Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Từ xưa anh hùng yêu mỹ nhân, có điều là Chu Tử Thư cũng không cảm thấy mình là anh hùng. Nếu nghiêm túc mà nói, là kiêu hùng còn không sai biệt lắm đi. Nhưng bất luận là loại nào, phàm là nhân vật có chút danh tiếng trong lịch sử này lại có người nào không yêu mỹ nhân đây?

Huống chi Ôn Khách Hành cũng không phải mỹ nhân bình thường. Chu Tử Thư tuổi còn trẻ đã sáng lập ra Thiên Song đi theo Tấn vương, ở trong lòng người quỷ cổ giết chóc nhiều năm. Liếc mắt một cái, hắn liền kết luận Ôn Khách Hành không phải là nhân vật tầm thường.

Khác với những Khôn Trạch kiều diễm hoặc quyến rũ mà hắn đã từng nhìn thấy khi ra ngoài xã giao hoặc chấp hành nhiệm vụ, vẻ đẹp sống động của Ôn Khách Hành là một mỹ nhân có gai nhọn.

Đương nhiên, trên đây đều chỉ là phán đoán trong nháy mắt của Chu Tử Thư, mặc dù nội tâm đã sinh ra chút tò mò đối với Ôn Khách Hành nhưng trên mặt hắn ngược lại vẫn như cũ không hiển sơn bất lộ, cho ngựa lui về phía sau hai bước ý bảo Ôn Khách Hành đi trước, ngược lại cho đối phương đủ mặt mũi.

Hành vi này của hắn quả thực làm cho Ôn Khách Hành khiếp sợ một phen.

Không nghĩ tới thủ lĩnh của Thiên Song trong truyền thuyết này còn là một nhân vật lễ tiết. Ôn Khách Hành nghĩ như vậy, thừa dịp buông rèm xuống trong nháy mắt bất động thanh sắc đánh giá Chu Tử Thư đang cưỡi trên ngựa. Mới vừa rồi không chú ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện, thủ lĩnh Thiên Song này ngược lại lại là một mỹ nhân khó gặp... Chỉ tiếc người này khi làm nhiệm vụ trên người còn khoác áo choàng màu đen, nhìn không ra người này có giống mẫu thân hay không, sinh ra đã có bộ xương hồ điệp đẹp mắt.

Nghĩ như vậy, y còn có chút tiếc nuối thở dài.

Ôn Khách Hành trong nháy mắt tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, Chu Tử Thư đương nhiên là không biết, hắn nhìn Ôn Khách Hành được hạ nhân trong phủ dẫn xuống từ trên xe ngựa, thân hình thon dài, phong độ nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống bộ dáng người trong Quỷ Cốc không người không quỷ trong lời đồn kia.

Thực sự rất đẹp.

Ỷ vào người nọ không chú ý tới bên mình, ánh mắt Chu Tử Thư từ lúc Ôn Khách Hành xuống xe ngựa trong lúc vô tình lộ ra một đường quét tới thoạt nhìn trong suốt không chịu nổi mà muốn nắm chặt eo nhỏ kia, đem người từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn kỹ triệt để, thẳng đến khi đối phương theo hạ nhân vào phủ, Chu Tử Thư mới thu hồi ánh mắt của mình.

Mắt thấy Ôn Khách Hành đã vào phủ, Chu Tử Thư từ trên ngựa xuống định gặp Tấn vương báo cáo công tác. Ra hiệu cho thủ hạ của mình đi về Thiên Song trước, kết quả nửa ngày không nhận được hồi âm. Có chút nghi hoặc giương mắt nhìn qua, lại phát hiện mấy thủ hạ lúc trước đi theo phía sau không có nửa điểm phản ứng không nói, một đám ngược lại duỗi cổ hướng phía Ôn Khách Hành vừa rời đi nhìn qua, ánh mắt đều nhìn thẳng. Chu Tử Thư nhất thời sinh lòng không vui, mày ngang đảo qua, lạnh lùng nói: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì vậy, nếu nhàn rỗi thì mau đi sân huấn luyện rèn luyện!"

Những thủ hạ hàng ngày đi theo Chu Tử Thư làm nhiệm vụ phần lớn là người cũ của Tứ Quý sơn trang hắn, từ nhỏ lớn lên cùng hắn, lập tức nhao nhao từ thái độ không giống người thường của thủ lĩnh nhà mình nếm ra thứ gì khác. Vì thế một đám nháy mắt ám chỉ lẫn nhau, sau khi hành lễ còn chưa đợi Chu Tử Thư lên tiếng lần nữa liền đồng loạt bỏ chạy, tám trăm dặm ngoài đều có thể nghe thấy bọn họ vẫn còn líu ríu nói gì đó, không cần nghe cũng có thể đoán được đám người này đang nói về cái gì...

Chu Tử Thư bất đắc dĩ lắc đầu xoay người lên xe ngựa đi tới Tấn vương phủ. Tuy rằng nói hắn hiện tại rất muốn đi xem xét vị mỹ nhân mà Quỷ Cốc đưa tới nhưng mọi việc đều có tính toán của hắn. Người này hiện giờ đã ở trong phủ đệ của hắn, chạy không thoát được.

Ôn Khách Hành được người dẫn đi tìm Cố Tương, một đường đi một đường đánh giá bố cục Chu phủ này, không thể không thừa nhận vị thủ lĩnh của Thiên Song này đúng là một đại nhân vật, phủ đệ này tu sửa không tệ, trong phủ cũng là không ít... Ôn Khách hành tính toán xác suất lấy tình huống trước mắt của mình mang theo A Tương thành công chạy ra ngoài, nghĩ nghĩ không khỏi lại bắt đầu đau đầu, dù sao nếu là một mình y chắc chắn sẽ có thể chạy ra ngoài được, bị chút thương tích cũng không sao, nhưng A Tương hiện giờ cũng ở chỗ này, y bị thương thì không sao nhưng A Tương dù sao cũng là nha đầu mà y nhặt về, hiện giờ tuổi còn nhỏ, y không thể để cho nàng cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Y vừa đi vừa một đường suy tư bất tri bất giác liền đi tới biệt viện của Cố Tương ở. Nơi này cách viện tử của Chu Tử Thư ở rất xa, Cố Tương hiện giờ cùng đám người trong Thiên Song lăn lộn nửa đời không quen, có lẽ là phát hiện người nơi này đều không có tâm tư làm tổn thương hành vi của nàng nên tiểu nha đầu cũng dần dần ầm ĩ lên, hàng ngày ồn ào muốn gặp chủ nhân. Nàng ở Chu phủ, Chu Tử Thư lại vui vẻ, bởi vậy, mặc dù thủ lĩnh đại nhân hàng ngày không trở về phủ đệ của mình, bọn họ vẫn sắp xếp cho Cố Tương ở biệt viện tương đối hẻo lánh. Nơi này cách chính sảnh rất xa, bình thường theo Cố Tương nhảy lên nhảy xuống ầm ĩ, cũng sẽ không có ai tới tìm nàng gây phiền toái.

Ôn Khách Hành vừa bước vào biệt viện, lập tức liền bị Cố Tương chạy như bay tới nhào tới. Tiểu nha đầu một mình ở nơi xa lạ này mấy ngày hiện giờ thật vất vả mới gặp được chủ nhân, ánh mắt hồng hồng, thanh âm nói chuyện đều mang theo nức nở: "Chủ nhân, trong khoảng thời gian này người đã đi đâu vậy, A Tương đã tìm người rất lâu..."

Ôn Khách Hành ngồi xổm xuống, giơ tay gõ đầu Cố Tương: "Bao nhiêu người vẫn còn ở đây sao vẫn dính người như vậy, chủ nhân của ngươi chẳng lẽ còn có thể đánh mất sao."

Dứt lời, y lôi kéo A Tương đi vào trong phòng ngồ, giương mắt nhìn đôi mắt đỏ hồng của tiểu nha đầu: "Sao còn rơi nước mắt, chẳng lẽ trong phủ này có người khi dễ ngươi sao?"

Nghe xong lời này của y, Cố Tương tự mình lau nước mắt lắc đầu: "Không ai khi dễ A Tương cả, bọn họ đều rất tốt với A Tương."

"Bọn họ?" Ôn Khách Hành nhíu nhíu mày: "Ai?"

"Chỉ cần... Những người trong phủ." Cố Tương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nàng từ nhỏ lớn lên ở Quỷ Cốc, đối với tên người đương nhiên là không mẫn cảm, muốn nàng miêu tả chi tiết chính là đang làm khó nàng: "Cái gì công tử thiếu gia loạn thất bát tao, còn có thủ lĩnh gì đó của bọn họ, hắn cũng từng tới, còn đưa cho A Tương điểm tâm ngon."

Cố Tương nói xong, lại đặt chân nhìn bàn, đưa tay chỉ vào: "Chủ nhân ngươi xem, chính là những thứ đó. "

Ôn Khách Hành một đường này đều lo lắng cho Cố Tương khiến mình ăn không ăn ngon, ngủ không đủ giấc, cả người vừa đói vừa buồn ngủ, hiện giờ thấy Cố Tương chỉ cho y xem điểm tâm trên bàn, lập tức cũng bất chấp cái gì khác cầm lấy một khối liền đưa vào miệng. Điểm tâm này ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng liền tan, vừa nhìn đã biết là do sư phụ bánh ngọt có tiếng làm ra. Ôn Khách Hành lại tiếp, vừa ăn còn nghĩ không nghĩ tới người của Thiên Song này đối với tiểu hài tử còn rất chiếu cố, thoạt nhìn quả thật so với Quỷ Cốc tốt hơn không ít.

Ăn hai khối điểm tâm, Ôn Khách Hành lại rót cho mình một chén trà, dư quang thoáng nhìn thấy Cố Tương đang trông mong nhìn mình, rốt cuộc là nha đầu mình nuôi từ nhỏ đến lớn, trong lòng nàng nghĩ đến cái gì Ôn Khách Hành tự nhiên là rõ ràng. Vì thế giơ một bàn tay sờ sờ đầu Cố Tương: "Ngươi yên tâm, chủ nhân của ngươi sau này sẽ cùng ngươi ở trong biệt viện này, sẽ không bỏ lại ngươi nữa."

Ôn Khách Hành lời này nói chân tình chân thật cảm giác, mục đích Quỷ Cốc đưa y đến Thiên Song có thể nói là ngay cả người qua đường đều biết, Tấn vương cùng Thiên Song tất sẽ có chút đề phòng y. Bất luận là xuất phát từ phương diện nào, Ôn Khách Hành ở Chu phủ càng khiêm tốn càng tốt. Y đã quan sát qua biệt viện nơi A Tương ở rồi, đối với Ôn Khách Hành không muốn làm phiền người khác mà nói, nơi này không thể nghi ngờ là một nơi tốt, thứ nhất vị trí biệt viện này hẻo lánh, ít người đến, thích hợp cho y vừa nghỉ ngơi vừa quy hoạch an bài phía sau, thứ hai cái chỗ này so với những nơi khác trong phủ cũng ít người hơn, chờ đến ngày sau y tìm đường lui tốt, từ nơi này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt.

Đang lúc Ôn Khách Hành yên lặng lên kế hoạch cho mình, quản gia lúc trước vẫn chờ bên cạnh chưa từng nói gì bỗng đi tới, vị này cũng là người cũ của Tứ Quý sơn trang, thân phận Ôn Khách Hành mập mờ, ông ta trong lúc nhất thời không nắm được thái độ của Chu Tử Thư, liền đơn giản xưng hô Ôn Khách Hành như lúc trước.

"Công tử, người sẽ không ở đây."

"Hả?" Động tác Ôn Khách Hành giơ tay uống trà hơi chậm lại, y giương mắt nhìn về phía quản gia: "Ta không cùng ở với A Tương, vậy ta ở đâu?"

Ôn Khách Hành đôi mắt xinh đẹp, lúc nhìn lại ánh nước lấp lánh, quản gia nhìn chỉ cảm thấy thiếu gia nhà mình thật sự rất có phúc khí, có thể gặp được Khôn Trạch xinh đẹp như vậy. Trong lúc nhất thời nói chuyện đều mang theo chút ý cười: "Tần thiếu gia bọn họ lúc trước cố ý dặn dò qua, sau khi ngài tới không cùng ở với A Tương cô nương, phòng ngủ của ngài đã được thu dọn xong, ngài sẽ ở Đông Uyển, liền sát với phòng ngủ của chủ nhân nhà ta."

Câu nói này của quản gia có thể nói là thạch phá thiên kinh, Ôn Khách Hành nghe xong một ngụm trà ngậm trong miệng thiếu chút nữa bị sặc chết, đỡ bàn ho đến choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com