Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 36

Sáng thức dậy , Eun Jung cứ như thường ngày , về nhà thay đồ rồi đi học. Hôm nay vào trường , nhưng Eun Jung lại trốn ra sau khu viên trường , nằm ở đó một hồi thì nghe có tiếng bước chân , Eun Jung liền bật dậy :

- Cô...

Eun Jung theo thói quen quay lại đằng sau.

- Chào cậu , Eun Jung.

Joo Mi cười.

- Cậu tới đây làm gì ??

Eun Jung hạ giọng cực lạnh.

- Không phải người cậu muốn gặp , cậu thất vọng sao?

- Có chuyện gì không , không có thì tôi đi .

Eun Jung nói xong định bỏ đi nhưng Joo Mi kéo lại.

- Jung à , cậu không thể dịu dàng với tớ được sao??

- Không thể!

Eun Jung nói rồi giựt tay ra, quay đi.

- Jung à , tớ không tin là cậu lại cứ lạnh lùng hoài với tớ.

''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Tan học , Eun Jung cứ thế mà chạy thằng vào bệnh viện :

- Cô ấy chưa tỉnh sao ạ??

- Ừ , nó cứ như vậy hoài , ta không biết có sao không nữa.

Ba Park thở dài.

- Cô ấy sẽ tỉnh mà , bác đừng quá lo .

Eun Jung cố cười cho ba Park vui .

- Thôi , dù sao cháu cũng đến, cháu ở lại với nó , ta về xem mẹ của Ji Yeon sao rồi , dạo này bà ấy không chịu ăn uống gì cả.

- Bác về ạ .

Eun Jung cúi người chào ba Park. Khi ba Park đã về , Eun Jung lại ngồi và nói chuyện với Ji Yeon . Lần nào cũng như vậy , không lần nào Eun Jung nhận được tiếng trả lời lại từ người nằm phía dưới kia , nhưng hôm nay lại khác............................:

- Cô ơi , chừng nào cô mới tỉnh lại vậy hả , sắp thi rồi đó nha , cô không tỉnh lại ai ôn cho em đây , bài nhiều lắm đó , ngủ nhiêu đó được rồi.

Eun Jung cúi mặt xuống mà nói , đột nhiên có một ngón tay , rồi hai ngón , sau đó ba ngón tay của Ji Yeon cử động :

- Bác ......bác sĩ ......bác sĩ ơi...

Eun Jung tốc chạy thật nhanh đi tìm bác sĩ. Phải, Ji Yeon đã tỉnh lại ,Eun Jung báo cho hai gia đình biết để đến.

- Cô ấy đã khá hơn , điều bây giờ chỉ cần để cho cô ấy nghỉ ngơi , 1 tuần sau có thể xuất viện được rồi .

Vị bác sĩ kiểm tra tổng quát Ji Yeon , nói.

- Cảm ơn bác sĩ , cảm ơn bác sĩ.

Mẹ Park nói.

Sau khi nghe tin Ji Yeon đã tỉnh lại , mọi người đều đến bệnh viện , có cả Bo Ram.

-Ba , mẹ, con bị sao vậy ???

Ji Yeon hỏi , giọng yếu ớt.

- Con không nhớ gì sao ? con đã bị bắt cóc , sau đó bị đâm và đã nằm ở đây 6 ngày rồi.

Ba Park nói , giọng trìu mến.

- Em sao rồi , có đỡ chưa ???

Bo Ram mỉm cười hỏi, Ji Yeon tròn mắt nhìn , Eun Jung nắm lấy tay Ji Yeon, nhỏ nhẹ :

- Đây là chị Bo Ram , chị họ của em , cô đừng hiểu lầm nữa , chỉ là chị em , chị em thôi .

Eun Jung nhìn Ji Yeon cười gian. Ji Yeon nghe Eun Jung nói vậy , cảm thấy trong lòng vơi bớt chút gì đó , mỉm cười lại :

- Dạ , em thấy đỡ rồi ạ.

- Cô ơi , tụi em lo cho cô muốn chết luôn á , sợ cô không tỉnh lại nữa .

Qri đẩy Eun Jung ra một bên.

- Ế ế , cái chỗ đó của mình mà T_T

- Cậu suốt ngày ở đây , cái ghế cậu ngồi cũng nóng hổi luôn rồi nè .

Qri cãi lại .

- Nhưng mà đó là chỗ của mình , tránh ra..

Eun Jung kéo tay Qri ra.

- So ơi cứu Ri , Ri bị ăn hiếp...

Qri quay qua So Yeon mếu máu.

- Hahm Eun Jung...

So Yeon nói nhè nhẹ kèm theo một nụ cười không biết ý nghĩa.

- Ờm , ờm , cậu cứ ngồi đó đi.

Eun Jung cảm thấy lạnh xương sống , buông tay Qri ra.

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

21:06 PM

- Cô đó nha , ngủ tới bây giờ mới chịu thức.

- Ờ , tui vậy đó , để cho ai kia khỏi có bắt nạt tui.

- Hay nhỉ , nằm ngủ bộ vui lắm hả , mỏi lưng muốn chết.

- Nhưng cô đâu có mỏi , ngược lại thấy rất thoải mái là đằng khác ^^

Eun Jung nói một câu , Ji Yeon nói lại một câu , cuối cùng Eun Jung cũng chịu thua :

- Không cãi nữa , cô ăn chút gì nha , em mua cho cô ha?

- Thôi , cô không ăn đâu , không muốn ăn.

Ji Yeon lắc đầu lia lịa.

- Phải ăn mới có sức chứ , ngồi yên đó , em đi mua rồi lên liền.

Eun Jung chưa kịp để Ji Yeon nói gì , chạy đi mất , Ji Yeon ngồi trên phòng, lầm bầm :

- Đã nói là không ăn mà .

Ji Yeon khoanh tay trước ngực . 10 phút sau Eun Jung cầm một hộp cháo đem lên :

- Nè , cô ăn đi .

Eun Jung chìa hộp cháo trước mặt Ji Yeon, Ji Yeon vẫn khoanh tay trước ngực :

- Cô nói không ăn là không ăn , không nói nhiều , hứ !

Ji Yeon quay mặt đi chỗ khác.

- Ăn không hả???

Eun Jung cười cười.

- Không ăn !

Ji Yeon do xoay mặt qua chỗ khác nên không thấy được bộ mặt của Eun Jung.

- Cô không ăn cũng không sao , chỉ có điều , nếu cô không ăn , thì cuốn sách này coi như em chưa thấy nó vậy.

Eun Jung lấy cuốn sách ra , lắc đầu có vẻ luyến tiếc.

- Ê ê , .....em lấy sách ở đâu ra vậy , cho cô mượn đi .

Ji Yeon với tay lấy.

- Ăn đi rồi tính.

Eun Jung chỉ chỉ vào hộp cháo .

- Ăn xong phải đưa đó nhé!

Ji Yeon lườm Eun Jung, Eun Jung gật đầu cái rụp . Vậy là Ji Yeon đành cầm hộp cháo lên mà ăn . Vừa ăn vừa liếc xem , cuốn sách " thân yêu " còn đó hay không.

15 phút sau...

- Xong rồi , đưa cuốn sách cho cô , ăn hết rồi!

- Ok!

Eun Jung đưa cuốn sách cho Ji Yeon. Ji Yeon ngây thơ nhận cuốn sách , chưa kịp xem đã bị người kia kéo lại gần :

- Em ....em làm gì vậy???

Ji Yeon bỗng mặt đỏ ửng lên.

- Làm gì là làm gì , em có làm gì đâu.

- Vậy em ....xích ra xa....một chút !

Ji Yeon đẩy Eun Jung ra.

- Chỉ muốn xem mùi hương của cô thôi , suốt 6 ngày nay không ngửi , em nhớ nó.

Eun Jung vừa nói vừa liếm mép , khiến cho Ji Yeon lạnh cả sống lưng........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com