Chap 76
Tại bệnh viện Trung Tâm thành phố :
- So ơi , làm ơn , nghe em không , mở mắt ra đi mà.
Qri mặc áo blouse trắng nước mắt chảy đầm đìa trên gương mặt . Trong khi So Yeon đưa đến phòng , Eun Jung đã được chuyển đi cấp cứu từ lúc nào . Ji Yeon ngồi ở ngoài , đèn xanh vẫn mở. Ba mẹ Hahm và ba mẹ Park cũng đã đến, có cả anh Hyo Joon :
- Eun Jung ....Eun Jung ....
Mẹ Hahm trước khi đến đây đã nghe tin nên đã khóc rất nhiều.
- Em bình tĩnh đi , nó sẽ không sao đâu.
Giọng baba vẫn đều đều.
- Anh không quan tâm con mình sao , lúc nào anh cũng nói là không sao , có bao giờ em thấy anh thể hiện tình cảm của mình với các con không , anh lúc nào cũng công việc , công việc , công việc.
Mẹ Hahm thực sự đã không muốn đôi co , nhìn vào cánh cửa phòng , bật khóc to hơn. Mẹ Park chạy lại , đỡ lấy mẹ Hahm :
- Chị , ngồi xuống ghế đi . Eun Jung sẽ không sao đâu , cả So Yeon nữa . Sẽ không sao đâu .
Ji Yeon nãy giờ ngồi đó , mắt vẫn không rời vị trí cửa phòng , cô ngồi đây đã không ít thời gian , 3 tiếng rồi còn gì . Anh Hyo Joon đi lại trước mặt Ji Yeon :
- Em không ổn , anh biết , đừng tỏ vẻ bình tĩnh.
Âm lượng chỉ đủ hai người nghe.
- .......
- Em đừng như thế nữa , sẽ ổn mà , không sao đâu.
- .......
- Em cứ thế , sẽ không tốt đâu....nghe anh đi.
- .......
- Ji Yeon à..........
- Ổn.
Một câu gắn gọn , anh Hyo Joon cũng ngỡ ngàng . Lại như thế , lại nữa , lại lặp lại . Đã 5 năm , từ khi bà của Ji Yeon ra đi , người mà Ji Yeon vô cùng thương yêu . Lúc ấy , bà cũng đã nằm ở bệnh viện này , có thể không phải căn phòng này , nhưng ...... tình cảnh lúc ấy , không khác gì bây giờ . Ji Yeon vẫn ngồi đó , đôi mắt màu đen nâu , mái tóc vẫn xõa ngang lưng , hướng về phía căn phòng đèn xanh vẫn hiện lên . Từ khi đó , Ji Yeon không nở một nụ cười với bất kỳ ai , trở nên vô cảm , suốt ngày cứ học , học võ , học đàn , học nhảy .... học tất cả ..... cho đến khi cô gặp một người : HAHM EUN JUNG , nhưng giờ đây , lại tái diễn :
- Em không ổn , nghe anh được không...
- .......
- Em đừng im lặng như thế được không , đã mấy tiếng rồi ...
- .......
- Làm ơn , anh xin em , anh không muốn chuyện đó tái diễn nữa , Eun Jung nhất định sẽ tỉnh lại mà .....
- Chắc chắn.
Âm thanh lại một lần nữa vang lên. Nước mắt đã trực trào rơi xuống.
Hyo Joon vội ôm Ji Yeon vào lòng... anh biết đứa em gái này của anh bên ngoài rất mạnh mẽ nhưng thực ra bên trong rất yếu đuối.......
Ji Yeon ôm lấy Hyo Joon òa khóc...
- Anh....
- Em cứ khóc đi ... rồi mọi chuyện sẽ ổn mà...
So Yeon được đưa đi cấp cứu . Đã hoàn tất, vết thương , trầy sước đã được băng lại cẩn thận , hiện đã đưa đến phòng hồi sức , mẹ Hahm vừa nghe So Yeon được chuyển đến phòng hồi sức , liền lập tức đi đến đó , đã thấy Qri ngồi ở đó , thẫn thờ:
- So Yeon sao rồi ??
Giọng nói không thành tiếng.
- Đã ổn rồi ạ, chỉ vì mức phóng xạ của quả bom quá lớn ........
- Bom , tại sao lại có bom ???
Ba Hahm ở đâu hỏi tới.
- Con không biết , khi con và Ji Yeon đến, bom đã nổ .......
Giọng Qri có vẻ đã lạc đi rất nhiều vì khóc.
********
Phòng hồi sức...
Tay nắm chặt lấy tay không chút sức lực kia . Qri mặc áo blouse trắng , ngồi đó thì thầm :
- Này , dậy đi chứ , em mặc áo bác sĩ rồi này , không phải So nói là rất muốn nhìn thấy em mặc áo bác sĩ sao , là áo blouse trắng đấy , So đã nói em mặc rất hợp , áo của thiên thần .......
- ............
- So làm sao thế , dậy đi mà ....
Nước mắt đã rơi đầy gương mặt kia.
- ............
Cứ thế suốt 2 tiếng đồng hồ , vẫn không có phản ứng , Qri đứng dậy , lau nước mắt , đi đến phòng cấp cứu. Đã 6 tiếng nhưng cuộc phẫu thuật vẫn chưa hoàn thành , Qri đi lại thấy Hyo Joon và Ji Yeon vẫn ngồi đó :
- Ca phẫu thuật vẫn chưa xong sao anh??
Qri đi lại ghế , ngồi xuống cạnh Hyo Joon.
- Đúng đã 6 tiếng rồi còn đâu ........
Vừa nói vừa nhìn Ji Yeon , cái người nãy giờ ánh mắt không rời khỏi phòng cấp cứu. Lại đợi , đợi , đợi và đợi , một sự chờ đợi trong lo lắng .........
... TING ....
Cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở ta . Eun Jung được đưa ra trong tình trạng chụp ống thở , trên trán còn có một vết thương khá sâu . Chuyển vào phòng dưỡng sức , Eun Jung nằm ở đó , tay bị ghim vào một cây kim truyền nước biển , Ji Yeon cứ nhìn chăm chăm vào con người đang nằm trên giường , tay đan chặt vào tay Eun Jung :
- Ji Yeon à , hay em ăn gì nhé , cứ ngồi như thế không tốt đâu ......
- .......
- Em như thế này , Eun Jung cũng không tỉnh lại , thay vì đó , em hãy ăn một chút , để còn có sức để chăm sóc cho Eun Jung.
Hyo Joon tiến lại nắm lấy tay Ji Yeon. Ji Yeon bất giác ngước nhìn , lại là đôi mắt đó. Đôi mắt trong veo , nhưng lại có điều gì đó khó nói nên lời , nhìn vào đôi mắt ấy , cũng đã thấy được , tâm trạng người ấy bây giờ như thế nào :
- Thôi được , anh sẽ mua đồ ăn cho em .
Hyo Joon thở dài , sau lại xoay qua Qri giọng trầm nhưng nhẹ nhàng:
- Em đi ăn gì nhé , từ lúc đến đây , em cũng chẳng ăn gì mà.
Qri không cự tuyệt cũng chẳng nhận lời , cứ thế mà đi theo Hyo Joon . Đi trên hành lang dài nhưng vắng lặng :
- Bệnh viện này chính là nơi mà người Ji Yeon yêu thương nhất ra đi. Lúc ấy em ấy chỉ mới 16 tuổi , người bà mà Ji Yeon thương nhất đã ra đi.......... Bà bị bệnh rất nặng trong khi làm việc quá sức , bà ngất tại công ty , nhưng khi đưa vào bệnh viện , lại không kịp nữa........ Ji Yeon lúc ấy ở thư viện , nghe được tin vội chạy thật nhanh đến , lúc đó ánh mắt của Ji Yeon , không buồn cũng không khóc , vô cảm .......
Hyo Joon cười nhẹ một cái :
- Vậy là , từ đó , cô ấy không bao giờ mỉm cười với ai , luôn luôn lạnh lùng??
Qri xoay qua nhìn.
- Đúng , từ lúc đó , nhưng mà , sau khi gặp Eun Jung .... mọi thứ đã thay đổi. Eun Jung đã làm tan chảy trái tim đó : trái tim của thiên thần băng giá ...
......
Trong đêm tối , những giọt nước mắt lăn dài trên má , không một tiếng động...........
------------------------------------------------------
Sáng , Ji Yeon phải đến trường , Ji Yeon vẫn giảng dạy như bình thường , nhưng thần sắc lại không biến đổi , lạnh lùng , vô cảm , khiến cho tất cả các lớp mà hôm nay Ji Yeon dạy , ai nấy đều không dám hó hé dù chỉ là tiếng thở mạnh. Hyo Joon ở trong bệnh viện được một lúc , cũng phải về công ty , vừa lúc đó ba mẹ Hahm bước vào :
- Con chào hai bác ạ.
Cúi chào lịch sự.
- Con ở đây hồi nào thế?
Ba Hahm chậm rãi hỏi.
- Con cũng mới đến khi Ji Yeon vừa đi , bây giờ con phải đến công ty rồi ạ .....
- Thôi được rồi , con đi đi , có chúng ta ở lại rồi.
Hyo Joon lại cúi chào một lần nữa , sau đó đi ra ngoài . Ba Hahm đi qua phòng của So Yeon , Qri cũng đang ở đây :
- Con ở đây từ đêm qua đến giờ sao??
- Dạ , con chào ba.
Đứng dậy một cách khá mệt mỏi.
- Con cứ ngồi đấy đi.
Ba Hahm đi lại nói nhẹ nhàng:
- Bác sĩ nói So Yeon không sao , chỉ là chưa đến lúc tỉnh lại thôi, khoảng hôm nay hoặc ngày mai nó sẽ tỉnh.
- Vâng ạ.
- Nhưng con nói ta nghe , vụ nổ bom .......là sao .......???
- Khi con và Ji Yeon đến thì quả bom đã nổ , con thấy So bị ngã cách quả bom nổ không xa ,.......nguyên nhân tại sao có bom thì con không biết.
Qri trả lời.
Ba Hahm sau khi xem tình trạng sức khỏe của So Yeon xong , lại quay về bên phòng Eun Jung , thấy mẹ Hahm vẫn ngồi đó , nhìn Eun Jung mà nước mắt cứ trào ra ......
****
***
**
*
Muốn viết thêm mấy chi tiết buồn cực buồn nhưng lại không biết phải viết sao cho hợp nữa nên lại thôi 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com