no.01
Lộp cộp. Lộp cộp.
Đó là tiếng giày của giáo sư Severus Snape vang lên trong hành lang lớt phớt bóng người. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy ông, khiến những phù thủy xung quanh tự khắc né tránh, chung quy cũng vì không ai muốn chọc người vừa nghiêm khắc vừa độc địa (nhưng quá chính xác) này. Dạo gần đây tâm trạng ông có vẻ—không, chắc chắn—tệ thêm, nên khoảng cách an toàn giữa ông và các học sinh dường như ngày càng xa thêm. Không một ai, kể cả những giáo viên, biết chuyện gì xảy ra cả.
Các học sinh cũng đoán già đoán non được vài ngày, à không, gần một tuần rồi. Có lẽ ai đó chọc giận ổng? Hay ổng vẫn cay vụ bị từ chối làm giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám? Hay có đồ dùng hoặc nguyên liệu độc dược nào của ổng biến mất, hoặc tệ hơn, bị hỏng? Tất cả các giả thuyết được nêu lên chưa bao giờ có đáp án, bởi lẽ tới đứng cạnh ông cũng đã không dám chứ đừng nói gì tới việc ra nói chuyện để xác nhận.
Chỉ là, có chết họ cũng không ngờ lý do ấy quá đỗi...không "Snape" chút nào.
"Lũ ngu si! Đám phù thủy non nớt! Thật hết chịu nổi!"
Vâng, đó là giáo viên Độc Dược bị ngàn người xa lánh đang thầm mắng mỏ lũ học trò của ông. Tại sao ư?
"Sao tụi bây có tình cảm với nhau mà không nói ra đi cho rồi?? Làm mình làm mẩy quách gì nữa—thật là một lũ giữ giá—bày tỏ với nhau luôn đi!"
Chung quy nó là như này: ông vừa nhận ra tình cảm của vài đứa học sinh dành cho nhau, mà khổ nỗi tụi này không nói không thưa mà chỉ giấu giếm là giỏi. Còn tại sao ông nhận ra được thì hãy đổ lỗi cho tính quan sát kỹ càng của ông ấy; Snape chưa bao giờ ước rằng mình không chú ý những tiểu tiết như bây giờ.
Trong lớp độc dược hôm ấy, khi mà Snape ghép bừa các học sinh của Gryffindor và Slytherin với nhau cho việc pha chế trên lớp, ông nhìn thấy ánh mắt của Parkinson và của con bé biết tuốt phía nhà Sư Tử cứ đôi lúc lại hướng về nhau khi tụi nó nghĩ người kia đã quay đi, và thấy ngay những gì đang che đậy trong ánh mắt ấy.
Một hồi sau, ông chợt thấy Zabini và Weasley đang khịa nhau không ngớt. Cả hai luôn liếc đểu nhau như thể sẵn sàng cho đối phương một chưởng đủ đề vào bệnh thất, nhưng lại quay về hướng khác với gương mặt đỏ lựng đầy xấu hổ ngay sau đấy.
Và rồi, khi mà ông nghĩ đời đã không còn gì khiến ông sốc hơn, đập vào mắt ông là cảnh Potter và Malfoy đang nhìn nhau đầy thách thức như thể hai đứa sẽ giáp lá cà với nhau ngay tức khắc, nhưng sẽ trở nên khó xử tới đáng ngờ khi cả hai có lỡ đụng tay hay lỡ chạm vào ánh mắt nhau.
Lúc tất cả đã rơi vào tầm mắt ông (và lúc ông bắt đầu mổ xẻ chúng), đầu ông như nổ tung với điều ông nhận ra: tuổi học trò và mớ tình cảm nồng thắm của tụi nó.
Vị Chủ Nhiệm của Slytherin giờ chỉ muốn đập đầu mình vào đâu đấy vì điều ông vừa nghĩ tới. Đó là việc tụi nó cứ nghĩ người kia không thích tụi nó là một, và tụi nó cứ thích tỏ vẻ như mình không có cảm xúc đó trước mắt người kia là hai. Thì đúng là việc để một Gryffindor yêu một Slytherin là điều quái quỷ nhất ông có thể nghĩ tới, nhưng điều đó không có nghĩa là ông sẽ để tụi nó khóa chặt cảm xúc trong lòng như thế chỉ vì dăm ba cái tuổi trẻ trâu chưa trải sự đời!
Ông ôm cằm đắn đo một lúc, rồi sải bước rời khỏi văn phòng của mình.
- - -
"Cụ vẫn không tin tôi sao?"
Bây giờ là tám giờ tối, và Snape đang ngồi trong văn phòng cụ Dumbledore với sự bất mãn ngày càng dâng. Ông đã quyết định đi nói chuyện với Hiệu Trưởng của Hogwarts về điều ông nghĩ tới suốt cả tuần nay, và dường như cụ ấy rất thản nhiên.
"Tôi không nói rằng tôi không tin anh, Severus."
"Vậy ý cụ là gì khi cụ chỉ nhún vai rồi cười như vậy?"
"Ý của tôi là sự ngạc nhiên, rằng anh không nhận ra điều đó sớm hơn." Cụ tiếp tục mỉm cười, lấy thêm một viên kẹo cho vào miệng. "Chà, tôi luôn nghĩ sự nhạy bén trong quan sát của anh sẽ phát huy trước cả tôi, ai ngờ tôi nhận ra trước cả anh."
"Vậy sao cụ lại không nói cho tôi chứ? Tôi đã có thể giúp cụ!"
"Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ lại trở nên tốt bụng tới như này đó." Dumbledore hơi ngạc nhiên, rồi thu lại ánh mắt ấy trong chốc lát, trở lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày. "Để xem nào, anh đã nhận ra ba cặp rồi. Theo tôi mà nói, còn ba cặp nữa, mà hai cặp này thật sự quá xuất sắc trong việc che giấu tình cảm của mình dành cho người kia. Hoặc có khi họ còn không nhận ra mình có thích người kia ấy chứ."
"Cụ đang nói với tôi rằng còn nữa sao?"
"Theo những gì tôi thấy thì có khả năng lắm." Cụ chống cằm đầy suy tư, và tiếp tục nói trong khi mắt đang hướng về phía cửa sổ. "Nhưng tôi e rằng nhỡ đó chỉ là một suy đoán bình thường thì sao, thì tôi lại đang phá mất một tuổi thanh xuân đầy khát vọng của ai đó."
'Suy nghĩ thông thường' cái đầu tôi, nó là lời tiên tri thì có. Snape thầm nghĩ, đoạn nói với cụ. "Vậy giờ thì sao đây? Tôi không thể nói với những giáo viên khác, vì tôi biết rằng họ sẽ không tin tôi trừ khi cụ lên tiếng." Ông day bên thái dương rồi thở dài. "Mà lũ phù thủy non dại kia thì cứ giấu giấu giếm giếm, thế mới tài. Người ta thường kêu "không lọt đầu thì cũng lọt đuôi," đằng này tụi nó giấu kỹ cả đầu lẫn đuôi mới khổ chứ."
"Xem ra anh rất muốn giúp tụi nhỏ." Cụ Dumbledore chỉ cười xoà, rồi quay lại về phía người kia. "Liệu tôi có thể biết tại sao anh lại nổi hứng muốn giúp chúng tới vậy không?"
Giáo sư môn Độc Dược khựng người lại. Với tính cách của ông mà nói, thì đáng lẽ ra bây giờ lũ trẻ còn chẳng màng mà được nhét vào khoé mắt của ông. Nhưng lòng ông không thể chối việc những khung cảnh ấy thật giống họ của những năm tháng ngồi ghế nhà trường, giống với sự ám ảnh của ông dành cho một cái tên đã không còn trên đời nữa. Cảm giác ấy thật hoài niệm, mặc kệ việc ông đã cố gắng quên nó đi trong hằng ấy năm tháng.
Và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, rằng cô ấy cũng muốn ông có thể giúp thêm cho con của hai vợ chồng họ, và giúp những đứa trẻ khác nữa. Lòng ông sôi lên dịch dạ dày chua cay từ cõi tâm nát biếm, ăn mòn đi sự dối lòng ông cất công dựng lên kể từ khi mái tóc đỏ rực ấy biến mất khỏi thế giới. Trời đất quay theo hướng khuấy trong chiếc vạc bốc mùi thuốc, và dù tâm trí ông cũng day động tựa ngọn lửa lên xuống dưới nồi thuốc ấy, ông vẫn biết - dù chỉ lờ mờ - về việc mình sắp nói (và làm).
"Lily," ông khẽ nói, giọng có chút xa vời. "Tôi không muốn bọn trẻ cũng sẽ như tình cảm của tôi dành cho Lily, bỏ lỡ điều chúng khao khát trong trái tim mình." Ông hít một hơi, rồi bình tĩnh nói tiếp. "Nếu đó là tình cảm nhất thời thì tôi sẽ không dính dáng làm gì, nhưng," lời nói chợt dừng lại một lúc, như thể người đang nhớ lại từng lớp suy nghĩ trong đầu trước khi quyết định tới văn phòng Hiệu Trưởng, "tôi cảm giác như nó không phải là có rồi hết. Nó đã luôn ở đó, tồn tại suốt thời gian qua."
Chỉ là chúng ta mãi chưa nhận ra nó. Câu cuối được Snape giữ lại trong tâm trí, và ông chợt cảm thấy có chút nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của cụ Dumbledore. "Vậy tôi sẽ để anh triển khai kế hoạch của mình, như mọi khi." Cụ khẽ cười, rồi phẩy tay ra hiệu cho Snape ra về. Rồi cụ lên tiếng khi người kia vừa mở cửa ra và chuẩn bị rời đi. "Chỉ là, tôi sẽ không giúp anh được nhiều lắm, và có lẽ chúng ta nên giấu điều này khỏi những giáo viên khác."
Snape ngớ người ra một lúc, quay đầu ra sau một chút với ánh mắt ra vẻ chưa thích nghi với sự hóm hỉnh kỳ dị của vị Hiệu Trưởng của Hogwarts. "Cụ đúng là ông già lắm chiêu."
Vị phù thuỷ già râu tóc bạc phơ nháy mắt. "Cũng coi như là một bí mật nho nhỏ cho họ tự khám phá, nhỉ?"
- - -
Ngay sau khi trở về từ chỗ cụ Dumbledore, Snape bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để những đứa con nít con nôi lôi thôi báo đời này sáng mắt ra mà nhìn thấu lòng người còn lại.
Và còn những vị phụ huynh của chúng nữa. Nhỡ như họ ghét bỏ con cái mình thì sao? Nhỡ như họ không chịu chấp nhận, và cố tình tỏ ra như con mình vẫn như mình nghĩ?
Không. Mặc kệ việc cha mẹ họ có ý kiến hay có ngạc nhiên gì không, quan trọng bây giờ là phải để tụi nó có nhiều cơ hội tiếp chuyện với nhau, còn lại ông sẽ nói chuyện và bàn bạn cũng các vị phụ huynh kia sau. Ông biết thế hệ bọn họ không phải ai cũng cởi mở về điều đó, nhưng chung quy lại thì tình yêu vẫn là tình yêu thôi.
Mệt mỏi chồng chất, ông ngả người ra và thiếp đi. Và Severus Snape, trước khi đôi mắt díu chặt lại và rơi xuống cái lưới tối thui của khoảng không nhiều suy tư, đã một lần nữa tự nhủ với bản thân rằng ông sẽ không để lũ quỷ nhỏ mang tên học sinh này phải đau khổ vì tình cảm như ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com