Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

(carlcharl) (1-3) Cliche tras Cliché

Cp: Carlos Sainz Jr x Charles Leclerc

Cliché nối tiếp Cliché
Aguus 

Tóm tắt (tác giả):
Charles Leclerc chưa bao giờ nghĩ rằng một ứng dụng bí ẩn trên điện thoại có thể thay đổi mọi thứ. 
Một biểu tượng lạ lẫm, một tin nhắn gây bất an và một thông báo: “Cliché tiếp theo”. 

Điều tưởng như trò đùa nhanh chóng trở thành hiện thực: những cơn bão bất khả thi, một khách sạn trống rỗng, một căn phòng duy nhất và một kịch bản diễn ra từng bước, như thể ai đó đã viết sẵn câu chuyện của cậu. 

Bị kẹt giữa sự nghi ngờ và sức hút, Charles bắt đầu tự hỏi liệu tất cả những gì cậu đang trải qua cùng Carlos Sainz là ngẫu nhiên… hay là một phần của số phận mà họ không thể tránh khỏi. 
Bởi đôi khi, những cliché lại ẩn chứa nhiều sự thật hơn những gì chúng ta sẵn sàng thừa nhận. 

---

Chương 1: Cliché #1:
Charles đang ngồi trong xe, một chiếc Ferrari đỏ mà cậu đã lái đến đường đua cuối tuần đó, đỗ ở một khu vực kín đáo ở Zandvoort. Giao thông sau cuộc đua Grand Prix Hà Lan luôn hỗn loạn, nhưng cậu và Carlos đã xoay sở thoát ra trước khi dòng xe tải, xe buýt chở fan và xe của paddock biến thành một cái bẫy không lối thoát. 

Họ không đi thẳng về khách sạn như cả đội; chiều hôm đó, cả hai quyết định rẽ khỏi lộ trình quen thuộc, chạy dọc những con đường ven biển. Cả hai đều đồng ý rằng họ cần một khoảng nghỉ, vài giờ tránh xa ánh mắt soi mói của các tay máy, fan hâm mộ và đồng đội. Ý tưởng nảy ra gần như tự phát: lái xe về phía Haarlem hoặc có thể tới Bloemendaal, tìm một nhà hàng kín đáo và, trên hết, tận hưởng thứ xa xỉ hiếm hoi là được ở một mình, không máy quay, không nghĩa vụ trước mắt. 

Ghế phụ trống không. Carlos đã xuống xe vài phút trước để mua gì đó ở một trạm xăng ven đường. Charles, với thói quen bồn chồn của người không quen ngồi yên quá lâu, mở khóa điện thoại. 

Cậu không vào thẳng WhatsApp hay Instagram, mà chẳng nghĩ ngợi gì, mở Twitter. À, “X”, cậu tự sửa trong đầu, dù vẫn khó quen với cái tên mới. Thuật toán, trung thành với sở thích của cậu, ngay lập tức hiện lên những bức ảnh, đoạn clip và fancam từ chính cuối tuần đó. 

Charles lướt ngón tay, tò mò. Một loạt ảnh cho thấy cậu và Carlos rời khỏi paddock, cùng ngồi trên xe. Rồi một góc khác: khoảnh khắc cả hai lên xe, cậu cầm lái, Carlos đeo kính râm với vẻ mặt dao động giữa chán nản và thích thú. Fan đã chụp lại từng chi tiết nhỏ nhất. 

—Trời ơi… —Charles lẩm bẩm, ngả đầu vào ghế. 

Một vài bình luận khiến cậu bật cười. Có người phân tích từng vi cử chỉ, từng ánh mắt. Một người viết: “Các bạn có để ý cách Carlos lên xe tự nhiên thế nào không? Đó là sự thân mật của bao năm.” Một người khác trả lời bằng meme về một cặp đôi trong phim. 

Charles bật cười ngắn, hơi khó tin. Thật vớ vẩn, nhưng đồng thời… cũng dễ thương. Cậu đã quen với sự chú ý liên tục này, nhưng vẫn không ngừng ngạc nhiên trước cách fan có thể xây cả một lâu đài từ một cử chỉ nhỏ xíu. 

Cậu dừng lại ở một đoạn clip nơi cậu khẽ mỉm cười, trong khi Carlos nói gì đó mà giờ cậu chẳng nhớ nữa. Dân tình trong phần bình luận thêm đủ loại trái tim, nhạc nền lãng mạn, thậm chí cả bản chỉnh sửa với bộ lọc màu ấm. Charles lắc đầu, thích thú. 

—Các bạn đúng là không thể tin nổi… —cậu thì thầm, như thể đang nói trực tiếp với fan. 

Cậu quay lại dòng thời gian, dù đã bắt đầu thấy chán. Rồi một thứ kỳ lạ thu hút sự chú ý của cậu. 

Giữa các ứng dụng trên điện thoại, có một biểu tượng mà cậu không nhớ từng thấy. Nó nhỏ, kín đáo, hình dạng như một cuốn sổ pixel, ở giữa là một trái tim làm từ các ô vuông đỏ trắng. Không có tên hiển thị, chỉ là dấu “…” bên dưới. 

Charles nhíu mày. 

Không lạ khi các thương hiệu hay nhà tài trợ gửi ứng dụng riêng, nhưng cậu luôn biết chúng là gì. Còn cái này, cậu chẳng có chút manh mối. Cậu do dự vài giây, định bỏ qua, nhưng sự tò mò mạnh hơn. 

Cậu chạm vào biểu tượng. 

Màn hình tối đen. Trong một thoáng, cậu tưởng điện thoại bị treo, nhưng rồi một dòng chữ trắng hiện lên, thanh lịch, như được đánh máy: 

“Bonjour, Charles.” 

Da cậu nổi gai. 

Cậu mím môi, khó chịu. Cậu chưa từng cho phép ứng dụng nào dùng tên mình. 

Tin nhắn tiếp tục: 

“Cuộc sống của em sắp thay đổi. Đừng lo: mọi thứ sẽ được kể lại đúng cách. Chào mừng đến với câu chuyện của em.” 

Charles chớp mắt, không biết nên cười hay tắt điện thoại ngay lập tức. 

Khung tiếp theo hiện lên một danh sách nhiệm vụ kỹ thuật số, với tiêu đề đơn giản: “Cliché tiếp theo”. 

Bên dưới, chỉ một dòng được đánh dấu là đang chờ: 

“Cơn mưa như trút nước, cùng một phòng.” 

Charles nhướng mày. 

—Đây là cái quái gì… 

Thật nực cười. Chắc là ứng dụng do fan tạo ra, một thí nghiệm kỳ lạ, hoặc có khi là virus với thiết kế quá công phu. Nhưng điều kỳ lạ là cậu không nhớ đã cài nó, và điện thoại cậu thường không chấp nhận tải ngoài. 

Cậu bật cười, khó tin, đúng lúc cửa ghế phụ mở ra. Carlos bước vào xe, tay cầm một cái túi. 

—Anh ơi, xếp hàng đông kinh khủng. —Anh ngồi phịch xuống ghế, giũ áo khoác—. Nhưng kiếm được nước với ít đồ ăn vặt rồi. 

Charles vẫn để màn hình sáng. Cậu do dự một giây, nhưng cuối cùng đưa cho anh xem. 

—Nhìn cái này đi. 

Carlos nheo mắt đọc. 

—Cái gì đây? 

—Em không biết. Nó tự dưng xuất hiện trên điện thoại. Anh xem nó viết gì kìa. 

Anh cầm điện thoại, tay kia vặn nhỏ radio, rồi đọc thầm. Sau đó ngước nhìn Charles, môi nhếch một nụ cười lệch. 

—“Cơn mưa như trút nước, cùng một phòng”… —anh lặp lại to—. Ai viết mấy thứ này vậy? 

—Em không biết. 

—Nhìn giống một fanfic rẻ tiền. 

Charles bật cười lo lắng. 

—Đúng thế. 

Carlos đặt điện thoại vào chỗ để cốc, lấy một chai nước ra. 

—Thôi kệ, cứ để cuốn tiểu thuyết bắt đầu, nhỉ? Anh với em kẹt trong một phòng dưới mưa. Fan chắc mê tít. 

Charles che mặt bằng một tay, cười thầm. 

—Thật là vớ vẩn. 

—Đương nhiên là thế. —Carlos đáp, đã quen và nhận ra mấy câu tiếng Pháp của Charles—. Nhưng ít ra họ cũng sáng tạo. 

Cậu uống một ngụm nước từ chai Carlos đưa, vẫn cười. Ứng dụng này thấy ngớ ngẩn, nhưng đồng thời, có gì đó khiến cậu bất an. Nhưng cậu quyết định không để tâm. 

Cậu khởi động xe, tiếp tục hành trình. 

Chưa đầy hai mươi phút, bầu trời tối sầm một cách bất thường. Charles nhận ra trước, ở đường chân trời: một dải mây nặng nề, di chuyển quá nhanh. 

—Mẹ kiếp… —cậu lẩm bẩm, chỉnh cần gạt nước khi những giọt đầu tiên đập vào kính. 

Carlos liếc nhìn cậu. 

—Dự báo thời tiết có nhắc cái này không? 

Charles lắc đầu. Trời hôm đó âm u, nhưng chẳng có dấu hiệu của một cơn bão thế này. 

Đột nhiên, như thể ai đó trút cả đại dương xuống, mưa đổ xuống với cường độ khủng khiếp. Tiếng mưa át hết mọi thứ, những giọt nước đập vào mui xe như búa. Charles giảm tốc độ, cần gạt nước không theo kịp. 

Đường trở nên nguy hiểm, gần như biến mất dưới màn nước. 

—Phải dừng lại thôi. —Carlos nói, giờ nghiêm túc. 

Charles gật đầu, tìm chỗ an toàn. Cậu chỉ vừa kịp thấy vài ánh đèn bên đường. Khó khăn lắm, cậu rẽ vào một lối nhỏ. 

Thứ hiện ra trước mặt họ như thuộc về một thời đại khác. Một khách sạn cổ, mặt tiền tao nhã, gần như cung điện, sáng rực dưới ánh đèn lồng vàng. Biển hiệu, khắc trên sắt, chỉ ghi đơn giản: “Hôtel du Dieu de l’Amour”. 

Charles đỗ xe dưới mái hiên. Nước đổ xuống như thác quanh họ. Cả hai im lặng vài giây, nghe tiếng bão. 

Carlos phá vỡ sự im lặng trước. 

—Nói anh nghe, cái này không giống ứng dụng đó đi. 

Charles nhìn anh, khó chịu. 

—Không thể nào. 

—Thế thì… —Carlos chỉ vào cơn mưa ngoài kính—. Đây là “cơn mưa như trút nước” của em. Chỉ còn thiếu cái phòng nữa thôi. 

Charles nuốt khan. 

—Chỉ là trùng hợp. 

Anh mỉm cười, dù có chút lo lắng trong cử chỉ. 

—Ừ. Trùng hợp chuẩn sách giáo khoa. 

Họ lấy vài món đồ mang theo, chạy xuống xe, che đầu bằng áo khoác, trước khi bước vào sảnh. 

Cánh cửa khách sạn đóng sầm sau lưng họ, át đi tiếng gầm của cơn bão. Sự thay đổi đột ngột khiến Charles cảm giác như vừa bước qua một ngưỡng vô hình: từ hỗn loạn bên ngoài đến một sự tĩnh lặng dày đặc, gần như không thật. 

Sảnh trải dài trước họ như một sân khấu bị đóng băng. Những cột cẩm thạch trắng đỡ trần cao, trang trí bằng những đường viền vàng lấp lánh dưới ánh đèn chùm ấm áp. Rèm nhung đỏ rủ xuống sàn, nặng nề, như chưa từng động đậy bao năm. Sàn nhà, lát gạch trắng đen hoàn hảo, sáng bóng như vừa lau, không một dấu chân. 

Điều đáng lo nhất là sự vắng vẻ. Không một ai trong không gian này, trừ một bóng người cứng nhắc sau quầy lễ tân. 

Charles nuốt khan, tóc vẫn rỏ nước xuống cổ áo. Hơi ấm bên trong không xua đi cái ẩm ướt khó chịu dính vào da. Áo khoác cậu nặng như chì, ướt sũng, và cậu cảm nhận cái lạnh bám vào vải quần. Carlos bên cạnh giũ tóc bằng tay, như thể khung cảnh này chẳng làm anh bối rối. 

Người lễ tân ngẩng lên. Anh ta có một nụ cười cố định, quá rộng để tự nhiên, như đã tập luyện hàng trăm lần. Đôi mắt, tối và sáng bóng, dường như không chớp. 

—Chào mừng đến với Hôtel du Dieu de l’Amour —giọng nói vang lên quá rõ trong không gian trống, không hẳn nam cũng không hẳn nữ, một âm sắc trung tính, nhẹ nhàng, không sắc thái. 

Charles chớp mắt. Có gì đó bất an trong cách nói chuyện, như thể lời nói là những dòng kịch bản được lặp lại. 

Carlos trả lời trước, với sự tự nhiên thường thấy trước những thứ kỳ lạ. 

—Chào buổi chiều. Còn phòng trống không? 

Người lễ tân nghiêng đầu, vẫn cười. 

—Dĩ nhiên, thưa anh. Chúng tôi có đúng một phòng trống. 

Charles ngước lên, hoang mang. Khách sạn trông hoàn toàn vắng vẻ: không vali trong sảnh, không tiếng bước chân trong hành lang, không tiếng thì thầm xa xôi của khách khác. Câu nói nghe như được tập dượt, như một dòng bắt buộc. 

—Chỉ một phòng… —Charles lẩm bẩm, hơn là nói với Carlos. 

Người lễ tân gật đầu, không gõ gì trên máy tính hay kiểm tra sổ sách, trượt một chìa khóa kim loại qua quầy, kèm theo một móc khóa da khắc số 307. 

—Tầng ba. Chúc quý ông một kỳ nghỉ dễ chịu. 

Nụ cười vẫn nguyên vẹn, bất động. 

Charles đưa tay lấy chìa, cố lờ đi cảm giác rùng mình khi chạm vào kim loại lạnh. Không có ký tên, không yêu cầu giấy tờ, thậm chí không một động tác thường lệ. Chỉ có sự trao chìa lặng lẽ. 

Carlos lẩm bẩm “cảm ơn” và quay về phía thang máy với sự tự nhiên mà Charles ghen tị. Cậu, ngược lại, không kìm được liếc lại người lễ tân, vẫn nhìn chằm chằm họ, như đang chờ thêm điều gì. 

Thang máy đến với âm thanh cổ xưa, tiếng kéo của dây xích và ròng rọc. Họ bước vào trong im lặng. Bên trong bọc nhung đỏ, với một gương bầu dục phản chiếu hình ảnh méo mó. Charles hầu như không nhận ra mình: tóc rối, áo khoác dính chặt vào người, môi mím chặt. Carlos thì dường như ít bị ảnh hưởng, dù áo ướt dính vào ngực, lộ cơ bắp dưới lớp vải. 

Thang dừng giật cục ở tầng ba. Hành lang dài, trải thảm xanh đậm, với những cánh cửa giống hệt nhau hai bên. Hoàn toàn vắng lặng: không tivi bật, không tiếng nói xa xôi, không âm thanh thường thấy của một khách sạn có người. 

Chìa khóa tra vào ổ khóa phòng 307 dễ dàng. 

Tiếng “cạch” kim loại vang lên, theo sau là tiếng rên nhẹ của bản lề khi đẩy cửa. Căn phòng đón họ bằng ánh sáng ấm áp, gần như dễ chịu, nhưng với Charles, nó lại giả tạo, như phông nền của một vở kịch. 

Thứ đầu tiên cậu thấy là chiếc giường: to lớn, giường đôi, phủ chăn trắng tinh tươm, căng phẳng như vừa ủi. Chăn được xếp hoàn hảo, không một nếp nhăn. Hai gối giống hệt nhau nằm song song, như đang chờ đợi. 

Charles dừng phắt, thở dài ngao ngán. 

—Không thể nào… 

Carlos, phía sau, bật cười khẽ. 

—Thế là đủ bộ cliché rồi nhé. 

Charles đặt chìa lên bàn cạnh giường, đưa tay vuốt mặt, bực bội. 

—Cái này đúng là được viết sẵn. 

Carlos nhún vai, đặt ba lô với vài món đồ lên ghế bọc xanh trước cửa sổ phòng. 

—Một cái giường to chẳng giết chết ai đâu, Charles. Nếu phải ngủ đây, mỗi người một bên là xong. 

Charles không đáp ngay. Cậu bước chậm tới cửa sổ, nhìn ra mặt tiền sáng rực. Bên ngoài, mưa vẫn rơi như một bức màn đặc, che khuất tầm nhìn quá vài mét. Những giọt nước đập vào kính với nhịp điệu mê hoặc. 

Cậu quay lại nhìn giường. Trắng, hoàn hảo, trong một khách sạn vắng. Như thể ai đó cố tình dựng lên cảnh này. 

Cậu thở hắt, mỉa mai: 

—Ừ. Lại một trùng hợp nữa. 

Phòng tắm rộng và sang trọng, lát gạch trắng, vòi nước kiểu cổ, và một bồn tắm kiêm vòi sen. Carlos vào trước, để bộ đồ thay duy nhất lên ghế gỗ nhỏ. 

Charles nghe tiếng nước chảy sau cánh cửa đóng. Âm thanh lan khắp phòng, hòa với tiếng mưa gõ liên hồi bên ngoài. 

Cậu cởi áo khoác ướt, đặt lên lưng ghế. Mùi vải ẩm ám không khí, hòa với mùi hương hoa nhè nhẹ, quá ngọt, như từ một bó hoa không bao giờ tàn. 

Cậu lấy điện thoại từ túi. Màn hình loang nước, nhưng thứ khiến cậu bực thật sự là biểu tượng tín hiệu: không có gì. Không dữ liệu, không WiFi. Chỉ là một khoảng trống tuyệt đối. 

—Mẹ kiếp… —cậu gầm gừ, mím môi. 

Cậu thử khởi động lại máy, nhưng chẳng thay đổi gì. Ứng dụng bí ẩn vẫn nằm đó, và giờ, khi mở ra, nó hiện thêm dòng “Cliché đầu tiên đã hoàn thành” bên cạnh nội dung đã viết sẵn. 

Cậu quyết định lờ đi, đóng ứng dụng cái rụp, đặt điện thoại lên bàn. Cảm giác bị kẹt đè nặng lên cậu. 

Cậu đi quanh phòng để phân tâm. Đôi giày ướt lún vào thảm mềm, thoảng mùi ẩm ẩn. Cậu nhìn những bức tranh trên tường: cảnh biển, bầu trời xám bão. Không một bóng người. Tất cả gợi lên ý niệm về một nơi bị treo, không sự sống. 

Cậu lại gần giường. Lướt tay qua chăn: lạnh, mềm, quá hoàn hảo. Không nếp nhăn, không dấu vết sử dụng, như chưa từng có ai ngủ đây. 

Tiếng nước từ vòi sen mạnh lên. Charles tưởng tượng Carlos cởi đồ ướt, để nước nóng chảy trên da. Cậu cảm thấy má nóng bừng, khó chịu với chính suy nghĩ của mình. 

Ban đầu, Charles nghĩ cảm giác kỳ lạ này là một dạng hấp dẫn. Cũng dễ nhầm: Carlos có sự hiện diện ấm áp, tự tin, lấp đầy không gian một cách tự nhiên. Chẳng lạ khi người ta bị anh thu hút; cách anh cười, cách đùa ngay cả trong lúc căng thẳng, có thể khiến bất kỳ ai xiêu lòng. Trong vài tuần, Charles tin rằng cảm giác của mình chính là vậy: một sự quan tâm vượt qua tình bạn. 

Cậu nhận ra qua những chi tiết nhỏ: nhịp tim tăng khi Carlos nhìn cậu giữa một buổi họp báo; cái cảm giác rạo rực mỗi khi họ chia sẻ một cử chỉ quá thân mật, như thể tách biệt khỏi cả thế giới. Cậu từng tự hỏi, trong thầm lặng, liệu đó có phải là yêu. Ý nghĩ đó khiến cậu sợ, nhưng đồng thời khiến cậu cười ngớ ngẩn trước gương, điều mà cậu ghét thừa nhận. 

Nhưng theo thời gian, mọi thứ dần khác. Cậu nhận ra sự gần gũi ấy không đến từ một ham muốn ẩn giấu, mà từ sự ăn ý tuyệt vời. Carlos hiểu những khoảng lặng của cậu, biết khi nào để cậu yên và khi nào trêu để khiến cậu cười. Sự đồng điệu ấy — hiếm có, chính xác — khiến cậu nhầm lẫn. Không phải yêu, Charles tự nhủ, mà là sự thoải mái khi có một người hiểu cậu không cần cố gắng, như thể họ đã chia sẻ một thứ ngôn ngữ bí mật từ bao năm. 

Nhưng mọi thứ không đơn giản thế. Có những đêm, trong những khách sạn vô hồn, Charles thấy mình nghĩ quá nhiều về vị trí của Carlos trong đời cậu. Có những khoảnh khắc im lặng giữa họ nặng trĩu, nói nhiều hơn bất kỳ lời nào. Đôi khi, Charles còn tưởng mình thấy điều tương tự trong mắt Carlos: một tia sáng thoáng qua, một khoảng dừng nhỏ giữa cuộc trò chuyện, như thể anh cũng nghi ngờ về ranh giới họ đang đứng. 

Đó là vấn đề thực sự: sự mơ hồ. Không hẳn là hấp dẫn, cũng không hẳn là tình bạn. Một thứ gì đó lửng lơ ở lằn ranh, khiến cậu bất an. Charles cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là tình đồng đội đơn thuần, một sự hòa hợp tự nhiên. Nhưng khi hoàn cảnh đẩy họ quá gần, niềm tin đó bắt đầu lung lay. 

Có lẽ không phải yêu, lý trí cậu khăng khăng. Nhưng cũng chẳng phải tình bạn bình thường. Là một thứ gì đó, không thể định nghĩa, khiến cậu luôn cảnh giác và cảm thấy như đang bước đi trên một lằn ranh vô hình. 

Cậu ngồi xuống mép giường, chống cùi chỏ lên đầu gối. Cậu nhìn xuống sàn, nơi hoa văn trắng đen ẩn dưới thảm. Mọi thứ quá siêu thực. 

Sao cậu lại ở đây? Một cơn bão không thể, một khách sạn vắng, một chiếc giường đôi chung. Và trên hết, Carlos. 

Với Carlos, mọi thứ đều khác. Có sự tin tưởng, đúng vậy, từ bao năm làm đồng đội, nhưng còn hơn thế: một sự khó chịu điện từ, một hơi ấm bên trong mà cậu không biết gọi tên. Cậu cảm thấy bị nhìn, ngay cả khi Carlos không ở trong phòng. 

Tiếng nước bao trùm, liên tục. Charles nhắm mắt, cố tập trung vào hiện tại. Nhưng thứ duy nhất hiện lên trong đầu là ứng dụng, dòng chữ trắng trên nền đen: 

“Cliché tiếp theo.” 

Thời gian như chậm lại. Cậu không biết mình ngồi đó bao lâu, nghe tiếng bão ngoài kia và tiếng nước trong này. Mỗi chi tiết của nơi này in sâu vào cậu một cách khó chịu: ánh kim loại sáng bóng của tay nắm cửa, tiếng tích tắc xa xôi của một chiếc đồng hồ vô hình, mùi hoa dai dẳng của những bông hoa không thấy. 

Cậu mở mắt, cảm thấy một cơn ớn lạnh, dù phòng ấm áp. 

Mọi thứ như được chuẩn bị sẵn cho họ, như thể ai đó đã viết kịch bản và giờ chờ họ diễn phần của mình. 

Và tệ nhất là, dù biết thế, cậu không thể làm gì để tránh. 

Charles úp trán vào tay, thở dài. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, như một bức màn âm thanh không ngừng. 

Cậu chờ đợi, nhìn chiếc giường đôi, trong khi cảm giác bất an ngày càng mạnh. 

Như thể đêm nay không thuộc về cậu, mà thuộc về ai khác. 

---

Ghi chú (tác giả): 
Xin chào mọi người! Tui đã quay lại! Thật sự rất muốn chia sẻ cái gì đó mới mẻ, và sau một thời gian, cuối cùng tui cũng có thể nói rằng câu chuyện này đã sẵn sàng để chúng ta cùng thưởng thức. Hy vọng từ tận đáy lòng rằng mọi người sẽ thích nó như tui đã thích khi viết 💙

Chương 2: Cliché #2:
Charles bước ra khỏi phòng tắm, vẫn còn vương hơi ấm ẩm ướt lơ lửng trong không khí. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu với một tiếng “cạch” khẽ, và một luồng khí lạnh hơn từ cửa sổ lùa qua đôi tay trần, khiến cậu cảm nhận rõ sự tương phản giữa hơi nước bám trên da và không khí nặng nề trong phòng. Cậu đã để khăn tắm trên mắc trong phòng tắm, lau người qua loa, như thể vội vã là cách duy nhất để không bị mắc kẹt quá lâu dưới ánh đèn vàng vọt. 

Nước từ vòi sen như vẫn chảy trên gáy cậu, dù tóc đã được chải ra sau, đen và ướt. Chiếc áo thun sạch cậu mặc — một trong vài món đồ mang theo trong chiếc túi ngẫu hứng trên ghế sau xe — dính nhẹ vào xương bả vai, vẫn còn hơi ẩm. Quần đơn giản, thoảng mùi bột giặt thông thường, thứ mùi chỉ nhận ra trong những khoảnh khắc như thế này, khi mọi thứ xung quanh thiếu đi sự quen thuộc. 

Một bộ đồ thay. Chỉ thế thôi. Giống như Carlos. Một món đồ khô, một cử chỉ tối thiểu của sự bình thường giữa tình huống ngày càng không thật. 

Charles cúi nhìn chiếc ba lô để ở góc phòng. Nó nhẹ một cách nực cười: một bộ đồ, túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, một áo khoác nhàu nhĩ đã mất mùi gốc dưới lớp ẩm liên tục. Cậu đã lái xe, nghĩ rằng thế là đủ vì không định ngủ lại ở khách sạn nào ngoài cái đã đặt cho cuối tuần đua. Nhưng ngay cả khi nghĩ thế, một cảm giác khó chịu cào xé cổ họng. Không có gì ngoài mấy thứ đó khiến cậu cảm thấy phơi bày, như thể mỗi thiếu sót vật chất lại bộc lộ một khoảng trống sâu hơn. 

Cậu đưa tay vuốt trán, vẫn còn ẩm, và chậm rãi bước ra giữa phòng. 

Carlos đang ngồi trên một chiếc ghế gần cửa sổ. Cảnh tượng khiến cậu bất ngờ, không hẳn vì anh chọn chỗ đó, mà vì chiếc bàn giữa hai ghế không còn trống. Trên mặt bàn bóng loáng, quá sạch, giờ là một bàn cờ vua được sắp xếp hoàn hảo: các quân cờ thẳng hàng, mỗi cái ở vị trí ban đầu, như chờ một ván cờ chưa từng bắt đầu. 

Charles chớp mắt. Cậu không nhớ đã thấy nó trước đó. Khi họ vào phòng lần đầu, bàn trống trơn, chỉ là một món nội thất nữa trong căn phòng chẳng gì ăn khớp. 

Carlos, với vẻ bình thản đôi khi anh khoác lên như thể cả thế giới chẳng ảnh hưởng được, khẽ ngẩng lên và lẩm bẩm: 

—Anh tìm thấy nó đâu đó. 

Anh nói như thể đó là điều bình thường nhất, như thể một bàn cờ được sắp sẵn, với các quân cờ nặng và sáng bóng, có thể tự nhiên xuất hiện trong một khách sạn đã quá sạch, quá vắng. Charles muốn hỏi “ở đâu?”, nhưng ý định tắt ngấm trước khi thành lời. Cậu không muốn nghĩ. Không muốn định hình sự kỳ lạ đó bằng lời. 

Cậu ngồi phịch xuống ghế đối diện. Lớp vải bọc ghế cứng, thô ráp dưới tay, nhưng lại có sự mềm mại giả tạo, từ từ lún xuống dưới sức nặng. Cậu nhận ra sự tương phản với bộ đồ sạch, cảm giác cọ xát nhỏ nhưng liên tục khiến cậu ý thức về cơ thể mình. 

Mưa đập liên hồi vào cửa sổ, âm thanh trầm nhưng không ngớt, như những giọt nước chẳng bao giờ cạn. Không phải những cơn gió giật điên cuồng, không phải trận lụt dữ dội, mà là một nhịp đều đặn, như tiếng trống xa xôi đánh dấu thời gian. Thỉnh thoảng, gió đẩy nước vào kính mạnh hơn, và trong những khoảnh khắc đó, cả khách sạn như thở cùng họ, như thể co lại rồi nở ra cùng lúc. 

Ánh sáng buổi chiều giờ nghiêng một góc khác. Không còn là ánh sáng nhạt của giữa trưa, mà là một luồng sáng xiên, gần như vàng, xuyên qua rèm mỏng. Nó vẽ những hình thù kéo dài trên bàn cờ, chiếu sáng nửa vời các quân trắng, để quân đen chìm trong bóng tối dày hơn. Sự tương phản rõ rệt khiến Charles quay đi, khó chịu không lý do. 

Cậu ngả người ra sau ghế, nhắm mắt một thoáng. Mùi gỗ ướt từ bên ngoài hòa với mùi ẩm của phòng, thứ mùi đặc quánh còn lại sau khi tắm nước nóng. Có gì đó dễ chịu trong đó, mời gọi cậu thư giãn, nhưng cùng lúc, chính cảm giác ấy khiến cậu nghĩ đến sự giam cầm, sự đình trệ. 

Carlos im lặng. Anh chỉ xoay một quân cờ giữa các ngón tay, một quân mã trắng, lơ đãng xoay tròn. Tiếng cọ nhẹ của đá cẩm thạch trên da là âm thanh duy nhất ngoài tiếng mưa. Charles liếc nhìn: tư thế thoải mái, một tay tựa vào tay vịn, sự tập trung hờ hững của người đang nghĩ về điều gì đó xa xôi hơn thứ trước mặt. 

Charles cố để bản thân hòa vào sự tĩnh lặng bề ngoài. Nếu mọi thứ kỳ lạ, ít nhất cậu có thể giả vờ không có gì kỳ lạ. Bàn cờ bị đẩy vào một góc ý thức, như một biểu tượng khó chịu mà cậu từ chối đối diện. Cậu tự thuyết phục rằng, trong một lúc, họ có thể chỉ tồn tại trong căn phòng này, không kỳ vọng gì hơn. 

Thời gian trôi một cách kỳ lạ. Buổi chiều dần nhuộm màu xanh đậm, và tiếng mưa vẫn y nguyên, như chống lại sự trôi qua của thời gian. Charles mất cảm giác về việc họ đã ngồi đó bao lâu, chỉ trao đổi vài câu rời rạc, thường là chuyện vặt vãnh, trôi nổi rồi tan biến không dấu vết. 

Ánh sáng lại đổi. Màu vàng biến mất, thay vào đó là ánh sáng xám chì, dấu hiệu của đêm đến. Bóng tối kéo dài trên tường, và bàn cờ cuối cùng chìm vào bóng tối. Một chiếc đèn gần giường bật lên, tỏa ánh sáng ấm hơn, không đủ xua tan cảm giác u ám, nhưng đủ để mọi thứ phủ một lớp hổ phách. 

Charles xoa tay lên đùi, cảm nhận sự thô ráp của vải quần. Không khí như nặng hơn, như thể độ ẩm tăng gấp đôi. Hơi thở cậu trở nên ý thức hơn, và thỉnh thoảng cậu phải nuốt nước bọt để xóa cảm giác khô miệng, thật trớ trêu khi chính môi trường ẩm gây ra. 

Rồi ai đó gõ cửa. 

Tiếng gõ khô khan, chuẩn xác, phá vỡ tiếng mưa rì rầm. Một, hai, ba lần, như một mật mã. Charles ngồi thẳng ngay lập tức, tim đập nhanh không lý do. Cậu liếc nhanh Carlos, anh đặt quân cờ xuống bàn với động tác chậm rãi và đứng dậy mở cửa. 

Cửa mở, một nhân viên xuất hiện. Hay ít nhất là người mặc đồng phục như thế. Bộ đồ phẳng phiu, như vừa lấy ra từ tủ kính. Nụ cười trên mặt rộng, cố định, khó chịu. Đôi mắt không có ánh sáng, chỉ là sự lịch sự máy móc, như được tập dượt. 

—Bữa tối sẽ sớm được dọn —người đó thông báo, giọng trung tính, gần như hát. 

Carlos gật đầu, lẩm bẩm “cảm ơn” ngắn gọn và đóng cửa với động tác chắc chắn. Nhưng dư âm của nụ cười đó vẫn đọng trong tâm trí Charles như một bóng phản chiếu không tan. 

Cậu đứng dậy khỏi ghế, cố che giấu sự bất an bằng một hành động thường lệ. Cậu lấy áo khoác trên giường, và ngay khi định mặc, cảm thấy rung động trong túi quần. 

Điện thoại. 

Cậu lấy ra nhanh, gần như tự động, mong một thông báo bình thường, một tin nhắn nào đó kéo cậu về với sự quen thuộc. Nhưng màn hình sáng lên cho thấy thứ khác. 

Nền đen. Chữ trắng, sáng chói, rõ quá mức. 

“Cliché tiếp theo.” 

Câu chữ nhấp nháy như có sức sống, kèm theo ánh sáng chớp tắt. 

Charles cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu nuốt khan. Hơi thở nặng nề trong lồng ngực. Trong sự tĩnh lặng dày đặc của căn phòng, chỉ tiếng mưa gõ liên hồi, không ngừng. 

Màn hình điện thoại vẫn chiếu sáng tay cậu với ánh sáng bất thường. Và bên dưới, viết như một mệnh lệnh trá hình dự đoán: 

“Nhân vật chính ngã vào vòng tay bạn đồng hành.” 

Charles cầm điện thoại lâu hơn cần thiết. Cậu cảm nhận được rung động nhẹ ở đầu ngón tay, như thể rung động trước đó vẫn không chịu tan. Không chỉ là tin nhắn, mà là sức nặng phía sau: xác nhận rằng thứ họ cố lờ đi vẫn đang điều khiển nhịp điệu của họ. 

Một cảm giác nóng khó chịu lan lên gáy, dù phòng lạnh. Câu chữ như một trò đùa tàn nhẫn. Một câu bông đùa, hay tệ hơn. “Ngã vào vòng tay” nghĩa là gì? Là nghĩa đen? Hay một cảnh báo trá hình thành trò đùa? 

Cậu cắn bên trong má. Muốn nói ra, nói một cách nhẹ nhàng, nhưng khi ngước lên và thấy ánh mắt Carlos đang chờ, cậu rút lại. 

—Có chuyện gì? —Carlos hỏi, với sự bình tĩnh luôn sẵn có, như thể chẳng gì làm anh xáo động quá nhiều. 

Charles tắt màn hình đột ngột. Cậu nhét điện thoại vào túi và nặn ra một nụ cười ngắn, chỉ thoáng qua. 

—Đi thôi. 

Cậu không nói thêm. Không thể. Nói ra sẽ khiến mọi thứ thật hơn, không thể tránh khỏi. Và cậu muốn giữ ảo tưởng rằng mình vẫn có thể né được. 

Hành lang im ắng. Quá im ắng. Đèn đặt cách đều, không nhấp nháy, nhưng ánh sáng nâu vàng khiến khó xác định giờ chính xác. Tiếng bước chân họ vang vọng trên tường, kèm theo tiếng thảm lạo xạo dưới giày. 

Charles đi cạnh Carlos, không nói. Thỉnh thoảng, tiếng mưa xa vọng đến, nhắc nhở rằng bên ngoài vẫn còn một thế giới, dù dường như chỉ còn lại một âm thanh: cơn bão không ngừng. 

Thang máy đưa họ xuống sảnh với tiếng ù ù chậm rãi, kim loại. Chuông reo quá to khi mở, như được thiết kế để phá tan mọi sự im lặng. 

Charles nghĩ sẽ thấy lại sảnh trống như trước, cái không gian rộng lớn như được trang trí cho khán giả không tồn tại. Nhưng khi rẽ vào nhà hàng, sự tương phản khiến cậu đứng sững. 

Căn phòng mở ra trước mắt như một sân khấu kịch bừng sáng. 

Đèn chùm treo trên trần cao, tỏa ánh sáng ấm áp lấp lánh trên các bề mặt sáng bóng. Đèn đứng đặt chiến lược, phủ ánh vàng lên tường gương và viền trang trí. Ở giữa, một sàn nhảy được định rõ phản chiếu ánh sáng như mặt hồ bóng loáng. 

Xung quanh, những bàn tròn phủ khăn trắng tinh tươm xếp thành vòng hài hòa. Đĩa sứ, dao nĩa bạc, ly cao lấp lánh ánh pha lê mới. Không khí thoảng mùi rượu vang, gia vị ngọt, nước hoa đắt tiền. 

Và đông kín người. 

Đàn ông trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo, phụ nữ trong những chiếc váy như từ một buổi dạ tiệc. Mũ, trang sức, nụ cười rộng. Tất cả trò chuyện trong tiếng rì rầm tao nhã, một âm thanh liên tục như được dàn dựng, như thể mỗi tiếng cười vang đúng khoảnh khắc, không đột ngột. 

Charles chớp mắt nhiều lần. Chỉ vài giờ trước, khách sạn này như một vỏ rỗng, một không gian bị ngưng đọng. Giờ, trước mặt cậu, là một buổi tiệc xa hoa. Quá hoàn hảo để ngẫu nhiên. 

Cậu cảm thấy nhột nhột trong bụng. Không biết là ngạc nhiên hay nghi ngờ. 

Một người đàn ông xuất hiện ngay lối vào, như đã chờ họ. Vest đen, găng trắng, một cuốn sổ trên tay. Nụ cười của anh ta giống hệt người gõ cửa phòng: rộng, cố định, không hồn. 

—Số phòng, xin mời —anh ta yêu cầu, giọng đều đều. 

Carlos nói trước. Charles thậm chí không nghe số; điều khiến cậu đứng im là người đó không cần nhìn sổ để dẫn họ. Anh ta ra hiệu trơn tru, như diễn một vũ đạo, dẫn họ qua các bàn đến một góc gần sàn nhảy. 

Charles liếc Carlos khi họ đi. Cả hai hiểu cùng một điều: mọi thứ quá công phu để tự nhiên. 

Bàn nhỏ, dành cho hai người. Khăn trải bàn như vừa ủi vài giây trước, không một nếp nhăn, giống chăn trong phòng. Ở giữa là một cây nến, ngọn lửa hầu như không động đậy dù căn phòng rì rầm. Hai ly rỗng chờ được rót, và ánh sáng từ dao nĩa phản chiếu ánh đèn một cách bất an. 

Charles ngồi xuống chậm rãi. Tay cậu đặt trên đầu gối, và ngay lập tức cậu ý thức về sự đơn giản của quần áo: áo thun tối màu, quần thoải mái, không hơn. Xung quanh, mọi người như chuẩn bị cho một buổi opera. 

Má cậu nóng lên. Cậu cúi nhìn bàn, khó chịu với sự so sánh không thể tránh. 

—Em thấy mình lố bịch —cậu thú nhận, giọng nhỏ, hơn là nói với Carlos. 

—Sao thế? —Carlos nhìn cậu, nhướng mày, trong lúc người ta khui một chai rượu vang trên bàn. 

Charles bật cười ngắn, gần như không tin nổi. 

—Nhìn họ đi. Vest, váy, trang sức… còn em thì như vừa từ paddock bước ra. 

Carlos cầm ly rượu vừa được rót, xoay nhẹ. 

—Thì đó là bình thường với em, đúng không? 

Charles ngước lên, ngạc nhiên trước giọng điệu thoải mái. Carlos khẽ cười, nụ cười nhỏ không dành cho ai khác, chỉ cho cậu. 

—Nhìn anh mà xem, lúc nào cũng mặc đồ đội đua —Charles đáp, thích thú với nhận xét của mình—. Anh chẳng bao giờ bận tâm mặc gì. Kể cả ở tiệc chính thức. 

Carlos bật cười ngắn, chân thành, thu hút vài ánh nhìn từ bàn bên. 

—Em nói đúng. Và nhìn xem: anh vẫn sống nhăn. 

Charles cũng cười, và trong khoảnh khắc, cái nóng của sự xấu hổ hóa thành thứ nhẹ nhàng hơn, gần như dễ chịu. Rượu vang giúp ích: mùi đậm, hương trái cây, ngập mũi trước cả khi chạm môi. Ngụm đầu tiên như một cú đánh nhẹ, ấm áp, trôi xuống họng như một sự giải tỏa bất ngờ. 

Các món ăn được dọn lên với sự chính xác tuyệt đối: món khai vị tinh tế, bánh mì giòn, thịt với nước sốt thơm. Charles không biết mình thực sự đói hay khung cảnh đang đẩy cậu thả lỏng. Tiếng nói rì rầm, nhạc dây ở một góc, ánh sáng nến… tất cả như được thiết kế để lôi kéo. 

Và cậu để mình bị cuốn theo. 

Cậu nói chuyện với Carlos không chút dè dặt, đùa về kỷ niệm đội đua, bắt chước giọng điệu, phóng đại giai thoại. Carlos đáp bằng những bình luận ngắn, tiếng cười kìm nén, ánh mắt đồng lõa lặp lại ngày càng thường xuyên. Rượu vang tuôn chảy, và cùng với nó, căng thẳng dần tan biến. 

Trong một thoáng, Charles quên được sự bất an của khách sạn, thông báo từ điện thoại, những cliché như đuổi theo họ. Ở bàn này, chỉ có họ hai người. 

Khi đứng dậy, phòng vẫn đông. Nhưng Charles có cảm giác không ai thực sự nhìn họ, như thể tất cả thực khách chỉ là bóng người. Cậu đi cạnh Carlos ra hành lang với sự nhẹ nhõm của người uống vừa đủ để cơ thể mềm hơn, ít cảnh giác hơn. 

Họ đợi thang máy. Ánh sáng chỉ báo chạy lên xuống, nhưng chẳng tới tầng họ. Charles tựa đầu vào tường, kìm một tiếng cười vô cớ. 

Việc chờ kéo dài mãi, và giữa những tiếng cười, họ nhìn qua một cửa sổ hành lang. Cơn bão đập dữ dội, giọt nước như kim châm vào kính, và bầu trời không có dấu hiệu dịu đi. Họ hiểu, gần như không cần nói, rằng ra ngoài trong tình trạng này là vô nghĩa. Mưa không ngừng, không giảm, nên cách khôn ngoan nhất là chấp nhận đêm nay và ở lại. 

—Chắc nó lờ mình rồi —Charles nói, ám chỉ thang máy, và câu nói khiến cậu bật cười bất ngờ. 

Carlos nhìn cậu với sự kiên nhẫn, thứ bình tĩnh dường như tăng lên khi Charles càng rối. 

—Đi cầu thang đi. 

Charles gật đầu. 

Tiếng bước chân vang vọng trên tường trống khi họ đi về phía cầu thang. Không gian lạnh hơn, trơ trọi hơn. 

Họ leo lên giữa những tiếng cười khẽ, những bước chân loạng choạng che giấu. Charles nhận ra rượu vang khiến má cậu nóng bừng, tim nhẹ nhõm. Tiếng mưa vang to hơn ở đây, vì cầu thang nằm ngay cạnh cửa sổ. 

Và rồi nó xảy ra. 

Khi rẽ ở một đoạn, Charles đặt chân sai. Thảm trượt dưới đế giày. Cậu cảm thấy thế giới nghiêng ngả, tay vịn xa quá nhanh. Một khoảng trống ngắn trong bụng, chắc chắn rằng mình sẽ ngã. 

Nhưng cậu không ngã. 

Một đôi tay chắc chắn ôm lấy eo cậu, kéo mạnh. Cú va chạm cậu chờ đợi không đến: thay vào đó, cậu thấy mình áp vào ngực Carlos, hơi ấm vững chãi của anh giữ lấy sự mất thăng bằng của cậu. 

Im lặng ngay tức khắc. Tiếng vấp ngã tan biến trên tường, và trong một khoảnh khắc, ngay cả mưa cũng không tồn tại. 

Charles cảm nhận nhịp tim Carlos, mạnh mẽ, đều đặn, áp vào ngực mình. Hơi thở gần kề phả lên tóc cậu. Mùi rượu vang hòa với thứ gì đó riêng của anh: gỗ, đất ẩm, một hơi ấm quen thuộc. 

Cậu ngước lên, chỉ vài phân. Mắt Carlos nhìn chằm chằm, nghiêm túc, không chút giễu cợt. Cường độ ấy như một tia sét xuyên qua cậu: một luồng điện chạy dọc sống lưng, khóa chặt cổ họng. 

Như thể cả khách sạn biến mất. Không còn hành lang, đèn chùm, hay bàn ăn. Chỉ có họ, lơ lửng trong một sự cân bằng không còn phụ thuộc vào chân Charles, mà vào đôi tay đang giữ cậu. 

Hơi thở cậu trở nên ý thức, quá to với chính cậu. Nóng trên má không còn từ rượu. Cậu cảm thấy thôi thúc phải rời ra, lấy lại khoảng cách. 

Với một động tác đột ngột, gần như vụng về, cậu đứng thẳng và thoát khỏi sự tiếp xúc. Cậu vuốt áo như thể điều đó có thể xóa khoảnh khắc vừa qua. 

—Em ổn —cậu lẩm bẩm, không nhìn anh. 

Và không đợi trả lời, cậu leo nốt những bậc thang cuối về phòng. 

Tiếng bước chân vang nhanh hơn cần thiết, như thể cậu có thể trốn khỏi cảm giác vừa nãy. 

Nhưng ký ức về sự tiếp xúc vẫn cháy bỏng trên da. 

Hành lang vẫn vang vọng trong tai Charles khi cậu cảm thấy rung động nhẹ từ điện thoại trong túi. Một tín hiệu quen thuộc, thứ nhịp đập mà cơ thể cậu đã bắt đầu dự đoán trước cả khi âm thanh vang lên. Cậu dừng lại một giây, hơi thở vẫn rối vì cú vấp và ký ức về vòng tay Carlos giữ mình. 

Cậu lấy điện thoại ra, gần như máy móc. Màn hình sáng lên trong bóng tối với ánh trắng chói. 

“Cliché thứ hai đã hoàn thành.” 

Ba từ nhấp nháy như ăn mừng sự vụng về của cậu, như thể chiếc điện thoại đang cười nhạo. Charles nuốt khan. Cái nóng trên mặt sau cú ngã càng dữ dội với xác nhận tàn nhẫn này. Đúng vậy, cậu đã ngã. Theo nghĩa đen. Và ngã vào vòng tay bạn đồng hành, đúng như ứng dụng không thể có thật kia đã dự đoán.Cậu cảm thấy dạ dày thắt lại. Cậu cất điện thoại ngay lập tức, như thể giấu nó đi có thể xóa sạch những gì vừa đọc. Cậu không nói gì. Không một lời khi họ tiếp tục đi về phòng. Carlos, có lẽ vì thận trọng hay vì thực sự không nghi ngờ gì, cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra. Chỉ có tiếng bước chân đồng đều của họ lấp đầy hành lang trống. 

Căn phòng đón họ bằng sự tĩnh lặng hoàn hảo như cũ. Rèm khẽ động dưới áp lực gió, mưa đập vào kính không ngớt, và chiếc đèn bật sáng tỏa ánh ấm lên chiếc giường, to lớn, quá gọn gàng. 

Charles đặt áo khoác lên ghế. Ngón tay cậu nấn ná trong động tác, như cần một khoảnh khắc tạm ngừng trước khi chấp nhận điều hiển nhiên: họ sẽ phải chia sẻ chiếc giường. Một tình huống ngớ ngẩn, gần như hài hước, nhưng lại khiến mọi thứ trong cậu căng như dây đàn bị kéo quá mức. 

Carlos thở hắt, gần như buồn cười. 

—Thế, em ngủ bên nào? 

Charles ngước lên. Carlos đứng phía bên kia giường, nhìn cậu với vẻ nhẹ nhàng, như thể câu hỏi chỉ là trò đùa vô thưởng vô phạt. 

—Bên nào…? —Charles lặp lại, cố kéo dài thời gian. 

—Ừ —Carlos đáp, nhún vai—. Người ta thường có một bên quen. Trái, phải… mấy chuyện đó. 

Charles cho phép mình cười ngắn, nhưng tiếng cười nghe căng thẳng hơn cậu muốn. 

—Bên trái, chắc thế. 

—Tuyệt. Anh thích bên này —Carlos nói tự nhiên, chỉ bên phải—. Vậy là không cãi nhau. Như thể sinh ra là để dành cho nhau. 

Anh nói với giọng đơn giản, gần như trêu đùa, nhưng câu nói đâm xuyên cậu như một mũi tên trá hình. “Sinh ra để dành cho nhau.” Charles cười để theo trò đùa, nhưng bên trong cảm thấy một sự khó chịu sắc nhọn, một áp lực ở ngực mà cậu không muốn đào sâu. 

Carlos cởi giày với động tác vô tư. Rồi, không dừng lại, anh đưa tay tháo thắt lưng và bắt đầu cởi đồ với sự tự nhiên của người chẳng có gì che giấu. Charles lập tức quay đi, như thể chiếc đèn trên bàn đầu giường đột nhiên sáng chói. 

Tiếng khóa kéo, tiếng vải cọ vào da, buộc cậu siết chặt hàm. Cậu đã thấy Carlos như thế vô số lần: trong phòng thay đồ, khách sạn, bất cứ nơi đâu mùa giải buộc họ chia sẻ không gian. Nhưng lần này khác. Sự khép kín của căn phòng, chiếc giường chờ sẵn, sự im lặng nặng nề… tất cả biến điều bình thường thành một thứ gì đó dày đặc, nguy hiểm hơn. 

Cậu vụng về quay người, giả vờ chú ý vào chiếc áo khoác trên ghế. Cậu tập trung gấp vải, vuốt phẳng những nếp nhăn không có, bất cứ thứ gì để không nhìn quá nhiều. Cậu cảm nhận được cái nóng lan lên má, cảm thấy da cổ mình bừng lên. 

Cậu cởi quần nhanh, gần như lo lắng. Cậu để chúng rơi xuống lưng ghế và tắt đèn ngay, như thể bóng tối là nơi trú ẩn an toàn. Bóng tối bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi ánh sáng trắng nhờ từ mưa lọt qua cửa sổ. 

Charles chui vào chăn mà không nhìn lại. Vải lạnh dưới chân cậu, vừa nhẹ nhõm vừa giật mình. 

Im lặng rơi xuống như một sức nặng vô hình. Charles nghe được hơi thở Carlos, đều, bình tĩnh, cách vài mét. Chiếc giường, dù rộng, không đủ chứa đựng căng thẳng đang lấn vào không khí. Mỗi lần chăn động, mỗi tiếng cọ vào nệm, trở thành âm thanh khuếch đại trong sự tĩnh lặng. 

Charles đan tay trên ngực, cố lờ đi nhịp tim hơi nhanh của mình. Chẳng có lý do để cảm thấy thế này. Không phải lần đầu họ chung phòng. Nhưng mọi chi tiết đều khác: sự gần gũi, hơi ấm, và việc chỉ có một giường. 

—Ngày mai…? —Giọng Carlos phá vỡ sự tĩnh lặng, trầm, gần như thì thầm với một sắc thái mà Charles không nhận ra. 

Charles nghiêng đầu về phía anh, dù chỉ thấy được bóng anh trong bóng tối. 

—Ngày mai gì? 

—Chúng ta sẽ làm gì? 

Charles thở dài, để luồng khí giảm bớt áp lực trong ngực. 

—Tùy cơn bão. Chắc không dừng sớm đâu. 

—Đúng thế —Carlos đáp, xoay người về phía cậu; nệm lún nhẹ dưới sức nặng của anh—. Ra ngoài giữa lúc này thì chẳng có nghĩa. 

Charles gật đầu, dù không chắc anh thấy được. Cậu cảm nhận Carlos muốn nói thêm, nhưng dù chờ, anh không nói gì. 

—Vậy cứ đợi thôi. 

Sự đơn giản của quyết định mang lại một sự bình tĩnh bất ngờ. Đúng vậy: họ chẳng thể làm gì ngoài chờ. Và lần đầu tiên sau lâu lắm, sự bất lực ấy cảm như một khoảng lặng. 

Họ im lặng vài giây. Mưa gõ đều, như muốn ru họ. Tiếng gió lùa qua khe cửa sổ, mang theo một tiếng rít xa xôi. 

—Ngủ ngon, Charles —Carlos nói, giọng nhẹ nhàng. 

Charles nhắm mắt, thở ra khẽ. 

—Ngủ ngon. 

Bóng tối bao lấy cậu. Sức nặng của chăn, tiếng mưa, hơi thở đều bên cạnh: tất cả như đẩy cậu vào giấc ngủ. Charles để suy nghĩ mình lỏng ra, tin rằng cuối cùng cậu có thể ngủ. 

Cậu không thấy, trên bàn đầu giường, màn hình điện thoại tự sáng lên, tỏa ánh sáng mờ lên mép giường. 

Một tin nhắn mới hiện lên, rõ ràng, không thể tránh: 

“Cliché tiếp theo…” 

---

Chương 3: Cliché #3:
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng lọt qua rèm dày, nặng, màu giữa vàng và đỏ rượu, khiến ánh sáng như một tia sáng mờ, ấm áp và bụi bặm, như thể căn phòng thuộc về một bức tranh cổ. Khách sạn — nơi quá xa hoa nhưng đồng thời trống rỗng đến bất an — có khả năng giam giữ thời gian trong những bức tường, treo lơ lửng mỗi khoảnh khắc trong một sự tĩnh lặng giả tạo, được dàn dựng. 

Carlos tỉnh dậy trước. Động tác chậm, lười biếng, gần như không nhận ra. Mí mắt anh khẽ rung, cơ bắp căng như trong một động tác duỗi người kìm nén, và cuối cùng, mắt anh mở ra với sự nặng nề của người còn lơ lửng giữa giấc mơ. Hơi thở Charles, ấm áp và đều đặn, phả vào cổ anh. 

Nhận thức về sự gần gũi ấy mất vài giây để chạm đến anh, nhưng khi đến, anh không giật mình. Anh nằm yên, mắt đắm vào trần nhà trang trí công phu, lắng nghe nhịp thở chậm rãi của người bên cạnh, cảm nhận hơi ấm của một cơ thể áp vào mình, một cánh tay như tìm được chỗ trú trong đêm trên ngực anh. Không có khó chịu, chỉ một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như mọi thứ phải diễn ra như vậy. 

Charles, ngược lại, vẫn đang vật lộn trong giấc ngủ nhẹ, kẹt giữa hiện thực và một thế giới mơ hồ. Dấu hiệu đầu tiên kéo cậu tỉnh là sự cọ xát vô tình của ngón tay lên làn da trần bên hông Carlos. Cảm giác ấm, chắc, sống động, khiến cơ thể cậu giật mình với một sự nhận biết tức thì: đó không phải gối, không phải chăn, mà là da thịt và cơ bắp. 

Cậu mở mắt đột ngột. 

Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực, mạnh đến mức cậu nghĩ nó phát ra tiếng. Khung cảnh hiện ra trước mắt với sự trần trụi của hiện thực: đầu cậu nghỉ ngơi nguy hiểm gần vai trần của Carlos, cánh tay cậu ôm anh với một cử chỉ chiếm hữu mà cậu không bao giờ làm khi tỉnh táo, và chân cậu quấn vào nhau trong một sự bất cẩn thân mật, thân mật theo cách cậu không thể — và không muốn — gọi tên. 

Hoảng loạn dâng lên cổ họng trong một làn sóng ngột ngạt. 

—Mẹ kiếp… —cậu thì thầm, rời ra đột ngột, vụng về, như bị bỏng. Cậu ngồi thẳng trên giường, chăn kéo theo rối rắm trên người—. Xin lỗi, xin lỗi, em không biết làm sao… 

Giọng cậu vỡ ra trong sự vội vã xin lỗi, như thể từ đó có thể sửa chữa thảm họa ngủ quên trong vòng tay Carlos. 

Nhưng trước khi cậu kịp nối thêm lời bào chữa, một tiếng cười khàn, sâu, còn đẫm giấc ngủ, lấp đầy không gian. 

Carlos chống một cùi chỏ, nhìn cậu với mắt nheo lại, một nụ cười nửa miệng trên môi. Tiếng cười, trầm, rung động, khiến Charles rùng mình, làn da như bị điện giật. Cậu không ngờ tới, càng không với giọng điệu ấy. Có gì đó hấp dẫn một cách không đứng đắn trong tiếng cười vừa tỉnh, trong giọng khàn như dành cho những sáng sớm thân mật. 

Charles cảm thấy da mình bừng lên, một cái nóng xấu hổ lan từ cổ lên má. 

Cậu không muốn nhìn, nhưng vẫn nhìn. 

Carlos tóc rối, vài lọn bướng bỉnh rơi trên trán, và ngực trần lấp lánh dưới ánh sáng mờ từ cửa sổ. Nhịp thở làm ngực anh nổi rõ, chắc chắn và thoải mái, và mí mắt còn nặng khiến anh trông dễ bị tổn thương, nhưng lại quyến rũ một cách nguy hiểm. Một hình ảnh khiến cậu bối rối, xuyên qua tâm trí với những hình ảnh cậu không muốn thừa nhận. 

Charles nuốt khan, cố dập tắt những suy nghĩ bùng lên nhanh không mong muốn. Cậu buộc mình quay đi, tự nhắc rằng điều này chẳng có nghĩa gì, không được phép có nghĩa gì. Carlos là bạn cậu. Carlos là… Carlos. Và cậu không thể để mình đọc từ cảnh này bất cứ điều gì ngoài một tai nạn ngớ ngẩn. 

Cậu lặp lại điều đó như thần chú trong khi chỉnh chăn với những động tác quá vụng để xem là tự nhiên. Cậu không thể để đầu óc mắc kẹt vào điều hiển nhiên: rằng sự gần gũi ấy quá thoải mái, thoải mái quá mức. 

Nỗ lực tập trung của cậu bị phá vỡ bởi ánh sáng từ màn hình điện thoại trên bàn đầu giường. Thông báo sáng lên ngắn ngủi trong bóng tối. 

Charles, gần như nhẹ nhõm khi tìm được thứ phân tâm, cầm lấy. Nhưng khi mở khóa, sự nhẹ nhõm hóa thành thứ khác. 

Một tin nhắn. 

Chỉ một dòng: 

“Cliché thứ ba đã hoàn thành.” 

Dạ dày cậu thắt lại. 

Thứ ba. Sao lại thứ ba? 

Với nhịp tim tăng tốc, cậu mở ứng dụng gần như không nghĩ. Nó hiện lên cùng danh sách đơn giản như lần đầu, mỗi dòng có một ô nhỏ. Giờ, khác với trước, ba ô đã được đánh dấu tích xanh, như những nhiệm vụ đã hoàn thành. 

Cái đầu tiên là lý do họ ở đây, cái thứ hai là… đúng vậy, cú vấp ở cầu thang, cú ngã khiến họ quấn vào nhau. Và giờ… cái này? Thức dậy trong vòng tay nhau? 

Không khí nặng trĩu trong phổi cậu. 

Trong một thoáng, cậu nghĩ mình đang phát điên. Rằng mệt mỏi, áp lực, cảm xúc kìm nén, tất cả đang trộn lẫn trong đầu cậu đến mức tạo ra ảo giác. Nhưng màn hình vẫn ở đó, với những từ không thể chối cãi. 

Đây là trò đùa? Một kế hoạch méo mó của khách sạn, của số phận, hay ai đó đang quan sát họ? 

Không. Không có lý. Nhưng cũng không thể loại bỏ. 

Giọng Carlos kéo cậu ra khỏi vòng lặp đó. 

—Em ổn chứ? —Anh hỏi bình tĩnh, nhận ra vẻ mặt u ám của cậu. 

Charles phản ứng quá muộn, cất điện thoại với động tác đột ngột càng tố cáo mình. 

—Ừ. Ừ, tất nhiên. Em ổn —cậu nói nhanh, quá nhanh, với nụ cười không lừa được ai. Cậu hắng giọng—. Tốt nhất là… đi ăn sáng thôi. 

Carlos nhìn cậu thêm một giây, với vẻ bình tĩnh nhưng dò hỏi khiến cậu cảm thấy bị lột trần. Rồi anh gật đầu, không gặng hỏi, như thể muốn bỏ qua. 

Charles thở phào, dù sức nặng của thông báo vẫn đập trong túi cậu. 

Sự im lặng vừa trở lại phòng thì một tiếng gõ cửa phá vỡ, khô khan, bất ngờ. 

Charles căng thẳng ngay, quay về phía Carlos. Cái nhìn đầu tiên khiến cậu thêm hoảng: Carlos vẫn mặc đồ lót, chỉ che hờ bằng chăn. 

—Đợi đã —cậu nói, đưa tay về phía anh, một cử chỉ bản năng để ngăn anh đứng dậy. Ý nghĩ có ai đó thấy anh thế này, nửa trần, với chiếc giường rối rõ ràng phía sau, với cậu là quá sức chịu đựng, quá thân mật. 

Nhưng Carlos, như mọi khi, phớt lờ. 

Anh đứng dậy tự nhiên, vô tư, và bước tới cửa. 

Charles chỉ kịp nhìn theo, cắn lưỡi, quá ý thức về bóng dáng chắc chắn nổi lên dưới ánh sáng cửa sổ. Hơi thở cậu rối trong ngực khi nhìn cơ bắp căng dưới làn da nâu. 

Rồi cửa mở. 

Bên kia là người đàn ông đêm qua dẫn họ đi ăn tối. Cùng khuôn mặt vô cảm, cùng dáng vẻ lịch sự, với nụ cười nhã nhặn không chạm tới mắt. 

Trong tay anh ta là một gói đồ: quần áo gấp gọn hoàn hảo, được đưa tới Carlos với động tác trịnh trọng. 

—Quần áo của quý ông —anh ta nói bằng tiếng Pháp hoàn hảo, kèm một cái cúi đầu ngắn. 

Carlos, ngạc nhiên, nhận gói đồ. Anh đóng cửa chậm rãi, vẫn nhíu mày. 

—Kỳ lạ… —anh bình luận, nhìn quần áo—. Mình vẫn ở Hà Lan, đúng không? Sao mọi người cứ nói tiếng Pháp? 

Charles không đáp. Không thể. 

Vì trong cậu, vượt qua sự khó chịu, đỏ mặt, căng thẳng, là một sự chắc chắn ngày càng mạnh rằng mọi thứ được sắp đặt cẩn thận. Chiếc giường chung. Thức dậy. Người đàn ông ở cửa. Những từ trong tin nhắn. 

Mỗi động tác như một phần của kịch bản mà cậu không biết. 

Và điều khiến cậu sợ nhất là không biết liệu mình là nhân vật chính tự nguyện… hay chỉ là nạn nhân. 

Charles ngồi ở mép giường, chăn rối quanh chân, nhìn gói quần áo Carlos đặt trên ghế. Sự im lặng sau khi người đàn ông rời đi quá nặng nề, như mỗi giây mang một ý nghĩa ẩn mà chỉ cậu nhận ra. 

Cả khách sạn như có đặc tính ấy: một sân khấu dựng cho mục đích khác, một nhà hát trá hình thành nơi nghỉ. Và tệ nhất là Carlos dường như không nhận ra. 

—Việc họ nói tiếng Pháp làm anh phiền sao? Không thấy kỳ lạ à? —Cậu dám hỏi, giọng trầm, căng thẳng. 

Carlos, vẫn để ngực trần, lật giở quần áo gấp gọn với sự tự nhiên đáng bực. Anh nhướng mày, không rời mắt khỏi vải. 

—Ý em là quần áo? 

—Ừ. Anh không thấy ngớ ngẩn sao? Mình không yêu cầu, không cần, vậy mà ai đó mang đến… như thể biết chính xác hôm nay mình sẽ mặc gì. 

Carlos nhún vai, vô tư, và điều đó khiến Charles càng tuyệt vọng. 

—Cũng như khi họ chuẩn bị đồ cho buổi chụp hình —anh đáp—. Em không chọn, họ cứ đưa thôi. Với lại, mình mặc gì khác được? Đồ hôm qua ướt sũng, và bộ đồ duy nhất đã mặc tối qua. 

Charles siết hàm. Cậu không thể cãi logic đó, nhưng cũng không thể chấp nhận hoàn toàn. Cảm giác đầu hàng trước lý luận ấy như bị kéo vào một dòng chảy vô hình, đẩy họ tới nơi ai đó quyết định. 

—Em không thích —cậu lẩm bẩm, gần như tự nói. 

Carlos nghe được, nhưng không nói gì. Anh chỉ lấy một chiếc áo từ gói đồ và mặc vào với động tác bình tĩnh, như đang ở nhà mình. Cử chỉ ấy, trong sự đơn giản, làm Charles dịu lại. 

Cậu liếc nhìn, không thể tránh. Vải áo rơi trên vai anh hoàn hảo, như may đo. Cổ áo vừa khít, tay áo ôm gọn không tì vết, và đường cắt tôn dáng anh chính xác. 

Quá chính xác. 

Charles nuốt khan. 

Tới lượt mình mặc, cậu do dự. Cậu cầm áo dành cho mình, giữ trong tay một lúc lâu, như thể chạm vào vải có thể cho câu trả lời. Nó mềm, nhẹ, với mùi trung tính cậu không nhận ra nhưng dường như… mới, chưa từng chạm. 

Cậu mặc vào. Và, tất nhiên, nó vừa vặn hoàn hảo. Không thừa một phân, không một nếp gấp lệch. Như thể ai đó đã đo cậu từ trước. 

—Không thể tin nổi, nhỉ? —Carlos bình luận, chỉnh cổ tay áo với động tác gần như thanh lịch. 

Charles gật đầu, nhưng đầu óc cậu chạy hết tốc lực. 

Không thể là trùng hợp. Không phải tất cả. Đầu tiên là ứng dụng, rồi những trùng hợp của các cliché, giờ là quần áo vừa vặn chính xác không tưởng. 

Cậu nhớ, với một cú đâm đau, lần đầu tin nhắn xuất hiện trên màn hình. Carlos đã đùa, biến mọi thứ thành trò cười. Và cậu, lúc đó, cũng cười. 

Nhưng giờ không. 

Cậu không thấy gì buồn cười nữa. 

Cậu đưa tay lên mặt, cố bình tĩnh. Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp. Có lẽ cậu đang phóng đại, ép các điểm rời rạc thành mẫu. Não người thường làm thế: nối những điểm rời, bịa ra câu chuyện. 

Nhưng sâu thẳm, vượt qua logic, có thứ gì đó hành hạ cậu không ngừng. 

Sao cậu không cho Carlos xem những gì hiện trên điện thoại nữa? 

Có phải vì sợ rằng mọi thứ giữa họ không thật? Liệu mỗi khoảnh khắc gần gũi, mỗi lần chạm, mỗi tình huống khiến cậu cảm thấy quá nhiều, đều bị ứng dụng này hay một lực vô hình cậu không hiểu điều khiển? 

Liệu nếu cho Carlos xem những thông báo ấy, cậu có nguy cơ phát hiện rằng những gì đang xảy ra không thực sự xuất phát từ anh, mà từ ứng dụng ngớ ngẩn đẩy anh tới cậu? 

Suy nghĩ ấy như một liều độc gặm nhấm cậu. 

Và dù vậy, điều khiến cậu sợ nhất là phát hiện ra rằng, bất chấp tất cả, một phần trong cậu khao khát điều đó. 

Khao khát ấy ở đó, lớn lên trong im lặng, ngay cả khi cậu cố dập tắt, chôn vùi dưới lớp phủ nhận. Cậu khao khát, và ý nghĩ rằng khao khát ấy có thể được đáp lại — dù vì ngẫu nhiên, cliché, hay sự thật — quá nguy hiểm để cậu dám nghĩ tới. 

Cậu lắc đầu. Không thể. Không được phép. 

—Đi ăn sáng thôi —cậu nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng. 

Phòng ăn sáng khác với nơi họ ăn tối, nhưng cũng rộng lớn, trần cao, đèn chùm như treo lơ lửng trong thời cổ, với dây xích vàng và pha lê bắt ánh sáng kỳ lạ. Các bàn sắp xếp hoàn hảo, khăn trắng, dao nĩa lấp lánh. 

Charles dừng ở ngưỡng cửa, quan sát. Lại một lần nữa, đông người hơn cậu nghĩ. Gia đình nhỏ, cặp đôi, khách lẻ… tất cả quá im lặng, quá chú ý vào bàn mình. Không tiếng cười, không trò chuyện sôi nổi, không tiếng ồn bình thường của một phòng ăn. Chỉ một tiếng rì rầm khô khan, như được tập dượt, như thể thực khách cũng là một phần của phông nền. 

Họ ngồi cạnh cửa sổ. Bên ngoài, cơn bão đã dịu, bầu trời hé lộ một chút sáng giữa mây. Mặt đường vẫn ướt, và không khí như được mưa gột rửa. 

—Hình như khá hơn rồi —Carlos nhận xét, tự rót cà phê với sự tự nhiên như thường. 

Charles gật đầu, dù tâm trí cậu đã ở nơi khác. 

—Nên đi sớm nhất có thể —cậu đột nhiên nói, với sự kiên quyết mà chính cậu không ngờ. 

Carlos ngước lên, ngạc nhiên trước giọng điệu. 

—Nhanh vậy sao? 

—Đội của mình chắc lo lắm. Điện thoại không có tín hiệu, và sau cơn bão… họ chắc đang tìm mình. 

Đó là cái cớ. Cậu biết.

Sự thật là cậu cần khoảng cách. Khoảng cách với khách sạn kỳ lạ này, với những thông báo, với những trùng hợp khiến cậu ngột ngạt. Đặc biệt là khoảng cách với Carlos, trước khi xung động từ trái tim cậu dẫn đến một sai lầm không thể sửa chữa.

Carlos nhìn cậu vài giây, như cố đọc điều ẩn sau những lời đó. Nhưng cuối cùng anh gật đầu, không tranh cãi.

—Được thôi. Ăn xong rồi đi.

Charles cúi nhìn đĩa thức ăn, không chút ngon miệng. Mỗi miếng đều máy móc, một cách để kéo dài thời gian cho đến khi cậu có thể thoát ra.

Trở lại phòng trong im lặng. Họ thu dọn vài món đồ: quần áo ướt từ tối qua, điện thoại, không gì hơn. Thật kỳ lạ khi nhận ra họ nhẹ nhàng đến thế.

—Anh mang cái này ra xe —Carlos đề nghị, cầm chiếc ba lô nhỏ với vẻ tự nhiên—. Em đi trước và thanh toán ở quầy lễ tân.

Charles đồng ý, biết ơn vì nhiệm vụ này cho cậu một chút không gian thở. Dù chỉ vài phút xa nhau, cậu cảm thấy chút kiểm soát trở lại.

Cậu bước đến quầy lễ tân, lấy ví ra với những ngón tay căng thẳng. Người lễ tân đón cậu bằng nụ cười hoàn hảo. Đôi tay anh ta di chuyển hiệu quả, nhưng mắt lại lấp lánh thứ gì đó Charles không thể nhận diện.

Khi cậu định thanh toán, nghe tiếng Carlos mở cửa, và hy vọng tan biến.

Quay lại, cậu thấy mưa đã quay trở lại.

Không phải cơn bão đêm qua, mà tệ hơn. Một màn mưa dày, dữ dội, trút xuống từ bầu trời với sự giận dữ không khoan nhượng. Những giọt nước đập xuống đất như kim, bốc lên những đám hơi nhỏ khi va vào mặt đường còn nóng từ bình minh. Gió cuốn nước tứ phía, khiến không thể bước đi mà không bị ướt sũng ngay lập tức.

Charles đứng sững ở ngưỡng cửa, tim thắt chặt. Sức mạnh của cơn bão như một bức tường, một ranh giới không thể vượt qua giữa họ và lối thoát.

Cậu cảm thấy dạ dày thắt lại.

Không thể là trùng hợp. Không phải sau tất cả những gì đã xảy ra.

Cậu quay đầu nhìn người lễ tân, tìm kiếm… một điều gì đó. Và rồi cậu thấy: một tia sáng trong biểu cảm anh ta. Một thoáng hài lòng, đồng lõa, biến mất nhanh như khi xuất hiện, thay bằng nụ cười chuyên nghiệp thường lệ.

Nhưng Charles đã thấy.

Vũ trụ — hay bất cứ thứ gì điều khiển những sợi dây vô hình này — sẽ không để họ rời đi dễ dàng.

Và sự chắc chắn ấy, hơn cả nỗi sợ, khiến cậu chóng mặt.

Vì nếu họ định bị kẹt lại… điều đó nghĩa là thêm thời gian với Carlos.

Và đó là điều cậu muốn tránh nhất.

Mưa như một chiếc búa gõ không ngừng vào cửa sổ, một nhịp đập liên tục nhốt khách sạn trong sự cô lập tuyệt đối. Charles đứng quá lâu ở sảnh, nhìn màn mưa xám ngăn lối ra, và mỗi phút trôi qua càng xác nhận điều cậu sợ nhất: tất cả là một cái bẫy. Một chướng ngại vật họ không thể vượt qua.

Cậu cảm thấy sức nặng trong lồng ngực khi trở lại phòng cùng Carlos. Mỗi bước trên hành lang trải thảm đều ngột ngạt, như thể họ đang đi vòng trong một mê cung mà tâm điểm hút lấy họ. Tiếng bước chân vang vọng khiến cậu chóng mặt; ngay cả ánh sáng từ đèn cũng quá trắng, quá kiểm soát, như mọi thứ được đo đạc để tạo cảm giác bình tĩnh mà chỉ khiến cậu lo lắng.

Khi đóng cửa sau lưng, Charles không kìm được nữa.

—Carlos —cậu nói, đứng cạnh cửa sổ, không dám nhìn thẳng—, em cần nói một chuyện.

Giọng cậu vỡ ra, gần như van nài. Cậu cảm thấy nếu không nói ngay, nếu không trút khỏi lồng ngực, cậu sẽ vỡ thành ngàn mảnh.

Carlos, ngồi ở mép giường, nhìn cậu với lông mày hơi nhíu.

—Chuyện gì?

Charles siết chặt điện thoại trong tay. Nhựa nóng lên vì mồ hôi lòng bàn tay. Tim cậu đập mạnh đến mức cậu khó nghe được hơi thở mình.

—Ứng dụng đó —cậu bắt đầu, và từ đó thôi đã khiến cậu rùng mình—. Không chỉ là lần trong xe. Nó không dừng ở đó.

Cậu buộc mình quay lại nhìn anh. Carlos quan sát với vẻ vừa chờ đợi vừa nghi ngờ.

—Sau đó là vụ cầu thang, khi em ngã vào tay anh. Nó đã được viết sẵn, được báo trước. Và rồi… —cậu nuốt khan, không giữ được ánh mắt— sáng nay. Thức dậy… như thế.

Ký ức đánh vào cậu dữ dội: cánh tay cậu trên ngực trần của Carlos, hơi ấm da anh, tiếng cười trầm vẫn vang trong tai. Má cậu nóng bừng.

—Cũng được viết sẵn —cậu thì thầm, như thể nói to sẽ nguy hiểm.

Im lặng sau đó thật không chịu nổi.

Carlos chớp mắt, không rời mắt khỏi cậu, như thể cân nhắc từng từ một cách cẩn thận. Cuối cùng, anh nói:

—Ý em là mọi thứ từ khi mình đến đây… đều có trong ứng dụng đó?

Charles gật đầu, với sự tuyệt vọng khiến cậu cảm thấy phơi bày, dễ tổn thương.

—Anh không thấy sao? —Cậu nhấn mạnh, bước tới gần anh—. Mọi thứ như được sắp đặt. Như một trò đùa, một camera ẩn, hay… thứ gì đó cố tình làm với mình!

Carlos ngả người ra sau, chống tay lên nệm, như cần khoảng cách để nghĩ.

—Nhưng ai làm chuyện này? —Anh hỏi—. Ở đây chẳng ai biết rõ về mình.

Charles cảm thấy như bị đấm vào bụng.

—Đó mới là vấn đề! —Cậu thốt lên, vô tình nâng giọng—. Nếu là diễn viên, nếu là một màn kịch, công việc của họ chính là giả vờ không biết mình. Anh không hiểu sao?

Carlos nhíu mày, như cố tìm kẽ hở trong logic méo mó đó. Rồi anh hỏi câu khiến cậu không còn lý lẽ:

—Vậy còn mưa? Giải thích thế nào?

Charles mở miệng, nhưng không tìm được lời. Không khí kẹt trong cổ họng. Mưa… không có cách giải thích cho mưa.

—Em không biết —cậu lẩm bẩm, đưa tay lên tóc, kéo nhẹ trong sự bực bội—. Em không biết, chẳng có gì hợp lý cả!

Cậu cảm thấy tuyệt vọng nuốt chửng mình, tường như khép lại quanh cậu.

—Chỉ mình em thấy! —Cậu bất ngờ hét lên, giọng vỡ—. Chỉ mình em nhận ra mọi thứ ngớ ngẩn thế nào, còn anh cứ như chẳng có gì!

Carlos nhìn cậu bình tĩnh, quá bình tĩnh, và điều đó càng khiến cậu giận hơn.

—Dù có kỳ lạ —anh đáp, giọng trầm—, chúng ta làm được gì?

Sự cam chịu ấy là tia lửa cuối cùng.

Charles lao lên giường, nằm sấp và úp mặt vào chăn. Tiếng hét thoát ra từ ngực cậu với sức mạnh làm cậu run rẩy, nhưng bị vải bóp nghẹt, thành một tiếng gầm bị kìm nén chỉ rung nhẹ trong không khí. Đó là cách duy nhất để giải phóng áp lực, để không vỡ tan.

Nước mắt không đến, nhưng vai cậu run, hàm siết chặt không chịu nổi. Mùi chăn — sạch, với hương hoa quá giả tạo — hòa với hơi thở nóng của cậu, ngột ngạt, đến mức khiến cậu chóng mặt.

Cậu cảm nhận tay Carlos trên lưng, chắc chắn, ấm áp, như một cái neo.

—Charles… —anh nói, giọng khác. Không còn là giọng châm biếm hay bình tĩnh. Là lo lắng.

Cậu không động đậy.

—Đưa điện thoại đây.

Charles khẽ ngẩng đầu, bối rối.

—Gì cơ?

—Đưa đây. Để anh xem ứng dụng.

Trong một thoáng, cậu muốn từ chối. Muốn nói không, rằng nó quá riêng tư, rằng cậu không muốn anh chạm vào thứ đang khiến cậu phát điên. Nhưng đồng thời, một phần cậu biết mình không thể tiếp tục gánh một mình.

—Carlos… anh thực sự tin em về chuyện này? —Cậu hỏi, giọng chỉ là tiếng thì thầm, như sợ nghe câu trả lời.

Carlos giữ ánh mắt cậu, không do dự.

—Ừ. Tất nhiên. Anh chẳng thấy lý do gì để không tin.

Với động tác còn do dự nhưng tin vào lời anh, cậu đưa điện thoại.

Carlos cầm lấy và ngồi thoải mái hơn trên giường, bật màn hình. Anh lướt ngón cái, thử các menu, vuốt, tìm kiếm tùy chọn không tồn tại. Trong một thoáng, anh dừng lại: danh sách hiện lên trước mắt, với vài ô đã đánh dấu tích xanh, đúng như những cliché Charles nhắc đến. Lông mày anh nhíu lại, không phải không tin mà như xác nhận thầm lặng rằng điều không thể đang xảy ra.

Im lặng trong phòng dày đặc đến mức nghe được tiếng cọ của đầu ngón tay trên kính.

—Chẳng có gì ngoài danh sách —anh nói, đưa màn hình cho cậu.

Ứng dụng ở đó, nhưng chỉ là một vỏ rỗng. Không biểu tượng, không menu, không dấu hiệu hoạt động ngoài danh sách chết tiệt đó.

Carlos nhìn cậu, nghiêm túc.

—Lần đầu thì sao? Khi em mở nó.

Charles nuốt khan. Cậu không muốn nhớ, nhưng không thể tránh.

—Nó chào em —cậu nói cuối cùng—. Không như ứng dụng bình thường. Nó… như nói trực tiếp với em. Gọi tên em. “Bonjour, Charles”. Như thể biết em sẽ mở.

Carlos không đáp ngay. Anh đóng ứng dụng, mở lại, xoay, nhấn, thử mọi thứ như tìm lỗi kỹ thuật. Không gì cả.

Cuối cùng, anh thở dài và nhìn cậu.

—Vậy có lẽ phải thử cách khác —anh nói.

Charles nhìn anh, bối rối.

—Ý anh là sao?

Carlos giữ điện thoại giữa các ngón tay, trầm ngâm.

—Nếu nó nói với em một lần… có lẽ nó sẽ nói lại. Có lẽ chúng ta nên thử nói với nó.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Charles. Ý tưởng vừa ngớ ngẩn vừa nguy hiểm. Như mở một cánh cửa mà không biết bên kia là gì.

Nhưng cách Carlos nói, với sự bình tĩnh, nghiêm túc, như thể đó thực sự là giải pháp, khiến cậu không nói nên lời.

Im lặng lại bao trùm phòng, chỉ bị phá bởi tiếng mưa gõ không ngừng vào cửa sổ.

Charles cảm thấy số phận mình treo trên một sợi dây vô hình, và mỗi lời nói, mỗi quyết định, có thể kéo họ sâu hơn vào mạng lưới cậu không hiểu.

Và lần đầu tiên, cậu tự hỏi liệu điều mình sợ nhất không phải là ứng dụng… mà là những gì nó có thể tiết lộ về chính cậu.

Ghi chú (tác giả):
Xin chào lần nữa, trong sự hào hứng đăng cái mới, tui quên nói một điều quan trọng: fic “mini” này đã hoàn thành ✨

Tui sẽ kiểm tra từng chương trước khi đăng, nên các bạn sẽ nhận dần dần trong khi tui chỉnh sửa cuối cùng. 

Cảm ơn vì sự kiên nhẫn và đồng hành, hy vọng các bạn thích câu chuyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com