Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Là Joonie!

Trong sảnh tiệc lầu một, Choi Doran và Kim Jiwon ngồi ở một góc khuất, tùy ý tán gẫu.

Lee Minhyeong đi tới, ngồi bên cạnh Choi Doran, khoe khoang: "Anh Doran hôm nay đẹp trai quá!"

Kim Jiwon lắc lắc ly rượu hỏi: "Còn tôi thì sao?"

Lee Minhyeong vội vàng gật đầu: "Chị Jiwon cũng đẹp!"

Nhưng vừa dứt lời, Lee Minhyeong lại nói thêm:"Nhưng anh Doran vẫn đẹp nhất!"

Kim Jiwon bị chọc cười, nhịn không được nói: "Em trai nhỏ sao cậu lại đáng yêu như vậy ... "

Vừa vặn âm nhạc yến tiệc chuyển sang một giai điệu nhẹ nhàng hơn, Kim Jiwon nhìn về phía giữa sảnh tiệc, thấy trên sân nhảy đã có vài cặp đôi đang khiêu vũ.

Kim Jiwon buông ly rượu, nhìn Lee Minhyeong hỏi: "Em trai nhỏ có khiêu vũ được không? Chị đây mang cậu đi chơi."

"Không được không được." Lee Minhyeong xua tay, lại hiếu kỳ hỏi: "Chị Jiwon biết khiêu vũ sao?"

"Ừm, trước kia tôi từng học khiêu vũ, sau mới bắt đầu đóng phim."

Kim Jiwon gật đầu, lại nhìn phía Choi Doran nói: "Năm trước tôi còn dạy cho DoDo, cùng nhau đi thi đấu."

Hai mắt Lee Minhyeong sáng lên, anh rất tò mò đến chuyện trước đây của Choi Doran, hiếu kỳ hỏi: "Sau đó thì sao? Đoạt giải gì?"

"Không còn sau đó." Kim Jiwon có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc là bị loại sau mấy vòng đấu."

Choi Doran: "Jiwon nhảy rất giỏi, là tôi kéo chân sau."

Lee Minhyeong kinh ngạc vội hỏi: "Anh Doran cũng có thể khiêu vũ sao?"

"Anh biết nhảy một chút điệu, là do Kim Jiwon dạy." Choi Doran cười.

"Em muốn xem!" Lee Minhyeong hưng phấn ngo ngoe rục rịch.

Đúng lúc này, điện thoại Lee Minhyeong vang lên.Lee Minhyeong nhìn thoáng qua màn hình, rồi nhìn Choi Doran nói: "Anh Doran, bạn em gọi điện đến."

"Em đi trước, lát nữa lại đến tìm hai người chơi!" Lee Minhyeong vẫy vẫy tay rồi lên lầu trước.


 Lee Minhyeong đi vào khu vực VIP của sảnh tiệc, tìm thấy Bae Junsik.

"Bác sĩ Bae!" Lee Minhyeong chào hỏi, theo thói quen vẫn gọi là bác sĩ Bae.

Bae Junsik thuận tay lấy một món tráng miệng từ bàn ăn nhỏ bên cạnh đưa cho Lee Minhyeong, hỏi: "Có muốn đi qua ngồi với anh trai cậu không?"

"A? Anh trai tôi?" Lee Minhyeong ngây ngốc, vô thức nhận lấy đĩa điểm tâm ngọt, lại nhìn bên trong khu khách quý, quả nhiên liền thấy được Lee Sanghyeok.

Lee Minhyeong cả kinh, vội vàng kéo Bae Junsik sang một bên, nôn nóng nói: "Anh trai tôi sao lại ở đây! Lúc trước không phải đã nói anh ấy không tới sao!"

Bae Junsik có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Lee Minhyeong, bất quá vẫn là giải thích: "Lúc trước tôi gửi thư mời, Lee thiếu xác thật không muốn đến, có lẽ sau này cậu ấy đổi ý."

Bae Junsik chú ý tới biểu tình Lee Minhyeong trên mặt không đúng lắm, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì... " Lee Minhyeong lắc đầu.

"Đúng rồi, thần tượng của cậu đâu? Có muốn dẫn cậu ấy đến đây không?" Bae Junsik hỏi.

"Không cần không cần!" Lee Minhyeong vội vàng lắc đầu, theo bản năng không muốn Choi Doran và Lee Sanghyeok gặp mặt.

Lee Minhyeong nhìn nhìn Lee Sanghyeok bên kia, cuối cùng vẫn chọn đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Lee Sanghyeok.

"Anh!" Lee Minhyeong gọi một tiếng, rồi trộm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok nhìn thấy Lee Minhyeong tới cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái rồi sau đó tiếp tục uống rượu.

Ở khu khách quý trừ bỏ Lee Sanghyeok, Kang Daon cùng một vài người đều là người quen. Có người chú ý tới Lee Minhyeong, liền lại đây chào hỏi.

Chỉ là Lee Minhyeong vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Choi Doran nên có chút thất thần.

Khu khách quý có tầm nhìn rất tốt, từ vị trí này có thể nhìn đến sảnh tiệc phía dưới, cũng có thể nhìn đến sàn nhảy ở lầu một. Trên sân nhảy đã có không ít khách mời mang theo bạn cặp đi vào khiêu vũ.

Lee Minhyeong ở trong đám người không ngừng tìm kiếm thân ảnh Choi Doran cùng Kim Jiwon, sợ khi hai người vào sàn nhảy sẽ bị Lee Sanghyeok nhìn thấy. Chẳng mấy chốc, Lee Minhyeong liền tìm thấy Choi Doran đang đi về phía sàn nhảy.

Thừa dịp Choi Doran còn không chưa bị phát hiện, Lee Minhyeong cũng vội vàng nhìn Lee Sanghyeok nói: "Anh, anh uống hơi nhiều rồi, có muốn lên trước nghỉ ngơi không?"

Lee Sanghyeok không có chút hứng thú đối với yến tiệc, tùy ý lên tiếng đáp lại rồi đứng dậy.

Lee Minhyeong nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi an tâm.

Lee Sanghyeok đặt ly rượu xuống bàn, tình cờ liếc mắt nhìn về phía sàn nhảy liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào. Bước chân Lee Sanghyeok ngay lập tức ngừng lại, nhìn thiếu niên hồi lâu, bất tri bất giác từng bước đi tới phía trước.

Cuối cùng, Lee Sanghyeok dừng lại ở mép lan can của khu khách quý, ánh mắt vẫn luôn tập trung trên người thiếu niên.

Hòa cùng tiếng nhạc du dương trong phòng tiệc, thiếu niên ôm eo bạn nhảy nữ bước vào sàn nhảy. Cô gái mặc một chiếc váy dài màu đỏ, làn váy màu đỏ tươi được đưa lên cao trên không trung rồi rơi xuống thật mạnh va vào bộ tây trang màu đen.

Biểu cảm trên khuôn mặt hai người rất nhu hòa và chuyên chú, ánh mắt cả hai liên tục đan vào nhau, như thể trong mắt của họ chỉ nhìn thấy đối phương. Mỗi một động tác đều rất ăn ý, giống như một cặp đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt không thể tách rời dù chỉ một chút.

Lee Sanghyeok nhìn hai người, không chút để ý lắc lắc ly rượu.

Dù biết bóng dáng đó chỉ là ảo giác, nhưng Lee Sanghyeok vẫn lặng lẽ quan sát người thiếu niên. Thiếu niên lúc khiêu vũ rất nghiêm túc, dịu dàng ôm người đó vào lòng, trong mắt mang theo ý cười sâu sắc.

Lee Sanghyeok cầm ly rượu thong thả ung dung uống cạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người thiếu niên.

Lee Minhyeong ở bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Lee Sanghyeok kinh hồn, thanh âm có chút run rẩy, thận trọng nói: "Anh, anh không đi lên sao?"

"Đợi lát nữa." Lee Sanghyeok phản ứng rất bình tĩnh.


Trên sàn nhảy, thiếu niên tóc đen ôn nhu cùng cô gái trong bộ váy đỏ lộng lẫy đang ôm nhau nhảy một điệu xoay tròn. Khách quý trên đài khu VIP cũng chú ý tới hai người họ, thấp giọng nghị luận.

"Hai người đó là ai?"

"Chưa nhìn thấy bao giờ, chắc là người mới trong giới... "

Dần dần, có người nhận ra khuôn mặt nam vũ công rất giống với một người, nhỏ giọng kinh ngạc. Kang Daon cũng thấy được mặt Choi Doran, tức khắc nhíu mày nhìn phía Lee Sanghyeok.

Bất quá biểu tình trên mặt Lee Sanghyeok vẫn như mọi khi không chút khác thường nào, cũng chỉ là nhìn chằm chằm phía sàn nhảy.

Kang Daon đi tới, nhẹ giọng nói: " Sanghyeok, lên nghỉ ngơi trước không?"

Lee Minhyeong cũng vội vàng nói: "Đúng vậy! Anh, anh mau lên nghỉ ngơi trước đi, đừng uống rượu nữa!"

"Ừm." Lee Sanghyeok gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Những người khác trên đài khách quý cũng luôn trộm chú ý tới Lee Sanghyeok, nhìn thấy Lee Sanghyeok phản ứng lãnh đạm như vậy, cho rằng anh không thèm để ý đến thiếu niên đang khiêu vũ kia, vì thế thấp giọng thảo luận.

"Sao người đang nhảy dưới kia trông hơi giống Hyeonjoon... "

"Là rất giống, nhưng Hyeonjoon đã chết ba năm rồi... "

"Chắc là lớn lên giống nhau, hoặc là đã phẫu thuật thẩm mỹ... "

Lee Sanghyeok nghe được âm thanh nghị luận xung quanh, đột nhiên dừng chân lại. Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn đám thiếu gia đang nói chuyện hỏi: "Mấy người cũng có thể nhìn thấy cậu ấy?"

Một người bên cạnh sửng sốt: "Hả?"

Lee Sanghyeok nheo mắt lại, thay đổi cách nói, chậm rãi hỏi lại: "Vừa nãy mấy người vừa mới nói, người kia lớn lên giống Hyeonjoon?"

Người nọ còn chưa kịp phản ứng lại, bất quá vẫn gật gật đầu: "Là có hơi giống... "

Vẻ mặt Lee Sanghyeok lập tức lạnh đi, quay lại lan can nhìn chăm chú vào người thiếu niên trên sàn nhảy.

Mấy vị thiếu gia xung quanh không hiểu được phản ứng của Lee Sanghyeok nên ngập ngừng nói: "Lee thiếu, người này chỉ là lớn lên trông hơi giống Hyeonjoon..."

"Người nổi tiếng đều có trang điểm, mặt thật cõ lẽ không giống lắm..."

"Đúng vậy đúng vậy, vừa vặn lớn lên có chút giống mà thôi... "

Lee Sanghyeok không lên tiếng, chỉ xoay người trở lại ghế VIP, cầm lấy một ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Lee Minhyeong vẫn luôn trộm quan sát Lee Sanghyeok, không xác định thái độ này Lee Sanghyeok là có ý tứ gì, vội vàng nhìn về phía sàn nhảy.

Ngay sau đó, Lee Minhyeong đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng kinh ngạc của đám người.

Lee Minhyeong quay đầu lại liền nhìn thấy ghế khách quý đã trống rỗng. Mà cái bàn bên cạnh đã bị ném xuống đất, ly rượu vỡ tan thành từng mảnh. 


Bên dưới, Choi Doran kết thúc khiêu vũ.

Kim Jiwon kéo theo Choi Doran, hai người cùng ra ngoài hoa viên hít thở không khí. Trong sảnh tiệc bật máy sưởi, hai người vừa mới khiêu vũ xong thân thể còn hơi nóng, ra bên ngoài có gió lạnh thổi qua mới bình tĩnh lại một chút.

Kim Jiwon vén lọn tóc bên tai, lại cảm thấy có gì đó không ổn, nói với Choi Doran: "DoDo, giúp tôi nhìn xem có phải sợi dây chuyền đã móc vào tóc tôi không?"

"Tôi xem thử." Choi Doran dừng chân lại, thuận tay đem ly rượu để lên trên bàn bên cạnh, một tay vươn ra sau gáy Kim Jiwon, khẽ vén mái tóc dài của cô lên.

Choi Doran cúi đầu, thấy tóc của Kim Jiwon quả nhiên bị móc lấy có chút rối, liền vươn tay giúp cởi bỏ. Cũng bởi vì động tác gỡ tóc mà khoảng cách hai người gần hơn một chút, có vẻ như sắp hôn nhau.

Kim Jiwon ngửa đầu, bởi vì hơi lạnh từ gió thổi đến không khỏi co rút người lại. Cả hai đều không ai chú ý tới trong hoa viên đã nhiều thêm một người. Choi Doran còn đang gỡ tóc ra, thật vất vả mới gỡ bỏ hết chỗ rối được, xong xuôi liền thẳng người dậy.

Kim Jiwon thở dài nhẹ nhõm một hơi, sửa sang lại tóc mình một chút, đột nhiên nhận thấy gì đó, nhìn về phía sau Choi Doran liền thấy cách đó không xa thân hình một người đàn ông cao lớn đang đứng.

Vẻ mặt người đó lạnh lùng, khí thế trên người vô cùng hung hãn, khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Kim Jiwon cảm giác có chút không thích hợp, kéo kéo cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "DoDo..."

Choi Doran theo tầm mắt Kim Jiwon quay đầu nhìn lại, liền thấy được thân ảnh quen thuộc. Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, nhưng ngay sau đó Choi Doran thu lại ánh mắt, thấp giọng nói: "Chúng ta trở lại sảnh tiệc đi."

"Ừm." Kim Jiwon gật đầu, chuẩn bị trở về.

Chẳng qua hai người còn chưa đi xa thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Lee Sanghyeok nhanh chóng bước tới, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Choi Doran.

"Joonie."

Lee Sanghyeok cảm nhận được trong tay truyền đến xúc cảm ấm áp, trên tay bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức nắm chặt.

Choi Doran quay đầu lại, nhìn cổ tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Lee Sanghyeok, biểu tình có chút khó hiểu, lớn tiếng gọi: "Thiếu gia?"

Giọng nói thiếu niên vẫn như cũ nhẹ nhàng gọi thiếu gia. Chỉ có điều lần này, giọng điệu của thiếu niên lại thập phần xa lạ.

"Cùng anh trở về." Thanh âm Lee Sanghyeok có chút khàn khàn, tựa hồ đang kìm chế thứ gì đó, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, cảm xúc trong mắt dường như sắp mất khống chế.

Tuy vậy, biểu tình trên mặt Choi Doran vẫn khó hiểu nhưng bất quá lịch sự nở một nụ cười rồi rút tay mình ra khỏi tay Lee Sanghyeok.

"Xin lỗi thiếu gia, ngài nhận lầm người rồi."

Choi Doran cầm ly rượu trên bàn lên, xoay người rời đi. Lee Sanghyeok nhìn thấy Choi Doran rời đi liền muốn tiến lên phá trước.

Chẳng qua Lee Minhyeong đã tới rồi, vừa thấy Lee Sanghyeok đứng đó liền vội vàng ngăn lại: "Anh! Anh bình tĩnh một chút! Đừng nhận nhầm người!"

Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm bóng lưng Choi Doran, cảm xúc kìm nén sắp bùng nổ.

"Em ấy là Hyeonjoon." Ngữ khí Lee Sanghyeok tràn đầy khẳng định.

"Anh ấy không phải! Không phải!" Lee Minhyeong gắt gao ôm cánh tay Lee Sanghyeok lại, không cho Lee Sanghyeok đi lên nữa.

Kang Daon cũng tới đây, đỡ lấy Lee Sanghyeok khuyên ngăn: "Sanghyeok, anh uống say rồi, mau đi nghỉ ngơi trước đi."

Kang Daon ngẩng đầu lên, đánh giá Choi Doran, mày hơi nhăn lại. Choi Doran cũng chú ý tới động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn phía Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong vội vàng nói: "Xin lỗi... Anh ấy là anh họ của em, không cẩn thận uống say rồi."

"Không sao đâu." Choi Doran mỉm cười, tiếp tục cùng Kim Jiwon rời đi.

Trong lòng Kim Jiwon còn có chút sợ hãi, kéo cánh tay Choi Doran nhỏ giọng hỏi: "DoDo, cậu quen biết người đó sao?"

"Không quen biết." Giọng nói của Choi Doran rất nhẹ: "Hẳn là uống say rồi nên không cẩn thận nhận nhầm người mà thôi."

Lee Sanghyeok nghe được thanh âm kia, đột nhiên tránh thoát khỏi Lee Minhyeong.

"Hyeonjoon!"

Lee Sanghyeok lại lần nữa tiến lên, nắm lấy cánh tay cậu, dùng sức ôm người vào trong ngực mình. Choi Doran không kịp phản ứng, ly rượu trên tay tuột xuống, rượu tràn lên trên tây trang của hai người.

Lễ phục đã bị làm bẩn nhưng Lee Sanghyeok đã không còn sức lực dư thừa để đi chú ý tới mặt khác, chỉ gắt gao ôm người trong lòng ngực.

Nhiệt độ trong vòng tay thật ấm áp. Không phải mơ, cũng không phải ảo giác.

"Cùng anh trở về." Hốc mắt Lee Sanghyeok phiếm hồng, vùi ở cổ Choi Doran, hạ thấp tư thái nhỏ giọng nói: "Cùng anh trở về, được không?"

Choi Doran mở to mắt, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lee Sanghyeok, cảm nhận được bàn tay đặt ở trên eo mình càng ngày càng dùng sức, cả người bị ôm đến gần như khó thở.

Choi Doran nhíu mày, duỗi tay đẩy đẩy Lee Sanghyeok ra. Nhưng Lee Sanghyeok vẫn như cũ không chịu buông tha người trong ngực, cơ hồ là vùi đầu trên cổ cậu, tham lam ngửi lấy hơi thở quen thuộc trong kí ức.

"Joonie." Lee Sanghyeok gối lên vai Choi Doran, lặp đi lặp lại: " Joonie... Joonie..."

Choi Doran thử đẩy người trước mặt ra, nhưng càng vùng vẫy thì Lee Sanghyeok lại càng khẩn trương dùng sức ôm cậu chặt hơn.

"Anh!" Lee Minhyeong cũng xông tới, muốn kéo Lee Sanghyeok ra. Nhưng sức lực của Lee Sanghyeok rất lớn, mặc kệ Lee Minhyeong có làm gì cũng không cách nào kéo người ra.

"Cùng anh trở về......" Lee Sanghyeok tiếp tục vùi vào cổ Choi Doran, hai tay vẫn giữ chặt.

Choi Doran cũng không phản ứng nữa, im lặng để Lee Sanghyeok ôm. Thẳng cho đến khi cảm xúc của Lee Sanghyeok dần dần ổn định lại mới thoáng giơ tay đẩy bàn tay kia của Lee Sanghyeok ra.

Lần này Lee Sanghyeok không dùng sức nữa, ngoan ngoãn thả ra, hơi cúi đầu nhìn đôi mắt hoa đào của thiếu niên, thấp giọng hỏi: "Cùng anh trở về được không?"

"Lee thiếu." Choi Doran mỉm cười lui ra khỏi vòng tay Lee Sanghyeok, ôn hòa nói: "Ngài uống say, nhận lầm người rồi."

Lee Sanghyeok nhìn thiếu niên trước mặt, nhất thời ngơ ngẩn. Thiếu niên vẫn tươi cười nhìn anh, nhưng trong đôi mắt hoa đào kia lại không có chút tình cảm nào...

Thật giống như, đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.


Choi Doran không hề do dự, trực tiếp xoay người rời đi.

Kim Jiwon đi theo bên cạnh Choi Doran, nhịn không được quay đầu lại nhìn người phía sau.

Người kia bộ dáng thoạt nhìn có chút chật vật, tây trang trên người bị rượu vang đỏ làm bẩn, hai mắt ửng đỏ, đang bị hai người bên cạnh gắt gao giữ chặt. Kim Jiwon thu lại ánh mắt, không để ý nữa.

Lee Minhyeong cũng nhanh chóng đưa Lee Sanghyeok lên phòng nghỉ trên lầu, tìm Bae Junsik mượn một bộ lễ phục dự phòng đưa cho Lee Sanghyeok.

Lúc nãy Bae Junsik ở sảnh tiệc chiêu đãi khách khứa, không hề biết chuyện khôi hài xảy ra trong hoa viên, thẳng đến đi vào phòng nghỉ mới nhìn thấy trạng thái Lee Sanghyeok có chút không thích hợp.

Lee Sanghyeok cúi đầu trầm mặc không nói, toàn thân tản ra áp suất thấp, phía trước áo sơ mi trắng dính vết rượu, áo khoác tây trang nhăn dúm bị ném ở bên cạnh.

Bae Junsik đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh ấy uống say." Lee Minhyeong có chút tức giận: "Uống say xong còn nhận lầm người, nhất quyết xông lên một hai phải ôm người khác không buông tay... "

"Lee Minhyeong." Lee Sanghyeok ngắt lời, lạnh lùng nói: "Anh không nhận lầm."

"Anh, anh Doran chỉ là lớn lên giống anh dâu một chút thôi!" Lee Minhyeong gấp gáp vội vàng giải thích nói: "Anh ấy là minh tinh, đã trang điểm rồi!"

Lee Sanghyeok: "Em ấy là Hyeonjoon."

"Không phải anh ấy!" Lee Minhyeong có chút mệt mỏi, cầm quần áo để xuống bên cạnh, cũng lười đi quản nữa:"Quần áo em đã mang tới rồi, anh tự mình thay đi."

Nói xong, Lee Minhyeong liền xoay người rời đi.

Bae Junsik đi trên hành lang, lúc này mới nhìn Lee Minhyeong hỏi: "Lee thiếu đây là đã chịu kích thích gì?"

Lee Minhyeong thở dài một tiếng, giải thích: "Anh ấy gặp được anh Doran, một hai phải ôm anh Doran không bỏ, còn muốn anh Doran đi cùng anh ấy trở về."

"Anh tôi uống say, mắt không được tốt liền nhận nhầm anh Doran thành người khác.Tôi còn giảng giải cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không chịu nghe... "

Lee Minhyeong đang oán giận nói liên tục thì đột nhiên nhận thấy người bên cạnh ngừng lại.

"Lee Minhyeong." Bae Junsik nhìn qua hỏi: "Lee thiếu nhận nhầm Choi Doran thành ai?"

"Là một người bạn của chúng tôi... " Lee Minhyeong khẽ nhíu mày: "Anh Doran lớn lên nhìn giống người bạn đó nên anh tôi liền nhận nhầm."

Bae Junsik: "Giống nhau đến mức nào? "

Lee Minhyeong nghĩ một chút rồi trả lời: "Rất giống, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi còn tưởng rằng hai người bọn họ là anh em sinh đôi, nhưng sau này quen rồi nên thấy không sao cả."

Bae Junsik sau khi nghe được, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa tiêu chuẩn, không nhanh không chậm nói: "Cậu Minhyeong, tôi cần một lời giải thích."

Tuy rằng Bae Junsik đang cười, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng.

"Giải thích cái gì?" Lee Minhyeong ngây ngẩn.

"Chuyện liên quan đến Choi Doran." Bae Junsik híp mắt: "Lúc trước khi theo đuổi thần tượng, cậu không nói với tôi rằng người đó trông rất giống với bạn của cậu."

Lee Minhyeong có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết nói..."

Tuy rằng lúc đầu cậu ta quả thật chủ động tiếp cận là bởi vì Choi Doran với anh dâu trông giống nhau như đúc, nhưng bây giờ thì khác.

"Cậu Minhyeong, giấu giếm bác sĩ không phải là một chuyện tốt." Bae Junsik cười: "Tôi nghĩ chúng ta cần một buổi trò chuyện vui vẻ. Cậu Minhyeong khi nào rảnh? Tôi có thể tư vấn tâm lý cho cậu."

"Thật sự là không cần thiết." Lee Minhyeong vội vàng xua tay: "Tôi thật sự không sao, không cần tư vấn."

Lee Minhyeong và Bae Junsik cùng nhau xuống lầu đi tìm Choi Doran. Choi Doran bởi vì quần áo cũng bị làm bẩn nên hiện tại còn đang ở một phòng nghỉ khác dưới lầu một.

Lee Minhyeong đi vào cầm theo một bộ lễ phục dự phòng, có chút áy náy nói: "Anh Doran, thực xin lỗi..."

"Anh trai em hôm nay uống say nên hơi bốc đồng, anh ấy ngày thường không phải như vậy..." Giọng nói Lee Minhyeong càng ngày càng nhỏ.

Bae Junsik ở bên ngoài phòng đánh giá Choi Doran, lấy điện thoại ra tìm kiếm tư liệu của cậu.

Lee Minhyeong còn đang cùng Choi Doran nói chuyện phiếm, Bae Junsik không tiến vào quấy rầy, đóng cửa lại lên trên lầu tìm Lee Sanghyeok. Lee Sanghyeok đã thay quần áo xong, một mình đứng bên cửa sổ châm điếu thuốc.

Bae Junsik lên tiếng: "Lee thiếu có cần tư vấn tâm lý không?"

Lee Sanghyeok không quay đầu lại, chỉ nói: "Tôi muốn một bản danh sách khách mời yến tiệc."

"Lee thiếu, mọi người trong bữa tiệc đều là khách của tôi." Bae Junsik đi tới, đứng ở bên cạnh Lee Sanghyeok: "Bạn của anh đã ra đi ba năm, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở trong yến tiệc."

Lee Sanghyeok nhíu mày đáp lại: "Em ấy không chết."

Bae Junsik than nhẹ một tiếng, đành phải lấy điện thoại ra nhìn Lee Sanghyeok nói: "Có phải là người mà anh nhìn thấy trong bữa tiệc không?"

Lee Sanghyeok chỉ tùy ý đưa mắt qua, nhưng vừa nhìn thấy ảnh thiếu niên trên màn hình, đồng tử liền co rút lại: "Ảnh chụp từ đâu ra?"

Bae Junsik nhìn thấy phản ứng của Lee Sanghyeok, trong lòng đã có đáp án rồi.

"Lee thiếu." Bae Junsik mỉm cười: "Tôi chưa từng thấy bạn của anh, cũng không biết bạn của anh trông như thế nào, nhưng điều tôi có thể chắc chắn là... Người trong bức ảnh này không phải là bạn của anh.Cậu ấy là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, tên là Choi Doran."

Lee Sanghyeok nhìn bức ảnh trên điện thoại, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Em ấy là Hyeonjoon, em ấy không chết."

Đề tài lại vòng trở về điểm ban đầu.

"Lee thiếu, ngài thật sự là uống say rồi." Bae Junsik thở dài: "Tư liệu của Choi Doran tôi cũng còn nhớ rõ một chút, quê của cậu ấy là một ngôi làng nhỏ ở phương bắc."

Bae Junsik nhớ lại thông tin mình tra được: "Điều kiện gia đình của cậu ấy không tốt lắm, cũng không có cơ hội quen biết anh."

Lee Sanghyeok rũ mắt xuống, không nói nữa.

Thấy thái độ của Lee Sanghyeok có vẻ đã dịu đi một chút, Bae Junsik liền nói: "Trên đời này quả thật có rất nhiều chuyện hai người xa lạ lớn lên giống hệt nhau, vậy nên lần này chỉ là trùng hợp thôi."

Bae Junsik cười như cũ: "Lee thiếu, anh trước hết nên bình tĩnh lại một chút đi."

Qua hồi lâu, Lee Sanghyeok mới nhẹ giọng đồng ý: "Ừm."

Lee Sanghyeok đứng bên cửa sổ sát đất một hồi lâu, dần dần khôi phục cảm xúc mới rời khỏi phòng.


Sảnh tiệc vẫn rất náo nhiệt, Lee Sanghyeok đi tới lan can lầu hai, nhìn những khách nhân bên dưới. Trong đám người, Lee Sanghyeok liếc mắt một cái liền thấy được Choi Doran.

Thiếu niên còn đang nói chuyện với Lee Minhyeong, hai người thoạt nhìn rất quen thuộc với nhau giống như đã quen biết từ lâu. Lee Sanghyeok nhìn Choi Doran một lúc rồi đi xuống lầu, tiến về phía cậu.

Choi Doran vừa vặn đưa lưng về hướng cầu thang nên không để ý có người đang tiến lại phía sau. Nhưng Lee Minhyeong lại phát hiện Lee Sanghyeok đang đi tới, sắc mặt lập tức biến đổi vội vàng tiến lên đem Choi Doran kéo ra đằng sau.

"Anh." Lee Minhyeong có chút cảnh giác gọi một tiếng.

Choi Doran cũng xoay người lại, thấy được Lee Sanghyeok.

Trên người Lee Sanghyeok đã đổi một bộ lễ phục mới, sắc mặt cũng trở lại vẻ lãnh đạm ban đầu, hoàn toàn không còn thấy vẻ chật vật trong hoa viên lúc nãy nữa. Khách mời xung quanh có người nhận ra thân phận Lee Sanghyeok nên sôi nổi tiến lại gần chào hỏi.

"Lee tổng."

Choi Doran nghe vậy cũng cùng những người khác gọi: "Lee tổng."

Lee Sanghyeok nhìn thân ảnh Choi Doran trước mặt, chậm rãi nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi uống say."

Lần này Lee Sanghyeok phản ứng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút thất thố nào.

"Không sao." Choi Doran như cũ là treo lễ phép tính tươi cười, ngữ khí xa cách.

Tầm mắt Lee Sanghyeok rơi vào nốt ruồi nơi khóe mắt Choi Doran, đột nhiên hỏi: "Trước kia cậu đã tới Thủ đô sao?"

"Không." Choi Doran cười: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây."

"Có từng đi qua tiểu sơn trang ở Tây thành không?"

Choi Doran gật đầu đáp: "Năm ngoái tôi đã quay phim ở đó."

Lee Sanghyeok không nói nữa, chỉ nhìn vào đôi mắt hoa đào của thiếu niên. Nụ cười trong mắt Choi Doran vẫn còn đó, biểu tình trên mặt cũng nhìn không ra chút sơ hở gì.

Hai người ai cũng không mở miệng, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Lee Minhyeong cảm giác không khí không thích hợp lắm, vội vàng nói: "Anh, bạn của em có chút mệt rồi, em đưa anh ấy trở về trước."

Nói xong, Lee Minhyeong liền mang theo Choi Doran rời đi.

Lee Sanghyeok nhìn theo bóng lưng hai người, thẳng đến khi hai người rời khỏi sảnh tiệc mới thu hồi tầm mắt. Bae Junsik ở cách đó không xa, cũng thấy được một màn trò chuyền vừa rồi giữa Lee Sanghyeok và Choi Doran.

Bae Junsik đi tới hỏi: "Vừa rồi trò chuyện với Choi Doran thế nào?"

"Rất tốt." Lee Sanghyeok tùy ý nói.

"Vậy là nhận nhầm người sao?"

Lee Sanghyeok: "Không nhận lầm."

Sớm chiều ở chung với nhau 5 năm, anh sẽ không bao giờ nhận nhầm.

"Lee thiếu, cậu ấy là Choi Doran." Bae Junsik kiên nhẫn giải thích, thay đổi góc độ hỏi: "Cho dù thật sự là bạn anh, vậy tại sao ba năm qua cậu ấy vẫn không đến tìm anh? Hơn nữa ngay cả Lee Minhyeong, cậu ấy cũng không nhận ra."

Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, không nói gì.

Đã ba năm. Rõ ràng vẫn còn sống, nhưng người nọ một lần cũng chưa từng trở về.


Bên kia, Lee Minhyeong đưa Choi Doran về đến khách sạn. Cậu ngồi trên sô pha một bên xem kịch bản, một bên gọi điện thoại. Nhưng chính xác mà nói thì người ở đầu dây bên kia đơn phương thao thao bất tuyệt, Choi Doran chỉ thỉnh thoảng đáp lại.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Choi Doran đáp lại.

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Không biết làm sao cậu nhận được thư mời từ Bae gia, chỉ cần cậu nắm bắt tốt cơ hội là được."

"Được."

"Nếu là ở bên người phù hợp, mấy chục năm sau cậu cũng không cần nỗ lực nữa." Người đại diện lại bắt đầu ám chỉ: "Ông chủ Kim lần trước tôi nói với cậu gần đây mang theo một người mới còn trực tiếp rót hàng tỷ won cho đoàn phim chỉ để sủng người mới kia."

"Ừm." Choi Doran thái độ thực tùy ý.

Người đại diện: "Cậu xem, lúc trước cậu do do dự dự không chịu đồng ý, mấy ông chủ lớn dù có hứng thú cũng sẽ không chờ cậu, trực tiếp tìm người khác."

"Ừm."

Choi Doran tiếp tục trả lời cho có lệ đến khi cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại lên sô pha đứng dậy trở về phòng thu dọn hành lý.

Sáng hôm sau, Choi Doran xách va li cùng Kim Jiwon trở về, chuẩn bị trở về đoàn phim. Lee Minhyeong cũng muốn đi theo thăm ban, nhưng lại bị ngăn lại.

"Em hiện tại vẫn là nên chăm chỉ làm việc trước đi." Choi Doran xoa xoa đầu Lee Minhyeong.

"Anh Doran! Nhà em có tiền! Em không đi làm cũng được!" Lee Minhyeong than thở: "Em chỉ muốn đến phim trường với anh thôi!"

Bất quá Choi Doran vẫn không đồng ý, để Lee Minhyeong ở lại Thủ đô.

Choi Doran: "Gần đây bên đoàn phim trời mưa to, đường không dễ đi, chờ thời tiết tốt hơn rồi em lại đến."

Lee Minhyeong không còn cách nào khác đành phải đồng ý trước, chuẩn bị đợi thời tiết tốt rồi mới tới.

Choi Doran cùng Kim Jiwon lên máy bay trở lại đoàn phim. Sau khi cất hành lý vào trong phòng khách sạn, cùng Kim Jiwon vội vàng đến studio trang điểm.

Mấy ngày nay, bọn họ nghỉ phép đi tham gia tiệc sinh nhật ở Thủ đô, đoàn phim cũng đã quay trước các vai phụ khác để phối hợp tốt thời gian. Chỉ có một phòng hóa trang trong đoàn phim, khi Choi Doran chuẩn bị bước vào liền nghe thấy giọng nói bên trong...

"Có chuyện phiếm, ảnh hậu Lim tỏ tình với ảnh đế Park, nhưng kết quả lại bị từ chối."

"Haiz, ảnh đế Park độc thân nhiều năm như vậy rồi, tôi rất sốt ruột, sao lại còn chưa chịu thoát kiếp độc thân đi chứ... "

"Còn nữa còn nữa, chị có nghe qua Lee gia ở Thủ đô không? Nghe nói đại thiếu gia Lee gia đó lớn lên đặc biệt đẹp trai! Giống như minh tinh vậy!"

Choi Doran đi vào, nhìn thấy chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm cùng Kim Jiwon. Nói đúng hơn là chuyên viên trang điểm một mình nói luyên thuyên, Kim Jiwon chỉ có thể nhắm hai mắt không thể động đậy.

Mãi đến khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong, Kim Jiwon mới mở mắt ra hỏi: "Đợi chút đợi chút, Ảnh đế Park thật sự từ chối lời tỏ tình sao?"

"Em chỉ nghe nói như vậy... " Chuyên viên trang điểm nói xong lại bắt đầu hóa trang cho Choi Doran.

"Nhưng mà ảnh hậu xinh đẹp như vậy mà anh ấy còn cự tuyệt sao?" Kim Jiwon có chút không rõ.

"Em cũng không rõ lắm, anh ấy đã độc thân lâu rồi." Chuyên viên trang điểm lắc đầu: "Nghe nói đại thiếu gia Lee gia kia cũng độc thân."

Kim Jiwon suy nghĩ một chút mới nói: "Bất quá tôi nghe phong phanh rằng là Lee thiếu đã đính hôn..."

Chuyên viên trang điểm lại hỏi: "Chị Jiwon lần này không phải đi Thủ đô sao? Có nhìn thấy Lee thiếu không?"

"Tôi chưa thấy! Tôi còn không biết anh ta trông như thế nào!" Kim Jiwon thở dài một hơi: "Những đại nhân vật đó đều có một vòng quan hệ cố định, chúng ta chỉ là hạng tầm thường, dù có xếp hàng cũng chưa chắc có cơ hội đến gần!"

Choi Doran nghe Kim Jiwon nói chuyện cũng không lên tiếng gì cả. Thật ra hôm yến tiệc đó, Kim Jiwon đã gặp qua Lee Sanghyeok.

Chuyên viên trang điểm cười cười: "Những người nhỏ bé như chúng ta không thấy được cũng là chuyện bình thường."

"Đúng vậy." Kim Jiwon gật gật đầu.


Buổi chiều, cảnh quay của Choi Doran kết thúc sớm, xong việc trước Kim Jiwon. Trợ lý đi ra ngoài mua bữa tối, cậu một mình trở về khách sạn trước.

Nhưng khi Choi Doran vừa đến tầng trệt của khách sạn, liền nhìn thấy một chiếc siêu xe sang trọng quen thuộc đậu bên ngoài. Chiếc xe này là một mẫu xe sản xuất theo yêu cầu độc nhất vô nhị trên thế giới, biển số xe cũng là một dãy số đặc biệt.

Cậu đã ngồi trên chiếc xe này không biết bao nhiêu lần, cũng nhớ rõ từng chi tiết trang trí trên xe, chỉ cần nhìn thân xe một cái là có thể nhận ra. Bất quá, Choi Doran vẫn giả vờ như không nhìn thấy, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh.

Đúng lúc này, cửa sau xe mở ra. Lee Sanghyeok mặc một thân tây trang chậm rãi bước xuống, trong tay còn cầm theo một túi quà đi tới chỗ Choi Doran.

Choi Doran cung kính chào: "Lee tổng."

Lee Sanghyeok đưa túi quà qua, chậm rãi nói: "Xin lỗi, yến tiệc lần trước làm bẩn lễ phục của em."

Túi quà tặng được đóng gói rất tinh xảo hoa lệ, Choi Doran nhận ra cách đóng gói này là của nhãn hiệu SH, bên trong hẳn là một bộ quần áo.

Choi Doran không nhận lấy, chỉ nói: "Lee tổng, chuyện đều đã qua rồi, lễ phục không sao hết."

Lee Sanghyeok không đáp lại, chỉ nhìn chăm chú vào Choi Doran. Hai người giằng co một hồi, Choi Doran vẫn là đành phải nhận lấy: "Cảm ơn Lee tổng."

"Lễ phục là cậu Minhyeong hỗ trợ chuẩn bị, bộ quần áo này tôi cũng sẽ giao lại cho cậu Minhyeong." Giọng điệu Choi Doran vẫn rất xa cách, thái độ không nóng không lạnh.

Lee Sanghyeok nhìn cặp mắt hoa đào kia, đột nhiên gọi một tiếng: "Choi Doran."

"Vâng?"

Lee Sanghyeok xoay người, từ trên xe lấy xuống một bó hoa hồng trắng lớn: "Xin lỗi chuyện lần trước."

Lee Sanghyeok đem bó hoa hồng đưa tới trước mặt Choi Doran. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com