Chương 75
Chương 75: Gọi anh trai đi
Lee Sanghyeok chưa từng gạt người nên Han Wangho không chút nghi ngờ mở túi ra, trong túi hoàn toàn không có cái gì gọi là đồ ăn vặt.
Lee Sanghyeok ngồi xuống, Han Wangho nghiêng đầu nhìn anh, nhíu mày: "Anh mua thuốc cho em à?"
Đối phương không để ý tới cậu.
Han Wangho rũ mắt, đặt tay trái xuống trước mặt Lee Sanghyeok: "Bôi giúp em đi."
"..."
Thật ra Han Wangho cũng không biết Lee Sanghyeok làm sao, nhưng hiện giờ cảm xúc của đối phương cũng không thể hiện ra ngoài, vẻ mặt hờ hững khiến cậu cũng không đoán được.
Ánh mắt Lee Sanghyeok rơi xuống tay Han Wangho, có lẽ là để quá lâu nên giờ vết thương trông càng thêm đáng sợ. Lúc đầu chỉ là đỏ lên, bây giờ dưới da đã bắt đầu tụ máu.
Cậu con trai vặn nắp tuýp thuốc, im lặng không nói lời nào, bôi thuốc lên tay Han Wangho, lành lạnh buôn buốt, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với làn da nóng bỏng.
Han Wangho không nhịn được rụt tay lại.
Lee Sanghyeok trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay cậu, ấn lại lên đùi, giương mắt lạnh nhạt nhìn Han Wangho một cái: "Chạy cái gì?"
"Có làm việc gì trái với lương tâm đâu?"
Han Wangho: "..."
Nếu như Lee Sanghyeok chỉ nói câu đầu thì Han Wangho sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Lee Sanghyeok vừa nói câu thứ hai xong, Han Wangho lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Cái tay Han Wangho đang đặt lên đùi Lee Sanghyeok gõ gõ: "Anh sao thế?"
Lee Sanghyeok chỉ dùng đuôi mắt nhẹ nhàng cho Han Wangho một cái nhìn, không nói lời nào.
Nhóc con này cái gì cũng không biết, vẫn giống như trước kia.
Động tác của Lee Sanghyeok rất nhẹ, con thú dữ trong lòng lại đang trăm phương ngàn kế muốn phá lồng xông ra, thậm chí anh còn nghĩ, hay là cứ thả ra đi, chỉ lần này thôi.
Không sao đâu.
Dù sao thì nhóc con này cũng yêu mình mà, ngoan ngoãn ở bên cạnh mình không tốt hơn sao?
"Lee Sanghyeok, anh đang nghĩ gì vậy?" Tiếng Han Wangho khiến Lee Sanghyeok lấy lại tinh thần, lúc này anh mới nhìn về phía Han Wangho. Trong mắt là mặt biển yên ả, gió êm sóng lặng, nhưng khi trông về phía xa lại mơ hồ thấy được con sóng dữ đang dâng trào.
Ngón tay cái Lee Sanghyeok nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong cổ tay Han Wangho. Han Wangho vừa gầy vừa trắng, mạch máu tinh tế nằm ở dưới da, dưới ngón tay sinh động nhảy lên.
"Đang nghĩ."
Giam em lại.
Lee Sanghyeok nhẹ nhàng nói: "Chuyện thi học sinh giỏi."
Lee Sanghyeok không nhìn Han Wangho, nên cậu không thấy được ham muốn chiếm hữu mịt mờ khiến người khác rùng mình giữa hàng mày của anh. Han Wangho cử động cổ tay, ra hiệu cho Lee Sanghyeok tiếp tục bôi thuốc, cậu nói: "Thi học sinh giỏi cũng không khó, có gì hay mà nghĩ."
Đối với Han Wangho và Lee Sanghyeok mà nói, đúng thật là không khó.
"Ừm." Lee Sanghyeok thuận theo Han Wangho trả lời.
"Chắc chắn anh không phải đang nghĩ chuyện thi cử." Han Wangho lườm Lee Sanghyeok một cái, tươi cười: "Anh đang nghĩ gì hả?"
Chỉ nghĩ chuyện thi cử thì tại sao Lee Sanghyeok lại không vui?
Lee Sanghyeok ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Han Wangho: "Em bị thương, anh không vui."
Tiếng anh rất trầm, vừa lạnh vừa nhạt, nhưng hết lần này tới lần khác, giọng điệu ấy ở thời khắc này lại cực kì trêu chọc lòng người.
Han Wangho ngẩn ra, lập tức dùng ngón tay nho nhỏ ngoắc lấy ngón tay Lee Sanghyeok: "Sau này em sẽ chú ý, lần sau..."
Lần sau em sẽ không để mình bị thương nữa, được chưa?
Phần sau Han Wangho còn chưa kịp nói ra miệng.
"Không có lần sau." Lee Sanghyeok ngắt lời cậu.
Han Wangho chịu thua: "Không có thì thôi."
Lee Sanghyeok: "..."
–
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Ran Seo In gọi Han Wangho đến văn phòng.
Một Ran Seo In luôn điềm đạm không lộ nhiều cảm xúc, giờ phút này vẻ mặt lại có phần nghiêm nghị. Cô để Han Wangho ngồi xuống, một lát sau mới chậm rãi nói: "Có kết quả của Huh Baek rồi."
Huh Baek thế nào Han Wangho cũng không có hứng thú, nhưng người nói chuyện là Ran Seo In, Han Wangho vẫn rất nể mặt cô, ngoan ngoãn ngồi đó, hỏi một câu thế nào rồi ạ.
Mặc dù rất qua loa, nhưng Ran Seo In cũng đã hài lòng, đổi thành người khác, chưa chắc đã ra vẻ được như vậy.
Cô rất chú ý đến học sinh như Huh Baek, cũng thường xuyên tìm gã tâm sự, tuổi không lớn lắm nhưng tính cách lại hướng nội, nặng nề, không có bạn bè, còn có ác ý cực kì lớn với những người tốt hơn mình.
Về mặt thành tích thì càng thêm kinh khủng, đến mức gần như là một loại chấp niệm.
Nhưng dù gã có cố gắng thế nào thì thành tích vẫn luôn nằm trong khoảng ba bốn trăm của khối, mà trong mắt gã, Han Wangho lại có thể dễ dàng nâng thành tích lên như vậy, nghiễm nhiên trở thành kẻ thù số một của gã.
Nguyên nhân vẫn là xuất phát từ gia đình.
Ran Seo In cũng có chút đau lòng, dù có thế nào thì cũng đều là học sinh của mình.
"Mắt phải mù rồi, con ngươi hỏng hẳn, sau này chỉ có thể lắp mắt giả, nhưng em ấy vẫn sẽ quay lại trường học." Ran Seo In do dự một hồi, mới thử thăm dò: "Em ấy quay lại lớp thì em cũng đừng va chạm với em ấy, em nên chuẩn bị kĩ cho việc thi học sinh giỏi sắp tới, cũng sắp lên lớp 12 rồi, đừng để ảnh hưởng đến trạng thái của mình."
Han Wangho gật đầu.
"Còn chuyện này nữa." Ran Seo In hắng giọng một cái: "Kì thi lần này, lớp chúng ta có tổng cộng hai người đi thi, là lớp nhiều người nhất, các lớp khác đều chỉ có một người, hoặc không có ai."
Những điều này trước đó Ran Seo In đã từng nói, hiện giờ cô muốn nói lại, là vì một chuyện khác: "Em và Lee Sanghyeok nên tập trung học cho thật tốt, đừng đi quá giới hạn."
"..."
Lúc đầu Han Wangho còn lơ đãng, vừa nghe đến đoạn này, lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Cô à, em và Lee Sanghyeok không có gì hết."
Ran Seo In khoát tay chặn lại: "Em nói không có thì thôi, cô tin em, nhưng em vẫn nên nghe lời cô, nhớ hòa thuận với Lee Sanghyeok, đừng để xảy ra mâu thuẫn, có vấn đề thì nên giải quyết ngay."
"..."
Han Wangho chịu thua.
Ran Seo In miệng nói cô tin em, nhưng giọng điệu lại là kiểu "Bây giờ em có chỉ vào mặt trời nói là mặt trăng cô cũng tin".
Thật ra Ran Seo In cũng không xác định được quan hệ hiện giờ của hai người này, nhưng Lee Sanghyeok thích Han Wangho là điều chắc chắn. Lần trước chỉ giơ thước thôi, nhưng người thông minh lúc nào cũng tự chui đầu vào lưới nhanh nhất.
Ran Seo In quan sát Han Wangho mấy lần, rất tò mò, tại sao lúc đầu Lee Sanghyeok hờ hững lạnh nhạt với người ta, giờ lại thích nhiều như thế nhỉ?
Đương nhiên cô biết hiện giờ hai đứa này vẫn khá là hòa thuận với nhau, nhưng là chủ nhiệm lớp của hạng nhất và hạng nhì toàn khối, áp lực của cô cũng rất lớn. Mỗi cuối tuần nhà trường mở họp, cô luôn bị hiệu trưởng gọi ra nói chuyện riêng, việc đầu tiên là muốn cô theo dõi khắt khe Han Wangho và Lee Sanghyeok, việc thứ hai là muốn cô nhúng tay vào quan hệ của hai đứa.
Tóm lại là không cho phép yêu sớm, mời phụ huynh đến làm việc.
Đương nhiên Ran Seo In không đồng ý, học sinh của cô tự cô dạy được, cô không muốn để người khác xen vào, có là hiệu trưởng cũng không được.
Han Wangho và Lee Sanghyeok chỉ có thể vuốt lông, chứ càng trói chặt hai đứa nó sẽ càng chống đối.
Nhất là Han Wangho, mặc dù trong khoảng thời gian này đã ngoan hơn rất nhiều, nhưng xương cốt trong người đều làm bằng sắt, thà bị gãy chứ không chịu cong.
Mà Lee Sanghyeok....Ran Seo In tin là thằng bé có chừng mực của mình.
"Em về lớp đi, sau đó gọi Lee Sanghyeok đến cho cô." Ran Seo In lần lượt gọi học sinh đến nói chuyện chứ không chỉ riêng Han Wangho và Lee Sanghyeok, trong lớp còn có mấy đứa khác cũng bắt đầu ló ra rồi, đều phải gõ một chút.
Lee Sanghyeok là người thứ hai bị gọi vào văn phòng.
Ran Seo In đặt tay lên bàn làm việc, chậm rãi lật đống đề, nói với Lee Sanghyeok: "Đã tán đổ được người chưa?"
Có thể nói là hết sức trực tiếp, khiến Lee Sanghyeok suýt chút nữa không phản ứng kịp.
Lee Sanghyeok ngừng một chút: "Chưa ạ."
Nếu Ran Seo In đã hỏi, vậy chắc chắn đáp án của Han Wangho là phủ nhận, Lee Sanghyeok cũng thuận theo ý của cậu.
Cùng em ấy nghịch ngợm, để em ấy vui vẻ.
Ran Seo In sững sờ một hồi, lập tức cười một tiếng, chớp mắt liên tục nhìn Lee Sanghyeok, nhưng cái gì cũng không nói, ý tứ trong ánh mắt của cô, Lee Sanghyeok dễ dàng hiểu được.
– Chuyện gì xảy ra với em thế?
– Vẫn chưa tán đổ á?
– Kém thế nhỉ.
Lee Sanghyeok: "..."
"Trong khoảng thời gian này Han Wangho đã tiến bộ rất lớn, cô đang nói không chỉ về mặt thành tích mà bao gồm tất cả các phương diện khác, cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều. Lúc đầu cô còn tưởng là nhà em ấy xảy ra chuyện gì mới khiến em ấy thay đổi nhiều như vậy."
"Sau đó cô có gọi điện cho ba em ấy, mọi chuyện trong nhà em ấy vẫn ổn, lúc ấy cô mới nghĩ ra, có khi nào em mới là nguyên nhân chủ yếu không?"
"Trước kia cô vẫn luôn nói với cả lớp, thích một người ưu tú thì mình cũng cần trở nên ưu tú như họ, đắm chìm trong xúc động tình cảm của bản thân là tự hủy, không ngờ em ấy lại nghe vào đầu."
Giọng điệu Ran Seo In cực kì vui mừng.
Về mặt này, cách nhìn của Lee Sanghyeok và Ran Seo In lại tình cờ giống nhau.
Nhưng Lee Sanghyeok không muốn Han Wangho vì anh mà làm chuyện gì quá khó khăn, không cần phải như vậy, tự anh sẽ cúi đầu, sẽ khom lưng, sẽ ngồi xuống.
"Học kỳ này thoáng một cái đã qua, kì hai của năm lớp 11 cũng sẽ trôi qua rất nhanh, vèo một cái là lên lớp 12 rồi. Khi đó áp lực sẽ rất lớn, năm nay đã có vài học sinh vì cảm xúc không ổn định mà xin nghỉ học, đến lúc đó em sẽ biết, cũng sẽ hiểu, cô tin ở em. Em cũng để ý Han Wangho một chút, cô không yêu cầu xa vời là em ấy luôn phải giữ vững hạng nhất....Ý của cô, em hiểu chứ?" Ran Seo In nhẹ nhàng nói.
Có rất nhiều học sinh, một tiếng hót khiến người phải sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng ngã xuống. Chuyện này yêu cầu tố chất tâm lý cực kì cao để vượt qua, nên Ran Seo In vẫn có chút lo lắng.
"Em hiểu rồi, em sẽ chăm sóc cho cậu ấy." Lúc nói câu này, giọng Lee Sanghyeok rất nhẹ. Anh rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.
Sẽ chăm sóc cho em ấy, không chỉ là chuyện thành tích.
Ran Seo In nghe được Lee Sanghyeok đồng ý mới yên lòng, cô để Lee Sanghyeok trở về lớp tiếp tục tự học buổi tối. Lúc chàng trai sắp đi ra khỏi văn phòng, Ran Seo In bỗng nghĩ tới chuyện gì, gọi anh lại: "Đợi đã, em gọi....Gọi Song Jungkook tới cho cô."
"Vâng."
Lee Sanghyeok về lớp, lúc đi ngang qua bàn Song Jungkook vứt xuống một câu "cô tìm cậu" rồi trở về vị trí của mình. Hơn nửa ngày sau Song Jungkook mới nhận ra Lee Sanghyeok nói cái gì, vừa rồi cậu ta bị sự lạnh lùng của Lee Sanghyeok làm cho đông cứng cả người.
Lạnh như thế liệu Đậu nhỏ có chịu nổi không? Cậu ta vừa nghi ngờ, vừa thắc mắc đi đến văn phòng của Ran Seo In. Gần đây cậu ta cực kì ngoan mà, người gặp người thích, Sao Sao gọi cậu ta đến là để phát hoa hồng lớn à?
Han Wangho nằm bò ra bàn ngủ, thời tiết lạnh lẽo nên Han Wangho bắt đầu thích ngủ, từ nhỏ cậu đã vậy. Khi bé cảm thấy trời lạnh ngủ rất ngon, thành ra đến giờ cứ trời trở lạnh là đồng hồ sinh học bắt đầu tự động điều chỉnh.
Thiếu niên nghe thấy tiếng động bàn bên cạnh, bèn xoay mặt sang, hướng về phía Lee Sanghyeok, mở nửa mắt, ậm ừ hỏi: "Anh quay lại rồi à?"
Lee Sanghyeok vuốt tóc Han Wangho: "Đừng ngủ, sắp tan học rồi."
Giọng điệu của anh quá dịu dàng, lại còn đến sát gần Han Wangho để nói, Choi Wooje ngồi đằng trước nghe thấy lập tức nổi da gà, hóa ra lúc lớp trưởng thích ai đó sẽ nguy hiểm chết người đến thế à?
Han Wangho giơ bàn tay đến trước mắt Lee Sanghyeok: "Đau."
Sưng lên rồi.
Lan can ở hành lang làm bằng sắt, Han Wangho liên tục đập vào mấy lần, lúc Huh Baek giãy dụa cũng đánh trúng Han Wangho hai cái, chẳng qua là lúc ấy không để ý thôi.
Diện tích sưng không lớn, chỉ có một khối ở trên mu bàn tay, trông như củ cải đỏ.
Lee Sanghyeok lại không cười nổi.
Anh hơi nâng cằm Han Wangho lên, sát lại gần, hơi thở lập tức quấn quít với bé con kia: "Gọi một tiếng anh trai đi, rồi anh bôi thuốc cho em."
Han Wangho mở to mắt, nửa ngày mới tập trung được, Lee Sanghyeok cho rằng đối phương sẽ cười nhạo mấy câu, hoặc là trực tiếp bơ đi, nhưng có lẽ là Han Wangho vẫn còn đang ngái ngủ, dụ thế nào nghe thế ấy.
Giọng cậu như vừa ngâm trong lọ đường: "Anh ơi, bôi cho em đi."
So với lần trước uống say còn đòi mạng hơn.
___________
Đậu nhỏ: Tôi thà bị gãy chứ không chịu cong.
Hết chương 75.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com