Chương 12: Nói chuyện với Mira
"Gần 1 tuần nay tôi cứ nghĩ cái sân thượng này là của mình rồi đấy. Những ngày cuối cùng thế này, tưởng anh phải ở cùng chị ấy chứ."
"Chị ấy cần ở bên gia đình vào những lúc như này. Mira đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục họ về quyết định lần này."
"Cũng phải, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không muốn cho con gái mình ở xa vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó là 1 việc tốt, còn tuyệt hơn vì nó còn là ước mơ của con mình, ai chẳng muốn đạt được ước mơ. Và nhìn thấy con mình có nhiều người mến mộ, yêu quý, luôn dõi theo và sẵn sàng bảo vệ đến vậy thì cũng yên tâm rất nhiều. Nói chung là nếu được thì hãy tạo cơ hội cho con đi trải nghiệm, để nó va vấp nhiều mới hiểu được xã hội ngày nay tàn nhẫn thế nào. Nếu thất bại thì lại quay về, tìm những mục tiêu khác, vậy thôi. Đối với tôi, ngành nghề nào, lương bao nhiêu, không quan trọng. Quan trọng là nó phải cho ta hiểu hơn về những khía cạnh cuộc sống, như vậy mới là trưởng thành."
"Tôi thấy cô hợp với nghề cố vấn, thẩm phán hoặc nhà văn đấy." chuyển chủ đề nhanh thế cơ à?
"Toàn là những nghề dành cho người từng trả đó hả? Cố vấn thì tôi còn xem xét chứ nếu là thẩm phán thì tôi sẽ phải đụng mặt với người mình ghét suốt ngày mất."
"Nhà văn thì sao, tôi thấy cô lúc nào cũng ghi ghi chép chép."
"Nghe cũng hay đấy, tôi thích tóm gọn cuộc đời mình vào những câu văn có vần có điệu. Để khi nhìn lại, tôi thấy cuộc sống này sẽ luôn bay bổng như những câu thơ đó nếu như mình gieo vần đúng nhịp."
"Nếu tôi gieo sai vần thì sao?"
"Tôi cũng không biết, chắc nó sẽ giống như việc anh không chọn chị Mira nữa mà chọn Gorya vậy. Nhắc mới nhớ, con bé đó gần như ngày nào cũng lên đây, có lẽ là tìm anh. Chắc chút nữa Gorya sẽ lại lên đấy."
Ren không nói gì nữa, bầu không khí dần trở nên im lặng, chắc do bây giờ đang là buổi trưa nên hiếm thấy bóng dáng của 1 học sinh nào dưới sân trường. Tôi thì bị khó chịu bởi cái không khí im lặng này và càng không thể sáng tác khi cứ có người cứ ngồi nhìn.
"Anh biết không, người ta quan niệm rằng nếu anh cảm thấy ưu phiền, lo âu thì hãy viết chúng vào tờ giấy, gấp thành máy bay và phi chúng đi thật xa để coi như rằng vứt bỏ chúng đi. Giống như tôi viết 1 đoạn thơ mang ý nghĩa tiêu cực và tôi không thích nó, thì..."
Tôi xé trang giấy với vài dòng chữ bị những nét gạch nhoe nhoét mực đè lên. Gấp nó thành 1 cái máy bay đơn giản rồi phóng lên trời.
"Điều anh cần làm chỉ có vậy, và sau đó thì không cần quan tâm đến cái máy bay giấy đó nữa bởi vì giờ nó cũng chỉ là tờ giấy vụn bị vứt bỏ mà thôi."
---
"Mình đang hi vọng cái gì vậy chứ?"
Gorya thất vọng quay đầu định đi thì lại nhìn thấy tôi.
"Chào."
Gorya giật mình, lùi ra sau 1 bước.
"Tìm Ren sao, anh ta kia kìa." tôi nói, chỉ tay về phía lan can của dãy nhà bên kia.
Vì các dãy nhà của trường học này đều nối liền với nhau nên có thể dễ dàng đi từ dãy này sang dãy kia mà không lo dính 1 giọt mưa hay 1 tia nắng nào.
Tôi chỉ chỗ cho Gorya sau đó bỏ đi luôn.
Vừa xuống đến cầu thang thì gặp ngay Mj và Kavin.
"Em có gặp cô bé đó không, Gorya ấy."
"Có, em chỉ cho con bé đó gặp Ren mà."
"Cô bé Gorya đó có vẻ thích Ren, ngày nào cũng tìm ở trên sân thượng."
"Em thì mệt sắp chết vì nó cứ nhắn tin hỏi Ren, nó nghĩ em biết vì cái story Instagram anh quay hôm đi chơi du thuyền."
I can't stop and look the other-
"Chị Mira."
"Chị đây, cưng à, lát nữa tan học đến nhà chị nhé. Chị muốn em cùng ăn trưa với gia đình Asavarattanakul và tiện thể giúp chị sắp xếp đồ đạc 1 chút nhé."
"Chị không nói thì em cũng định đến, còn về việc dùng bữa thì được thôi."
---
"Cháu là bạn ở Pháp của chị Mira ạ."
"Bác nhớ rằng chúng ta đã gặp nhau trước đó nhỉ?"
"Vâng, cháu nhớ lúc đó bác gái đến Pháp thăm chị Mira mà. Hôm đấy cháu đến nhà chị chơi, đang mở cửa thì bác nhìn thấy và nghĩ cháu là kẻ trộm."
"Bác nhớ lần đó. Mà thôi, mấy đứa lên sắp đồ sớm đi không có không kịp giờ bay."
"Vâng."
Tôi đi theo sau chị Mira lên phòng.
"Em không ngờ bác gái lại vẫn nhớ em, cũng 2 năm rồi mà."
Chị Mira bước vào phòng, đi đến mở tủ đồ:
"Mẹ chị tuy không còn trẻ nhưng trí nhớ thì không thể coi thường nhé. Và chị tin là hôm nay sẽ có rất nhiều thứ để gấp đó."
Tôi chán nản lắc đầu nhìn vào tủ quần áo:
"Chị mua sắm hơi quá tay rồi. Mà tóc mới hợp với chị đấy, sao chị quyết định cắt thế? Chắc như đinh đóng cột rồi à."
"Ừ, lần này suy nghĩ kĩ rồi, vậy nên chị mới cắt tóc để đánh dấu mốc cho quyết định này. Chờ ở đây nhé, chị đi lấy mấy cái vali đã, chẳng nhớ hôm về chị để đâu mất rồi."
Trong lúc chị Mira đi tìm vali thì tôi đi xung quanh khám phá 1 chút. Phòng của chị trang trí khá đơn giản mà đẹp mắt, tôi thích bình hoa khổng lồ ở góc phòng và phòng thay đồ của chị.
Ở chiếc tủ nhỏ ngay gần cửa là vô số bức ảnh được đóng khung. Tôi tiến lại gần để xem, trong đó toàn những bức ảnh chị Mira từ bé đến lớn, 1 số bức ảnh chụp cùng F4, ảnh chụp cùng tôi và các anh em BN1M, ảnh chụp riêng cùng tôi và ảnh hồi nhỏ của chị Mira chụp riêng cùng 1 cậu bé. Tôi đoán chắc đó là Ren.
"Đây rồi. Về đây có 1 chuyến mà chị mang hẳn 3 cái vali liền. Cũng may là thừa 1 ít chỗ nên đủ để cho mấy bộ mà chị mới mua."
Tôi mở tủ đồ của chị Mira ra, số váy và cao gót nhiều vô kể. Nhìn thôi mà choáng váng, tôi nhìn thoáng cũng phải vài chục bộ váy với gần 10 đôi giày. Đối với 1 chuyến đi gần 1 tuần mà mang như vậy là quá nhiều.
Tôi lấy vài cái váy cần để riêng ra, đi đến ngồi cạnh chị Mira, vừa gấp vừa hỏi chuyện.
"Mira, sao lần này chị lại quyết định như vậy."
"Chị lúc đầu vẫn còn đắn đo lắm, vì chị lo cho Ren, thằng bé từ nhỏ đã thiệt thòi hơn so với F4, lúc nào cũng nhường nhịn, dù ai sai thì Ren cũng là người xin lỗi trước. Nhưng điều đó đã chẳng còn là vấn đề nữa khi chị gặp được Gorya. Chị thấy được tình cảm mà Gorya dành cho Ren cũng như sự dịu dàng mà Gorya nhận được từ Ren, ngoài chị. Vậy nên chị nghĩ mình nên quay về làm chính bản thân rồi. Vì chị biết Ren đã có 1 người mạnh mẽ, dũng cảm hơn chị ở bên để bảo vệ."
"Vậy thì tốt rồi, dù cho chị làm gì em cũng sẽ luôn ủng hộ."
2 chúng tôi ôm nhau 1 cái thắm thiết, lâu lắm rồi tôi chưa được ôm chị Mira thế này.
"Thế còn chuyện của em, sao tự dưng lại đến Thái Lan định cư?"
"Do em không chịu nổi nữa nên đã nhờ BN1M giúp. Với lại bà ấy cao quý lắm, em ở Châu Âu hay Châu Mỹ chắc chắn không được. Các nước ở xa tít xa tắp Châu Á thế này khả năng bị để ý rất thấp, với lại các nước ở Châu Á em cũng biết mỗi tiếng Thái Lan thôi."
"Chị tin là mọi thứ đang náo loạn hết lên đó. Mặc dù cũng không qua chơi hơn tháng nay rồi nhưng chị chắc chắn là như vậy."
"Kệ họ đi."
"Vậy em dự định ở đây đến bao giờ."
"Em cũng không biết, chắc chắn sẽ học hết đại học ở đây rồi tính sau, chắc là tìm công việc ở đây, sống 1 thời gian để tích góp vốn rồi quay lại đó sắm sửa lại từ đầu. Coi như riêng biệt, không động chạm gì đến bà ấy nữa."
"Nhưng còn-"
"Kiểu gì chả vào tay thằng nhãi kia hết, dành làm gì cho tốn sức."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com