Chương 12: Choi Doran?
Lee Minhyeong nhìn tấm ảnh của Choi Doran mà xuất thần.
Liệu trên thế giới này... sẽ có hai người xa lạ lớn lên giống nhau như vậy sao?
Lee Minhyeong ngẩn người ngồi trên ghế, trong lòng không khỏi bần thần. Nếu không phải lúc ấy cậu ta tận mắt nhìn thấy thi thể của anh dâu, chứng kiến toàn bộ quá trình hoả táng thì có lẽ bây giờ cậu ta sẽ tưởng rằng người trong ảnh chụp này chính là Hyeonjoon.
Lee Minhyeong ngồi trước bàn làm việc thật lâu, nhìn tới nhìn lui ảnh chụp của Choi Doran, càng nhìn càng cảm thấy giống. điểm duy nhất khác biệt giữa hai người chính là khí chất.
Có lẽ bởi vì Choi Doran là nghệ sĩ, nên sau khi hóa trang nét mặt của anh ta có cảm giác tác động sâu vào ánh nhìn người xem, trong khi Hyeonjoon chỉ là một giáo viên dạy piano bình thường, khí chất ôn hòa hơn.
Bất quá Lee Minhyeong vẫn là nhịn không được hỏi đồng nghiệp: "Thế giới này sẽ có hai người xa lạ lớn lên giống hệt nhau sao?"
"Có a!" Người đồng nghiệp gật đầu, thuận thế nói tiếp: "Giới giải trí có rất nhiều minh tinh đụng mặt nhau, lớn lên giống nhau nên việc nhận nhầm là điều bình thường."
Lee Minhyeong nghe vậy mới chợt sững lại, Choi Doran là nghệ sĩ và có trang điểm.
Nói không chừng Choi Doran cũng chỉ là sau khi hoá trang mới giống anh dâu mà thôi, tẩy trang đi rồi liền không giống nữa. Hơn nữa mỗi ảnh chụp của nghệ sĩ ít nhiều gì đều có chỉnh sửa, khả năng mặt thật Choi Doran với anh dâu anh không giống nhau chút nào.
Lee Minhyeong tự an ủi chính mình, lại lên mạng tìm kiếm một số tin tức về mấy minh tinh đụng mặt nhau, thật đúng là tìm được không ít, thậm chí còn có mấy minh tinh nổi tiếng cũng đụng mặt nhau.
Đụng mặt nhau thực bình thường, Choi Doran cũng chỉ là tình cờ cùng Hyeonjoon lớn lên giống nhau một chút mà thôi.
Lee Minhyeong bình tĩnh lại một chút rồi tiếp tục làm việc. Nhưng khi ngồi vào bàn làm việc, cậu ta lại thường thường thất thần, bất tri bất giác cứ nghĩ đến Choi Doran.
Lee Minhyeong chạy tới hỏi đồng nghiệp: "Choi Doran đang quay phim ở đâu?"
"Khu Điện ảnh và Truyền hình X."
Trong khu Điện ảnh và Truyền hình X, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. Lee Minhyeong chậm rãi bước xuống xe, một mình đến khu phim trường. Trong phim trường có rất nhiều đoàn phim đã bắt đầu công việc, nhiều người tới tới lui lui, rất náo nhiệt.
Lee Minhyeong đi sâu vào bên trong, tìm được đoàn phim của Choi Doran. Đoàn phim bên kia dựng một cái lều, một ít nhân viên ở đó đang công tác vội tới vội đi.
Chỉ là đoàn phim này hơi tồi tàn so với mấy đoàn phim khác, kinh tế đoàn phim có vẻ hơi nghèo, nhân sự lại ít đến đáng thương, hầu hết các diễn viên đều không có chỗ để tránh gió, tất cả đều ngồi trên ghế đẩu hứng gió lạnh.
Hiện tại đã là tháng ba, thời tiết đã ấm hơn một chút, nhưng các diễn viên trong đoàn đều mặc quần áo mỏng đơn bạc, một số cô gái còn mặc váy, có vẻ như đang quay một bộ phim mùa hè.
Lee Minhyeong tìm bốn phía xung quanh nhưng không thấy Choi Doran, có thể là chưa đến suất diễn của anh ta. Lee Minhyeong do dự đứng rất xa ngoài đoàn phim. Kỳ thật cậu ta cũng không biết khi nào thì Choi Doran xuất hiện, bởi vì cậu ta không có lịch trình của đoàn phim, có lẽ hôm nay Choi Doran sẽ không có vai diễn nên không cần tới.
Lúc ấy cậu ta chỉ vội vàng hỏi địa điểm đóng phim ở đâu, sau đó đầu óc liền nóng lên phóng xe đến đây. Bây giờ cậu ta thật sự tới rồi, nhưng lại không dám đến gần.
Cho dù thực sự nhìn thấy Choi Doran, thì có ích lợi gì? Anh dâu đã đi rồi, trên đời này còn có người xa lạ nào giống anh dâu của cậu ta cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lee Minhyeong cúi đầu thổi gió lạnh một hồi, đại não mới bình tĩnh lại một chút. Choi Doran chỉ là một người xa lạ, trang điểm xong lại giống Hyeonjoon. Người đã qua đời sẽ không sống lại, nhìn thấy Choi Doran lại làm cậu ta nhớ đến anh dâu, càng khiến cậu ta buồn hơn.
Lee Minhyeong nghĩ thông suốt, không định tiếp tục đi gặp Choi Doran nữa. Nhưng vừa lúc Lee Minhyeong quay người chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói to...
"Tất cả các bộ phận chuẩn bị!"
Lee Minhyeong theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy đạo diễn giơ loa kêu to. Mà ở phòng nghỉ cách đó không xa, một bóng người chậm rãi bước ra.
Lee Minhyeong nhìn bóng dáng kia, nhất thời sửng sốt. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng mỉm cười, từng bước đi về phía trường quay, thường thường nghiêng đầu nói chuyện với những người bên cạnh.
Lee Minhyeong đứng bất động tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh thiếu niên kia. Hình bóng trong tầm nhìn của anh thực sự quá quen thuộc, dần dần trùng khớp với hình bóng trong trí nhớ của cậu ta...
Cơ hồ giống nhau như đúc.
Khi Choi Doran quay xong cảnh này, đã là một giờ sau. Trợ lý vội vàng đưa áo khoác và cốc giữ nhiệt tới: "Anh Doran!"
Choi Doran phủ thêm áo khoác, uống ngụm nước ấm, lúc này mới cảm giác thân thể ấm hơn một chút.
"Ai, ngày lạnh như vậy mà chúng ta còn phải quay cảnh mùa hè... " Trợ lý cau mày than thở: "Lạnh chết đi được!"
Trên phim trường bên kia, nữ chính và nam chính còn đang tiếp tục quay, Choi Doran không còn phân cảnh nào nên trở lại phòng nghỉ. Tuy rằng nói là phòng nghỉ, bất quá kỳ thật càng như là cái phòng để đồ, bên trong để rất nhiều thứ lộn xộn, ngay cả cửa sổ còn bị gió lùa vào.
Trợ lý từ bên cạnh cầm một cái thảm đưa qua, nói: "Anh Doran, em vừa mới nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng ở bên ngoài đấy!"
Trợ lý là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi, đem túi chườm nóng nhét vào trong ngực Choi Doran, ngồi ở một bên hưng phấn nói: "Em nghe ngoài kia bọn họ nói rằng có vẻ là một chiếc xe phiên bản giới hạn, dù sao thì cũng khá đắt... Cũng không biết là của ai nữa a!"
"Có thể là nhà đầu tư lại đây thăm ban đi." Choi Doran không để tâm chuyện này lắm, cầm lấy kịch bản bên cạnh lên chậm rãi đọc.
Trợ lý thò lại gần nhìn thoáng qua, hỏi: "Anh Doran, ngày hôm qua không phải anh đã xem qua đoạn này rồi sao?"
"Lại ôn tập một chút." Choi Doran cười mỉm trả lời.
Đây là lần đầu tiên cậu diễn nam hai, suất diễn này rất quan trọng, nên muốn nghiêm túc quay diễn cho thật tốt. Tuy rằng bộ phim này chỉ là một web drama kinh phí thấp, nhưng đối với cậu mà nói thì cũng đã tốt lắm rồi.
Cậu chỉ là một diễn viên cấp thấp trong giới, không có nhiều sự lựa chọn.
Choi Doran chậm rãi lật xem ôn kịch bản, cho đến khi cảnh quay của cậu chuẩn bị quay mới đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài gió rất lớn, thời tiết thì âm u, có vẻ như trời sắp mưa. Đạo diễn cũng có chút sốt ruột, sợ trời sẽ mưa nên vội vàng thúc giục nhân viên công tác chuẩn bị.
Choi Doran cởi áo khoác ra đưa cho trợ lý, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vô thức nhìn sang bên cạnh. Chỉ là khi cậu vừa quay qua thì đúng lúc nhân viên đang bê một cái thiết bị đi tới nên canh tầm mắt của cậu.
Chờ sau khi nhân viên công tác mang thiết bị rời đi, Choi Doran nhìn sang chỉ thấy một người đang vội vã rời đi cách đó không xa. Bóng dáng thoạt nhìn có chút quen thuộc, Choi Doran nhìn bóng lưng kia nhất thời có chút xuất thần.
"Anh Doran, mau đi qua!" Trợ lý nhỏ ở bên cạnh thúc giục.
Choi Doran thu hồi tầm mắt, đi quay phim trước
Đến khi đoàn phim kết thức làm việc thì trời đã tối. Choi Doran buổi tối không có cảnh quay nên liền thu dọn đồ đạc trở về cùng trợ lý.
Khách sạn ở ngay gần phim trường, nhưng vì kinh phí của đoàn phim có hạn nên phòng được cấp cho các diễn viên chỉ là phòng đơn rẻ tiền. Choi Doran như thường lệ rửa mặt xong liền lên giường sớm, xem lại kịch bản một lần rồi đi ngủ.
Đúng 10 giờ tối tắt đèn đi ngủ, 6 giờ sáng hôm sau lại đúng giờ thức dậy. Thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày rất khoa học, ngủ sớm dậy sớm giữ gìn sức khỏe.
Choi Doran mang theo trợ lý tới đoàn phim rồi đi hoá trang trước. Chỉ là trước khi quay, tổ đạo cụ tạm thời xảy ra vấn đề nên Choi Doran chỉ có thể trở lại phòng nghỉ chờ đợi.
"Buồn ngủ quá a... " Trợ lý nhỏ ngáp dài một cái rồi nói: "Anh Doran, em đi ra ngoài mua bữa sáng nha."
"Ừm." Choi Doran gật đầu.
Vì thế trợ lý đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc trở về trên mặt tràn đầy hưng phấn.
"Anh Doran, anh Doran!" Trợ lý hớn hở chạy tới: "Em lại nhìn thấy chiếc siêu xe hôm qua đến đây! Là của một anh chàng rất đẹp trai!"
"Hình như không phải là diễn viên, em chưa xem thấy anh ấy đóng phim!" Trợ lý ra vẻ nghiêm túc phân tích: "Phỏng chừng là fan nhà ai đó, chạy đến đây thăm ban... "
Trợ lý trầm tư một lúc, sau đó nhíu mày: "Bất quá chúng ta đoàn phim chúng ta nhỏ như vậy nên chắc là không phải chúng ta đâu nhỉ... Rốt cuộc là tới tìm ai a?"
Choi Doran cũng không biết trợ lý nói người kia là ai, chỉ thuận miệng đáp: "Có lẽ chỉ là tò mò quay phim nên đến xem một chút."
Trợ lý gật gật đầu, không nhắc lại nữa. Choi Doran ở trong phòng chờ đợi thêm nửa tiếng, đến khi nhân viên tới gọi người thì mới đứng dậy đi ra ngoài. Choi Doran ra khỏi phòng, đi về phía phim trường.
Nhưng mới đi được nửa đường, trợ lý ở bên cạnh đột nhiên nhốn nháo: "Anh Doran, anh Doran! Mau xem! Chính là người đó!"
Trợ lý kéo tay áo Choi Doran, nói nhỏ: "Là anh chàng siêu đẹp trai đi siêu xe!"
Choi Doran nghiêng đầu, vô thức nhìn theo hướng trợ lý chỉ nhìn qua, nhìn thấy thân ảnh đang đứng cách đó không xa, nhất thời sửng sốt. Mà người nọ tựa hồ cũng không nghĩ tới Choi Doran sẽ nhìn lại đây, trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, người nọ hoảng loạn cúi đầu, như trốn tránh tầm mắt của cậu.
Choi Doran nhìn chằm chằm người nọ một hồi lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, tập trung đi đóng phim trước, sau khi quay xong liền quét mắt nhìn thoáng qua bên ngoài phim trường.
Chỉ là dường như người đó đã rời đi, xung quanh trường quay không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ có một số diễn viên phụ và nhân viên vẫn còn ở đây. Mà những diễn viên phụ và nhân viên đó trên tay đều cầm một ly trà sữa, trông như thể có ai đó đã mời tất cả bọn họ.
Choi Doran trở lại phòng nghỉ, liền nhìn thấy trên bàn cũng để mấy ly trà sữa.
Trợ lý vội vàng đem một ly đưa cho Choi Doran: "Anh Doran uống trà sữa đi!"
Choi Doran tiếp nhận trà sữa, hỏi: "Ai mua trà sữa vậy?"
"Là anh chàng đẹp trai đi siêu xe kia!" Trợ lý dường như rất hứng phấn: "Nói là tới thăm ban, liền mua trà sữa cho tất cả mọi người trong đoàn phim của chúng ta! Đã đẹp trai lại còn cực kỳ hào phóng!"
Động tác tay Choi Doran thoáng dừng lại, ánh mắt trầm xuống, không lên tiếng.
"Bất quá anh trai siêu xe chưa nói là đến thăm ban ai... " Trợ lý có chút nghi hoặc lại hỏi: "Anh Doran, anh có biết anh ấy không?"
Choi Doran bất giác siết chặt ly trà sữa nóng, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không quen biết."
"Vậy chắc là fan của chị Jiwon!" Trợ lý gật gật đầu: "Chị Jiwon đẹp như vậy cơ mà!"
Choi Doran ngồi trên sô pha, cầm lấy kịch bản mở ra, chuẩn bị ôn tập. Chỉ là cậu nhìn chằm chằm đoạn đầu tiên của kịch bản thật lâu, một tờ cũng chưa lật thêm.
Chiều ngày hôm sau, lại có trà sữa được đưa đến phim trường. Như cũ là fan tới thăm ban, mời cả đoàn phim.
"Oaa... " Trợ lý rất phấn khích: "Anh trai siêu xe đẹp trai lại phát phúc lợi a!"
"Liên tục hai ngày đều có trà sữa miễn phí uống!" Trợ lý đã hoàn toàn bị thu mua: "Em tuyên bố từ hôm nay anh ấy chính là anh trai khác cha khác mẹ của em!"
"Loại trà sữa rất đắt, bình thường em đều không nỡ tiêu tiền mua." Trợ lý một trận đau lòng, luyến tiếc mà uống.
Choi Doran không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cửa sổ nhìn thân ảnh bên ngoài. Lee Minhyeong vẫn ở trên phim trường, lẳng lặng đứng một mình, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Bên ngoài trời vẫn u ám, có vẻ như là sắp mưa. Choi Doran nhìn bóng dáng Lee Minhyeong có chút xuất thần, cuối cùng vẫn là thu hồi tầm mắt, không để ý nữa.
Một lúc sau, trợ lý đi tới nói: "Anh Doran, chuẩn bị bắt đầu quay kết cục!"
Choi Doran đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ. Nhưng khi vừa đi ra ngoài, liền nhận thấy có hạt mưa rơi trên đầu mình. Cậu đưa tay ra, cảm nhận được trong lòng bàn tay có chút mát lạnh.
Choi Doran nhỏ giọng nói với trợ lý: "Em đi hỏi người kia một chút có muốn vào trong phòng nghỉ không, để tránh mưa."
"A?" Trợ lý sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp là đang nói tới ai.
Choi Doran: "Là anh chàng đưa trà sữa."
"Ồ được!" Trợ lý vội vàng gật đầu.
Choi Doran đi quay phim trước. Mặc dù trời mưa nhưng đoàn phim đã dựng một lều để các diễn viên quay bên trong.
Trợ lý đi tới bên ngoài phim trường, đến bên cạnh Lee Minhyeong nói: "Anh gì ơi, hai ngày này đều nhìn thấy anh tới đây thăm ban!"
Trợ lý còn nói thêm: "Trời sắp mưa, anh có muốn đi vào phòng nghỉ bên kia không? Bên ngoài gió rất lớn."
Lee Minhyeong nhận ra trợ lý này là người đi theo bên cạnh Choi Doran, tức khắc có chút câu nệ, trong cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ gật gật đầu. Vì thế trợ lý đưa Lee Minhyeong tới phòng nghỉ, rót cho Lee Minhyeong một cốc nước nóng.
"Đoàn phim của chúng tôi có hơi nghèo một chút, nên anh uống tạm cái này trước... " Trợ lý có chút ngượng ngùng nói.
Lee Minhyeong ngồi trên sô pha, tay cầm cốc nước, càng ngày càng cảm thấy căng thẳng. Cậu ta biết Choi Doran mỗi lần đều nghỉ ngơi trong phòng này, sau khi quay phim xong Choi Doran có thể sẽ trở lại đây.
Bây giờ đầu óc Lee Minhyeong rất rối bời, suy nghĩ gì cũng không được, chỉ có thể uống nước nóng để cố gắng xoa dịu tâm trạng. Mãi đến sau khi quay xong một cảnh trên phim trường, Lee Minhyeong mới nghe thấy tiếng động bên ngoài, thân thể đột nhiên gấp rút căng thẳng.
Cũng bởi vì quay xong nên nhân viên bắt đầu đi thu dọn, phim trường liền nhanh chóng ồn ào. Trong âm thanh hỗn loạn, Lee Minhyeong lại nghe thấy rõ một tiếng bước chân...
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lee Minhyeong càng nghe càng cảm thấy khẩn trương. Bước chân cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài cửa phòng, Lee Minhyeong không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đẩy cửa vào.
Thiếu niên mặc áo khoác đen, trong tay còn ôm một cái túi chườm nóng, có vẻ hơi lạnh. Thiếu niên đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn đối diện ánh mắt Lee Minhyeong, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Lee Minhyeong nhìn chăm chú vào người trước mặt, khẩn trương đứng dậy.
"Cái đó... Xin chào!" Lee Minhyeong nói chuyện có chút lắp bắp: "Tôi... Tôi là fan của anh... Tôi rất thích xem anh diễn."
"Cảm ơn!" Thiếu niên vừa cười vừa đi tới.
Lee Minhyeong tức khắc càng thêm khẩn trương, nhịn không được trộm ngắm Choi Doran. Mà Choi Doran ngồi từ từ ngồi xuống sô pha, nhận lấy cốc từ tay trợ lý, uống nước nóng.
Lee Minhyeong nhìn sườn mặt Choi Doran, đây là lần đầu tiên cậu ta quan sát cận cảnh Choi Doran như vậy, càng nhìn càng cảm thấy giống. Mặc dù Choi Doran đã trang điểm, đường nét trên khuôn mặt thoạt nhìn trông càng tinh xảo hơn. Nhưng nếu anh dâu cũng trang điểm, hẳn là sẽ giống với Choi Doran...
Choi Doran cùng Hyeonjoon giống như là anh em sinh đôi, diện mạo hai người giống nhau như đúc, ngay cả vị trí nốt ruồi cũng giống hệt nhau.
Lee Minhyeong hô hấp có chút dồn dập, nhịn không được nói: "Anh trông rất giống một người bạn của tôi... "
Choi Doran để ly xuống, nghiêng đầu nhìn lại.
Lee Minhyeong cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng nói: "Tôi không có ý khác, chỉ là thật sự rất giống... "
Lee Minhyeong càng nói càng loạn, phát hiện căn bản mình không thể giải thích rõ ràng, tức khắc có chút ảo não cúi đầu, đành phải nói: "Thực xin lỗi! Tôi ăn nói không tốt lắm... "
"Không sao." Choi Doran vẫn cười ôn hòa như cũ, tựa hồ không để ý lắm.
Lee Minhyeong nhìn người trước mắt người, trong lòng đột nhiên càng thêm khẳng định rất giống. Choi Doran cùng Hyeonjoon đều ôn nhu như vậy, ngay cả giọng nói cũng giống.
Cậu ta hiện tại đang ở cùng Choi Doran, có cảm giác như là đang cùng anh dâu nói chuyện vậy. Nhưng mà anh dâu của cậu ta đã qua đời gần hai năm, người trước mặt cậu ta là Choi Doran, không phải anh dâu.
Lee Minhyeong không khỏi thì thào: "Bạn của tôi... Đều là tôi không tốt, là tôi hại chết anh ấy."
Choi Doran nghe vậy có chút kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Là tôi không tốt... " Lee Minhyeong cúi đầu tự trách, lắc đầu nói: "Quên đi, không nhắc tới nữa."
Cậu ta và Choi Doran chỉ mới gặp nhau lần đầu, cũng không quá quen thuộc, thật không thích hợp đề cập đến loại chuyện này.
Lee Minhyeong im lặng, ngồi trên sô pha không nói lời nào. Rất nhiều lần cậu ta muốn chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói cái gì cho tốt, trong lòng đứng ngồi không yên.
Choi Doran nhìn ra Lee Minhyeong không được tự nhiên, bèn nói: "Lát nữa tôi phải quay phim, nên tôi sẽ đọc kịch bản trước."
Lee Minhyeong thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gật đầu: "Được."
Choi Doran cầm lấy kịch bản, chăm chú nhìn xuống. Hai người cùng nhau ngồi ở trên sô pha, không ai làm phiền ai. Một lát sau, có nhân viên công tác đến gõ cửa.
"Anh Doran! Có thể đi chuẩn bị!"
Choi Doran đứng dậy, để kịch bản xuống bàn chuẩn bị rời đi.
Lee Minhyeong nhìn Choi Doran, đột nhiên lên tiếng gọi: "Choi Doran!"
"Tôi có thể... Ôm anh một chút được không?" Lee Minhyeong luống cuống nói tiếp: "Chỉ ôm một chút..."
Choi Doran dừng chân tại chỗ, không quay đầu lại.
Lee Minhyeong chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Choi Doran, cũng không biết vẻ mặt của cậu như thế nào, sợ đối phương hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là quá thích anh... Nên muốn ôm một chút... "
"Chính là kiểu ôm giữa thần tượng và fan... " Lee Minhyeong càng nói càng trở nên lộn xộn, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn phản ứng của Choi Doran.
Đến cuối cùng, Lee Minhyeong định từ bỏ, gượng cười một cái ra vẻ trấn định, xua tay nói: "Không sao không sao! Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi!"
Bất quá Lee Minhyeong vừa dứt lời, liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt động đậy. Choi Doran xoay người từng bước đi tới Lee Minhyeong, vươn tay ôm cậu ta. Lee Minhyeong mở to mắt, cảm nhận được độ ấm áp lên người mình, bàn tay run rẩy vươn ra chần chừ một chút rồi ôm lại thiếu niên.
Cái ôm thật ấm áp, đúng như cậu ta tưởng tượng. Ấm áp đến nỗi hai mắt Lee Minhyeong đỏ hoe, không kiềm chế được cảm xúc nữa, gối lên lên vai thiếu niên thổn thức khóc không thành tiếng.
Đã vô số đêm, cậu ta đều bừng tỉnh giữa con ác mộng về vụ tai nạn đó Bởi vì cậu ta trong mộng chờ được là một cái ôm lạnh như băng.
Trong mộng, cậu ta cũng không bao giờ có thể ngăn được vụ tai nạn xe kia, cũng chỉ có thể ôm thi thể cứng đờ của Hyeonjoon, máu tươi chảy đầy đất. Cậu ta nghĩ tới mãi có phải là Hyeonjoon hận cậu ta hay không mà mỗi lần cậu ta mơ thấy Hyeonjoon, Hyeonjoon đều không cho cậu ta ôm, thứ cậu ta ôm được chỉ là thi thể lạnh ngắt.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng ôm được thân hình ấm áp này. Ngay cả khi biết người trước mặt không phải là Hyeonjoon, cậu ta vẫn cảm thấy thật an tâm .
Thật giống như là anh dâu đang ôm cậu ta vậy.
Cậu ta đã chờ cái ôm này lâu lắm rồi.
Rất lâu...
Lee Minhyeong nhận thấy được mình đã thất thố, vội vàng buông tay ra: "Thực xin lỗi... "
"Có thể là lần đầu tiên được ôm thần tượng nên tôi có chút kích động... " Lee Minhyeong giơ tay lau khóe mắt, giống như một đứa nhỏ khi mắc lỗi, cúi đầu không biết làm sao.
"Không sao đâu." Choi Doran ôn hòa cười, xoay người đi ra ngoài trước.
Lee Minhyeong tiến đến cạnh cửa, nhìn Choi Doran đi tới chiếc lều bên kia đóng phim. Lee Minhyeong nhìn bóng dáng của Choi Doran, trong lòng đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Thật tốt a!
Trên thế giới này vẫn còn có người giống với anh dâu, còn đang sống rất tốt.
Lee Minhyeong ở trong phim trường rất lâu, mãi đến khi Choi Doran quay xong rồi mới rời đi. Buổi tối, Lee Minhyeong ở khách sạn bên cạnh phim trường.
Có thể là do ban ngày nhìn thấy Choi Doran giống hệt Hyeonjoon, cho nên ban đêm Lee Minhyeong lại mơ thấy cậu. Hyeonjoon vẫn như cũ cả người đầy máu bị kẹt ở trong xe, nhìn cậu ta vươn tay cầu cứu.
Lee Minhyeong liền lập tức xông lên, liều mạng chạy về hướng xe. Chỉ là, con đường trong mơ dài đến phi thường, tựa hồ sẽ không bao giờ chạy tới trước xe, mỗi lần đều kém một chút là chạm được.
Cậu ta đã mơ giấc mơ này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần cậu ta đều bỏ lỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong xe bị lửa lớn thiêu chết từng chút một. Giấc mơ này lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, một lần rồi lại một lần mơ thấy Hyeonjoon chết trước mặt cậu ta.
Nhưng Lee Minhyeong vẫn tiếp tục chạy, cố gắng thay đổi cái kết trong giấc mơ của mình.
Xe vẫn đang cháy, Lee Minhyeong lao vào giữa đống lửa, nhìn bàn tay thò ra từ cửa kính xe, nhanh chóng vươn tay nắm lấy. Và lần này, Lee Minhyeong cuối cùng cũng nắm được bàn tay đó, nhanh chóng đỡ Hyeonjoon xuống xe, gắt gao ôm thật chặt...
Đúng lúc này, Lee Minhyeong chợt bừng tỉnh lại.
Chung quanh tối đen như mực, Lee Minhyeong vẫn chưa hoàn hồn, còn đang đắm chìm trong cảm xúc của giấc mộng. Lại cảm thấy trên mặt có chút lạnh lạnh, cậu ta giơ tay lên sờ thử mới phát hiện không biết từ khi nào, trên mặt mình tất cả đều là nước mắt.
Lee Minhyeong lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng tuôn ra nhiều hơn, không thể ngăn lại. Nhưng lúc này cậu ta không hề cảm thấy buồn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Cậu ta rất vui vẻ, rốt cuộc anh cũng đã cứu được Hyeonjoon ở trong mộng.
Hyeonjoon đã tha thứ cho cậu ta.
Sau khi trở về từ khu điện ảnh và truyền hình X, Lee Minhyeong đã đến gặp bác sĩ một lần nữa.
Bác sĩ Bae hỏi: "Dường như tâm trạng cậu rất tốt?"
"Đúng vậy." Lee Minhyeong gật đầu, trên mặt không giấu được ý cười.
"Là gặp chuyện gì vui sao?"
Lee Minhyeong: "Tôi không gặp ác mộng nữa!"
Bác sĩ Bae vẫn nhớ những lần gặp ác mộng của Lee Minhyeong, mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
"Ác mộng ảnh hưởng đến giấc ngủ, về sau cậu cũng có thể nghỉ ngơi tốt hơn."
"Kỳ thật nói đúng ra, tôi vẫn còn mơ thấy vụ tai nạn xe cộ đó... " Lee Minhyeong nghĩ tới đó nói: "Chẳng qua hiện tại, tôi đã có thể đem người trong xe cứu ra."
Sau khi Hyeonjoon qua đời, cậu ta thường mơ thấy vụ tai nạn đó. Lần nào cậu ta cũng bị mắc kẹt trong giấc mơ và không thể tỉnh lại, chỉ có thể tận mắt nhìn những người trong xe bị ngọn lửa thiêu rụi. Nhưng may mắn thay, cuối cùng cậu ta cũng đã có thể thay đổi kết thúc của giấc mơ ấy.
Bác sĩ Bae hỏi: "Buông xuống?"
"Buông xuống." Lee Minhyeong đáp lại.
Có lẽ chính cái ôm của Choi Doran đã cho câu ta dũng khí, cuối cùng cậu ta cũng nghĩ thông mà có thể buông xuống như vậy. Lúc trước khi vụ tai nạn đó xảy ra, cậu ta quả thật phải chịu một phần trách nhiệm. Nhưng sự tình dù sao cũng đã phát sinh, cậu ta cũng nên buông xuống thôi.
Lee Minhyeong an tâm, lại nói: "Tôi muốn theo đuổi thần tượng."
"Theo đuổi thần tượng?" Bác sĩ Bae có chút kinh ngạc.
"Tôi đang thích một diễn viên." Lee Minhyeong nhớ lại bộ dạng của Choi Doran, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười: "Tuy rằng bây giờ anh ấy không nổi tiếng lắm, nhưng tôi đảm bảo rằng trong tương lai anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng!"
Lee Minhyeong cũng không rõ tại sao bản thân thích Choi Doran như vậy, có thể là ở bên Choi Doran mang lại cảm giác giống như Hyeonjoon, rất ấm áp rất yên tâm, tựa như gia đình vậy.
Bác sĩ Bae nhướng mày, chậm rãi nói: "Vậy cậu xin nghỉ phép ở công ty chính là để theo đuổi thần tượng sao?"
"Thực xin lỗi... " Lee Minhyeong chột dạ cúi đầu, đành phải nói: "Có khả năng tôi sẽ không thể tiếp tục làm việc."
Cậu ta muốn theo đuổi thần tượng.
Bác sĩ Bae lại hỏi: "Có phải là nghệ sĩ trong công ty chúng ta không?"
Lee Minhyeong gật gật đầu.
Bác sĩ Bae không hỏi nghệ sĩ kia là ai, chỉ nói: "Nếu là nghệ sĩ trong công ty vậy thì tốt hơn hết là cậu nên ở lại và làm việc. Tôi sẽ để lại cho cậu một vị trí chức vụ trên danh nghĩa."
"Nhưng nếu tôi theo đuổi thần tượng, tôi có thể sẽ không có thời gian." Lee Minhyeong có chút do dự.
Choi Doran đang ở ngoài thành phố quay phim, cậu ta phải đi tới đoàn phim Choi Doran thăm ban liền không có thời gian đi làm.
"Không sao, chỉ cần có cái danh là được rồi." Bác sĩ Bae cười cười: "Thế này thì cậu theo đuổi thần tượng cũng tiện hơn một chút, có thể tra được lịch trình nghệ sĩ trong công ty."
Sau khi rời khỏi phòng khám tâm lý của Bác sĩ Bae, Lee Minhyeong về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó liền lập tức chạy đến đoàn phim của Choi Doran thăm ban. Lee Minhyeong giống như một người hầu nhỏ, mỗi ngày đều sẽ đợi Choi Doran ở bên ngoài trường quay.
Lee Minhyeong ăn mặc bảnh bao, lái siêu xe, thoạt nhìn giống tiểu công tử phú nhị đại, còn thường xuyên mời cả đoàn phim uống trà sữa. Vì thế mà sau khi giao lưu qua lại dần dần tất cả nhân viên trong đoàn phim đều quen thuộc với Lee Minhyeong.
Thấy Lee Minhyeong mỗi ngày đều đến sớm như vậy, Choi Doran bèn đi tìm Lee Minhyeong nói: "Có đôi khi buổi sáng tôi không có cảnh quay, cậu không cần phải đến sớm như vậy."
"Không sao!" Lee Minhyeong rất cao hứng khi nhìn thấy Choi Doran chủ động nói chuyện với mình.
Choi Doran: "Cảnh quay của tôi mấy ngày nữa sẽ quay xong, cậu không cần tới nữa đâu."
Lee Minhyeong sửng sốt, vẻ mặt có chút thất vọng: "Như vậy a... "
Lee Minhyeong lại hỏi: "Vậy sau đó anh còn đi đóng phim tiếp không?"
Choi Doran: "Ừm, tôi sẽ đến đoàn phim ở tiểu sơn trang bên tây thành."
"Vậy tôi cũng đi!" Lee Minhyeong phấn khích lên.
"Chỗ đó rất xa, cậu không cần tới đâu." Choi Doran nói tiếp: "Cũng chỉ là một vai phụ nhỏ mà thôi, không có nhiều cảnh quay, sau khi quay xong tôi lại phải chạy sang đoàn phim khác nữa."
"Không sao hết!" Lee Minhyeong không sợ phiền toái.
Choi Doran hỏi: "Cậu không cần đi làm sao?"
"Công việc không quan trọng!" Lee Minhyeong lắc đầu.
"Tốt hơn hết vẫn là nên đi làm trước." Choi Doran cười.
Lee Minhyeong không còn cách nào khác đành nói: "Vậy thì tôi sẽ quay lại... "
Lee Minhyeong nghĩ nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Vừa vặn tết Thanh Minh cũng sắp đến, tôi phải trở về đi tảo mộ."
Choi Doran nghe xong lời này, đột nhiên hơi sững sờ, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, tết Thanh Minh sắp đến rồi... "
Thời gian trôi qua thật nhanh. Lại sắp đến tháng tư rồi.
Choi Doran rất nhanh tỉnh táo lại nói với Lee Minhyeong: "Lúc trở về nhớ phải chú ý an toàn, đi đường cũng phải cẩn thận."
Lee Minhyeong vội vàng gật đầu, ngập ngừng nhìn người trước mắt rồi hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nói: "Choi Doran! Tôi có thể gọi anh là anh Doran được không?"
"Được." Choi Doran mỉm cười đồng ý.
Lee Minhyeong trên mặt thập phần vui sướng mà gọi một tiếng: "Anh Doran!"
Choi Doran nhìn thấy bộ dạng của Lee Minhyeong, cũng bị cảm xúc này lây nhiễm mà bật cười. Lee Minhyeong giống như một đứa nhỏ vậy, luôn tràn đầy sức sống. Choi Doran theo thói quen giơ tay lên, định xoa đầu Lee Minhyeong.
Nhưng khi sắp sờ vào đầu Lee Minhyeong, Choi Doran đột nhiên phản ứng lại, đầu ngón tay bất giác co rút, kiềm chế không sờ đầu Lee Minhyeong, chỉ vỗ vỗ bụi bẩn dính trên vai áo cậu ta.
Lee Minhyeong không để ý đến sự khác thường của Choi Doran, vẻ mặt ngây ngốc lấy trong túi ra một tấm ảnh, hưng phấn nói: "Anh Doran, anh ký tên cho em được không?"
"Được." Choi Doran cầm lấy tấm ảnh ký lên trên.
Lee Minhyeong cảm thấy mỹ mãn vui vẻ cầm lại tấm ảnh đã có chữ ký của Choi Doran.
Ngày cá tháng tư, Lee Minhyeong đến nghĩa trang thăm Hyeonjoon sau đó lại đi một chuyến đến phòng khám tâm lý. Đi vào phòng bác sĩ tư vấn, Lee Minhyeong nóng lòng lấy ra bức ảnh có chữ ký của Choi Doran.
"Chính là anh ấy! Là thần tượng mà tôi thích!" Giọng điệu Lee Minhyeong rất hưng phấn.
Bác sĩ Bae cầm lấy tấm ảnh xem một chút, chẳng qua ông chưa từng nhìn thấy Hyeonjoon nên sau khi nhìn thấy ảnh của Choi Doran cũng không có phản ứng gì lớn.
Ảnh của nghệ sĩ thường được chỉnh sửa cẩn thận, Bác sĩ Bae đã quen nhìn những nghệ sĩ có giá trị nhan sắc cao, bởi vậy khi nhìn thấy ảnh của Choi Doran, cũng chỉ nghĩ rằng người thiếu niên này trông thật ôn nhu.
Bác sĩ Bae hỏi: "Cậu ấy là ca sĩ hay diễn viên?"
"Diễn viên!" Lee Minhyeong nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày nói: "Nhưng anh ấy chỉ đóng vai nam hai."
"Tôi cảm thấy anh ấy diễn tốt hơn nam chính rất nhiều! Không biết tại sao lại không cho anh ấy đóng vai nam chính!" Lee Minhyeong có chút tức giận.
"Đối với nam chính, đôi khi không phải chỉ xem xét kĩ thuật diễn." Bác sĩ Bae cười: "Đạo diễn còn xem xét các lý do khác, chẳng hạn như sự phù hợp của các diễn viên đối với nhân vật."
Lee Minhyeong ngẫm nghĩ, cũng xác thật là như thế này.
Trong khoảng thời gian này cậu ta đến đoàn phim xem rất nhiều lần, cũng đại khái biết được một số cốt truyện, là một bộ phim thần tượng cẩu huyết, nam chính là bá đạo tổng tài, nam hai là một phú nhị đại ôn nhu.
Mà ngoại hình và tính cách của Choi Doran lại càng hợp với nhân vật nam thứ.
Lee Minhyeong gật đầu, nhưng không khỏi cảm thán: "Đoàn phim của bọn họ nghèo quá."
Đoàn phim của Choi Doran thực sự là rất nghèo, phòng thay đồ đặc biệt chật hẹp, diễn viên phải xếp hàng để thay quần áo, còn một số vai phụ thì thậm chí còn không có một phòng thay đồ, chỉ có thể tìm một chỗ khuất rồi dùng tấm rèm chắn lại để thay.
Hơn nữa trang phục và đạo cụ của đoàn phim đều rất tồi tàn, rõ ràng nam hai là một phú nhị đại nhưng quần áo mà đoàn phim thuê cho Choi Doran lại rất rẻ, bộ tây trang nhăn nhúm, thậm chí cả đồng hồ cũng vậy, chỉ là hàng nhái.
Cậu ta vừa nhìn thấy Choi Doran phải mặc những bộ quần áo rẻ tiền kia liền cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt cho Choi Doran mượn đồng hồ, còn cho đoàn làm phim mượn xe thể thao của mình.
Lúc ấy có đoạn cốt truyện nữ chính ở tạm nhà nam hai, đạo diễn không biết tìm được địa điểm quay trong nhà ở đâu, nhưng thật sự nội thất trang trí bên trong làm cậu ta không chịu nổi, giống như nhà giàu mới nổi vậy, quá phô trương quá màu mè, thô không chịu được.
Nhưng cậu ta lại không có bất động sản nào ở đây, vì vậy liền tự mình bỏ tiền ra thuê một biệt thự cao cấp ở địa phương để đoàn phim quay. Dù sao cậu ta tiêu tiền cho đoàn phim cũng là vì có chút tư tâm nhỏ...
Cậu ta không chỉ cho Choi Doran mượn đồ để quay phim, hơn nữa còn thuê giúp biệt thự, bởi vì cốt truyện quay là nhà của nam hai nên mới tự mình bỏ tiền thuê. Không biết vì sao, câu ta lại không thể chịu nổi khi nhìn thấy Choi Doran chịu ủy khuất, chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho Choi Doran.
Lee Minhyeong ở trong phòng khám một lúc lâu, cùng Bác sĩ Bae hàn huyên rất nhiều về những chuyện anh theo đuổi thần tượng ở đoàn phim. Mãi cho đến chạng vạng tối, Lee Minhyeong mới rời đi.
Đã là thời gian tan tầm, Bác sĩ Bae thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc cho ngay ngắn, nhưng không có rời đi mà tiếp tục ngồi trong phòng làm việc. Thẳng đến buổi tối, Lee Sanghyeok tới đây.
Bác sĩ Bae chủ động mở miệng: "Lee thiếu, hôm nay là ngày cá tháng tư."
"Ừm." Lee Sanghyeok ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
Bác sĩ Bae tiếp tục hỏi: "Ngài có gì muốn nói không? Có thể nói cho tôi biết."
"Không có." Lee Sanghyeok vẫn như trước.
"Lee thiếu không muốn nói cũng không sao, lần này đến lượt tôi nói một chút đi." Bác sĩ Bae cười: "Hôm nay cậu Minhyeong cũng đến đây tìm tôi."
"Cậu Minhyeong rất vui vẻ vì đã tìm được thú vui mới." Bác sĩ Bae đẩy đẩy gọng kính, hỏi: "Theo đuổi thần tượng cũng là một phương pháp giúp thay đổi sự chú ý, Lee thiếu có muốn suy xét một chút không?"
Lee Sanghyeok nhàn nhạt đáp: "Nhàm chán!"
Bác sĩ Bae: "Cậu Minhyeong đã buông xuống, hiện tại cậu ấy sống rất tốt. Nhưng còn Lee thiếu, ngài thì sao? Con người không thể sống mãi trong quá khứ, ngài cứ thu mình chìm trong hồi ức cũng không có ý nghĩa gì."
Lee Sanghyeok sau khi nghe được, biểu tình trên mặt vẫn là không lạnh không nhạt. Một lúc lâu sau, Lee Sanghyeok mới lên tiếng: "Em ấy không chết."
Bác sĩ Bae thở dài một tiếng, đành phải nói: "Lee thiếu, gần đây ngài vẫn nhìn thấy người đó sao?"
"Đúng vậy." Lee Sanghyeok đáp.
Đi ở trên đường cũng có thể nhìn thấy Hyeonjoon, về đến nhà cũng có thể nghe được giọng nói Hyeonjoon. Thật giống như Hyeonjoon chưa bao giờ rời đi.
"Lee thiếu." Bác sĩ Bae lại khuyên nhủ: "Hai năm rồi, ngài nên buông xuống thôi."
Lee Sanghyeok không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Viên bác sĩ chú ý tới tầm mắt Lee Sanghyeok, tàn nhẫn nói: "Cho dù ngài đeo chiếc nhẫn đó vào, người ấy cũng sẽ không thể quay lại."
Lee Sanghyeok như cũ không mở miệng, an tĩnh ngồi một chỗ. Bác sĩ Bae đã quen với tính khí lạnh lùng của Lee Sanghyeok nên không bận tâm nữa, tiếp tục làm công việc của mình.
Lee Sanghyeok ngồi trong phòng khám một lúc, sau đó đứng dậy rời đi. Lee Sanghyeok lên xe, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, nói với chú Im: "Đến quán bar."
Chú Im lái xe đưa Lee Sanghyeok đến quán bar.
Khi Lee Sanghyeok bước vào phòng bao thì thấy bên trong đã có rất nhiều người. Mấy phú nhị đại đang ngồi trên sô pha thấy Lee Sanghyeok đến liền chủ động đứng lên nhường chỗ, để Lee Sanghyeok ngồi ở giữa.
Có người bên cạnh đi tới lấy lòng Lee Sanghyeok, chủ động mở rượu. Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt, mấy thế gia công tử phú nhị đại vẫn đang thảo luận về các loại nam nữ, còn có một ít chuyện bát quái màu hồng gì đó.
Lee Sanghyeok biểu tình lười biếng dựa vào trên sô pha uống rượu, uống đến say chuếnh choáng thì nhìn người bên cạnh hỏi: "Hyeonjoon tới chưa?"
Người nọ liền thập phần thuần thục đáp lại: "Hyeonjoon có chút việc, nên bảo chú Im đến đây đón ngài!"
Lee Sanghyeok gật đầu, tiếp tục uống rượu.
Những người khác trong phòng cũng ngầm ăn ý với nhau không nhắc đến Hyeonjoon, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mãi cho đến khi Lee Sanghyeok rời đi mới nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.
"Đã hai năm rồi, Lee thiếu sao vẫn còn gọi cái tên đó... "
"Không phải nói chỉ là một tiểu tình nhân thôi sao... Nhưng mà người đã không còn rồi ..."
Một đám phú nhị đại trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi, càng không dám nhắc tới cái tên này trước mặt Lee Sanghyeok.
Rốt cuộc, người cuối cùng dám đích thân nhắc tới cái tên này chính là Kim Kyukkyu. Mà Kim Kyukkyu hiện tại đã hoàn toàn biến mất, trong nước tìm không thấy người này, cũng không biết hắn đã đi đâu, không còn chút dấu vết. Ngay cả việc làm ăn của Kim gia cũng bị ảnh hưởng không ít, người khác cũng không dám chủ động nhắc đến.
Cái tên Hyeonjoon này đã trở thành một loại cấm kỵ.
"Là một tiểu tình nhân... " Một người khác nhớ lại: "Lúc ấy Lee thiếu tự mình nói, chỉ chơi chơi mà thôi... "
Chơi chơi mà thôi.
Chẳng qua có người lại không dứt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com