sức chín trâu hai hổ mới đưa Chan DeaSung với hai chân chết lặng ra ngoài, mà thư ký tiểu Yoo ở vị trí lái xe thì vĩnh viễn vùi thân ở nơi này, năm nay cậu ta vẫn còn trẻ vậy, mà...( mô phật, cầu cho con dc bìh an :'( )
Khi ba người bọn họ đang mặc niệm cho cậu ta, đội cứu viện đã tìm được nơi này, vài máy bay trực thăng bay quanh dưới tầng trời, có cảnh sát vũ trang quân đội chính phủ thả thang dây xuống, sau khi thấy Chan DeaSung, ân cần hỏi han: "Thị trưởng Chan, ngài có khỏe không?"
Chan DeaSung gật nhẹ đầu, "Tôi không sao."
"Cái gì gọi là không sao! Rõ ràng vết thương của anh rất nghiêm trọng, Chan đại ca, anh đừng cậy mạnh có được không?" Park JiYeon không vui trừng mắt về phía anh.
Cảnh sát vũ trang quân đội chính phủ liếc mắt nhìn dáng vẻ Chan DeaSung, nhất là chân của anh, khom lưng chuẩn bị cõng anh lên máy bay trực thăng, anh định từ chối, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho người ta cõng, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, vẫy vẫy tay với Park JiYeon, may mà đội cứu viện đến kịp thời, bằng không anh không biết nên theo chân hai người bọn họ như thế nào, trơ mắt nhìn hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, đối với bản thân mà nói, là hình phạt tàn khốc.
" Ham EunJung, chăm sóc JiYeon thật tốt." Anh chỉ nói một câu như thế, người đàn ông này luôn cho mọi người cảm giác lạnh nhạt xa cách, chỉ duy đối với Park JiYeon, thiêu đốt toàn bộ tình cảm mãnh liệt của anh ta, không thể không nói, anh ta đối xử tốt với JiYeon, tất cả mọi người đều không tưởng tượng được, giống như vừa rồi, người luôn duy ngã độc tôn *, cao quý như vương giả như Ham thiếu lại bò vào trong xe cứu anh ra ngoài cũng hoàn toàn là vì nể mặt JiYeon, từ điểm đó mà nói, anh ta cũng vô cùng thông minh.
(*) duy ngã độc tôn: là người cao quý nhất.
"Yên tâm, cô ấy là vị hôn thê của tôi." Ham EunJung đáp lại rất thông minh, vừa biểu lộ quyết tâm bản thân mình sẽ chăm sóc tốt cho khủng long con, đồng thời tuyên thệ quyền sở hữu của mình, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh không cần si tâm vọng tưởng *!
(*) si tâm vọng tưởng: mộng tưởng hão huyền, mơ tưởng hão huyền.
Trong lòng Chan DeaSung đã sớm hiểu chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, yêu và không yêu còn phải xem duyên phận.
Sau một tiếng, máy bay trực thăng hạ cánh ở bệnh viện nhân dân lớn nhất và có đầy đủ quyền uy nhất ở thành phố Seoul, Ham EunJung ôm người trong ngực vào trong phòng kiểm tra gấp, bây giờ cấp bách nhất anh cần kiểm tra tình trạng thân thể của cô, phải bảo đảm không có việc gì anh mới có thể an tâm.
Sau khi có kết quả, thân thể Park JiYeon không có gì đáng ngại, chỉ có điều sau thời gian dài không ăn uống gì, khiến các mặt khác rất suy yếu, cần tiến hành điều trị tĩnh dưỡng.
Cùng lúc dó, bên trong phòng cấp cứu của bệnh viện, đang tiến hành phẫu thuật hạng nhất, Chan DeaSung nằm yên tĩnh trên bàn mổ, tiêm thuốc mê anh vốn không còn cảm thấy đau đớn, chỉ biết vài người đang cầm dụng cụ phẫu thuật vây quanh bận rộn ở đó, anh giống như nghe thấy các bác sỹ đang thảo luận về chân của anh.
Rất khó chữa khỏi; cho dù phẫu thuật thành công cũng chưa chắc có thể hồi phục hoàn toàn; muốn phục hồi chức năng hiệu quả, có đôi khi cũng cần thử vận may...
Anh không biết mình có tâm tình gì, nếu như đôi chân này tàn phế, vậy anh sống còn có ý nghĩa gì? Một người tàn phế sao? Ngày ngày ngồi trên xe lăn cần người chăm sóc ăn uống và ngủ, còn không bằng cầm súng bắn anh cho rồi.
Trong mơ mơ màng màng, anh ngủ thiếp đi, ngay cả phẫu thuật hoàn thành lúc nào cũng không biết, anh rất muốn khi tỉnh dậy, tất cả đều chỉ là giấc mộng, tốt với không tốt, đều tan thành mây khói.
Hình ảnh chuyển đến bên trong phòng bệnh của Park JiYeon, Lee Min và Yoon MinHyun cũng suốt đêm chạy đến thăm con gái, lo lắng suốt mấy ngày, cuối cùng nhìn thấy người, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Trong lòng Ham EunJung rất buồn bực, anh còn chưa nói riêng gì với khủng long con đâu, xa cách nhiều ngày như vậy, lo lắng sâu sắc như vậy, anh cũng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng Lee Min và Yoon MinHyun là thứ nhất, mình cũng chỉ có thể tránh sang một bên, địa vị xã hội "vùn vụt" giảm xuống, ôi...
Đi ra ngoài ban công gọi điện thoại cho bà nội báo bình an, nói cho bà biết khủng long con không sao, ngày mai sẽ cùng cô ấy về nhà ăn cơm, trong lòng Ham lão phu nhân vui mừng, "Không có việc gì là tốt rồi, bà già này không chịu nổi hù dọa, không bao giờ cho phép xảy ra sự kiện tương tự lần thứ hai!"
"Bà nội ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không." Ham EunJung bảo đảm, anh cũng không thể chịu nổi một lần nữa.
Trở lại cửa phòng bệnh, Lee Min vẫn nắm tay con gái thao thao bất tuyệt, hốc mắt ướt át, kể từ khi JiYeon đi GangNam, bà mất ngủ hàng đêm, ngày ngày xem tin tức, chỉ sợ con bé xảy ra chuyện gì, lúc nghe tin trên đường về con bé gặp đất đá lở thì gấp đến mức bà gọi điện thoại cho Yoon MinHyun, cầu xin ông ta nghĩ cách cứu JiYeon.
"Mẹ Lee, không phải con rất tốt sao, mẹ đừng khóc, con bảo đảm, về sau tuyệt đối sẽ không nữa." Park JiYeon bỏ vũ khí đầu hàng.
"Con bé xấu xa, con thật sự làm mẹ Lee vội đến chết rồi! Bị sợ đến ngày ngày lo lắng đề phòng, không ngủ yên ổn." Lee Min lau nước mắt.
"Từ tối nay trở đi, mẹ có thể thanh thản yên ổn ngủ ngon giấc rồi." Park JiYeon nũng nịu ôm cánh tay Lee Min.
Lee Min cưng chiều dí nhẹ lên trán con gái, tối nay, cuối cùng bà có thể hoàn toàn yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com