Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Sờ sờ vị trí lạnh lẽo bên giường, Ham EunJug bỗng nhiên mở mắt. Căn phòng trống rỗng, trừ bỏ chính mình cùng mùi rượu thuốc nồng nặc, không còn gì nữa. Ảo não vò vò mái tóc, lật chăn nhìn cổ chân cơ bản đã tiêu bớt sưng, trong đầu tự dưng nhớ đến người kia ôn nhu ngón tay xoa bóp cùng xúc giác.

Bên khoé miệng thản nhiên mỉm cười, lúc này, người kia còn đang ngủ sao? Chính mình có chút quá phận, ngày hôm qua thế nhưng lại ngủ quên. Đây là lần đầu tiên suốt hơn một tháng hai người ngủ riêng. Không để ý cổ chân còn có chút đâu, Ham EunJung liền khẩn cấp hướng phòng Park JiYeon đi tới.

Nhưng mà, cao hứng phấn chấn đẩy cửa ra, nghênh đón Ham EunJung cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng. Tâm, lực tức trở nên trống rỗng, giống như thứ trọng yếu của mình bỗng dưng biến mất không thấy. Lúc này nàng định đi học sao? Thân thể không phải là còn chưa hồi phục sao?

Đi xuống lầu, nhìn đến Ham Dong Wan đang ngồi bàn dùng bữa sáng còn có vú Ahn đứng một bên, trực giác nói cho Ham EunJung biết hẳn là hai người này biết Park JiYeon đi đâu...( hỏi liền 😂😂😂 )

"Buổi sáng tốt lành!" Ham Dong Wan như thường không lộ vẻ khác biệt, nói trước đón Ham EunJung đi tới. Ham EunJung làm bộ không để ý, đã hỏi :"Baba, JiYeon đâu? Nàng sớm vậy đã đi đâu?"..( thiếu chút cái chết, vậy mà làm ngta tổn thươg hà 😟)

"À, là thế này, ta thấy thân thể nó cũng có chút tốt, sai tài xế đưa nó tới trường học. Một sinh sinh trung học, chậm trễ chương trình học nhiều vậy cũng không tốt lắm." Ham Dong Wan vừa nói, một bên nhìn tờ báo trên tay, nói chuyện nhưu Ham Dong Wan trong mắt hắn cũng chỉ là một người râu ria rễ má chứ không phải con gái hắn.

"Vậy..? Phải không? Cũng tốt, JiYeon đã phải hạ xuống nhiều khoá... đi học sớm chút cũng tốt." Ham EunJung một bên cười, một bên đánh lảng. Nguyên nhân một phần thì Ham EunJung cũng không muốn ai đó hay là Ham Dong Wan biết Park JiYeon có thay đổi, lại càng không cho phép ai biết tới nàng cùng Park JiYeon có tình cảm.

Không hề nghi ngờ, Ham EunJung là kiêu ngạo. Cho dù là trước đây hay hiện tại, nàng đều thành công tạo nên một hình tượng đại ác tỷ tỷ. Đối với muội muội, có thể không để ý thì sẽ không cần để ý, thậm chí có thể như Ham Dong Wan, đem Park JiYeon trở thành một người vô hình. Bởi vì từ lúc còn nhỏ, Ham EunJung với Park JiYeon đã có khúc mắc, là ngọn nguồn thù hận của Ham EunJung.

Nhưng mà, cho dù nguỵ trang thành công đến thế nào, chuyện giả vĩnh viễn  là giả.

Ham EunJung biểu diễn, thiên y vô phùng, nhưng mà cách tay lại run nhè nhẹ, cùng ánh mắt gian không hờn giận lại tiết lộ hoàn toàn tâm tình của nàng. Mà hết thảy những vấn đề này đều bị Ham Dong Wan ngồi phía đối diện thu hết vào đáy mắt. Bí mật hít một hơi thở dài, Ham Dong Wan chưa bao giờ cảm giác mình thất bại đến vậy.

Bởi vì ngoại tình mà hại chết vợ mình, còn con gái lớn còn con gái út lại cho nhau tình cảm nam nữ thích lẫn nhau. Chỉ nghe đến thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy  tóc dựng xương tan. Ham Dong Wan càng không thể tưởng tượng nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ nguy hại đến thế nào.

Ham Dong Wan không thể để Ham EunJung bị huỷ hoại, cũng có thể hi sinh đi Park JiYeon. Nghĩ đến hôm nay ngoài cửa tiếng khóc cực lực khắc chế, Ham Dong Wan tâm cũng không phải đá tảng tạo thành, hiển nhiên hắn cũng có cảm tình, có cảm giác. Đứa con này đã  khổ nhiều, nếu là người khác, bất luận nam hay nữ hắn cũng sẽ không  phá huỷ tình cảm của Park JiYeon....( ổg dám hi sinh cục cưg kìa 😢😠)

Nhưng , vì cái gì ngươi lại đi thích tỷ tỷ của chính mình?

Thực xin lỗi JiYeon, ba ba chỉ có thể đem ngươi hi sinh, ta thật sự không thể để ngươi huỷ hoại tỷ tỷ. Lại càng không cho phép các ngươi tiếp tục sai lầm. Mẹ của ngươi đã hại chết mẹ của tỷ tỷ ngươi. Ngươi giờ sao có thể lại nhẫn tâm huỷ diệt cả tỷ tỷ nữa, một tỷ tỷ vĩ đại như vậy, tiền đồ như vậy.

Từng bước nặng nề đi vào vườn trường đã lâu không có mặt, không hề nghi ngờ, vừa xuất hiện ở sân thể dục, Park JiYeon liền bị mọi người từ giáo viên đến học sinh hay trợ giảng chú mục. Thành phố Seoul mới qua tháng 7, đã đến tháng 8 đúng là lúc nóng nhất của mùa hạ. Nữ sinh trong trường sớm đã thay áo sơ mi trắng ngắn tay, cùng váy ngắn kẻ ca ro hồng. Mà Park JiYeon, lại vẫn mặc đồng phục mùa thu. Cái kiểu ngoại tộc... bảo không chú ý cũng thật khó. Từng giọt mồ hôi như hạt đậu xanh rơi xuống nền sân thể dục, cơ hồ trong nháy mắt đã bị ánh mặt trời cực nóng làm cho bốc hơi. Lái xe bất an đi phía sau Park JiYeon, nhìn cô bé gầy gò chỉ còn da bọc xương, sắc mặt tái nhợt.

Người này là nhị tiểu thư của Ham gia sao? Nguyễn gia không phải có mở bệnh viện sao? Sao lại để con cái nhà mình nhìn như người không có sức sống? Tài xế trong lòng ân thầm cảm thán, chờ hắn lấy lại tinh thần, Park JiYeon vừa rồi mới ở sân thể dục đã không còn bóng dáng.

Dựa vào trí nhớ hướng phòng học đi tới, không để tâm đến ánh mắt xoi mói cùng tiếng thì thầm to nhỏ dọc đường đi. Lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nghe đến hai tiếng đáp ra, Park JiYeon hít một hơi thở sâu rồi đi vào. Quả nhiên như dự đoán từ trước, mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, dù là bạn đồng học, hay là giáo viên, thậm chí ngay cả người ngồi cùng bàn - Lee Qri. Cũng đều một bộ dạng kinh ngạc nhìn mình.

Cũng chỉ có Park JiYeon là biết, mình có bao nhiêu chán ghét ánh mắt này. Là đối với mình bỏ qua, đối với mình chẳng hề để ý. Vào lúc này, thậm chí Park JiYeon có loại mong muốn được tông cửa xông ra ngoài. Gần như là cứ thêm trong phòng học này một giây, cũng đều khiến nàng hít thở không thông.

"JiYeon, ngươi từ nhỏ đã nhất định là người dư thừa..." Lời nói quen thuộc giống như ác mộng vang lên bên tai, Park JiYeon rành mạch nhớ rõ, đây là lời mà Ham EunJung đã nói với mình. Park JiYeon, nhất định là dư thừa, nhất định là không ai cần đến. Không ai biết câu nói đi cùng với Park JiYeon đã từ lâu, cũng không ai biết Park JiYeon vô số lần trong mộng vì câu nói này mà bừng tỉnh.

"Thầy... ta là Park JiYeon, bởi vì trước sinh bệnh, cho nên không đi học được" Phát hiện thầy giáo tựa hồ không có ý định nói chuyện, Park JiYeon lên tiếng trước. Thanh âm vẫn nhỏ như thường rất khó nghe thấy, thậm chí còn lộ ra suy yếu. Đối với học sinh như vậy, giáo viên bình thường đều không nghĩ để ý, phất phất tay cho phép Park JiYeon về chỗ ngồi, liền bắt đầu giảng bài tiếp.

Nếu nói, bạn học cùng thầy giáo kinh ngạc là vì quên mất Park JiYeon, còn nói đến Lee Qri, ánh mắt lại phức tạp hơn rất nhiều. Chỉ có Lee Qri tự hiểu mình rõ ràng , một lần nữa được nhìn thấy Park JiYeon xuất hiện nơi cửa lớp, trong lòng nàng có bao nhiêu kích động. Cao hứng có, vui sướng có, uất hận cũng có, còn có một chút nho nhỏ chờ mong. Đủ loại cảm xúc hỗn tạp xoáy vào một chỗ, tựa như một miếng vải nhuộm ngữ sắc, cuối cùng biến thành một loại ánh mắt phức tạp như vậy.

Trong lòng còn có vô số việc muốn hỏi nàng. VÌ cái gì không liên lạc với ta? Vì cái gì mới làm quen xong lại vô tung vô ảnh, vì cái gì nói cùng ta ra ngoài chơi cũng không đến? Vì cái gì phải rời khỏi lâu như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? Hứa rất nhiều vì cái gì, ép tim Lee Qri cơ hồ không thở nổi...( lại 1 đứa vì yêu mả đau lòng 😥 )

Bởi vì là còn trong giờ học, Lee Qri dù muốn thế nào cũng không thể thể hiện hết nỗi lòng. Vì thế hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn nại. Khi Park JiYeon rời khỏi lớp học suốt một tháng, Lee Qri đã thụ được rất nhiều bài học, mà lĩnh ngộ sâu nhất chính là tính nhẫn nại. Nhẫn nại trong lòng đối với người kia nhớ mong, nhẫn nại vọng tưởng muốn đi tìm nàng.

Tiếng chuông nghỉ trưa reo lên như tiếng thiên âm, Lee Qri xác định và khẳng định, trước đến nay tiếng chuông tan học chưa bao giờ dễ nghe đến vậy. Cùng đợi mấy nhóm đại tiểu thư chập chạp rời đi, Lee Qri mới đứng lên, kéo người Park JiYeon đặt lên góc tường phía sau.

Pảek JiYeon một giây trước còn đang nhìn ra cửa sổ ngẩn người, thậm chí ngay cả tiếng chuông tan học còn không nghe thấy, làm sao có thể nghĩ đến Lee Qri bỗng dưng hành động như vậy. Vách tường cứng rắn va chạm đến xương cốt phía sau lưng, cả người nàng đau nhức vẫn gắng nhịn không kêu ra thành tiếng. Sau đó lăng lăng nhìn Lee Qri khoảng cách tới mặt mình chỉ cách có hai li....( cục cưg lại nhớ Ham tỷ chớ gì, tội Ri ruồi 😥)

"Qri... người... ưm..." Park JiYeon định nói gì đó, trực giác nói cho nàng biết hôm nay Lee Qri không giống bình thường, cứ như là đang tức giận vậy. Lại không thể nghĩ rằng sau đó lại diễn ra một màn, đồng tử chợt buộc chặt, cảm thụ được cái lưỡi của Lee Qri không ngừng ở trong miệng mình khuấy động. Là một loại hương vị xa lạ, một cảm giác xa lạ, hoàn toàn không giống với tỷ tỷ....( á đù 😲 Ri ruồi bạo bây, hôn con nhỏ rồi 😉)

Lee Qri hôn, lo lắng mà lại cực nóng, tràn ngập ý muốn cướp đoạt, không hề có một tia ôn nhu....(😁😁😁 bạo)

Một loại phản cảm mãnh liệt từ trong lòng tràn ra, Park JiYeon dùng hết sức đẩy Lee Qri, cũng không có một chút nhúc nhích nào. Trong lòng hung hăng, răng không kiêng nể gì dùng sức cắn lấy đầu lưỡi kia. Phải đến khi cảm nhận được vị máu, Park JiYeon mới chịu buông lỏng hàm răng. Kích động ngẩng đầu, trước mặt chính là Lee Qri bị thương cùng ánh mắt khó hiểu.

Tự vuốt đầu lưỡi bị cắn, đem số máu tràn ra nuốt ngược vào bụng. Tim, không có từ nào diễn tả ngoài đau nhức. Lee Qri thế này mới hiểu được, chính mình hoá ra trước nay cứ ngỡ tình yêu, thực ra là thích. Mà đối với Park JiYeon lúc này mới đích thực là yêu. Nhưng mà, người đầu tiên mình yêu , lại cự tuyệt hoàn toàn, thật đúng là.... buồn cười.

"JiYeon, thực xin lỗi, ta thích ngươi" Lee Qri đầu cúi thấp xuống, bỏ lại một câu sau đó liền rời khỏi phòng học, làm cho chuyện vừa xảy ra vừa rồi giống như một giấc mộng. Nhưng mà, giấc mộng lại còn để lại dấu vết.

Park JiYeon kinh ngạc nhìn trên sàn nhà hai giọt nước mắt trong suốt, còn có Lee Qri suy sụp bóng dáng. "Qri, thật sự xin lỗi, tâm của ta, đã cho người khác, không thể cho ngươi đâu. Ta sẽ cả đời đem ngươi trở thành bạn tốt nhất, thật sự rất xin lỗi."...( trời ạ, hà cớ gì cục cưg à ngta toàn làm e khổ sao cứ đâm đầu vào vậy 😢 cô gái ngốc 😥)

---------------
- Rào cản tiếp theo của 2 trẻ là Appa của Jung tỷ 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com