Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ gõ vào trong căn phòng đánh thức Ôn Khách Hành, mí mắt nặng nề bị ép phải mở ra, trước mắt còn có chút mơ hồ, y đã nằm mơ một giấc mộng dài, mơ thấy chuyện thời thơ ấu, lại mơ thấy hình ảnh A Nhứ đang nắm tay y đi. Y chống người lên, động tác nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để đánh thức Chu Tử Thư đang chợp mắt trên bàn trà.

Chu Tử Thư bước lên một bước, đỡ lấy cánh tay y để y tựa vào vai mình, Ôn Khách Hành nghĩ: A Nhứ sao đột nhiên lại đột nhiên thân cận với mình như vậy.

Chu Tử Thư mở miệng: "Như thế nào? Lão Ôn, có còn khó chịu không? Có đau đầu không? Bụng có khó chịu không?" Chu đại nhân lải nhải một trận chưa từng có khiến Ôn Khách hành có chút sửng sốt, y bèn trả lời: "Không có việc gì đâu A Nhứ, huynh ở đây canh giữ ta một đêm?"

"Không có việc gì là tốt rồi, lúc nữa ta bưng thuốc tới cho ngươi, ngươi hãy uống đi."

Cốc chủ đại nhân giết người không chớp mắt, mỗi ngày thiên kế diệu toán đều không coi là gì như lại sợ nhất chính là thuốc, nghe thấy Chu Tử Thư muốn cho mình uống thuốc, y vội vàng có chút hấp tấp: "Thuốc? A Nhứ, ngươi xem ta đã tốt hơn rồi, không cần cuống thuốc đâu."

"Không được, nhất định phải uống thuốc."

Nói xong liền bưng tới một chén nước thuốc đặc sệt đen xì như mực. Ôn Khách Hành nhìn vào bát thuốc rồi nhíu mày, Chu Tử Thư nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của y chỉ đành cười khổ: "A Hành, ngươi không phải là sợ đắng đấy chứ. Ngươi uống rồi, ta sẽ cho ngươi ăn kẹo, được chứ? Ngoan mau uống hết được không?"

"Ai sợ đắng chứ!"

Ôn Khách Hành cau mày uống liền một mạch bát thuốc đắng kia: "A Nhứ, sợ là ngươi cả đời cũng chưa từng uống qua loại thuốc đắng như vậy. Pha quá đặc rồi."

Chu Tử Thư có chút đau lòng, hắn sao không biết thuốc này đắng chứ.

"A Nhứ, kẹo ngọt đã nói lúc nãy đâu? Nhanh nhanh mau đưa cho ta."

Nhìn Ôn Khách Hành nhấm nháp viên kẹo kia, Chu Tử Thư cứ ngây ngẩn, hắn nhớ tới tối hôm qua lão lang trung nói y đã mang thai con của mình. Hắn có lên kế hoạch mở miệng, nhưng lời ra đến lại không biết nên nói như thế nào.

Chu Tử Thư vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Ôn Khách Hành, trong mắt lộ ra vẻ kiên định: "Lão Ôn, A Hành. Ta họ Chu, danh Tử Thư. Về cái tên A Nhứ, là tên ta hay dùng trên giang hồ."

Ôn Khách Hành sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm túc nghe A Nhứ tự mình nói: "Ngày đó ở tiểu lâu bên cạnh cầu, ta nghe thấy ngươi nói ta đang phơi nắng, ta liền biết ngươi là tri kỷ của ta, ta mới cảm khái thì ra A Hành chúng ta không chỉ có mỹ mạo khiến ta mê muội thôi. Ta nói muốn che chở ngươi, cùng ngươi cũng không phải là nói rồi để đó. Chu Tử Thư ta thiên nhai lãng khách, vốn định tự do sống hết quãng đời còn lại, lại hữu duyên mà gặp được ngươi..."

"A Nhứ, sao ngươi đột nhiên lại nói những lời này cơ chứ." Nghe Chu Tử Thư nói, trong lòng Ôn Khách Hành có chút không biết nên làm sao, y biết Chu Tử Thư đang chậm trãi lột mình ra cho y xem. Nhưng chính y thì sao, y nghĩ: Y là người của Quỷ Cốc, phụ thân và mẫu thân đã chết, y lột da lão cốc chủ, ám toán, giết người... Từng cái từng cái ghê tởm như vậy, y làm sao có thể lột ra cho A Nhứ xem hết thảy dơ bẩn đó của mình cơ chứ.

Chu Tử Thư nhìn gương mặt có chút khiếp sợ của Ôn Khách Hành: Ta làm sao biết lúc sắp chết lại gặp được tri kỷ này, gặp được người ta liền nguyện dùng cả đời đi giải thích về tình yêu.

Trầm mặc tản ra trong căn phòng, biết rõ hai người yêu nhau, cũng là đều sợ mình không thể cho người bên cạnh hết thảy thứ tốt nhất, không thể bồi người bên cạnh đến cuối đời.

Chợt tiếng than đau của Ôn Khách Hành bỗng phá vỡ sự yên lặng này: "A Hành? Có chuyện gì vậy, không thoải mái ở đâu sao?"

"Không sao..." Ôn Khách Hành không muốn Chu Tử Thư vì thân thể mình mà lo lắng, y đem đau đớn nơi dưới bụng kia nuốt vào trong cổ họng không chịu nói: "Ta uống chút nước nóng là tốt rồi, A Nhứ ngươi đã một đêm không ngủ rồi, mau đến ngủ một chút đi." Nói xong liền hướng vào trong giường di chuyển, kéo rèm ra rồi cười cười vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Chu Tử Thư nằm xuống bên cạnh.

Chu Tử Thư ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi tới bên giường rồi nằm lên giống như cương thi vậy, hắn ở trên giường không dám nhúc nhích, Ôn Khách Hành thấy vậy bèn trêu ghẹo: "Làm sao vậy, Chu công tử?"

"Đêm đó không phải là ngươi sao, vừa rồi lớn mật thổ lộ tâm thanh cũng không phải là ngươi sao?"

Lỗ tai của Chu Tử Thư lại đỏ lên: "Ngươi cũng ngủ một lát đi, thân thể vừa mới khôi phục phải được nghỉ ngơi nhiều hơn."

Ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của Ôn Khách Hành chạm vào vành tai của Chu Tử Thư: "A Nhứ, ngươi rất thích thẹn thùng nha. Cả người của ta đều cho ngươi nhìn sạch rồi, ngươi sao vẫn còn xấu hổ với ta."

Người nói lời dụ dỗ lỗ tai cũng đỏ hồng, rõ ràng là hai người cũng gần ba mươi tuổi nhưng lại đều nghĩ giống như tiểu tử nhỏ dại chưa từng trải qua yêu đương vậy.

Chu Tử Thư nhìn dung mạo ngủ say của Ôn Khách Hành, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi tựa như lông quạ đen vừa dài vừa mềm mại, có vẻ người đang ngủ rất nhu thuận. Hắn dùng tay nhẹ nhàng xẹt qua sống mũi cao thẳng của người nọ, đôi môi mềm mại mỏng, lại đặt tay lên bụng người kia, cúi người ở tai người nọ nói: "A Hành, Ôn Khách Hành, cám ơn ngươi."

Ôn Khách Hành kỳ thật căn bản không có ngủ, y cảm thụ được người kia dùng ngón tay xẹt qua từng chút từng chút trên khuôn mặt mình, cảm thụ bàn tay ấm áp của người nọ phủ lên bụng mình, y không biết vì sao Chu Tử Thư lại đặt tay lên bụng mình, nhưng cũng không sinh ra nghi hoặc gì. Y cảm thụ nhiệt khí bên tai, nghe Chu Tử Thư nói cảm ơn y, y ở trong lòng một lần nữa nói: Chu Tử Thư, A Nhứ, ta cũng cảm ơn ngươi. Không, Ôn Khách Hành ta là yêu ngươi.

Hai người ngủ đến khi mặt trời đã treo cao trên trời. Ôn Khách Hành tỉnh lại trước, bụng y vẫn rất đau, cảm giác như có vật gì rơi xuống làm cho y có chút đứng thẳng lưng. Y nhẹ nhàng bước qua Chu Tử Thư, xuống giường đi tới trước bàn trà, y lại không có mặc tốt xiêm y của mình, bên trong áo nội y thì tiện mặc lên người, thắt lưng cũng không có buộc thật tốt, trực tiếp dùng đai lưng đơn giản khép lại mái tóc đen như thác nước của mình, có mấy sợi không khép lại liền theo gió nhẹ nhàng bay ra, thoáng cái vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân. Hắn đỡ bụng mình, muốn rót cho mình một tách trà nóng để làm ấm bụng giảm đau.

Nhưng trà đã qua một đêm sớm lạnh rồi, Ôn Khách Hành đành phải xách ấm trà đi đến bên cạnh lò sưởi, bụng đau cộng thêm vừa mới đứng lên đột ngột làm cho tinh thần của y không rõ ràng lắm, có chút không chú ý tay liền đụng phải trên lò sưởi, Ôn Khách Hành không nhịn được mà hít sâu một hơi, lại vội vàng che miệng mình, y sợ đánh thức Chu Tử Thư.

Tay bị nóng đỏ lên một mảng, cũng may không bị rách, nhưng vẫn rất đau, lần này bụng đau, tay cũng đau, Ôn Khách Hành cảm giác hôm nay thật sự là mọi việc không thích hợp: Cũng không biết chuyện để A Tương dung nhập vào phái Nhạc Dương giờ này nàng đã làm thế nào rồi. Đêm qua nàng không tiến vào, không biết hôm qua sau khi vừa đi ra ngoài, nàng có thể lẻn vào được nữa hay không.

Ôn cốc chủ đang nghĩ đến chuyện của mình, bưng chén trà lên muốn uống xuống, bụng vẫn đau nhói, lần này không nhịn được chén trà trực tiếp bị rơi trên mặt đất. Tiếng vang thanh thúy đánh thức Chu Tử Thư, hắn nhìn mỹ nhân bên cạnh bàn trà cùng mảnh vụn trên mặt đất: "Làm sao vậy A Hành, ngươi đừng nhúc nhích, để ta đến thu dọn, ngươi đừng động tay."

Chu Tử Thư đứng dậy đi đến bàn trà, thấy Ôn Khách Hành nhíu chặt mày y vội lo lắng hỏi: "Có phải khó chịu hay không? Chỗ nào khó chịu? Chỗ nào đau?"

"Không..."

Bốn chữ không có việc gì còn chưa nói ra khỏi miệng, Chu Tử Thư liền đem Ôn Khách hành ôm trở về: "A Hành, là ta không đủ để cho ngươi tín nhiệm sao? Ngươi chỗ nào khó chịu, có thể nói cho ta biết, ta sẽ không ghét bỏ ngươi, càng sẽ không ghét ngươi."

Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư nói như vậy, chợt cảm thấy băng lạnh trong lòng từng chút từng chút chút bị hòa tan, Chu Tử Thư tựa như ánh nắng ấm áp mùa đông từng chút từng chút bao bọc trái tim Ôn Khách Hành.

"Ta, ta có chút đau bụng."

"Ngươi chờ một chút, ta đi nấu thuốc cho ngươi."

"Hả? thuốc gì vậy?"

Chu Tử Thư nghĩ, vậy liền nhân cơ hội nói cho y biết: "Lão Ôn, ngươi nghe ta nói. Là thuốc an thai."

Ôn Khách Hành choáng váng: "Thuốc gì? Thuốc an thai!?"

Chu Tử Thư nhìn bộ dáng khiếp sợ của y, vội vàng nói: "Lão Ôn, A Hành, nếu ngươi không muốn đứa nhỏ này, chúng ta sẽ đi tìm lang trung để bỏ nó."

"Con của ngươi? A nha, nếu không phải của ngươi thì là của ai. Ta cũng chỉ cùng ngươi..." Đầu óc của Ôn Cốc Chủ lần đầu tiên trong đời lại chậm tiêu như vậy.

Chu Tử Thư nhìn y, một tay vịn thắt lưng, một tay ấn trán mình, vòng eo nhẹ nhàng giãn ra, Ôn Khách Hành không mang giày, bàn chân trần trắng nõn giẫm lên thảm mềm mại, ánh mặt trời chiếu lên sợi tóc của Ôn Khách Hành, giống như nó sẽ phát sáng vậy.

Chu Tử Thư biết, hắn nên cho Ôn Khách Hành thời gian để y suy nghĩ, hắn đương nhiên là cái gì cũng tôn trọng Ôn Khách Hành, bởi vì hắn biết người này yêu hắn, hắn cũng yêu người này, đây chính là cái quan trọng nhất, hài tử gì đó... Chu Tử Thư nghĩ đến đây liền bước nhẹ chân đi ra ngoài nấu thuốc.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Ôn Khách Hành một mình nhây ngốc. Y chú ý thấy A Nhứ đã đi ra ngoài, chính mình liền ở trong phòng lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này tới cũng không chọn thời gian đi. Ta đang định trả thù mà... Nhưng đây là con của mình và A Nhứ. A Nhứ không biết có muốn nó không, nghe ý tứ của hắn, hẳn là muốn. A Nhứ muốn, A Nhứ muốn hài tử của chúng ta, vậy thì cứ như vậy đi."

Chu Tử Thư chỉ nghe thấy một câu cuối cùng Ôn Khách Hành lẩm bẩm, hắn đẩy cửa tiến vào: "Lão Ôn, ta đều nghe lời ngươi, ngươi muốn thì chúng ta sẽ sinh ra đứa nhỏ này, ta sẽ chiếu cố hai người các ngươi thật tốt. Nếu ngươi không muốn, chúng ta sẽ không cần nó, ta cũng không nỡ để ngươi chịu khổ. Về chuyện con cái, miễn là ta và ngươi vẫn còn ở đây, sau này chúng ta sẽ sinh sau."

"Nhưng đó là một sinh mệnh, là sinh mệnh mà chúng ta cùng nhau tạo ra, ta không muốn..."

Ôn Khách Hành một lần nữa rơi vào trầm mặc: Nếu ông trời đã đem nó đến cho ta và A Nhứ, vậy ta sẽ giữ nó lạo. Về phần báo thù, cho dù ta chết, đứa nhỏ này sẽ lưu lại thay ta ở bên A Nhứ, đây chính là sự sắp sếp tốt nhất rồi.

Chu Tử Thư lẳng lặng nhìn Ôn Khách Hành, hắn không quấy rầy ái nhân của mình khi hắn đưa ra bất kỳ quyết định nào, hắn tin tưởng y và hoàn toàn tôn trọng y.

Ôn Khách Hành ngẩng đầu, ngồi ở bên giường, Ôn Khách Hành rũ mắt nhìn bụng mình, dùng bàn tay ngọc dài vuốt ve bụng mình, có mấy sợi tóc buông xuống, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng màu vàng, Chu Tử Thư thấy gương mặy tràn đầy ý cười của y, bộ dáng ôn nhu, ngửi thấy Ôn Khách Hành tản ra hương thơm nhẹ nhàng, một màn này là hạnh phúc ấm áp như vậy. Ôn Khách Hành ngẩng đầu, cười cười: "A Nhứ, chúng ta có con rồi."

"Ừm, chúng ta có hài tử rồi. Cám ơn ngươi đã giữ con lại."

Chu Tử Thư đi về phía Ôn Khách Hành vuốt ve mái tóc của y, lại kéo tay y lên, hôn lên trán y thấp giọng nỉ non: "Lão Ôn, ta a, may mắn đã gặp được ngươi, đời này ta không còn cô độc nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com