37th
Jennie nhanh chóng lau nước mắt và nhìn lại người bạn thân nhất của mình với đôi mắt đầy lo lắng. Chị muốn xé xác em ấy ra, nhưng chị biết cô gái này không làm gì sai cả. Em ấy chỉ làm những gì em ấy cần làm. Điều mà chị biết rằng em ấy nên làm sớm hơn khi có cơ hội.
Lisa nhìn chằm chằm vào chị với vẻ hoài nghi. Và Jennie biết chính xác em ấy đang nghĩ gì. Vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt của cô gái trẻ đang hỏi tại sao chị lại khóc. Nếu chị đã thành công trong việc làm tổn thương Chaeyoung, vậy tại sao chị lại trợn mắt với em vì cô gái đó?
"Chị yêu em ấy, Lili", chị trả lời mà không cần chờ câu hỏi.
"Chị... sao?"
"Chị đã kết thúc trò chơi đó rồi", chị trả lời thẳng thừng, "Khi chị nhận ra rằng mình đã yêu em ấy."
Jennie không đợi câu trả lời của Lisa và chị bắt đầu bước ra cửa. Nhưng cô gái trẻ hơn đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay của chị.
"Nini, em...", Lisa không nói nên lời, đôi mắt đầy tội lỗi, "Em không bi-"
"Em không biết", cô gái tóc nâu hoàn thành câu nói trong khi nhìn lại em, "Đó là lỗi của chị khi không nói với em. Tất cả là lỗi của chị."
Jennie giật mạnh cánh tay mình khỏi tay cô gái trước khi phóng ra cửa. Lisa cố gắng chạy theo chị nhưng cả hai đều dừng lại khi đâm vào Jisoo.
"Chu, chị có thấy Chaeyoung đâu không?", cô gái tóc nâu hỏi gấp gáp.
"Đó là những gì chị hỏi em đấy. Tại sao Rosie lại chạy xuống hành lang và khóc sướt mướt thế?", Jisoo đáp lại với cùng một giọng điệu lo lắng.
Jennie không trả lời và lao về phía hành lang với hy vọng bắt kịp cô gái.
Jisoo quay sang Lisa và nhìn em một cái nhìn dò hỏi. Nhưng cô gái tóc vàng cao lớn chỉ có thể nhìn lại với đôi mắt đầy lo lắng và tội lỗi.
Em biết mình đã làm sai rồi.
~•~
Jennie vừa chạy qua hành lang vừa liếc xung quanh để tìm Chaeyoung. Các sinh viên đều đang nhìn chị nhưng chị lại chẳng thèm quan tâm. Chị cần tìm Chaeyoung. Chị cần nói chuyện với em ấy.
Chị cần nói cho em ấy biết chị yêu em ấy nhiều như thế nào. Chị đã lướt qua gần hết mọi ngóc ngách của mọi tòa nhà này rồi, nhưng chị vẫn không thể tìm thấy cô gái đó. Và mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn bất cứ khi nào biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt Chaeyoung lướt qua tâm trí chị. Chị không thể tin rằng mình đã làm tổn thương em ấy khi hứa sẽ bảo vệ em ấy bất kể điều gì.
Côhij thở gấp gáp hơn khi đi đến khu vực đậu xe, và chị ngừng chạy để chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.
Chaeyoung không thấy đâu cả. Chiếc xe tay ga của em cũng đã biến mất. Chắc em ấy đã đi rồi. Và có lẽ Jennie đã đến muộn rồi.
Chị lấy điện thoại trong túi ra và thử gọi cho cô gái. Nhưng các cuộc gọi của chị đều được chuyển tiếp đến hộp thư thoại.
Cả đời Jennie chưa bao giờ sợ hãi và thất vọng đến thế này. Họ chỉ mới bắt đầu thôi mà. Chúa ơi, cuộc sống của chị chỉ mới bắt đầu có được Chaeyoung. Tại sao nó phải bị lấy đi đột ngột như vậy?
Chị lau mặt khi cảm thấy nước mắt mình lại rơi xuống, và chạy về phía xe của mình. Chị sẽ không để ngày hôm nay trôi qua nếu không được nói chuyện với Chaeyoung. Mà không có cơ hội để giải thích cho mình. Vì vậy, chị thực sự đã nhảy vào ghế lái khi đi đến chiếc xe của mình và khởi động động cơ một cách vội vàng.
Đây là tốc độ nhanh nhất mà chị đã đạt được trong nhiều năm qua. Chị đã vượt đèn đỏ vài lần nhưng chị cũng chẳng quan tâm đến nó nhiều. Chị thậm chí không thể nghĩ nhiều hơn được nữa và chị không nhận ra rằng mình chỉ mất chưa đầy mười phút để đến nhà Chaeyoung.
Vẫn còn khá sớm. Có lẽ là 1 giờ rưỡi chiều, và chị không thực sự chắc chắn liệu Chaeyoung có về thẳng nhà hay không, nhưng chị sẽ nắm lấy cơ hội của mình. Vì vậy, chị bước ra khỏi xe và bấm chuông cửa vài lần trong khi nhìn trộm qua phía cánh cổng. Không lâu sau, chị gặp được bà Park, người hiện những nếp nhăn trên trán khi nhìn thấy chị.
"Jennie đấy à? Chuyện gì đã đưa cháu đến đây vậy cưng? Chaeyoung vẫn còn ở trường kia mà," người phụ nữ chào khi bà vừa ra mở cổng.
Mặt của Jennie sa sầm xuống khi nghe điều đó, nhưng chị chắc chắn rằng, "Ừm... bà có chắc là em ấy vẫn chưa về nhà không, bà Park?"
Mẹ Chaeyoung ném cho chị một cái nhìn khó hiểu, "Tất nhiên rồi, Jennie. Nếu con bé về nhà thì ta biết rồi. Nhà của chúng ta không lớn như thế đâu, cháu biết mà."
Cô gái tóc nâu cắn môi đầy thất vọng. Đánh giá phản ứng của người phụ nữ, có vẻ như bà ấy vẫn chưa biết gì. Vì vậy, Chaeyoung có lẽ đã đi một nơi khác thay vì về thẳng nhà mình rồi.
"Sao vậy, Jennie? Hai đứa không ở cùng nhau sao? Đã gọi cho con bé chưa?"
"Cháu... uh, thực sự đã quên gọi cho em ấy. Cháu chỉ cho rằng em ấy đã về nhà rồi, nên là thế ấy ạ."
Chị cố gắng giải thích. Không có cách nào để chị có thể nói cho họ biết những gì đã xảy ra giữa chị và Chaeyoung được. Chị không thể. Gia đình của em ấy đối với chị quá tốt. Và chị không thể chịu được khi nhìn thấy phản ứng của họ khi họ biết chuyện này.
"Dù sao thì cháu sẽ gọi cho em ấy, Bà Park. Xin lỗi vì đã làm phiền bà. Cháu sẽ đi ngay đây ạ", chị cúi đầu cúi đầu trước khi lùi lại.
Bà Park chỉ gật đầu, trong lòng vẫn còn đang bối rối, "Được rồi, Jennie-ah. Cẩn thận và lái xe an toàn đấy nhé!"
Jennie quay vào trong xe của mình và lái nó đi không quá xa, nhưng cũng không phải là gần nhà họ Park lắm. Chị liếc nhìn vào kính chiếu hậu của mình, và khi chị thấy bà Park đi vào trong nhà, chị dừng xe và tắt máy xe đi.
Chị không biết Chaeyoung có thể đi đâu. Bên cạnh đó, tâm trí của chị đang quay cuồng và chị biết mình sẽ chỉ làm những điều ngu ngốc nếu chị để cảm xúc chiếm lấy mình. Vì vậy, chị quyết định chỉ đợi em ấy ở trong xe của mình thôi, đậu cách nhà họ vài mét. Chaeyoung cuối cùng sẽ về nhà mà, vì vậy chị sẽ đợi ở đây.
Chị hi vọng. Chị mong Chaeyoung về nhà.
~•~
"Tớ thề là tớ sẽ đấm thẳng vào mặt cô ta khi tớ nhìn thấy cô ta đấy. Tớ thậm chí không có đùa đâu", Wendy thốt lên trong khi xoa lưng Chaeyoung.
"Tớ tham gia nữa. Tất cả sự ngưỡng mộ mà tớ dành cho Jennie Kim đã rơi xuống cống cả rồi", Joy tán thành ý tưởng đó và đứng dựa vào quầy.
Chaeyoung lái xe thẳng đến cửa hàng Vinyl của Joy sau khi trốn học. Ngực em quá nặng nề nên em cần phải cho ai đó biết. Và em nghĩ ngay đến những người bạn của mình.
Joy hoảng loạn khi lao vào cửa hàng với đôi mắt ngấn lệ. Nhưng cô gái không hỏi em điều gì và điều đầu tiên cậu ấy làm là ôm chầm lấy em. Vì vậy, Chaeyoung đã khóc nhiều hơn. Joy, sau đó, gọi cho Wendy sau một thời gian ngắn, và cô gái đã chạy ngay đến cửa hàng theo đúng nghĩa đen khi nghe câu chuyện.
"Tớ cứ tưởng cô ta đã khác rồi chứ", Wendy lại bình luận, "Hóa ra cô ta cũng giống như những đứa trẻ hư hỏng giàu có khác thôi, những người chuyên đi làm tổn thương cảm xúc của mọi người để mua vui cho bản thân."
"Cô ta thực sự đã diễn xuất rất xuất sắc. Hãy nhớ lại khi cô ta đến tận đây vì muốn đi chơi với Chaeyoung? Điều đó đã làm tớ hiểu, và tớ ngay lập tức tin rằng cô ta thực sự thích Chaeyoung với cách cô ta nhìn cậu ấy và mọi thứ khác nữa", Joy không thể không đồng ý hơn, "Tớ không thể tin rằng mọi thứ chỉ là một phần của sự trả thù bẩn thỉu của cô ta đó."
Chaeyoung cũng không thể tin được. Tất cả những khoảng thời gian họ ở bên nhau, Jennie đã khiến em tin rằng chị ấy thật lòng với mình. Jennie khiến em cảm thấy mình có thể mở lòng và tin tưởng chị ấy. Và em đã làm thế. Em đã tin chị ấy. Bởi vì tại một số điểm, nó như thật vậy. Jennie khiến em cảm thấy như những gì em cảm thấy với chị ấy là sự thật. Cách cô gái nhìn chằm chằm vào em, cách chị ấy mỉm cười với em, chúa ơi, ngay cả nụ hôn của chị ấy em cũng cảm thấy thật nữa.
Vì vậy, khi em nghe tất cả những gì Lisa nói, điều đầu tiên em làm là hỏi Jennie. Em cần xác nhận điều đó từ chị. Em cần chính cô gái nói ra điều đó. Bởi vì nếu chị ấy nói rằng những gì Lisa đang nói đều là dối trá... chúa ơi, em sẽ tin chị ấy. Trong tích tắc, em sẽ làm thế.
Nhưng Jennie đã xác nhận rằng nó là sự thật. Và Chaeyoung chưa bao giờ cảm thấy mình bị phản bội trong suốt cuộc đời như thế. Em chưa bao giờ cảm thấy bị đùa giỡn như vậy, chơi đùa bởi người mà lần đầu tiên mà mình dành cả trái tim cho người đó.
Em nên nhận ra nó sớm hơn. Em nên nhìn thấy tất cả các lá cờ đỏ đó. Có lẽ nó có thể đã cứu em khỏi sự đau khổ này rồi.
"Cô ta không xứng đáng với cậu đâu, Chaeng à", Wendy nói lại trong khi vẫn xoa lưng em an ủi, "Quên cô ta đi."
"Tớ ước gì mình có thể làm được", Chaeyoung trả lời với giọng vẫn còn đẫm nước mắt, "Tớ ước nó dễ dàng như thế."
Joy bước ra từ quầy và ngồi cạnh em, "Cậu yêu cô ta lắm, phải không?"
Chaeyoung nhìn lên người bạn của mình và mở miệng, chỉ để rồi ngậm lại. Lời nói sẽ không thể phát ra. Em quá sợ hãi, và đã quá muộn để thừa nhận nó. Nhưng họ đều biết Chaeyoung có.
Họ biết Chaeyoung yêu cô gái tóc nâu đó mất rồi.
"Ôi, Chaeyoung, cậu", Joy kéo em vào lòng, và em không đếm được mình đã khóc bao nhiêu giọt nước mắt hôm nay nữa.
~•~
Jennie sốt ruột kiểm tra đồng hồ lần thứ n. Đã hơn 7 giờ tối nhưng chị vẫn không thấy dấu vết của Chaeyoung ở gần đó. Chị đã thử gọi lại vào điện thoại của em ấy, nhưng tất cả các cuộc gọi vẫn được chuyển vào hộp thư thoại. Và chị trở nên bồn chồn.
'Nếu em ấy không về nhà thì sao đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy biết mình ở đây đợi em ấy nên em ấy không về nhà?', một số suy nghĩ đang làm chị thêm bận tâm khi chị ngồi trên cái ghế lạnh tanh của chiếc xe.
Chị đã đợi hơn năm tiếng đồng hồ rồi, và khi chị cảm thấy muốn bỏ cuộc rồi... chị nhìn thấy chiếc xe tay ga màu hồng quen thuộc đó tấp vào trước cửa nhà họ Park.
Cuối cùng.
Chị vội vàng ra khỏi xe và chạy về phía cô gái tóc vàng cao lớn đang đậu chiếc xe tay ga của mình ở bên cạnh đó.
"Chaeyoung," chị gọi.
Cô gái dường như đông cứng trên mặt đất khi nghe thấy giọng nói đó, và em thu hết can đảm để quay lại và đối mặt với cô gái tóc nâu.
"Chị làm gì ở đây? Không phải em đã nói với chị rằng em không muốn nhìn thấy mặt chị nữa sao?", Chaeyoung lạnh lùng nói.
Và Jennie nhận thấy đôi mắt sưng húp của cô gái. Em ấy chắc đã phải khóc hàng giờ liền.
"Chaeng..."
Chị muốn ôm em vào lòng, ôm em và xoa dịu đi nỗi đau đó. Nhưng khi chị tiến lên một bước, Chaeyoung đã lùi lại một bước.
"Chị còn muốn gì nữa ở em? Chị đã có được thứ mình muốn rồi đấy, Jennie."
Giọng điệu của Chaeyoung lạnh như băng, chị gần như không thể nhận ra được nữa rồi.
"Chaeng, làm ơn để chị giải thích đi", chị cầu xin, "Chị... Chị thừa nhận tụi chị thực sự có kế hoạch đó. Hồi trước khi chị vẫn còn bị đe dọa bởi em. N- Nhưng đó là một thời gian dài lâu về trước rồi. Và chị thề, mọi thứ đã đã thay đổi rồi."
"Điều đó có thay đổi sự thật rằng suốt thời gian qua, chị đã nói dối trước mặt em không?"
Jennie nuốt một cục nghẹn vô hình trong cổ họng, "Chaeng, chị không nói dối em khi nói rằng chị thích em. Chị đã ngừng trò chơi vì những gì chị cảm thấy dành cho em đã trở thành sự thật. Chị đã cảm thấy mình được yêu. Và đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà chị từng cảm thấy trong đời."
Chaeyoung bật ra một tràng cười khúc khích trước khi lắc đầu, "Vậy bây giờ thì sao, tình yêu của chị đã trở thành sự thật, chị đã tỏ tình với em, em đã chấp nhận chị... Chị nghĩ rằng chị có thể thoát khỏi điều đó? Chỉ vì bây giờ chị thực sự thích em thì không cần phải xóa sạch sự thật rằng ban đầu chị định làm em đau khổ sao? Rằng những gì chúng ta có bây giờ là kết quả của sự trả thù nhảm nhí của chị sao?"
Jennie không trả lời điều đó. Chị không thể nói bất cứ điều gì vì chị biết Chaeyoung nói đúng. Và không gì chị nói có thể nói sẽ thay đổi sự thật rằng chị đã lừa dối em ấy.
"Chị biết điều gì khiến em đau lòng nhất không, Jennie?", Cô gái tóc vàng cao lớn hỏi lại với vẻ mặt đau khổ đó, "Em đã hỏi chị rất nhiều lần rằng liệu chị có chân thành muốn làm bạn với em không. Chị có nhớ không? Em đã hỏi chị... rất nhiều lần. Và chết tiệt thay mỗi lần đó, chị đều trả lời là 'có'. Và em luôn tin chị. Giá như em biết trước chị là con người nói dối tuyệt vời đến như thế này."
"Chaeyoung… làm ơn... tha lỗi cho chị.."
Jennie lại có thể cảm thấy nhói trong lòng ngực mình. Đau quá. Chị đang rất đau. Nhưng chị biết nó chẳng là gì so với cảm giác của Chaeyoung bây giờ.
"Về nhà đi, Jennie."
Chaeyoung quay gót định mở cổng nhà mình, nhưng Jennie đã nhanh chóng giữ em lại, vòng tay ngắn ngủn ôm lấy eo em, khóa chặt vào lưng em.
"Chaeng...", Jennie áp trán vào lưng cô gái tóc vàng khi chị ấy rơi một giọt nước mắt, "Chị yêu em."
Chaeyoung nắm chặt tay và nâng cằm mình lên khi em cảm thấy nước mắt mình như muốn rơi một lần nữa. Ngay khi em nghĩ rằng em không còn nước mắt để khóc nữa.
"Em tin tưởng chị, Jennie", Chaeyoung nắm lấy cánh tay của cô gái tóc nâu đang ôm lấy eo em, trước khi từ từ giật chúng ra khỏi mình, "Nhưng chị đã phá vỡ nó rồi."
Em tự giải thoát mình khỏi sự kìm kẹp của Jennie và chạy vào trong nhà của mình, đóng sập cổng lại.
Để lại một Jennie đầy tiếc nuối và xót xa.
~•~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com