Chương 11
“... Tài nghệ của cô thật tuyệt vời đấy cô Bachira!” Bà Isagi tấm tắc khen ngợi.
Người phụ nữ kia ngại ngùng xoa đầu:
“Cảm ơn vì lời khen của phu nhân. Tất cả này đều do sự cố gắng của tất cả nhân viên trong cửa tiệm và sự ủng hộ nhiệt tình của các vị khách hàng như phu nhân đó ạ!”
“Ta cá chắc rằng không ai không bị những bông hoa này thu hút và luôn sẵn sàng chi một khoảng tiền để mua chúng cả. Vì chúng thật sự rất xứng đáng.” Tử tước phu nhân chấp tay lại cười tít mắt lên nói:
“A, nãy giờ ta lơ đễnh quá rồi, vậy ta tiếp tục xem hoa nhé?”
“Vâng phu nhân cứ tự nhiên." Cô chủ tiệm mỉm cười đáp.
“Vậy hóa ra cô ấy là chủ tiệm.” Cậu thiếu gia nhỏ nghĩ:
“Thật khác xa với tưởng tượng của mình. Mặc dù là một doanh nhân thành đạt nhưng lại có một phong cách ăn mặc rất dung dị nhưng cũng nhờ vậy khiến cô ấy trở nên dễ gần hơn.”
Isagi đi theo sau mẹ, cậu ngắm nghía từng loại lan dù chả biết đó là loại hoa lan gì. Nói chung tất cả đều đẹp, được chăm sóc rất tỉ mỉ. Isagi nhìn qua mẹ cậu. Bà ấy nhìn chăm chăm vào một lọ hoa lan màu trắng muốt, có mùi thơm nhè nhẹ. Dường như bà nhìn chăm chú đến mức khiến con ngươi giãn nở to ra, ánh mắt phản chiếu của hình bóng cây lan đó. Bà hỏi cô chủ tiệm:
“Đây là hoa lan gì thế?”
“Dạ? A... chúng tôi gọi nó là “Lan trầm trắng”! Loại lan này khá dễ trồng, giá thành cũng rất rẻ!” Nữ chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu.
Mẹ cậu quay lại lầm bầm “Lan trầm trắng”, dùng bàn tay nâng cằm suy nghĩ một lúc rồi bà giơ 2 ngón tay lên, quyết chí nói:
“Lấy cho ta 2 chậu lan trầm trắng nhé.”
“Vâng ạ!” Cô Bachira gật đầu, cẩn thận lấy hai chậu lan trầm trắng ra khỏi giá thể, mang đến quầy tính tiền.
Cả ba người đi theo phía sau, cô chủ tiệm hỏi. “Thưa, phu nhân muốn tự mang về hay vận chuyển ạ?”
“Mất bao lâu để đến biệt thự của nhà tử tước Isagi?”
“Dạ, tầm sáng ngày mai sẽ giao đến! Chúng tôi sẽ dùng phép thuật để dịch chuyển món hàng đến thẳng cho phu nhân ạ!” Cô Bachira nói.
“Hừm... Vậy ta dùng vận chuyển nhé!” Mẹ cậu suy nghĩ nhanh rồi đáp.
“Vâng ạ, tổng tiền 2 chậu hoa lan trầm trắng là 10 đồng bạc và 4 đồng ạ, cộng thêm phí vận chuyển là 2 đồng đồng. Tổng tất cả là 10 đồng bạc và 6 đồng a.!” Chủ tiệm nói.
“Đây.” Bà Isagi lấy túi tiền, lấy ra 11 đồng bạc và 6 đồng, bà mỉm cười nói. “Ta gửi cô 1 đồng bạc để chúc mừng kỉ niệm 8 năm mở tiệm nhé!”
“Vâng, thật sự cảm ơn phu nhân, cho hỏi phu nhân có thẻ khách hàng thân quen không ạ?” Cô Bachira cảm kích nói, rồi lại hỏi.
“Tất nhiên là có, đây.” Tay của chủ tiệm thoăn thoắt lấy xem xét rồi gửi trả lại:
“Xin gửi lại ạ, phu nhân sẽ được tặng 2 giỏ đựng trái cây nhân ngày kỉ niệm ạ.”
Tử tước phu nhân liền nói. “Ta lấy 1 cái là được rồi.”
“Vâng ạ, mong phu nhân qua bên kia ngồi đợi một lúc ạ.” Chủ tiệm hướng tay về phía một nơi được bao phủ bởi hoa lá, ở giữa có bộ bàn ghế sang trọng.
“Được thôi, chúng ta đi thôi con yêu.” Bà Isagi đáp rồi dắt tay cậu đến đó.
Có 2 người phục vụ ở đó,thấy bà đến liền kéo ghế mời ngồi. Một người cung kính cuối chào rồi cẩn thận nói:
“Hân hạnh được phục vụ tử tước phu nhân và thiếu gia nhà Isagi, hai ngài có muốn dùng chút trà trong khi chờ đợi không ạ?”
“Lấy cho ta 2 tách trà đặc biệt của nhà Bachira.” Bà Isagi nói.
“Vâng ạ.” Người phục vụ liền xoay người, chuẩn bị cất bước liền bị gọi lại:
“A khoan đã!”
“Vâng ạ?” Người phục vụ quay lại nhìn vị phu nhân hỏi.
“1 tách trà cho thêm chút đường nhé!” Bà Isagi mỉm cười nói thêm.
“Vâng ạ, chúng tôi sẽ mang lên ngay.”
Rất nhanh, chưa đến 2 phút, trà đã được mang lên. Thấy trà được mang đến, phu nhân mỉm cười nói:
“Cho thiên thần bé bỏng của ta tách trà ngọt nhé.”
“Vâng ạ.” Người phục vụ gật đầu. Tay đưa cho cậu một tách trà màu nâu mật và đưa tách trà còn lại cho mẹ cậu. Anh ấy cúi đầu nói:
“Mời 2 ngài thưởng thức trà.”
Mẹ cậu nâng tách trà bằng 3 ngón tay, tay còn lại nâng cái đĩa nhỏ lên, hớp một miếng, mỉm cười khen ngợi:
“Hưm, hương vị rất tuyệt, có một ít mùi thảo mộc bên trong. Màu sắc cũng rất tuyệt vời!”
Cậu không hớp một miếng nhỏ mà húp một hơi hết nửa phần trà. Vị ngọt lịm của mật ong nguyên chất với hơi đăng đắng của trà. Đa phần là vị ngọt, nó dường như bao bọc cả khoang miệng cậu, có lẽ vì họ bỏ thêm đường theo yêu cầu của mẹ cậu. So với mấy loại trà trước kia cậu uống thì có lẽ trà này là ngon và vừa miệng cậu nhất. Thế nên rất nhanh cậu đã hớp thêm một lần nữa. Mẹ cậu hỏi:
“Con thấy thế nào Yoichi?”
“Ngon lắm mẹ ạ!” Cậu đáp nhanh gọn.
Người phục vụ kia cảm kích nói:
“Cảm ơn vì lời khen chân thành từ phu nhân và thiếu gia. Chúng tôi rất vui vì 2 ngài thích nó.”
Đang vui vẻ thưởng thức trà cũng mẹ cậu. Bỗng cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm, cảm giác mất tự nhiên này... cậu quay phắt lại. Bắt gặp một “ai đó” đang ẩn nấp sau những chậu cây lớn. Bắt gặp được ánh nhìn từ cậu, “ai đó” có chút giật mình nhưng vẫn không có dấu hiệu rời đi khi bị bắt ngay tại trận này. Trong lúc cậu đang đấu mắt với “ai đó” thì mẹ cậu đã nói với cô nữ hầu ra ngoài bắt xe ngựa để chuẩn bị đi về. Mẹ cậu thắc mắc khi cứ thấy cậu quay đầu lại một lúc lâu:
“Con sao thế Yoichi? Có gì sao?”
Vừa nói bà vừa nghiêng người qua một chút ngó, cùng lúc bắt gặp ánh nhìn của “ai đó”, bà giật mình la ối một tiếng.
Nghe tiếng hét của phu nhân, anh phục vụ đừng gần đó cũng ngó nghiêng rồi anh bất ngờ la lên:
“Cậu chủ, ngài đang làm gì ở đây thế ạ?”
Rồi anh ta chạy vội đến chỗ “ai đó” đang đứng nãy giờ.
Một giọng nói đanh đá của một đứa trẻ con vang lên từ phía ấy:
“Ngươi hỏi gì kì vậy, đây là tiệm của mẹ ta, ta muốn đến lúc nào thì đến chứ! Và chẳng phải tên kia đang muốn đấu mắt với ta sao?”
Tay của “ai đó” chỉ về phía cậu, rồi “ai đó” lại bực bội giẫm chân xuống đất nói:
“Tại ngươi mà ta thua đó. Nhận lấy cú đấm này đi tên xấu xa!” tay của cậu ta khép lại thành hình nấm đấm, liên tục đấm đấm vào người của anh phục vụ kia.
Anh phục vụ kia cười trừ, dễ dàng gỡ tay cậu ra rồi xách cậu đến trước mắt mọi người. Anh ta cúi đầu ăn năn:
“Mong tử tước phu nhân và thiếu gia tha thứ cho sự vô lễ của cậu chủ tôi, mong phu nhân và thiếu gia bỏ qua cho.”
Mẹ cậu lấy tay che miệng cười vài tiếng rồi nói:
“Ta chỉ bất ngờ tí thôi, không sao, không sao, trẻ con mà, chúng hành xử như vậy mới đáng yêu chứ! Đúng không Yoi-chan?”
Đang ngồi im thì bị hỏi, cậu thầm nghĩ:
“Công nhận, cách xưng hô của mẹ thật phong phú!”
Rồi ngẫm nghĩ một lúc nữa mới hỏi: “Sao mẹ lại hỏi con như thế?”
“Thì con cũng từng vậy mà, hahaha, đúng là đứa trẻ nào cũng đáng yêu.” Dù là lời khen nhưng không hiểu sao
Cậu chủ nhỏ nhà Bachira lại đỏ mặt quát:
“Tui là đàn ông! Mà đàn ông thì không đáng yêu! Đáng yêu chỉ dành cho con gái thôi!”
Nghe thế anh phục vụ kế bên liền hốt hoảng nói:
“Cậu chủ! Cậu không nên vô lễ với phu nhân!”
Một người tức giận, một người hốt hoảng nhưng mà bà Isagi dường như không nghe lọt tai lại bảo:
“Cháu đáng yêu lắm! Đáng yêu như mèo khi xù lông ấy nhưng Yoi-chan bé bỏng của cô vẫn dễ thương nhất nha!”
Bà Isagi càng nói thì cậu chủ nhỏ nhà kia càng tức,cứ liên tục quát:
“Đã bão là tui không đáng yêu! Tui không có đáng yêu! Sao bà cứ nhây quài thế.”
Anh phục vụ nắm hai nách của cậu chủ lên ngăn việc cậu lao đến đánh phu nhân. Mồ hôi chảy ròng ròng. Nội tâm gào thét:
“Cậu chủ ơi! Mong cậu đừng vô lễ nữa! Một người nhây một người giận phải làm sao giờ!”
“Có chuyện gì xảy ra ở đây thế hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com