Chương 25+26
Lee Sanghyeok rút tay đang siết cổ Na Jiwoo. Nó ho khan vài tiếng, sau đó vội vã chạy đi.
Han Wangho khó tin nhìn Lee Sanghyeok: "Vừa rồi... cậu muốn làm gì?"
Lee Sanghyeok đứng lên, hắn đi về phía Han Wangho nhưng cậu lại lùi về sau vài bước, vì thế hắn dừng lại. "Wangho đang quan tâm mình sao?"
"Lee Sanghyeok, vừa rồi cậu muốn làm gì?" Han Wangho hơi lớn tiếng hỏi, vẫn là câu hỏi trước. Hiện giờ cậu cảm thấy rất rối, trong lòng chẳng biết là sợ hãi hay kinh ngạc, cậu đột nhiên ngờ vực có phải mình chưa từng hiểu thấu Lee Sanghyeok.
"Wangho thấy rồi mà?" Lee Sanghyeok vươn tay huơ huơ trước mắt. "Mình muốn giết nó." Ngữ điệu vô cùng bình thản, giống như đang nói về thời tiết hôm nay.
"Cậu biết làm vậy có hậu quả gì chứ?!" Han Wangho gần như gào lên, cậu cũng không nhận ra bản thân đang nôn nóng mất bình tĩnh.
Lee Sanghyeok cười khẽ: "Hậu quả? Ngồi tù? Thôi học? Một mạng đổi một mạng? Hoặc cả đời trốn chui trốn nhủi?" Hắn giương mắt nhìn Han Wangho, "Mấy cái hậu quả này có tính không?"
"Vậy vì sao... Vì sao cậu còn muốn..." Han Wangho lắc đầu. "Rốt cuộc cậu nghĩ gì hả?"
"Cho nên Wangho sẽ không bỏ mặc mình chứ?" Lee Sanghyeok vươn tay về phía cậu, mỉm cười nói. "Mình chỉ muốn Wangho ở cạnh mình thôi."
Han Wangho sửng sốt. Lee Sanghyeok là đang dùng tới phương thức tự hủy hoại mình để buộc bọn họ phải cùng nhau ư? Rốt cuộc nên làm sao để chấp niệm của hắn tan biến? Là mình phải thỏa hiệp ư? Không thể...
Han Wangho ngẩn ngơ nhìn Lee Sanghyeok, lần nữa lùi về sau vài bước.
Lee Sanghyeok nhìn Han Wangho, tay cũng buông xuống: "Mình không miễn cưỡng Wangho, hết thảy lựa chọn đều nằm ở Wangho mà." Hắn nghiêng đầu, đôi tay sọt túi quần, gương mặt tinh xảo tràn ngập nét tươi cười ấm áp. Mái tóc ánh kim hơi che khuất đôi mắt màu xanh. "Nếu Wangho đã quyết định, tiếp theo mình làm cái gì Wangho cũng đừng quản nữa."
Ngữ khí thực bình tĩnh, thậm chí có thể nói rất dịu dàng.
Dứt câu, Lee Sanghyeok liền quay lưng, tiếp tục đi về hướng Na Jiwoo vừa chạy. Hắn đi rất thong dong, dường như đang muốn tóm lấy một con mồi không-ngoan-ngoãn.
Mà con mồi rốt cuộc là ở đằng trước, hay đằng sau?
Han Wangho nhìn bóng lưng hắn càng xa dần, há miệng thở dốc, bao lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng. Nhưng giờ phút này tâm trí cậu không những bối rối mà cơ thể vì cuống quýt nên rét phát run. Lee Sanghyeok sẽ làm gì? Hắn thực sự sẽ giết người sao? Sẽ giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.
Nếu lỡ...
Ngồi tù? Trốn chui trốn nhủi? Một mạng đền một mạng? Không... Han Wangho lắc đầu, cậu không mong kết cục của Lee Sanghyeok sẽ như thế. Cậu luôn hi vọng về tương lai tốt đẹp của Lee Sanghyeok, có người yêu hiểu hắn, hoàn toàn khác xa kiếp trước.
Nếu cậu không thể đáp lại tình cảm của Lee Sanghyeok, cậu cũng tuyệt đối không mong Lee Sanghyeok đi vào ngõ cụt.
"Lee Sanghyeok!" Nghe Han Wangho gọi, Lee Sanghyeok bèn quay đầu. Hắn trông thấy Han Wangho đỏ bừng mặt, thở hổn hển nắm chặt cánh tay hắn. "Mình hi vọng cậu sống tốt cả tương lai sau này!"
"Như thế, Wangho đã chuẩn bị tốt để ở cạnh mình chưa?" Lee Sanghyeok cúi đầu, vòng tay ôm eo Han Wangho. "Cho dù mình đối với cậu là tình cảm này, cậu cũng không bỏ rơi mình chứ?"
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào xương quai xanh lộ ra ngoài vạt áo Han Wangho, nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve. Han Wangho vội cầm tay Lee Sanghyeok, ngăn động tác trêu đùa kia lại: "Mình không phải ý này..."
Lee Sanghyeok nhìn tay mình trong tay Han Wangho: "Chỉ cần Wangho đồng ý ở cạnh mình, mình sẽ muốn làm những chuyện như thế với Wangho. Về sau, sẽ càng quá phận... Bây giờ Wangho rời đi còn kịp đấy." Hắn khom lưng, thì thầm bên tai cậu. "Nhưng nếu Wangho từ chối mình, mình có khả năng đi gây chuyện xấu, Wangho sẽ không bận tâm đúng không?"
Han Wangho mở to hai mắt nhìn Lee Sanghyeok, cậu buông lỏng tay hắn: "Lee Sanghyeok, cậu đang uy hiếp mình?"
"Wangho đoán xem." Hắn nắm tay Han Wangho, kéo Han Wangho đến gần hắn. "Mình vui lắm, thì ra Wangho quan tâm mình như vậy. Tiếp theo để mình kiểm tra Wangho đã quan tâm mình đến mức nào, được không?" Lời đẹp đẽ cuối cùng kết thúc, môi Lee Sanghyeok đã phủ lên môi Han Wangho. Hắn cúi đầu hôn cậu.
Mà từ phía sau, ngón tay thon dài của Lee Sanghyeok chậm rãi lướt ngang, luồn vào quần áo Han Wangho, tinh tế va chạm. Hắn ái muội mơn trớn vòng eo con bướm mảnh khảnh kia, tuy rằng cảm xúc lạnh lẽo nhưng cũng khiến da thịt Han Wangho như rực cháy; vừa mờ ám lại nóng bỏng.
Chương 26
"Lee Sanghyeok, cậu..." Han Wangho ngoảnh mặt đi, muốn né tránh môi lưỡi dây dưa của Lee Sanghyeok, ngay sau đó lần nữa bị cuốn vào. Đầu lưỡi linh hoạt càn quét, quấn quanh lưỡi của Han Wangho, mờ ám trêu đùa; ngay cả bàn tay hư hỏng phía sau cũng bắt đầu dời ra phía trước.
"Ưm..." Han Wangho phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, bấy giờ ngón tay thon dài mang theo tình sắc đã vuốt ve trước ngực Han Wangho.
Xúc cảm thiêu đốt khiến đầu óc Han Wangho đã tỉnh táo hơn một chút, thân mình cậu bởi vì sự va chạm thể xác mà run rẩy không thôi. Hai tay cậu đặt nơi lồng ngực Lee Sanghyeok, dường như cố sức đẩy hắn ra.
Môi lưỡi hai chàng trai đột ngột phân tách, kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài. Han Wangho thở hổn hển lùi về sau, gương mặt đỏ ửng, cậu nhìn Lee Sanghyeok không nói nên lời.
Lee Sanghyeok bị cậu đẩy ra, hắn vẫn còn chìm trong cuộc mê. Đôi mắt xanh sâu thẳm như đáy vực nặng nề nhìn Han Wangho, cho đến khi hắn đưa ngón tay xoa môi mình, mới mỉm cười nói: "Wangho, chưa đủ."
Rồi lần nữa hắn khom lưng ôm Han Wangho vào lòng. Hắn thì thào bên tai cậu: "Wangho biết cái gì gọi là 'tình dục' không?" Cơ thể hắn tràn đầy rạo rực, khoảnh khắc nói ra lời này hơi thở ấy càng nóng bỏng hơn khiến vành tai Han Wangho đỏ bừng.
"Mình... Không biết... Lee Sanghyeok cậu không buông mình ra, mình giận đó..." Han Wangho tránh né Lee Sanghyeok, nhưng hắn cứ ôm cậu vào lòng, ngay cả một chút cũng không thể tránh né. Nếu đặt hai người ra so sánh, hiển nhiên sức lực của Han Wangho quá cách biệt Lee Sanghyeok, tuy rằng Lee Sanghyeok không vạm vỡ.
"Vậy Wangho nghe mình giải thích cái gọi là 'tình dục', chính là vừa có tình yêu, lại có dục vọng. Mình vừa có tình, vừa có dục vọng đối với Wangho." Nói xong, cánh tay cũng hơi dùng sức, Lee Sanghyeok đột ngột đem một chân Han Wangho gác bên hông mình trong tiếng thảng thốt của người đối diện, một tay khác chặt chẽ áp vào ngực Han Wangho. "Hiện giờ Wangho cảm nhận được chứ?"
Tư thế này khiến đầu óc Han Wangho rơi vào hỗn loạn. Cậu có thể cảm thụ rõ ràng vòng eo của hắn và thứ nam tính nóng rực kia, vừa mang tính xâm lược, vừa gợi lên ham muốn chiếm hữu...
"Này, thả mình ra..." Han Wangho túm lấy áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hành động này khiến vạt áo đang phẳng phiu trở nên nhăn nhúm, giọng nói vì căng thẳng mà toát nên sự run rẩy.
"Wangho đừng sợ." Trán hắn cọ vào trán cậu, nhẹ nhàng an ủi. "Mình thích cậu như thế, sẽ không bao giờ tổn thương cậu, cho nên đừng sợ mình."
Han Wangho thấy mình sắp điên mất: "Lee Sanghyeok, mình không thích đâu, mình chỉ muốn làm bạn tốt với cậu. Mình không muốn cậu chệch hướng, cậu bảo mình nên làm sao đây? Nói đi..."
"Nếu Wangho không muốn mình đi sai hướng, hãy làm mình đi về hướng Wangho."
Han Wangho ngẩng đầu, chỉ thấy Lee Sanghyeok tươi cười nơi đáy mắt: "Chỉ cần Wangho không kháng cự mình, để mình tiếp cận Wangho, chậm rãi khiến Wangho cũng thích mình như vậy." Rồi hắn chợt lắc đầu, "Không đúng, Wangho sẽ vĩnh viễn không bao giờ thích mình như mình thích Wangho, nhưng chỉ cần cậu đồng ý để mình bên cạnh cậu, mình nhất định sẽ cố gắng khiến cậu có một chút mến yêu. Cho mình một cơ hội được không?"
Như là dụ dỗ, hai tay Lee Sanghyeok áp vào mặt Han Wangho, lần nữa nhẹ nhàng lặp lại: "Wangho, cho mình cơ hội nhé?"
Han Wangho ngơ ngác nhìn hắn. Thẳng đến khi Lee Sanghyeok cong cong đôi mắt cười, cậu mới nhận ra mình đã đồng ý với hắn...
Sắc trời tối đen, bầu trời lập lòe vài ngôi sao sáng biếc, vài tiếng ve sầu kêu râm ran bên đường, càng lúc càng vang. Đom đóm xanh lượn lờ qua kẽ lá, nhưng tạo vật làm sống động đêm hè cũng không đẹp bằng đôi mắt rạng rỡ, trong sáng của thiếu niên. Đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, không lẫn chút tạp nham nào, như hoa như mộng. Lee Sanghyeok cười rộ lên khiến tâm trạng đang bấp bênh của Han Wangho cũng hoàn toàn tĩnh lặng.
"Wangho, mai gặp lại." Han Wangho ngoảnh đầu đã thấy Lee Sanghyeok đứng cách đó không xa vẫy tay với mình.
Han Wangho cũng giơ tay vẫy vẫy: "Mai gặp! Trời tối rồi, cậu mau về nhà đi!"
Vừa rồi Lee Sanghyeok muốn đưa cậu trở về, nhưng Han Wangho từ chối. Lee Sanghyeok cũng không khăng khăng, chỉ mỉm cười bảo: "Mình sẽ đứng đây dõi theo Wangho rồi mới về."
Thở dài trong lòng một tiếng, Han Wangho quay lưng bước đi.
Lee Sanghyeok, cậu và Lee Sanghyeok, rốt cuộc đã đi đến nước nào...
Mãnh liệt môi hôn, hơi thở ấm áp, thậm chí cơ thể quyện nhau nóng bỏng, những thứ mà Lee Sanghyeok đối với cậu, đó là 'tình dục' sao?
Nghĩ đến đó, Han Wangho trở nên căng thẳng vô cùng. Cậu lắc đầu, muốn lắc cho suy nghĩ rối rắm rơi ra, nhưng càng cố quên càng nhớ rõ...
Mà Han Wangho không biết, thiếu niên phía sau đã thong dong đi theo cậu từ lúc nào. Một con đom đóm đậu trên vai Lee Sanghyeok, lóe lên ánh màu xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ. Hắn vươn tay bắt lấy, tự hỏi: "Là đến cho tôi ánh sáng ư...? Nhưng tôi không cần." Sau đó siết chặt trong tay, bóp nát.
Thứ ánh sáng hắn khát khao chỉ có một.
Vì thế một đêm mùa hạ, dưới bầu trời đầy sao, hai thiếu niên một trước một sau chậm rãi đi trên con đường nhỏ vắng người, còn kẻ theo sau ấy – như đang âm thầm bảo vệ người yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com