Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12

"Để cho người lần lượt nhìn được bên trong không phải là bóng tối âm sâu kia của y, cũng không phải là chông gai cùng độc vật trong bóng tối âm sâu, mà là ánh trăng chiếu sáng trong nơi tăm tối đó- Là Chu Tử Thư của Ôn Khách Hành."

Đem ba tiểu tử kia đưa trở về xong Chu Tử Thư kéo tay Ôn Khách Hành lên: "Được rồi, A Hành, còn lại là thời gian của chúng ta."

"Vậy ngươi muốn dẫn ta đi làm gì?" Ôn Khách Hành cười nhẹ nhìn Chu Tử Thư.

"Lúc trước lang trung kia kê cho ngươi thuốc đều đã uống hết rồi, ông ta dặn ta ngươi mà uống hết thì chúng ta lại tìm ông ấy xem."

Vừa nghe thấy uống thuốc, mặt đầy xuân phong của Ôn Khách Hành liền tức khắc cứng đờ: "Ta cũng không có chỗ khó nào chịu nữa, thuốc là ba phần độc. A Nhứ ta cũng hiểu y thuật một chút, ta tự bắt mạch cho mình là được rồi." Ôn Khách Hành nắm lấy góc áo của Chu Tử Thư muốn làm nũng che đậy việc này.

"Y giả không tự chữa được cho mình. Ngoan, ta nhắc không để lang trung kê cho ngươi phương thuốc quá đắng, có được không?" Chu Tử Thư giống như dỗ dành đứa nhỏ xoa tay Ôn Khách Hành xong rồi lại vỗ vỗ mặt y. Ôn Khách Hành cuối cùng không chống lại được, chỉ có thể khó chịu đi theo Chu Tử Thư đến y quán của lão lang trung lúc trước.

"Mạch tượng đập rất lưu loát, cũng không tệ lắm. Nhưng mà lực của mạch tượng này không đủ, rõ ràng là khí huyết không đủ, phải bổ dưỡng khí huyết nhiều." Lão lang trung vuốt râu thản nhiên nói: "Độc cũng nhạt dần đi không sai biệt lắm, xem ra tướng công ngươi đối với ngươi coi như quan tâm để ý."

Bàn tay Ôn Khách Hành đặt lên bụng mình, y nhẹ nhàng vuốt ve, nơi đó còn chưa có động tĩnh gì, y như cảm nhận được có dòng nước ấm áp từ chỗ đó thấm vào lòng bàn tay mình.

Ôn Khách Hành nhớ tới đêm đó mình phân hóa thành Khôn Trạch có bao nhiêu tuyệt vọng, Quỷ Cốc là nơi cá lớn nuốt cá bé, ngày đêm ẩn giấu thân phận Khôn Trạch của mình y đã phải dùng một lượng thuốc lớn để vượt qua những kỳ phát tình trong mười mấy năm qua, che dấu đi hương sơn chi ngọt ngào của mình. Y đương nhiên là biết thuốc có ba phần độc, vì sống, vì sinh tồn nên y đã quen uống thuốc giống như ăn cơm hành ngày rồi, nhưng y cũng cực kỳ sợ uống một chén thuốc đắng.

Báo thù, giết lão cốc chủ, huyết tẩy giang hồ... Những thứ này tràn ngập trong đầu y, y cao ngạo độc lập tựa như đóa hoa sơn chi kia, cũng lại xinh đẹp trắng noãn nhưng lại trong trẻo lạnh lùng, người bên ngoài không dám tùy ý tiến lên, mỹ nhân nổi điên thực đáng sợ làm cho mọi người ở Quỷ Cốc phải phục tùng dưới chân y.

Không gặp A Nhứ, đời này y sao có thể có cơ hội thai nghén một đứa bé? Ôn Khách Hành cười lắc đầu, đối với y mà nói, A Nhứ là điểm yếu của y, là sự sự cứu chuộc của y cũng là tia sáng mà y có được trong bóng tối để cho cuộc sống vốn là đen tối đầu huyết tinh lại nếm được một cỗ ngọt ngào như cam lộ.

Tay Chu Tử Thư nhẹ nhàng đặt lên vai Ôn Khách Hành đứng bên cạnh người y, sau đó thay y đứng trước gió đầu thu có chút lạnh lẽo, theo cơn gió thổi qua hương thơm của thanh tùng trên người Chu Tử Thư làm cho Ôn Khách Hành thập phần an tâm, y hưởng thụ sự ấm áp cùng người yêu tựa vào nhau.

"Trong ba tháng đầu tiên sẽ ổn định thôi, nhưng cũng phải chú ý dưỡng thai thật tốt." Lão lang trung giương mắt nhìn đôi tiểu phu phu ân ái này đều muốn ngấy ra nước, khụ khụ nói: "Không cần gấp gáp hành phòng, sau ba tháng ổn định mới được, cũng không được quá nóng vội." Lão lang trung nhìn thân thể gầy gò lại cao ngất của Chu Tử Thư, vẫn lo lắng tiếp tục nói: "Thân thể Khôn Trạch nhà ngươi khí huyết không đủ, bên trong suy yếu. Trước kia trải qua tín kỳ nhất định là đều dựa vào thuốc chống đỡ, rất khó có thể mang thai, tiểu tử ngươi thật đúng là lợi hại nha. Nhưng mà cũng nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng, có thể nhịn thì nhịn!"

Nghe lão lang trung lải nhải dặn dò, lỗ tai Chu Nhiếp đều đỏ lên đến không chịu nổi, lão đầu này sao cái gì cũng nói được vậy. Ôn Khách Hành bên này chỉ nghe thấy lão đầu khen A Nhứ nhà mình thật lợi hại, vội vàng nói: "Vậy sao, ta cũng cảm thấy tướng công ta rất lợi hại."

Chu Tử Thư vội vàng che miệng Ôn Khách Hành lại, sợ y lại nói ra những lời kỳ quái gì đó, thuận theo lời của người trước: "Cám ơn đại phu, chúng ta đi trước." Nói rồi lôi kéo Ôn Khách Hành trở về khách điếm.

Nhìn bóng lưng hai người, lão đầu sờ sờ bộ râu dào của mình: "Hiện tại đám người trẻ tuổi này thật sự là khí thịnh huyết vượng mà."

"A Nhứ, A Nhứ, ngươi có ăn kẹo hồ lô  không?" Ôn Khách Hành đứng dưới ánh mặt trời, ngọt ngào cười với Chu Tử Thư, và cũng ngọt ngào như đường bọc trong hồ lô này vậy.

Ôn Khách Hành thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt, nước đường, dưa hấu một cái cũng không bỏ qua, cuộc sống năm dài tháng rộng ở Quỷ Cốc cái tuổi y nên ăn đường thì lại ăn hết khổ, hiện tại có Chu Tử Thư sủng ái những thứ ngọt này y đều muốn ăn bù cho những năm tháng đó.

"Không ăn, thực trẻ con. Ăn ít ngọt thôi, sẽ không tốt cho răng." Chu Tử Thư đi tới nhẹ nhàng đụng vào Ôn Khách Hành, trên tay hắn đã cầm đầy các loại kẹo, ngon, thú vị mà Ôn Khách Hành mua.

"Ngươi không ăn ta ăn, ta thấy A Nhứ ngươi răng mới không tốt, không dám ăn ngọt." Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành chọn một xiên đường hồ lô đỏ nhất, đi theo phía sau yên lặng trả tiền, nụ cười trên mặt hắn cũng không giấu được, cam tâm tình nguyện làm túi tiền cho ái nhân. Nhìn Ôn Khách Hành vui vẻ đi dạo nhìn trái nhìn phải trên chợ.

Chu thủ lĩnh có trí nhớ rất tốt, Chu thủ lĩnh ghi thù, Chu thủ lĩnh có thù tất báo.

Ban đêm ánh trăng lộ ra bên cửa sổ. Chu thủ lĩnh hiện tại đang nằm đè người lên Ôn đại mỹ nhân của hắn.

"A Nhứ, không thể. Ngươi quên lang trung nói rồi sao, ngươi mau xuống đi." Ôn Khách Hành đỏ mặt nói, thanh âm của y có chút run rẩy do cỗ nhiệt khí hơi thở của Chu Tử Thử rắc lên tai mình.

Mỗi người đều thấy quỷ chủ đại nhân chân đều mềm nhũn, thủ đoạn cao minh ngoan độc giờ lại bị người đè ở bên trên không được, quần áo đều bị Chu Tử Thư cởi ra, chỉ còn lại một cái áo choàng lên cánh tay, không biết mồ hôi của ai thấm ướt bộ ngực trắng nõn của mỹ nhân, từng mảnh hồng cùng vết thương cũ đan xen không biết là do người này làm hay là do vết thương mà trong lúc đánh nhau ở Quỷ Cốc gây nên.

Thủ phạm đang nhìn chằm chằm đôi mắt ngậm nước của người dưới thân, mí mắt nửa mở ra, đôi mắt tối màu thâm thúy ngăm đen, nơi đó chứa bộ dáng Chu Tử Thư. Khóe mắt dịu dàng mà mềm mại cong xuống, mờ nhạt ẩm ướt, mang theo màu đỏ mỏng bị khi dễ. "A Nhứ~" giọng nói chuyện mềm mại, đôi môi xinh đẹp cũng mềm nhũn, tiếng A Nhứ này gọi vào trong lòng Chu Tử Thư, Ôn đại thiện nhân đây thực sự là đang câu người lại không biết.

Răng của Chu Tử Thư đè lên hai hạt nhỏ nhắn của người kia, cảm giác mẫn cảm rêu lưỡi thô ráp xẹt qua, chọc cho Ôn Khách Hành khom người lên, ngay cả thanh âm cũng run rẩy mang theo nức nở, một đôi bàn tay như ngọc đưa lên bả vai rắn chắc của người nọ. Chu Tử Thư tiếp tục nhẹ nhàng hôn lên thịt chết của vết thương, lưu lại từng đóa hồng trên xương quai xanh tinh xảo, lưu lại ấn ký của hắn.

"A Nhứ, không cần." Ôn Khách Hành cảm thụ tựa hồ có dòng nhiệt chảy xuống.

"Còn gọi là A Nhứ, ai bảo A Hành ngươi nói ta răng không tốt, ngươi xem vi phu răng miệng có được không?"

"Tướng. Tướng công, A Nhứ~" Ôn Khách Hành nắm lấy tay Chu Tử Thư duỗi về phía thân mình, Chu Tử Thư không nghĩ tới y lại chủ động như vậy, đầu ngón tay xâm nhập vào một mảnh mềm mại ấm áp.

Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, họ giống như một cặp trẻ sơ sinh trần truồng ấm áp dựa vào nhau. Chu Tử Thư vuốt ve khuôn mặt Ôn Khách Hành.

"A Hành."

"Làm sao vậy?" Ôn Khách Hành nhìn ánh trăng chiếu lên ngũ quan rõ ràng  của Chu Tử Thư, dùng ngón tay xẹt qua mi cốt, sống mũi của hắn.

"A Hành."

"Làm sao vậy?" Ôn Khách Hành chống đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Tử Thư một cái.

"A Hành, tâm duyệt ngươi."

Ôn Khách Hành cười cười, tựa đầu lên vai Chu Tử Thư, đặt tay lên ngực hắn.

"A Nhứ."

"Ừm." Thanh âm Chu Tử Thư tràn đầy sủng nịch.

"A Nhứ~" Ôn Khách Hành kéo dài cái đuôi nhỏ ngọt ngào hô to.

"Ơi, ta đây."

"A Nhứ." Ôn Khách Hành nâng đầu đặt trên người hắn, chống người lên nhìn hắn, trong khuôn mặt cố phán sinh huy hàm chứa tình mạch.

"Tâm ta cũng duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ở cùng một chỗ với ngươi mãi mãi."

Ôn Khách Hành từ trên giường bò dậy, mặc áo dựa vào cửa sổ. Chu Tử Thư đi đến bên cạnh y, khoác ngoại bào lên người y, mái tóc dài của Ôn Khách Hành tản ra trên vai xõa xuống như mực, Chu Tử Thư nâng đầu ngón tay xẹt qua sợi tóc tơ lụa của y. Nâng khuôn mặt của y lên và rồi hôn lên mặt y.

Lỗ tai Chu Tử Thư dán vào bụng Ôn Khách Hành cười nhẹ nghe nhóng: "A Nhứ, hiện tại mới được ba tháng thôi, còn nhỏ như vậy nghe không ra cái gì đâu."

Chu Tử Thư đang muốn hồi phục, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, Chu Tử Thư bình tĩnh nghe xong: "Thành Lĩnh?"

Thanh âm Chu Tử Thư vừa dứt, A Tương "cạch" một cái đẩy cửa tiến vào, nhìn quần áo hai người xộc xệch, mái tóc đen như mây của chủ nhân nhà mình theo gió phiêu động. Không kịp chửi bới, A Tương cầm lấy cây trâm của Ôn Khách Hành bị Chu Tử Thư rút xuống đặt trên giường, biểu tình ghét bỏ. Cầm một cái ghế ra cho Ôn Khách Hành ngồi xuống rồi búi tóc cho y, lúc này nàng mới mở miệng nói: "Đừng hưởng vui nữa, đồ đệ của ngươi bị người ta bắt đi rồi."

"Cái gì? Thật sự là Thành Lĩnh sao? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Một nữ nhân đả thương ta cướp đi Thành Lĩnh đi rồi."

"Ngươi bị thương sao?" Ôn Khách Hành dừng tay cầm quạt gấp lại, nắm lấy A Tương, trái phải đảo ngược kiểm tra.

"Chủ nhân, ta không sao. Bọn chúng đều dùng vũ khí đều là ám khí, ra tay rất là ác độc."

"Ai còn có thể ác hơn ngươi sao."

"Lão Ôn, hẳn là người của Độc Hạt."

"A Tương, ngươi trở về phái Nhạc Dương, chờ ta lại tìm ngươi. A Nhứ, chúng ta chia nhau tìm."

"Không được, thân thể ngươi..."

"Không có việc gì, A Nhứ, đám tạp vụn này không làm ta bị thương được."

Phi thân ra từ cửa sổ, Chu Tử Thư nhìn vào mắt Ôn Khách Hành, dùng hình miệng nhẹ nhàng nói: Chú ý an toàn, không được liều mạng. Ôn Khách Hành gật gật đầu cười cười trở lại: Ngươi cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com