Cho dù trong lòng nàng còn ngổn ngang biết bao câu hỏi, bao nhiêu chuyện muốn làm ngay mà chưa thể tìm ra cách, nàng rất nóng lòng muốn phu quân của mình trở lại. Nhưng Đại hội Tiên môn đã là thông lệ ngàn đời, không thể không tham gia, cũng không thể hủy bỏ được. Hơn nữa qua một ngày náo loạn ở đây, nàng nghĩ mình dù có là Thần nữ, cũng không nên làm càn như vậy. Tô Tô suy nghĩ hồi lâu, chỉnh trang lại trang phục, sắp xếp lại suy nghĩ, ổn định cảm xúc, rời khỏi phòng chủ động tới tìm Tàng chưởng môn.
Bên Tàng Hải đang vất vả sắp xếp mọi thứ, hắn biết lòng Tô Tô có tâm sự, lại khóc cả đêm nên không nỡ đánh thức nàng quá sớm. Chỉ đành tự ngồi làm hết rồi đợi Tô Tô tới phê duyệt. Trên bàn ngổn ngang danh sách, bảng đánh giá, hắn chăm chú với công việc bộn bề, ngổn ngang của mình.
- Tàng huynh, huynh đang làm gì vậy?
- Thần nữ, người dậy rồi sao? Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa.
- Huynh - Tàng Hải đổi về cách xưng hô lịch sự đúng vai vế khiến nàng cảm thấy không được thoải mái cho lắm - huynh cứ nói chuyện với muội như bình thường được rồi?
- À! Tàng Hải ngạc nhiên. Được thôi nếu người muốn.
- Vậy huynh đang...........?
- Muội lại đây, xem giúp ta danh sách này. Đây là, bài thi, luật thi và phần thưởng mà ta mới soạn xong.
Tô Tô nhận lấy xấp giấy cuộn dày, cẩn thận mở ra xem.
- Ừm rất tốt, bài thi không quá khó nhưng vẫn đánh giá được cách sử dụng sức mạnh và thể hiện được phản ứng nhanh nhạy của thí sinh. Các vật phẩm để trao thưởng cũng nhiều nhỉ, chúng ta sẽ trao hết chỗ này sao?
- À không, đó là danh sách thôi, phần thưởng chỉ có 10 mục, ta còn chưa chọn được, bây giờ ta đưa muội tới gian phòng cất giữ bảo vật nhé, cho tiện đánh giá hơn.
- Được, đi thôi Tàng huynh.
Lại nói núi Bất Chiếu linh lực dồi dào, ngoài việc là nơi tụ họp các Tông môn tu luyện tiên pháp ra, còn nổi tiếng với việc cất giữ rất nhiều kì quan trân bảo hiếm có trên đời. Hành Dương Tông - Tiêu Dao Tông - Xích Tiêu Tông là ba Tông môn được tôn là mạnh nhất và lưu giữ nhiều đồ vật quý giá nhất, luôn chỉ có một mà không có hai. Bên Hành Dương Tông thì Tô Tô không còn lạ nữa, còn bên Tiêu Dao Tông thì đây là lần đầu nàng được chiêm ngưỡng những món đồ này.
- Đến rồi đây - Tàng Hải mở khóa - muội mau vào đi.
Tô Tô, một vị thần đã từng kinh qua vòng xoay vận mệnh kì lạ của quá khứ, chưa có gì là chưa trải nghiệm, chưa có món đồ gì kì lạ mà chưa thấy qua, cũng phải choáng ngợp trước cảnh tượng bên trong gian phòng sau khi cánh cửa kia mở ra. Kì quan trân bảo, pháp bảo tiên môn, trân châu, ngọc lục bảo quý hiếm đều có ở đây.
Tô Tô sững sờ một lúc, thoáng chốc quên mất mục đích chính khi tới đây là gì. Tàng Hải đang đi vào, thấy im ắng liền quay lại, chút phì cười trước gương mặt ngốc nghếch của nàng, hắn hắng giọng gọi.
- Tô Tô, muội mau vào đây.
- À vâng. Tô Tô giật mình.
Gian nhà chứa bảo vật được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ, nàng lướt qua từng món đồ, chăm chú nghe Tàng Hải giới thiệu từng chút một, cố gắng kìm nén sự thích thú ngưỡng mộ trong lòng trước những pháp bảo đặc biệt kia. Chợt nàng dừng lại ở con số 27: Thần khí Gương quá khứ.
- Tàng huynh cái này là.....?
Tàng Hải ngó qua, à lên một tiếng, rồi kéo Tô Tô qua gian phòng phía sau, giữa gian phòng có một chiếc kệ cao gần tới eo làm bằng đá cẩm thạch, phía trên là một chiếc hộp gỗ bóng được chế tác khá tinh xảo.
Tàng Hải mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong là món đồ mà Tô Tô không ngờ vẫn còn có thể trông thấy nó thêm một lần nữa.
- Món đồ mà muội hỏi ta đây, Gương quá khứ.
Tô Tô sững sờ, ngạc nhiên, đúng nó rồi, nó vẫn nguyên vẹn như lần nàng trao nó cho Bàng Nghi Chi, để đem về cất giữ ở Tiêu Dao Tông. Thấy Tô Tô im lặng, vẻ mặt nàng ngạc nhiên vô cùng, Tàng Hải nói tiếp.
- Bảo vật này được một người bạn của Bất Hư Chân nhân đưa cho người đem về đây cất giữ, người đó không thấy Chân nhân nhắc tên, cũng không rõ sao lại có món đồ này. Bấy lâu nay cũng không có ai mở được nó ra, nên ta mới đem làm phần thưởng, hi vọng là sẽ có người mở ra được bí mật bên trong.
- Bảo vật này là của muội. Tô Tô nói nhưng mắt vẫn dán vào món đồ trong chiếc hộp gỗ.
- Hả? Của muội? Món đồ này cũng ở đây hơn 1500 năm rồi đó, muội chắc không?
- Chính tay muội đưa cho Bàng Nghi Chi, muội khi đó lịch kiếp trở về đúng thời điểm mà hắn cũng vừa hay có ở đó.
- Muội ở đó? 1500 năm trước?
- Đúng thế.
- Vậy, nếu là đồ của muội, thì ta nghĩ muội cất giữ nó sẽ tốt hơn.
- Huynh không hỏi muội thêm gì sao?
- Ta nghĩ nếu cần thiết muội sẽ nói cho ta biết, bằng không ta cũng không nên quá tò mò việc riêng của muội.
- Tàng Hải, cảm ơn huynh. Có thời gian muội sẽ kể huynh nghe chi tiết mọi chuyện. Tô Tô khoát tay, cất chiếc hộp gỗ vào tay áo.
- Được! Chúng ta tiếp tục nhé.
- Vâng!
----------------------------------------------------------------------------
Từ khi trở thành Thần nữ, việc chủ trì Đại hội Tiên môn đối với Tô Tô đã quá quen thuộc rồi, tất cả mọi việc đều được Tô Tô xử lí gọn gàng. Suốt cả quá trình thực hiện bài thi và phần trao thưởng cũng không gặp bất cứ trở ngại nào, cũng không gặp vấn đề gì quá là nghiêm trọng. Chỉ có vài đệ tử do không cẩn thận khi tham gia thi bị thương nhẹ, đều đã được nàng sắp xếp đâu ra đấy, phải nói là vô cùng chu đáo.
Kết thúc ngày cuối cùng của Đại hội, sau khi tiễn các môn phái khác ra về, Tô Tô uể oải trở về Hành Dương Tông, nói chuyện qua loa với Công Dã Tịch Vô một lúc, rồi mệt mỏi trốn vào căn nhà nhỏ bên Hồ Thiên Trì nghỉ ngơi. Nàng quá mệt nên đã ngủ thiếp đi mất. Tới khi tỉnh dậy thì trời cũng đã nhá nhem tối, gió từ bên hồ thổi vào đem theo hơi nước mát lạnh khiến Tô Tô tỉnh táo hẳn lên. Bấy giờ nàng mới có thời gian suy nghĩ tới vấn đề to lớn nhất mà nàng cần phải giải quyết: hồi sinh Đàm Đài Tẫn.
Tô Tô bày lên chiếc bàn gỗ nhỏ những món đồ nàng có trong suốt thời gian qua, khi tìm kiếm cách hồi sinh người kia. Vảy hộ tâm chứa nguyên thần của Đàm Đài Tẫn, hộp gỗ nhỏ trong Cảnh lăng quốc có Tiên tủy của chàng, và Gương quá khứ.
Tô Tô ngồi đó hồi lâu, suy nghĩ một lúc rồi cầm Gương quá khứ lên, nhìn chăm chú, sau đó cắn ngón tay nhỏ vài giọt máu vào đó. Gương quá khứ trong tay nàng nhận chủ phát ra ánh sáng vàng chói mắt, từ từ bay lên, Tô Tô nhìn theo, ánh mắt nhuộm một màu vàng rực, khuôn mặt như bị thôi miên trở nên vô hồn. Ngay lập tức ý thức Tô Tô bị kéo vào vùng không gian mở ảo quen thuộc.
- Tô Tô........... - giọng Tắc Trạch vang lên.
Vẫn những hình ảnh quen thuộc cho nàng biết về quá khứ của Đàm Đài Tẫn, và đến cuối cùng vẫn là câu nhắc nhở của Tắc Trạch dành cho nàng.
- Lê Tô Tô, không còn thời gian nữa. Nay Ma thần giáng thế đã thành kết cục không thể tránh, nhưng khi ấy nếu hắn không thể thành ma, thì sẽ không xảy ra tai kiếp diệt thế ngày hôm nay. Nhớ kĩ người cô cần tìm. Mau về Hành Dương Tông mở trận pháp Phá Quang, đây là cách duy nhất đảo ngược cục diện.
Công Dã Tịch Vô thấy Tô Tô có vẻ mệt mỏi, nên sau khi xử lí công việc xong, đã đến chỗ nàng để hỏi thăm một chút. Khi hắn vừa bước vào, chứng kiến cảnh tượng kia, hắn tưởng nàng đang bị món đồ kia khống chế liền hốt hoảng chạy tới hét lớn.
- Tô Tô..
Tô Tô giật mình, nàng lấy lại ý thức, Gương quá khứ lại giống như lần trước, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh. Công Dã Tịch Vô chạy tới nắm lấy vai Tô Tô, hỏi dồn dập.
- Muội có sao không, chuyện gì vừa xảy ra vậy, có phải muội bị thứ đồ vật ma quỷ kia khống chế không?
Tô Tô nắm lấy bàn tay run rẩy đang đặt lên vai mình nhỏ giọng chấn an hắn.
- Ta không sao, huynh đừng lo, ta chỉ xem một chút quá khứ thôi. Nhưng mà - nàng nhìn xuống thảng thốt - lại vỡ rồi sao.
Công Dã Tịch Vô nhìn theo hướng mắt nàng.
- Vỡ rồi, cái này là gì vậy? Hắn cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ lên.
- Đây là Gương quá khứ, món đồ được tạo ra dành riêng cho muội, chỉ muội mới có thể mở nó ra. Chính muội đã dùng nó để thay đổi cục diện của hơn 1500 năm trước, khi Ma thần giáng thế.
- Chính là món đồ này sao? Không phải nó đã vỡ rồi à? Sao nó vẫn còn ở đây? Hắn đưa các mảnh vỡ trong tay cho Tô Tô.
- Đúng vậy. Việc vì sao nó vẫn còn ở hiện tại dài dòng lắm, như một vòng lặp tuần hoàn vậy. Mà sao huynh lại đến đây? Nàng xếp gọn các mảnh vỡ lên bàn.
- Ta thấy muội có vẻ mệt nên qua đây thăm muội một chút. Muội đang làm gì mà lại - hắn nhìn chỗ bảo bối đặt trên bàn rồi dừng lại ở chiếc hộp gỗ - đây là tiên tủy sao?
- Ừm, là tiên tủy của Đàm Đài Tẫn, chàng đã lấy tà cốt đổi tiên tủy và cất vào đây.
- Muội đây là.........?
- Muội đang tìm cách để tìm lại phần thân thể của chàng.
- Y đã tan biến cùng Đạo Đồng Bi rồi, muội tìm lại thế nào đây? Mở Gương quá khứ có manh mối gì không?
- Không có, vẫn chỉ là những thông tin cũ, vẫn là trận pháp để về nước Thịnh lúc chàng còn là chất tử, hoàn toàn không có....................... Tô Tô đột nhiên dừng lại, mắt nàng sáng lên, nhìn thẳng vào Công Dã Tịch Vô.
- Trận pháp Phá Quang.
- ..........................?
- Đúng rồi, chính là nó.
- Sao thế?
- Trận pháp Phá Quang có thể đưa muội về quá khứ.
- Thế thì sao? Cũng chỉ có thể đưa muội về đúng thời điểm trong Gương quá khứ thôi.
Ánh mắt Tô Tô thoáng chút buồn, nàng suýt chút nữa thì quên mất điều này.
- Vậy phải làm sao đây?
- Muội bình tĩnh, cũng không phải là không có cách gì khác mà, trông muội có vẻ mệt mỏi quá rồi đấy. Vừa mới chủ trì Đại hội xong, nên nghỉ ngơi thì hơn, có sức khỏe mới nghĩ được cách chứ.
- Nhưng mà muội................
- Muội ấy, làm gì cũng vội vàng, ta thấy muội cũng đã mệt lắm rồi, bây giờ muội nên nghỉ ngơi thêm đi. Ngày mai dậy ta sẽ cùng muội nghĩ cách tiếp, có được không?
- Nhưng...............
- Không nhưng nhị gì nữa, muội mau đi nghỉ đi.
Công Dã Tịch Vô đẩy Tô Tô đến bên giường, ép nàng nằm xuống, sau khi đắp chăn nằm ngay ngắn, hắn gõ nhẹ vào trán nàng.
- Ngủ đi, là Thần nữ cũng không được phép tổn lại sức khỏe như thế. Ta về đây.
Nói xong hắn đọc một đoạn thần chú giúp Tô Tô an thần ngủ ngon rồi rời đi. Bước ra khỏi căn nhà nhỏ vài bước, hắn quay lại nhìn vào trong, thấy bóng Tô Tô mờ ảo qua ánh nến chiếu lên trên cửa sổ, hắn thở dài.
- Có cách nào không Đàm Đài Tẫn? Ngươi nhìn xem, Tô Tô của ngươi thật đáng thương.
Mặc dù được quan tâm và hạ thần chú, nhưng đoạn thần chú đơn giản như thế làm sao có ảnh hưởng gì tới một Thần nữ như nàng, nàng đành giả vờ ngủ, đợi cho hắn đi hẳn mới kéo chăn ngồi dậy. Đi tới bên chiếc bàn kia, ngồi xuống, Tô Tô một tay chống cằm, một tay không ngừng mân mê những mảnh vỡ trên bàn. Nàng vẩy nhẹ ngón tay, những mảnh vỡ cùng nhau bay quanh thành vòng tròn rồi ghép lại nguyên vẹn như chưa từng bị rơi vỡ.
Tô Tô cứ ngồi như thế, nhìn chăm chú những món đồ trước mặt, rốt cuộc lại ngồi bất động ở đó cả đêm.
Thế rồi trong lúc tưởng chừng như bế tắc không lối thoát, một tia suy nghĩ nguy hiểm lóe lên bên trong đầu Tô Tô, nàng đứng phắt dậy.
- Có rồi!
Sau đó vụt chạy như bay đi tìm Công Dã Tịch Vô mà quên mất rằng trời còn chưa sáng.
------------------------------------------------------
Bật mí chap 9-10 Tẫn quàng của chúng ta lên sàn nha mọi ngừi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com