Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1-5


Đêm đã khuya, Xương Ý trở mình thức giấc thì thấy khát khô cả cổ, cậu xoay người bước xuống giường thì thấy thân dưới nhói đâu, đưa tay xoa xoa thì mới nhận thức được vết thương bị huynhtrưởng đánh vẫn còn chưa khỏi hẳn. Bỗng chợt thấy tủi thân, Xương Ý hai tay bó gói lùi dần vàotường, mặc cho nước mắt chảy xuống, không nói một lời.

Đêm càng về khuya càng lạnh, Thanh Dương lặng lẽ đứng bên ngoài, cả đầu tóc đượm một màn sương tuyết, nhìn bóng dáng bé nhỏ trong đó, y hận không thể lập tức bước vào ôm lấy cậu, nói cậu đừng sợ, đã có huynh trưởng bên cạnh. Nhưng mọi việc không phải cứ muốn là có thể làm được, thần tộc không có chỗ cho những tình cảm ủy mị, huống chi lại là trong thời buổi hiện tại. Y đang ngây người suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng đàn cất lên từ phòng Xương Ý. Tiếng đàn khoan thai dìu dặt, lại dịu dàng tao nhã, như một luồng suối mát tưới tắm cho những nỗi đau của y. khi y chưa kịp nhận ra hành vi của chính mình, thì đã thấy mình đứng trước bàn của Xương Ý.

Cậu ngẩn lên thì đã thấy một thân lam bào lạnh lùng đứng ở đó, những ngón tay đặt trên đàn cũng bất chốc vì thế mà cứng lại, cậu cúi đầu, nhỏ giọng, tròng mắt không biết tự lúc nào đã hơi hoe đỏ


- Đại ca

- Sao còn chưa ngủ- Lời lẽ tuy vẫn lạnh lùng, nhưng có gì đó trong giọng nói khiến Xương Ý bỏ hết cảnh giác, cậu tức khắc lao vào thân lam bào đó, nức nở

- Đại ca... đại ca... đừng giận tiểu Xương Ý, đệ không có ý trách đại ca. Đệ sai rồi, huynh đừng trách đệ... đại ca

Thanh Dương sững người, bàn tay khoan thai của y dừng lại ở giữa lưng chừng không trung, bao lời muốn răn dạy bỗng kẹt cứng nơi cổ họng, y cũng không dám cất tiếng, chỉ sợ giọng nói của mình trong phút chốc trở nên khan đặt. Hôi lo lắng về phản ứng của huynh trưởng, Xương Ý càng không dám nhìn lên, vòng tay ôm quanh hông đại ca càng siết mạnh, nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội. Thanh Dương cúi đầu nhìn cục bông đang ép sát vào người y, nghiêm huynh...cũng có thể không làm một ngày, y thở dài vòng tay ôm lấy Xương Ý, để đầu cậu gục sâu vào lòng y, nhẹ nhẹ vỗ vỗ tấm lưng đang run lên bần bật


- Tiểu Xương Ý ngoan, đại ca không giận, đừng khóc nữa

- Nhưng mà... nhưng mà... đệ không ngoan, đệ to tiếng với đại ca, đệ còn nói... còn nói hận huynh suốt đời- Tiểu Xương Ý vẫn không thôi gục mặt, từng tiếng từng tiếng nức nở tronglòng y khiến tim y dường như thắt lại.

- Ngoan, đại ca không giận đệ. Đại ca biết tiểu Xương Ý không cố ý, phải không?

Mái tóc tơ mềm không ngừng ngọ nguậy trong lòng y, những cọng tóc không chỉ cọ xát vào cằm y, mà còn như những sợi tơ mềm mại chạm vào cõi lòng yếu đuối nhất của Thanh Dương, khiến nỗi đau mất đi Vân Trạch càng cuồn cuộn đổ về.Năm đó, trong một lần say, Thanh Dương và Thiếu Hạo, hai gã lãng tử đánh cá với nhau xem tiểu đệ của ai dễ thương hơn, Thanh Dương lúc đó vẫn còn là con trưởng của một tiểu thần tộc vô danh, đã ôm Vân Trạch từ trong lều băng rừng vượt suối sang tận Cao Tân, chỉ để Thiếu Hạo chịu thú nhận một câu: Em trai ngươi xinh xắn hơn; khiến cho cả tộc hoang mang, bủa ra đi tìm tiểu công tử.

Chàng trai ngạo nghễ năm đó không còn, mà cậu bé xinh xắn đến mức khiến y có thể làm bừa cũng đã xanh cỏ mộ phần, có thể nói, thời gian, nếu không làm lành những vết thương, thì sẽ khắc vào lòng người những vực thẳm không bao giờ hàn gắn được.

Tiểu Xương Ý trong lòng đại ca tuy không hiểu được nhiều, nhưng cái ôm của huynh trưởng cànglúc càng siết chặt khiến cậu mơ hồ cảm nhận ra điều gì đó, cậu ngước mặt nhoe nhoét nước mắt từ trong lòng huynh trưởng, dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ phần gáy đại ca, như thể đang an ủi tiểu đệ, khiến Thanh Dương bất chợt bật cười. Tiếng cười hiếm hoi làm bừng sáng gương mặt lạnh lùng, tan đi đám băng tuyết đang kết dọc bên ngoài, tỏa ra một loại khí ấm áp như thường vẫn cảm nhận được từ trên người Thiếu Hạo.

- Đại ca không sao, tiểu Xương Ý còn đau không?

Xương Ý hơi xấu hổ lắc đầu nguầy nguậy, Thanh Dương nhẹ nhàng ôm lấy tiểu đệ đặt lên đùi, thoáng thấy cậu bé cau mày sửa tướng, liền biết được vết thương chưa khỏi đã nhanh chóng bế bổng tiểu Xương Ý lật sấp xuống. Tiểu Xương Ý bị bất ngờ, càng nôn nóng, tay chân vẫy đạp loạn xạ, làm bắn lung tung những tia nước khắp nơi.

- Tiểu Xương Ý, ngoan, huynh không đánh nữa, đệ làm ướt hết người ta rồi- Thanh Dươngvừa ôm Xương Ý vừa gạt những tia nước đang vì tâm tình bấn loạn của chủ nhân mà vungvẩy loạn xạ.


Xương Ý bối rối nằm im, nhịp thở tuy nhanh nhưng đã không còn hoảng hốt như trước, Thanh Dương cốc nhẹ vào đầu tiểu đệ.

- Tiểu đệ ngốc, ta có phải là hung thần đâu, đệ sợ đến mức này

- Đệ không...- Tiểu Xương Ý cắn răng bối rối

- Để ta xem vết thương của đệ- Nói rồi, không đợi tên nhóc nhát gan trong lòng phản ứng, Thanh Dương kéo nhẹ y phục xuống, mày khẽ chau lại khi nhìn thấy vết thương. Y đằng hắng, thoa nhẹ dược liệu cho tiểu đệ, nhìn thân mình bé bỏng trong lòng vì đau mà run run khiến tâm tình có đôi chút hỗn loạn. Bàn tay dùng lực có hơi không khống chế, khiến môngnhỏ trước mặt tím lại vì lạnh, tiểu Xương Ý tuy vậy lại không dám kháng nghị, cố chốngchọi run run rất đáng thương.


Bỗng chốc Thanh Dương nhận ra tâm tình của mình ảnh hưởng đến linh lực, bối rối dùng tay xoa loạn hai cánh mông đỏ hồng của tiểu Xương Ý giúp tiểu đệ bớt lạnh, cũng không nghĩ đến việc dùng linh lực, lại đi dùng một cách vừa trực tiếp vừa trẻ con, lại có chút hồ đồ. Tiều Xương Ý xấu hổ lấy tay gạt tay đại ca

- Đệ... không sao nữa rồi. Đại ca... đừng xoa nữa.

Thanh Dương đành ngượng nghịu chỉnh lại trang phục cho tiểu đệ, nâng cậu bé dậy dúi chặt vào chăn, cả người cứng đờ quay lưng đi ra cửa, không nói thêm một câu gì, Tiểu Xương Ý nhìn bónglưng đại ca, cả lòng hiện lên một tầng ấm áp, cũng không gọi huynh trưởng trở lại, ngoan ngoanngoãn ngoãn nằm ủ mình trong chăn, mi mắt cũng tự nhiên mà khép lại, chìm vào một đoạn mộng.

Thanh Dương bước ra cửa, đón lấy bình rượu trong tay Thiếu Hạo, hớp một hơi sâu, mặt tuy không nhìn lại phòng, nhưng tay nhanh chóng hóa ra một tầng pháp quyết bắn vào trong. Thiếu Hạo cau mày nhìn y

- Có nhất thiết như vậy không?

- Ngươi hỏi ta? - Thanh Dương nhìn y nửa giận dữ, nửa đau lòng, hớp rượu tiếp theo tràn lên miệng, cháy rừng rực trong ánh mắt- Không thương yêu sẽ không phụ thuộc, ta không muốn đệ ấy sẽ lại đau lòng- Bây giờ nó đã rất đau lòng- Thiếu Hạo siết chặt tay, bàn tay vô thức chụp lấy cổ tay ThanhDương, siết mạnh

- Sẽ không... hơn sau này!- Thanh Dương không gỡ tay y, chỉ thản nhiên đối nhãn cùngThiếu Hạo, bình đạm nói ra một câu khiến bàn tan kia cũng bất chợt biến thành một cái vỗ vai bất lực, Thiếu Hạo nâng sáo thổi một bài, Thanh Dương im lặng, thẳng lưng quay vềtẩm điện của mình, để lại thinh không đầy hoang mang

Sáng thức dậy, tiểu Xương Ý chỉ cảm thấy vết thương không còn đau lắm, ngẫm nghĩ một lát thì cho rằng do linh lực bản thân đã có tiến bộ, trong đêm khiến vết thương mau lành, cậu nhỏ nhẹ bước xuống giường chỉnh trang y phục, định sẽ lại đi thỉnh tội với đại ca, nhưng nhìn thấy một rổ dâu lạnh để sẵn trong phòng, dấu hiệu cho thấy huynh trưởng đi chinh phục các tộc nhân nổi loạn giùm phụ vương, không qua hai ba năm cũng không trở về, đành lặng lẽ ngồi xuống dựa theo pháp quyết mà tự mình tu tập. Nếu không có chai dược đêm qua Thanh Dương vì bối rối mà đánh rơi lăn lốc ở góc phòng, thì một đoạn tình huynh đệ kia, cũng như chưa từng diễn ra; mà đối với Xương Ý, vì bị Thanh Dương phong bế kí ức, cũng nghĩ tấm chân tình là một đoạn mộng đẹp cậu dựng lên trong tâm trí của mình.

Con người, chỉ có thể dùng thời gian mà quên điCòn thần tộc như họ, có thể dùng linh lực để khống chế một số người, một số việcChỉ có tình cảm, là thứ, không một sức mạnh nào, có thể hoàn toàn thiêu rụi. Tiểu Xương Ý tuy còn bé nhưng tâm tư mẫn cảm, tuy đêm qua với cậu chỉ như một giấc mơ, nhưng cái ấm áp trong hình ảnh đó lại khiến tiếng đàn trong tay cậu buông ra càng thêm réo rắt, lại đượm vẻ tươi vui, đẩy dần những u ám của đêm qua

Thanh Dương, đứng trên đỉnh lầu lắng nghe tiếng nhạc, miệng điểm nhẹ một nụ cười như ẩn nhưhiện, rồi dứt khoát tung mình lên Thần điểu mà đi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com