Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 : Niềm Hạnh Phúc Không Thể Kéo Dài Sao?...

Tụi nó đang tụ tập ngoài phòng khách, mỗi đứa một việc. MinHo vẫn trung thành với cái máy game vừa mượn từ SeHun trong tay, Yoona ngồi cạnh thì cứ liên tục chuyển kênh không ngừng. Đúng lúc SeHun thấy chướng mắt và định giật cái điều khiển, cô nàng đã tắt cái rụp. Lại chí choé như chó với mèo!
TaeYeon ngồi một góc, ôm lấy cái laptop mà gõ gõ gì đó trên bàn phím mãi. Tiffany với Yuri thì vừa ăn bánh vừa coi anime mở trong laptop, thỉnh thoảng hai đứa nó lại bụm miệng cười gian nhìn Oh Ca với chị Im. Jessica với Kris ngồi cạnh nhau, không rời mắt khỏi quyển sách trong tay lấy một giây, khó khăn lắm mới nhoài người qua cạnh để bàn gì đó về nội dung sách. ChanYeol với BaekHyun khỏi bàn, hai anh chàng ôm gối ngủ từ đời nào kiếp nào.

Tiffany chợt ngừng ăn, hướng mắt nhìn ra cửa phụ bằng kính. Cô nàng hơi nhíu mày, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng. Không chỉ Tiffany, mà tụi nó dù vẻ ngoài là đang làm việc gì đâu ấy, nhưng thật ra cũng đang bồn chồn không yên.

Ngoài trời đang mưa rất lớn, gió thổi mạnh, sấm chớp liên tục cứ như là sắp bão lớn vậy! Thế mà trong phòng khách lúc này, rõ ràng là thiếu hai thành viên. LuHan đi chụp ảnh vẫn chưa về, SeoHyun nói ra ngoài đi đâu đó một lúc cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Ngoài trời mưa lớn thế kia, tụi nó có cảm giác bất an.

- LuHan nói sẽ về ngay! Nhưng SeoHyun thì không bắt máy!

TaeYeon vừa nói vừa hạ điện thoại xuống, đặt trên góc trên bàn phím laptop.

Tụi nó nhìn qua cô, rồi lại nhìn ra cửa phụ.

Đúng lúc đó, cánh cửa chính mở ra, thêm gió khiến nó phát ra một âm thanh khá to và chướng tai. Tụi nó không hẹn mà cùng nhìn ra phía đó, rồi nhảy khỏi phòng khách chạy ra.

LuHan vừa vào lập tức đóng sầm cửa lại không cho gió vào. Cậu hạ cái dù xếp xuống, thở phào một cái. Hai bên vai LuHan ướt nước mưa, đầu tóc cũng nhễ nhại. Cậu lấy tay còn lại vuốt hết nước trên mặt.

- Mệt chết được! Mưa gì mà lớn thế.

Làu ba làu bàu, cũng quay sang nhìn tụi bạn. Nhìn thấy vẻ lo lắng khi tụi nó hết nhìn cậu lại nhìn nhau, LuHan nhướn mày khó hiểu. Chưa kịp lên tiếng, Jessica đã ngắt lời cậu với giọng lo lắng.

- SeoHyunnie cậu ấy, vẫn chưa về LuHan à.

Mắt LuHan mở to, rồi lại nheo lại. Cậu lập tức rút điện thoại trong túi quần, lau hết nước dính trên màn hình rồi bấm số gọi cho SeoHyun. Đổ chuông hồi lâu lại chuyển qua hộp thư thoại khiến trong cậu dâng lên cảm giác bứt rứt khó chịu. Đặt nhanh cái điện thoại lên tủ đựng giày kế bên, thả luôn cái dù còn đang bung ra xuống đất, LuHan quay lưng mở cửa rồi chạy nhanh ra ngoài.

Gió thổi mạnh khiến tụi nó bắt buộc phải nhắm chặt mắt. Đến khi mở mắt ra, LuHan đã chạy đi mất dạng. Tụi nó cũng định đuổi theo cậu, nhưng sau đó lại bị ChanYeol với TaeYeon chặn lại, nói rằng giờ ra ngoài rất nguy hiểm và hãy chờ tin LuHan, tụi nó đành xụ xuống mà thôi.

                              oOo

LuHan chạy nhanh dưới làn mưa trắng xoá. Cậu không quan tâm người đi đường nhìn mình như sinh vật lạ, càng không quan tâm đến cả người đã ướt sũng tự bao giờ. Điều duy nhất khiến LuHan quan tâm lúc này, là tìm thấy và đưa SeoHyun về nhà chung an toàn.

Lần đầu tiên, cậu chạy dưới làn mưa trút như thế này, chỉ để tìm một cô gái. Cậu đó giờ, cực kì căm ghét phái nữ. Đối với cậu, những đứa con gái õng a õng ẹo bên cạnh cậu, chỉ toàn là những đứa mê tiền của cậu, mê vẻ ngoài của cậu, mê sự nổi tiếng của cậu. Cậu ghét loại con gái đó, mà dù gì cậu cũng rất ghét phụ nữ. Có lẽ những đứa con gái duy nhất mà cậu không ghét, là con gái lớp S. Trong số đó, cậu đặc biệt để ý SeoHyun. SeoHyun, một cô gái nhút nhát nữ tính, vẻ ngoài thiên thần không chút tính toán vấy bẩn. Mặc cho cậu tán tỉnh bao lần, cô vẫn làm như không có gì xảy ra. Điều đó khiến cậu thấy thú vị, và dần dần, cậu cũng đã không hề biết rằng, mình đã bắt đầu yêu cô. Trong trái tim cậu có lẽ, chỉ có mỗi hình bóng của cô là sâu sắc nhất. Vì vậy, cậu không hề muốn cô xảy ra chuyện gì.

                            oOo

Sau khi chạy khỏi căn biệt thự của gia tộc Seo , SeoHyun vẫn cứ chạy và chạy mà không biết phải đi đâu. Thân ảnh một cô gái nhỏ nhắn chạy nhanh ngược dòng người đã tấp nập qua lại trên vỉa hè khiến cô nổi bật, dường như không ai là không liếc mắt nhìn SeoHyun một cái. Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trên mắt cô, họ không khỏi thương cảm.

Chạy một lúc lâu, SeoHyun bắt đầu thấm mệt. Cô đành rẽ vào một ngõ hẻm vắng người. Nơi này không được ánh sáng chiếu tới, khiến nó bốc lên mùi hôi ẩm ướt khó chịu. Dù vậy, SeoHyun không mấy quan tâm tới. Cô tìm đại một chỗ trống rồi đi lại. Cả người dựa hẳn vào bức tường phía sau như không còn sức lực. Tấm lưng yếu ớt trượt dài xuống, SeoHyun ngồi hẳn dưới đất, hai tay ôm lấy gối, úp mặt khóc nức nở.

Chính SeoHyun cũng không biết tại sao cô lại khóc. Cô cứ tưởng bấy lâu nay, sự cô đơn đã phần nào nuôi dưỡng bản tính không còn sợ hãi bất kì điều gì, nhưng rốt cuộc, hà cớ cô vẫn rơi nước mắt. SeoHyun chưa đủ mạnh mẽ, thật sự mạnh mẽ để đối diện với người mẹ không cùng huyết thống kia, để đối diện với người cha luôn bỏ bê đứa con gái duy nhất, để đôi diện với cái gia đình lạnh lẽo không chút tình thương. SeoHyun không ngây thơ đáng yêu mà lúc nào cũng nở nụ cười như Tiffany, không nghịch ngợm năng động như Yoona và Yuri, không chững chạc trưởng thành như cô bạn thuở nhỏ Jessica, càng không thể vô cảm trước mọi thứ như Kim TaeYeon. SeoHyun chỉ là một cô nhóc yếu đuối, chỉ đụng đến là lại nức nở. Tính cách khiến cô căm ghét chính mình.

Từ trước, SeoHyun đã biết TaeYeon, trước mọi người luôn kìa. Cô thường hay đến những buổi tiệc sang trọng với tư cách người thừa kế Seo , gặp gỡ biết bao chính trị gia nổi tiếng, trong đó có TaeYeon, cô Tiểu thư độc nhất của SM, của gia đình Kim. Tuy nhiên, SeoHyun chỉ đứng từ xa để nhìn, chứ chưa một lần tiếp xúc chứ huống hồ gặp mặt. Cô ngưỡng mộ, rất ngưỡng mộ tính cách lạnh lùng khó gần của TaeYeon. Đã bao lần cô muốn làm quen, muốn kết bạn, nhưng đều không đủ can đảm. Khi TaeYeon chuyển vào lớp S, sau đó thì hoà nhập cùng mọi người, SeoHyun rất vui. Vậy mà mẹ lại bảo cô lợi dụng sự tin tưởng hiếm có của TaeYeon, cô không chịu được.

Cô chợt nhớ đến LuHan. Lần đầu tiên gặp cậu, cô cực kì không thích loại người như cậu. Lúc nào cũng khoe khoang như mình đây tài giỏi lắm, lúc nào cũng tay ôm hai ba cô nàng õng a õng ẹo, lúc này cũng cười ngây ngô như một tên ngốc. Loại người đó, SeoHyun cực kì ghét. Chỉ khi tiếp xúc, cô mới thấy cậu thật đáng yêu, thật dễ gần và cũng thật nghịch ngợm, lại chẳng làm gì nên trò. Vậy mà hà cớ gì, khi cậu cười cô cũng vui, khi cậu buồn, cô không thể nào tươi tắn được. Từ bao giờ, cô bắt đầu dõi theo cậu. Như lúc này đây, cô thật sự mong, cậu, cậu ở đây, ôm lấy cô vào lòng, an ủi, trấn an cô. Dù chỉ là xem cô như những cô gái õng ẹo kia cũng được. Tại sao?

Chợt một giọt nước rơi xuống bàn tay lạnh ngắt của SeoHyun. Cô ngẩng đầu. Trời mưa rồi.

                             oOo

Chạy một hồi liên tục khiến sức lực LuHan bị rút cạn, lại chạy dưới trời mưa. Cậu hơi nhăn mặt vì đau. Khi nãy, do không để ý vì mắt cứ ngó quanh quẩn, đường lại trơn nước khiến LuHan vấp ngã. Chân cậu vì vậy mà bị bong gân.

LuHan đứng chỗ ngã tư đường. Trong lúc nghỉ mệt, cậu vẫn không ngừng quay đầu xung quanh tìm kiếm SeoHyun. Tuy nhiên, hàng mưa trắng xoá ngày càng lớn gần như che khuất tầm mắt cậu. LuHan gập gối thở hồng hộc. Đúng lúc đó, LuHan nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang run rẩy bên đường. Đôi mắt LuHan mở to, hiện rõ tia mừng rỡ. Cậu quên luôn cái mệt, quên luôn vết thương ở cổ chân, hét to mong cho cô có thể nghe thấy.

- Seo Joo Hyun!

                            oOo

Ngồi một lúc lâu, SeoHyun quyết định đứng dậy rời khỏi con ngõ hẻm tối tăm kia, một phần cũng là vì trời mưa lớn. Dù vậy, SeoHyunlại không biết mình phải đi đâu. Cô cứ để mặc cho đôi chân bước đều đều mà không xác định điểm dừng.

SeoHyun đứng bên đường. Giữa dòng người tay cầm chặt cây dù vì sợ gió thổi bay, SeoHyun nổi bật với cơ thể và quần áo ướt sũng. Dù cho bị những ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm, SeoHyun cũng không thèm quan tâm.

Đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ buồn rầu, nhưng những giọt nước mắt đã trôi theo nước mưa mà rời khỏi khuôn mặt vô cảm như búp bê. Cô không ngừng nấc lên, hai bên vai cũng không ngừng run rẩy. SeoHyun bất giác choàng hai tay ôm lấy cơ thể đang run lên từng hồi.

- Seo Joo Hyun!

Đúng lúc đó, SeoHyun chợt nghe thấy tiếng gọi tên mình. Thanh âm quen thuộc khiến khuôn mặt vô cảm lộ rõ tia kinh ngạc, cô lập tức quay đầu nhìn xung quanh, không ngừng tìm kiếm. Đôi vai rũ xuống khi cứ tưởng mình nghe nhầm. Không hiểu sao, cô lại nhìn sang bên đường.

Bị cận nhẹ mà lại lười đeo kính, lại thêm màn mưa trắng xoá khiến SeoHyun khó lắm mới nhìn thấy được một cậu thanh niên mình mẩy ướt sũng, vừa thở gấp vừa nhìn cô bằng ánh mắt mừng rỡ. Cô mở to mắt nhìn trân trân. Cậu... Cậu đi tìm... cô sao? Trong lồng ngực SeoHyun không phải là tiếng đập thình thịch hồi hộp như mọi lần, mà là cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể. Cô không còn thấy lạnh lẽo vì mưa trút nữa.

SeoHyun không còn nghĩ đến những thứ xung quanh mình nữa, trong mắt cô lúc này chỉ có cậu. Cô muốn chạy đến, ôm chặt lấy cậu. Mặc cho cậu có thích hay không, chỉ một lúc thôi, cậu chỉ cần ở bên cạnh cô một lúc là quá đủ. Nghĩ như vậy, chân SeoHyun vô thức chuyển động, cô muốn chạy đến bên cậu.

LuHan không thể diễn tả sự mừng rỡ này khi tìm thấy SeoHyun, cậu cũng muốn là người chạy đến ôm chầm lấy cô, nhưng cái chân bong gân này lại không cho phép cậu di chuyển. Chợt một tiếng còi xe vang lên ầm ĩ, nổi bật giữa thanh âm ồn ào của mưa và gió. SeoHyun đã quên mất rằng, lúc này đèn báo hiệu dành cho người đi bộ, đã chuyển sang màu đỏ...

- SeoHyun ! Cẩn thận!!!!

SeoHyun đứng lại trước lời cảnh báo của LuHan.

Một chiếc xe tải đang chạy đến, ánh đèn pha khiến SeoHyun loá mắt.

Cô chỉ còn biết đứng im như tượng, mắt mở to trân trân.

Trước mắt LuHan, một thân ảnh nhỏ bé bị hất lên.

Thân ảnh ấy, rơi xuống nền đường lạnh lẽo ướt nước mưa, bất động với hai mắt nhắm nghiền.

Máu. Máu ở khắp nơi.

Tất cả chỉ diễn ra trong phút chốc. LuHan định hình lại, cậu bỏ qua cái chân bị thương kia, hoảng hốt chạy lại.

- SeoHyunnnnn! Khôngggggggg!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com