Phần 28
Cùng Chu Tử Thư ban đầu nói không sai, bọn họ quả nhiên là trước khi đêm khuya chạy tới Thái Hồ Tam Bạch sơn trang.
Chu Tử Thư vốn là muốn tìm khách diếm ở trước, dù sao bọn họ khi đến nơi thực sự có chút muộn, điểm này đại đa số mọi người đều đã ngủ, lại đi quấy rầy quả thực có chút bất lễ phép.
Nhưng ai ngờ, bọn họ vào Thái Hồ còn chưa bao lâu, trang chủ của Tam Bạch sơn trang Triệu Kính liền đánh ngựa mang theo người đến nghênh đón.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Ôn Khách Hành vén rèm lên thò đầu ra ngoài nhìn một chút rồi lại rụt trở về, cười trêu ghẹo nói: "A Nhứ thật là hàng mì, đúng là có thể gọi đám người này hơn nửa đêm tự mình đến nghênh đón."
Chu Tử Thư cũng không giống như hắn tức giận mà nhéo nhéo tay y nói: "Vậy ngươi phải cùng ta đi ra ngoài bái phỏng một chút."
"Ta mới không đi." Nghe hắn nói như vậy, Ôn Khách Hành thu lại nụ cười, giống như không có xương lại nằm trở về mềm nhũn: "Ai muốn buổi tối đi cùng đám người kia khách sáo, không thú vị."
Chu Tử Thư biết được quá khứ của y, tự nhiên cũng có thể đoán được Ôn Khách Hành đối với những cái gọi là giang hồ đại hiệp này đại khái là không ưa, không có thù mới cũng mang theo hận cũ, gặp mặt khó tránh khỏi lại muốn gợi lên hồi ức xưa cũ. Tối nay tâm tình y vốn không tốt, sau khi tiến vào Thái Hồ cũng không nói gì, câu vừa rồi, nghĩ đến vẫn là câu đìa giỡn đầu tiên trong một đường đến đây đi.
Ôn Khách Hành mất hứng, Chu Tử Thư đương nhiên cũng sẽ không nói gì đó với đám người bên ngoài, ra mặt khách sáo hai câu, liền toàn quyền đuổi đi, còn lại còn muốn bắt chuyện nhưng đồng loạt lại bị đuổi đi giao cho Hàn Anh giải quyết, chính mình mang theo Ôn Khách Hành đi trước.
Nói đến cũng buồn cười, đám giang hồ hiệp khách này, danh môn chính đạo, xưa nay luôn thích tự xưng là du hiệp, không tham quyền quý, không yêu tiền bạc. Nhưng nếu thật sự nhìn thấy danh sĩ kinh thành như Chu Tử Thư, một hai người giống như là chó nhìn thấy bánh bao thịt, tìm mọi cách tiến lên bắt chuyện, trong lời nói ngoài có ý muốn cùng hắn kết giao tình, lại bưng cái giá vô dụng, nhất định phải khoác lên lớp quân tử chi giao, giống như như vậy liền không thể xem như kết giao quyền quý.
Châm biếm đến cùng cực.
Đuổi đám người kia đi xong, Chu Tử Thư vén rèm đi vào, Thái Hồ này so với thành Việt Châu còn lạnh hơn một chút, càng về đêm thì cành có thêm hàn ý, hắn lần này đi ra ngòa khi trở về trên người liền dính chút khí lạnh.
Trầm giọng phân phó xe ngựa rời đi trước, Chu Tử Thư vốn định đem Ôn Khách Hành tiếp tục ôm trong ngực ôm, nhưng lại sợ mình một thân lạnh lẽo đông lạnh y, đang do dự, người nọ ngược lại tự mình dựa vào.
"A Nhứ." Ôn Khách Hành thở dài, chớp chớp mắt, lông mi như quạt ném bóng ma trên mặt, y mở miệng trong lời nói mang theo ý cười như có như không: "Lần trước sinh bệnh chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không phải là mỹ nhân đăng gì, không cần nhẹ tay rón rén nuông chiều như vậy."
"Ngươi đâu có gì phải là mỹ nhân đăng gì." Chu Tử Thư nắm tay y rồi nửa vòng ôm lấy người: "Ngươi nhìn cổ tay này của ngươi, một tay ta có thể bắt đủ lấy."
Kỳ thật dựa vào tâm mà nói Ôn Khách Hành thật sự không phải là mỹ nhân đăng vừa chạm vào liền vỡ, ngược lại sức chịu đựng khổ của y tương đối cao, năng lực nhịn đau và năng lực cầu sinh đều cao hơn người bình thường, bằng không y cũng không thể thành công sống sót ở một chỗ như Quỷ Cốc.
Y chỉ là quá gầy, tựa như Chu Tử Thư nói, một tay hắn có thể nắm được hai cổ tay của Ôn Khách Hành. Ở kinh thành đoạn thời gian đó bữa ăn đều là đồ tốt, nhưng y lại không có thịt, thắt lưng buộc từng vòng lại thêm một vòng, ô cẩm hoa bào thêu ngàn châm vạn tuyến cũng bởi vậy mà càng có vẻ rộng rãi.
Lúc nói chuyện, thanh âm Chu Tử Thư trầm thấp mà lại lưu loát, mang theo vài phần oán giận, tự dưng sinh ra chút ý tứ làm nũng.
Ôn Khách Hành bị giọng điệu của hắn chọc cười, liền ở tư thế này ngửa đầu nhìn Chu Tử Thư, trêu chọc cười nói: "Nếu A Nhứ thật sự đau lòng ta, hay là chi bằng lúc trên giường thu chút khí lực, đỡ phải mỗi lần đều đem tiểu khả giày vò đến eo đau nhức."
Chu Tử Thư không nói gì nữa.
Vừa vặn xe ngựa dừng lại ở khách điếm, hắn sờ sờ mũi, hơi có chút cứng rắn lướt qua đề tài này.
"Đến nơi rồi, xuống xe trước đi."
Dứt lời liền nhanh chóng vén rèm xuống xe, sợ kéo dài thêm một lát nữa Ôn Khách Hành lại muốn cùng hắn bẻ sang chuyện ở trên giường kia.
Chu thủ lĩnh khó có được vài phần khí chất chạy trối chết, Ôn Khách Hành lắc quạt đi theo phía sau hắn cười đến thắt lưng cũng cong lên.
Phòng khách là Chu Tử Thư phái người đến đặt trước, hai gian phòng chữ Thiên, một gian là hắn cùng Ôn Khách Hành ở, một gian là cho A Tương, à còn có cái bao nhỏ Trương Thành Lĩnh kia nữa.
Kỳ thật nguyên bản bọn họ đã đến Thái Hồ, Trương Thành Lĩnh nên cùng Triệu Kính trở về nhưng tiểu hài tử kia không biết chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo nói chuyện như một đứa trẻ, lại không thích Triệu Kính kia. Triệu đại hiệp tốt xấu gì cũng nói liên tục khuyên nhủ dỗ dành nói nửa ngày, tiểu hài tử vẫn như cũ kéo góc áo A Tương không buông tay, thề chết phải ở cùng một chỗ với Tương tỷ tỷ.
Không còn cách nào khác, bọn họ cũng đành phải mang cậu nhóc này trở về. Cũng may hai người đều là tiểu hài tử, ở chinh một gian phòng cũng không có đại sự gì.
Kỳ thật dựa theo suy nghĩ ban đầu của Ôn Khách Hành, là nghĩ y mang theo A Tương ở lại, Chu Tử Thư mang theo Trương Thành Lĩnh, hai đứa nhỏ đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nhưng mình Chu Tử Thư lại không đồng ý...
Ôn Khách Hành vốn còn muốn giãy dụa thêm một chút, nhưng bây giờ trong đội ngũ chỉ có một mình Chu Tử Thư có tiền, y và A Tương là hai người nghèo, tiền phòng khách vẫn là Chu Tử Thư xuất ra, so với bọn họ chiếm lý hơn.
Vì thế sự tình cuối cùng lấy Chu Tử Thư khom lưng giơ tay lên, đem Ôn Khách Hành khiêng về phòng làm kết quả.
Trong khách điếm này có thể an bài không ít nhân thủ Thiên Song, Ôn Khách Hành một đường không biết tiếp nhận bao nhiêu ánh mắt, y chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, chỉ đành đem mặt vùi vào sau lưng Chu Tử Thư yên lặng giả bộ chối chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com