Chapter 3
Buổi chiều hôm đó Khổng Tuyết Nhi đang nằm trên sofa ăn kem mắt dán lên màn hình TV xem ca nhạc ba mẹ cô hôm nay đến nhà họ hàng chơi rồi bỏ cô một mình nằm ở nhà chán muốn chết , nằm lăn lộn một hồi sau đó cầm lấy điện thoại ấn một dãy số rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy " Triệu Tiểu Đường cậu rảnh không qua chơi với tớ đi , tớ phải ở nhà một mình chán quá " Khổng Tuyết Nhi chán nản gọi cho Triệu Tiểu Đường
" Bây giờ tớ đang bận không thể tới chơi với cậu đâu "
" Đi mà tớ chán "
" Không được tớ phải đi cùng mẹ đến cửa hàng vậy tắt máy nhé " đầu dây bên kia đã tắt trong điện thoại chỉ còn tiếng túttttt kéo dài
" Ai cũng bỏ rơi mình " cô lăn qua lăn lại trên ghế than thở một lúc rồi đứng lên xách mông đi về phòng tự kỉ một mình .
Ánh mặt trời đỏ rực ở phía Tây đang khuất dần sau chân núi người người đã tan làm đang trở về nhà cuộc sống ở đây là chính là vội vàng chạy theo thời gian mới có thể tồn tại được. Trong phòng là một thế giới hoàn toàn khác vô cùng tịch mịch chỉ nghe tiếng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên từng phím dương cầm để nó phát ra một thứ âm thanh du dương cô đem tầm mắt dời hướng ra cửa sổ cảnh vật yên bình hòa vào âm thanh êm dịu như có một mị lực nào đó níu kéo Hứa Giai Kỳ ở lại nơi đây . Cửa mở mẹ đi vào ngồi bên cạnh ngắm con gái một lúc sau mới mở miệng " Ngày mai ba muốn gặp chúng ta "
Tiếng đàn đã dứt Hứa Giai Kỳ ngồi im lặng hồi lâu mới nói " Mẹ đi gặp ba đi , ngày mai con bận đi học " cô đối với người ba này không chán ghét cũng không muốn đối mặt những lần gặp nhau rất ít chỉ đếm trên đầu ngón tay, mẹ Hứa thở dài nhìn đứa con của bà nó nghĩ gì bà đều có thể hiểu nhưng không có cách nào để làm mất đi oán niệm trong lòng về ba đối với Hứa Giai Kỳ được .
" Đây là lần thứ bao nhiêu con vắng mặt tại sao con lại trốn tránh "
" Con không muốn gặp ba " Hứa Giai Kỳ trên mặt không hiện một tia cảm xúc câu nói nhàn nhạt chứa một chút tức giận phải nghe thật kĩ mới nhận ra " Mẹ không ép con " tiếng nói chậm rãi lại không nghe được cảm xúc là gì vừa dứt bóng lưng của mẹ khuất sau cánh cửa HứaGiai Kỳ nhìn theo chỉ biết thở dài...
___________
" Chị Đới Manh" giọng nói rất nhẹ
Đới Manh ở cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn vặt đang chăm chú nhìn mấy loại bánh được sắp xếp ngăn nắp trên kệ đang không biết mua loại nào thì phía sau lưng có ai gọi làm cô giật mình
" Nhóc Dụ em cũng mua đồ ở đây sao ? " Đới Manh quay lại thấy Dụ Ngôn tay đẩy xe đứng bên cạnh mình nở một nụ cười thì ngơ ra một lúc
" Em mua một ít rau củ, chị là đi một mình ?"
" Chị đi một mình thôi chả có ai đi cùng "
" Vậy lát nữa cùng về , em cũng đi một mình "
" Được rồi "
Đới Manh nghe đề nghị của ai kia lại đơ người một lần nữa nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường gật đầu. Nhà họ đi cùng một con đường cách nhau cũng không xa lắm từ cửa hàng mà đi bộ cũng hơn 5 phút ,cả hai cứ nói không ngừng suốt dọc đường bây giờ đã tối nhưng đèn từ các khu chung cư các cửa hàng còn có ánh đèn trên cao đổ xuống một cao một thấp đi cạnh nhau lâu lâu lại vang lên tiếng cười.
_____________________
Reennnngggg .....Đồng hồ thức chỉ 6 giờ 30 phút Khổng Tuyết Nhi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn đồng hồ liền đi vào nhà vệ sinh sau 15 phút trên người xuất hiện bộ đồng phục màu xanh thêu logo chữ X quen thuộc cô hôm nay chỉ tô tí son sau đó rất nhanh xuống nhà ăn sáng
" Ôi trời tiểu Khổng hôm nay dậy sớm a " Baba thấy con gái mắt sáng rực miệng vội trêu đùa
" Hôm nay con phải đến trường đó , người ta đã lên đại học rồi nha " Tuyết Nhi ngồi xuống ghế miệng gặm một miếng sanwich từ tốn trả lời
" Đúng đúng tiểu Khổng đã lớn rồi " mẹ cười dịu dàng vuốt tóc cô
" Con ăn xong rồi mà hôm nay không cần chú Dương đưa con đi "
" Không được nhỡ có chuyện gì con phải làm sao đây?" Ba Khổng lập tức phản bác ông làm sao yên tâm để con đi một mình
" Ba , không sao đâu con đã hẹn Tiểu Đường cùng đi xe bus với lại con đã lớn rồi ba hãy tin tưởng con đi " Dùng ánh mắt cún con thuyết phục baba làm sao không đồng ý được
" Mình để con tự trải nghiệm nó mới trưởng thành được " mẹ ngồi một bên nói ra suy nghĩ của mình
" Con đi học đây tạm biệt baba mama"
Khổng Tuyết Nhi ăn xong liền xách cặp tạm biệt ba mẹ đi thẳng ra đường lớn rất nhanh xe bus đã đến bước lên xe đã thấy bộ mặt quen thuộc nhìn chằm chằm mình cô nhanh chóng đi lại ngồi xuống ghế trống bên cạnh nhìn người kia 3 giây mới mở miệng nói
" Triệu Tiểu Đường ơi sáng sớm ai đã chọc giận tiểu thư thế " nhìn vẻ mặt chán đời của Triệu Tiểu Đường Khổng Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng thú vị
" Không có tớ đang bình thường " Triệu Tiểu Đường ôm cặp đôi mắt liếc Khổng Tuyết Nhi nhàn nhạt trả lời
" Cái mặt của cậu nhìn rất là khó coi cậu không thể cười à"
" Chả có gì thú vị để tớ cười cả"
Khổng Tuyết Nhi không thèm quan tâm tên khó ở nữa lấy tai nghe đeo vào nghe nhạc xe chạy rất nhanh chẳng bao lâu thì đã đậu ngay cổng trường nhìn qua nhìn lại trên xe đa số là các bạn sinh viên trường này mà từ nãy tới giờ không để ý tới a . Đi đến hàng lang tầng 3 lúc đi vào lớp thì thấy Triệu Tiểu Đường đứng ngây người nhìn chằm chằm vào một hướng Tuyết Nhi quay đầu nhìn theo bất ngờ hét lên
" Là cô ta"
" Là ai , tớ thấy từ khi đi học cậu rất lạ " Tiểu Đường bị tiếng hét của Khổng Tuyết Nhi làm giật mình
" Cậu nhớ lúc trước tớ kể có đụng trúng một người sau đó cô ta mắng tớ..."
" Cô ta ở đây hả , đâu.."
" Đi bên trái mỹ nhân của cậu đó"
Triệu Tiểu Đường đang ngó trái ngó phải khi nghe Tuyết Nhi nói thì bất ngờ " Là học trưởng Hứa Giai Kỳ hả"
" Cái gì học trưởng , sao cậu biết " Khổng Tuyết Nhi không tin vào mắt mình con người đáng ghét kia lại là học trưởng của trường đại học lớn như thế này được
" Thì hỏi , chị ta ở trường thành tích học tập vô cùng suất sắc không ai không biết " thấy Khổng Tuyết Nhi tò mò Triệu Tiểu Đường đắc chí xem như tiểu thư đây cho cậu một ít thông tin a " Tối đãi tớ ăn đi vì tớ đã cung cấp thông tin cho cậu "
" Cậu đừng có mơ "
" Keo kiệt "
" Tớ nói cậu nghe mỹ nhân của cậu người ta là bạch phú mỹ thật sự đó nha" Khổng Tuyết Nhi nhìn Triệu Tiểu Đường bĩu môi thì lòng tốt lại trỗi dậy nói cho cậu ta một ít thông tin cho có qua có lại
" Sao cậu biết ?" Triệu Tiểu Đường tò mò giọng có chút vui mừng hỏi
" Lúc đó tớ đi cùng ba tới một buổi tiệc thì có gặp , chị ấy tên Ngu Thư Hân "
Triệu Tiểu Đường nghe tiếng được tiếng mất la lên --" Thư Ngu???...tên gì khó nghe vậy?"
"Chị hai ơi người ta là Thư Hân , NGU THƯ HÂN " Tuyết Nhi gõ lên đầu cô một cái nhấn mạnh từng chữ lỗ tai tên ngốc này có vấn đề rõ ràng tên người ta đẹp thế mà nghe ra Thư Ngu chán chả thèm nói.
"Vậy cậu nói cho tớ một chút nữa được không?" Triệu Tiểu Đường bật chế độ năn nỉ kéo muốn rớt cánh tay của cô
Haizzz, tự mình hại mình lúc nãy là thể hiện lòng tốt bây giờ bị tên họ Triệu kèo nài đành phải kể và sau khi nghe Khổng Tuyết Nhi kể Triệu Tiểu Đường được khai sáng trong lòng vui mừng khôn siết quyết tâm theo đuổi mỹ nhân
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com