Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

Hạnh hoa yên vũ, nước như khói. Trên không trung mưa nhỏ mờ mịt, không cần che ô mà tùy ý cho mưa phùn kia phủ lên người. Chu Tử Thư mặc y phục 'ăn mày' màu xanh, kỳ thật đó là một bộ trường bào, gió nhẹ thổi qua lớp vải không tính là dày nên khiến lộ ra thân trên gầy gò cùng eo nhỏ nhưng mạnh mẽ của hắn.

Phong cảnh Giang Nam đẹp như tranh vẽ, mỹ nữ nhiều như mây nhưng Chu Tử Thư cũng không để lọt vào mắt, hắn nghĩ vừa rồi ở dưới lầu rượu gặp được Ôn Khách Hành, nghĩ đến đôi mắt linh khí như con nai nhỏ của y sau khi hắn nói xong những lời 'khách sáo' kia mà tràn đầy bi thương, như là muốn tràn ra một dòng nước mùa thu vậy.

Đêm đó người ở dưới thân hắn, trong hốc mắt mỹ nhân cũng tràn đầy nước mắt nhưng là kiểu đạt đến cực hạn vui vẻ... Chu Tử Thư giơ tay lên vỗ vỗ đầu óc 'không quá linh quang' của mình thấp giọng nói: "Sao cứ luôn nghĩ đến những thứ không thuộc về mình cơ chứ..."

Đại hiệp Trương Ngọc Sâm của kính hồ sơn trang tuy cũng là người của Ngũ Hồ Minh nhưng ông ta hiệp nghĩa trung thành, và hay kết giao bằng hữu, Chu Tử Thư nghe gã sai vặt kia ở bên tai hắn luôn miệng nói cái này, sau đó hắn được người đưa vào một gian phòng.

Ánh chiều ta phản chiếu xuống dòng sông trước cửa sổ, bầu không khí lười biếng khiến Chu Tử Thư ngáp một cái. Hắn ngủ một giấc đến tối thì nghe thấy tiếng bên ngoài la hét, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Ngọn lửa thiêu đốt đống củi sặc mùi lên khiến Chu Tử Thư ho khan hai tiếng.

Cháy? Làm sao lại như vậy? Bất chấp suy nghĩ nhiều, Chu Tử Thư phi người lên mái nhà chỉ thấy vị lão thuyền phu lúc trước dẫn theo Trương tiểu công tử đang cuống quít trốn thoát từ cửa sau.

Những người hầu còn sót lại sớm đã chết, hỏa diễm, máu tươi, đều có mặt khắp đình viện. Chu Tử Thư nhíu mày, y đoán nhất định là bởi vì lưu ly giáp kia cho nên Trương gia mới bị rước họa vào thân, vậy đến tột cùng là Tấn vương thiên môn, Ngũ Hồ Minh lũ chó cắn chó, hay là còn có quần thể đáng sợ hơn đã lưu vào nhân gian? Địa ngục giải rác ở khắp nơi, chỗ tham lam tất nhiên là trốn không thoát đến rồi.

Trong một gian miếu bị bỏ hoang, chân cậu thiếu niên khẽ run rẩy nhưng vẫn giơ cây đại đao còn dài hơn cánh tay mình mà bảo vệ lão thuyền phu vừa mang theo cậu chạy trốn ở phía sau.

"Trương tiểu công tử, mệnh này của lão phu vốn là Kính Hồ phái ban cho. Cậu mau đi... Mau đi Nhạc Dương tìm Triệu đại hiệp, Triệu Kính thúc thúc của cậu."

Thanh âm sợ hãi của thiếu niên run rẩy vang lên: "Bá bá, phụ thân ta nói, không thể làm rùa rụt đầu, ta là con trai của Kính Hồ đại hiệp thì không thể làm chuyện không nghĩa hiệp được."

Tên mặt quỷ đối diện càn rỡ cười: "Giết đứa nhỏ này cùng lão già kia, lấy được lưu ly giáp của Trương gia cầm về cho Vô Thường đại nhân nhất định sẽ có thưởng!" Trong tay cầm vũ khí quái dị, tên quỷ diện áp hướng một già một trẻ trong miếu nát này mà bước đến.

Một trận gió trong nháy mắt thổi qua mang theo một chút hương thơm của thanh tùng, bạch y kiếm được chủ nhân kéo theo một đường kiếm xinh đẹp, người nọ dưới chân sinh phong, thân trên không có chút rung động cùng chần chờ nào, trên không trung thân người như rắn như yến, góc áo lam mang theo cũng xoay tròn giống như nở ra một đóa hoa tận thế tối màu, cũng là mở ra cho đám quỷ bạc mệnh kia nhìn.

Chỉ trong nháy mắt, đám quỷ diện trước cửa miếu đã ngã xuống hơn phân nửa, Trương Thành Lĩnh đem ánh mắt bội phục mà chạy tới trước mặt Chu Tử Thư: "Là người? Thúc thúc. Cám ơn thúc đã cứu mạng."

"Trốn đi, nhanh lên! Rất nhanh sau đó còn có một đội khác đến nữa."

Chu Tử Thư canh giữ ở cửa miếu, lúc này đã là nửa đêm, mỗi lần đến giờ này là vết đinh trên người liền bắt đầu quật khởi, kinh mạch khô kiệt bên trong không chịu nổi nội lực xông lên cuồn cuộn kia. Cảm giác muốn đứt mạch tràn vào quanh thân.

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy bên trong thân thể giống như bị vô số kim châm tinh tế tê dại đâm vào, đau đớn khó nhịn, một ngụm máu từ khóe miệng hắn tràn ra, mùi máu tươi tràn ngập đầy cổ họng hắn, hắn liền vận chuyển nội lực nhưng vẫn giữ vẻ kiên định một tay vẫn cầm bạch y kiếm.

Quả nhiên lúc sau có thêm nhiều quỷ diện chạy đến, nếu như Chu Tử Thư mà vẫn đang trong thời kỳ toàn thịnh nhất định sẽ không sợ những con kiến hôi này, nhưng công lực hiện tại của hắn chỉ còn lại có năm phần, thời gian đánh nhau trong nửa nén hương này Chu Tử Thư sớm đã không trụ được, từng ngụm máu bị hắn đè nén lại ở cổ họng, nội lực không ngừng chạy loạn trong cơ thể, hắn đã có mấy lần muốn té xỉu nhưng lại bởi vì nhớ tới một già một trẻ kia nên không muốn chết ở nơi vô danh này mà kiên trì chống đỡ đến cùng.

Không để ý đến, một tên quỷ diện đột nhiên từ sau lưng hắn vòng tới, móng vuốt hướng thẳng vào huyết mạch của hắn, hắn nghiêng người né tránh nhưng móng vuốt vẫn cắm sâu vào lưng trái của hắn, sau đó lại bị hung hăng rút ra, ngụm máu vẫn đè nén ở cổ họng cuối cùng cũng phun từ trong miệng hắn ra ngoài. Hắn có chút đứng không vững nữa, dùng bạch y kiếm chống đỡ thân thể của mình, đang lúc hắn nghĩ làm thế nào để liều chết đánh một trận thì tử y thiếu nữ từ trên trời phi thân xuống, thân ảnh quen thuộc cầm cây roi da dài treo cổ tên quỷ diện đem hắn treo trên xà nhà.

"Tử... sát?"

"Nói cái gì đó, cô nãi nãi nghe không rõ."

Cố Tương không được tự nhiên mà xoa xoa cổ tay, nhẹ nhàng dùng roi cuốn thắt lưng Chu Tử Thư lên, đặt hắn ở đầu kia của miếu: "Này, tửu quỷ,  điều tức cho tốt, đừng để chủ nhân ta thương tâm."

Mỹ nhân kia cũng ở đây? Trong miếu này nguy hiểm như thế, tiểu nha đầu này có thể bảo vệ được Ôn Khách Hành không?

Chu Tử Thư không kịp suy nghĩ, vì nhanh chóng trợ giúp Cố Tương cùng nhau tiêu trừ quỷ diện nên đành phải tranh thủ thời gian điều tức.

Cố Tương rút ra một thanh chủy thủ ngắn, bím tóc của thiếu nữ theo động tác của nàng mà nhảy múa trên không trung, váy màu tím giống như bông hoa cát cánh nở rộ, mặc dù võ công không quá thành thục nhưng thiếu nữ vì tranh thủ thời gian cho Chu Tử Thư, vẫn nhanh chóng đem chủy thủ đâm vào nơi yếu điểm của đối thủ: "Tửu quỷ, ngươi có thể nhanh lên được không, ta chống đỡ sắp không nổi rồi! Đám quỷ diện này như thế nào cũng giết không hết!"

Chu Tử Thư tức giận động đến đan điền, nghe thiếu nữ kêu lên hắn chỉ có thể qua loa chấm dứt điều tức, một bước tiến vào bầy địch, lại là đường kiếm hoa nhìn không rõ chiêu thức nhưng cực kỳ tuyệt vời, đám quỷ diện lập tức ngã xuống. Chu Tử Thư cũng chống đỡ mà thở ra, vết thương trên vai trái phía sau lộ ra thực dọa người, máu tươi chảy ra, đem quần áo lam sắc nhuộm thành màu đen tuyền.

Cố Tương lớn tiếng nói: "Có phải ngươi bị ngốc hay không, đến lúc đó ngươi vận công, độc tố trên móng vuốt này sẽ càng lan sâu hơn."

Lúc này trong gió nhẹ thổi tới một ít hương sơn chi, mỹ nhân mang theo vạt áo màu xám bạc từng bước phi vào. Thi thể đầy đất, miếu hoang dơ bẩn chỉ có mỹ nhân này là mặc một thân trường sam màu xám bạc không chút bụi bặm, giống như một tiên nhân lạc vào trốn phàm trần vậy.

Chu Tử Thư giương mắt nhìn bộ dáng lo lắng của Ôn Khách Hành, nhìn bàn tay trắng bóc của y vịn góc áo đầy bụi bặm của hắn, cảm thụ được ngón tay ngọc ngà hơi lạnh kia ấn vào vết thương nóng bỏng phía sau hắn.

Ôn Khách Hành cũng không để ý lễ phép khách khí gì, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Công tử, người không sao chứ. Ta giúp người băng bó một chút đi."

Thanh âm của Ôn Khách Hành khẽ run rẩy, vì sao y không thể đến sớm hơn một chút, vì sao phải sợ A Nhứ biết chuyện y biết võ công. Nếu y đến sớm hơn một chút thì A Nhứ đã không bị thương rồi.

Ánh mắt của Chu Tử Thư đã bị độc tố tra tấn nhìn đến không quá rõ ràng, trên mặt đỏ lên, từng giọt mồ hôi cũng treo ở chóp mũi và trán của hắn rơi xuống.

Trương Thành Lĩnh ở bên cạnh đã sợ tới mức không biết làm sao, Cố Tương nhìn chủ nhân 'mười ngón tay không dính dương xuân thủy' của mình đang lột quần áo bên vai trái của tửu quỷ kia ra, tự mình dùng miệng hút độc huyết ở chỗ miệng vết thương cho hắn. Chu Tử Thư muốn ngăn y lại, hắn không muốn Ôn Khách Hành cũng bị độc tố dính vào, nhưng Ôn Khách Hành kiên trì vẫn hút ra máu độc, chỉ chốc lát sau, mồ hôi hai người đều bám thành một tầng, hương thanh tùng và hương sơn chi lại một lần nữa hòa quện vào nhau.

Nhưng trong ngôi đền này, hai vị Trung Dung và một đứa trẻ chưa phân hóa đều không ngửi thấy mùi hương tỏa ra của hai người trong không khí này.

Uống xong thuốc mà Ôn Khách Hành đưa cho, Chu Tử Thư cảm tạ y: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."

"Ta đã cứu huynh hai lần, huynh không thể cho ta biết tên huynh sao?" Chu Tử Thư hận mình băn khoăn quá nhiều, hắn muốn ôm lấy người trước mặt, muốn nói cho y biết mình chính là Chu Nhứ cùng ngươi ngư thủy chi hoan, nhưng lời đưa ra đến cửa miệng thì lại là: "Công tử không nên cần biết, hai người chúng ta nếu có duyên chắc hẳn con đường kế tiếp đều sẽ cùng nhau đồng hành."

Điểm mấu chốt cuối cùng mà Chu Tử Thư đặt cho mình chính là yên lặng tự mình bảo vệ và ở bên cạnh Ôn Khách Hành là được rồi. Hắn nghĩ Ôn Khách Hành đối với mình khi dịch dung chưa từng gặp mặt mà nỡ liều mạng cứu giúp, giờ đây hắn lại có chút ghen tuông với chính mình. Nhưng chính hắn lại không biết Ôn Khách Hành sớm đã nhận ra được hắn, chỉ là y không muốn chọc thủng mà thôi.

Ôn Khách Hành trêu ghẹo hắn: "Huynh làm sao biết ta sẽ đi nơi nào chứ?"

Chu Tử Thư bật cười, thì ra a Ôn của hắn còn có mặt nghịch ngợm như này: "Vậy không biết công tử có nguyện ý cùng ta đưa Trương tiểu công tử này đến Nhạc Dương hay không? Có người đồng hành bên cạnh ta, ta thực vui."

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy sức sông của Ôn Khách Hành, trong lòng gợn lên chút sóng vỗ, thì ra A Ôn cười rộ lên cũng đẹp đến như vậy. Nếu thân thể của ta không phải tàn phế như này, thì ta nhất định phải đem mười dặm hồng trang đến rước y về nhà cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com