Chương 18 ( part 2)
Thấm thoát thế mà sinh nhất Nhất Bác đã đến, nhưng với cả Nhất Bác và Tiêu Chiến thì ko khác ngày thường là mấy.
Sinh nhật chỉ là bữa ăn được ở bên cạnh người thân và gia đình vậy đã hạnh phúc vô bến rồi.
Những năm anh đi, cậu cũng vẫn chạy show, vẫn bận rộn để quên cảm giác có anh bên cạnh sinh nhật đã từng vui vẻ như thế nào. Năm nào cũng cố gắng ăn tối cùng ba mẹ Vương trong ngày sinh nhật, cố gắng cười, cố gắng cho ba mẹ thấy vẫn ổn, rồi hôm sau lại bận, bận để ko phải nhớ về anh,... ba mẹ Vương thật lòng thích Tiêu Chiến nhưng nhìn con trai yêu quý họ đang đau khổ lại cứ dấu giếm chịu đựng họ ko biết trong tình cảnh ấy có nên còn thích hay nên giận Tiêu Chiến, bởi lẽ họ ko ở trong cuộc, ko rõ lí do chia tay, ko rõ ai mắc lỗi, con trai cứ kín miệng như bưng. Lúc Tiêu Chiến đi, ba mẹ cũng chỉ biết khi ngày ấy cậu về nhà ko báo trước, khóc như mưa, nói là đã chia tay, vậy xong, thế mà sáng hôm sau lại có xe tới rước, rồi lại chạy show ,quay phim,... rảnh rảnh về thăm họ, chưa một lần nhắc đến tên Tiêu Chiến. Đứa con này tâm tư quá sâu, họ dò ko thấu.
Sinh nhật năm nay, anh đã trở lại, đã bên cậu, còn gì tuyệt hơn chứ.
Bữa cơm tối ngày sinh nhật vẫn là cùng ba mẹ Vương như mọi năm, tất nhiên có cả Tiêu Chiến, và Nhất Lam vẫn đang ở đây. Ngoài ra còn thêm Simon, cùng Đại Bàng và Tiểu Bàng, đặc biệt cả Tiểu Niệm, cậu bé được Đại Bàng đón lên mới trưa nay, và từ lúc đó đến vẫn ở nhà ba mẹ chơi đùa,họ cực kì thích Tiểu Niệm.
Bữa ăn đông hơn mọi năm.
Sinh nhật vui vẻ hơn mọi năm.
Trong lúc bữa ăn diễn ra, chị An đại diện điện thoại thông báo đang ở trước biệt thự cậu nhưng ko thấy đèn đuốc gì, chị ấy mang quà của fans gởi thông qua công ty giao cho cậu.
Mấy tháng nay cậu có ở Bắc Kinh và biệt thự ấy đâu,di dân sang Trung Khámh mất tiêu rồi, có việc ở Bắc Kinh nếu ở lại thì về nhà ba mẹ Vương, nơi ấy với cậu tự nhiên im ắng lạnh lẽo quá vì ko có hơi người.
Báo chị ấy chạy đến nhà bố mẹ Vương.
Sau khi Đại Bàng di chuyển xong đồ đạc, theo xã giao,ba mẹ Vương mời cô ở lại dùng bữa, lúc này ra tiếp chị tại ngoài hiên chỉ có ba mẹ Vương, cậu cùng Đại Bàng.
- Dạ, vậy con cũng ko từ chối mà làm phiền tham gia bữa tiệc sinh nhật cùng Nhất Bác ạ.
Ba mẹ Vương ngỡ chị từ chối, ai ngờ....
Lúc quay vào nhà, ba mẹ Vương cứ lo lắng, sẽ làm Tiêu Chiến khó xử. Con rể này họ chỉ muốn chiều vì bao hi sinh anh đã giành cho con họ. Trước ngày anh về nhà họ ăn cơm, con trai họ đã gọi điện và kể đầu đuôi mọi chuyện, cả lí do chia tay, cả gia thế, cả công việc anh sao sao, chỉ một câu muốn hay muốn anh dẫn về
- Ba mẹ muốn vẫn muốn gặp anh ấy con sẽ mang anh ấy về, nếu ko muốn gặp anh ấy thì con sẽ ko mang về, nhưng con vẫn sẽ ở bên anh ấy. Ba mẹ có 2 con trai hoặc mất cả 2 á.
Còn dở tính trẻ con, còn dọa, chọc hai ông bà cười nguyên ngày hôm sau.
Ông bà mừng còn ko kịp, oxy của con trai ông bà quay về rồi, muốn sao ko, còn chuyện gia thế gia cảnh gì đó ông bà nào có quan tâm, bọn chúng xa 3 năm hơn mà như chưa chia li thì sao nỡ chia cách chúng nữa chứ. Huống gì Tiểu Niệm cưng vậy,con trai ko cần cũng được , con rể và cháu này ông bà nhận chắc rồi.
Chị An thật ra rất tò mò nên mới quyết định mặt dày tham gia bữa cơm này, Nhất Bác này y thầy tu, sống thanh thịnh nên nếu tiếp xúc được ai thân cận cô càng phải nhiệt tình tiếp xúc, hợp đồng sắp biết đâu con trai nghe lời ba mẹ Vương nên sẽ kí tiếp thì sao?
Nhưng ba mẹ Vương lo xa rồi, bước vào sân sau nơi tổ chức bữa ăn sinh nhật thì người khó xử chắc chỉ mỗi chị đại diện.
Nhân lúc Nhất Bác cùng ba mẹ và Đại Bàng ra tiếp khách, những người còn tranh thủ ai làm việc nấy.
Lúc chị An bước vào, Tiêu Chiến còn đang cắm cuối gõ laptop vừa giảng giải Tiểu Bàng này nọ, Nhất Lam nói chuyện điện thoại bằng tiếng Pháp, Simon thì đang ôm Tiểu Niệm vỗ vỗ,cậu bé chắc muốn ngủ rồi sau một ngày cười no nê trong sự nuông chiều của ông bà Vương.
- Sao chị đứng đây? Chị vào đi, Đại Bàng mang thêm ghế cho chị rồi á.
- Này !!!! Chị hỏi cái này ! - chị An kéo áo cậu lại, đợi ba mẹ Vương vào trong rồi mới nói tiếp.
- Chị nghĩ chỉ có em cũng ba mẹ, đông người vậy à? Họ hàng em sao?
- Có thể nói vậy ạ. - nói là thế chứ nội tâm cậu gào thét, chị vào nhanh đi, em giới thiệu người nhà em cho chị nè, để chỉ giúp em đuổi bớt mấy cái đuôi phiền hà kia.
- Ô , thằng bé trên vai anh trai kia, là ba thằng bé, bạn mà em nói đó à? - cô chỉ về hướng Simon cùng Tiểu Niệm.
- Ko, người đang gõ laptop mới là ba đứa bé, là....
Còn chưa hết câu,cậu đã bị chị nhéo một cái
- Mẹ ơi, cậu ta đẹp quá!! Idol minh tinh công ty nào may mắn thế??? - chị ta hai mắt long lanh nhìn Tiêu Chiến, Nhất Bác tự hào trong lòng nhưng hậm hực ko kém, tém lại bà chị ơi...
- Là sếp của anh kia.
- Mẹ ơi, vừa giàu, vừa giỏi, vừa đẹp. Nhưng tiếc quá, có gia đình mất rồi. Ai thật may mắn được cậu ta....
- Em nè!!!!
Chị An chưa nói hết nhưng cậu hiểu chị đang nói gì, và còn chị thì chưa load kịp ý tứ trong câu nói của cậu
- Em,... cậu ta... ba của đứa bé... em cũng là ba.... ba khác... em... em
- Chị load kịp rồi đó,vào thôi!
NHất Bác thôi ưỡm ờ nữa, kéo tay chị An vào,vì giờ này hồn chị bay mấy nơi nào rồi.
Có thêm khách mới, bữa ăn lại tiếp tục, Nhất Bác tạm biệt đối tác ,Tiêu Chiến laptop còn Tiểu Bàng lại quay về ngồi bên cạnh Simon, lúc này Tiểu Niệm đã yên trên vai Simon.
Đại Bàng dời bát đũa của Tiểu Niệm ,thay bằng bộ mới , ý chỉ vị ấy dành cho chị An.
- Chị An, mời ngồi.
- Cảm ơn cậu - hồn cô bay giờ mới về 1 nữa, giờ bảo ngồi đâu thì cô ngồi thôi.
Tiêu Chiến định đứng lên nhường vị trí mình đang ngồi đổi với Nhất Bác để tiện 2 người nói chuyện trao đổi công việc nhưng cậu đặt tay lên vai anh ý cản lại
- Anh cứ ngồi đó đi ạ, bọn em gặp hoài anh khỏi đứng lên ngồi xuống mất công - vừa nói vừa vuốt tóc sờ tai anh, ôn nhu có ôn nhu, dịu dàng có dịu dàng, chị An lại càng sang chấn tâm lí hơn, Nhất Bác cũng có cái bộ mặc đáng cưng vậy sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com