[FANFIC EXO] [LONG FIC] [ChanBaek] Phía cuối con đường - Phần 11 + 12
******************
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về người viết và viết với mục đích phi lợi nhuận.
Rating: K
Pairings: Xán Liệt – Chanyeol, Bạch Hiền – Baekhyun, Diệc Phàm – Kris, Nghệ Hưng – Lay, Thế Huân – SeHun, Lộc Hàm – LuHan
Gia Bảo, Ngọc Hà, Linh Đan, Hà Anh
Category: General
————-
Xán Liệt tiến vào một quán cà phê nhỏ. Không khí trong quán cũng tràn ngập màu sắc đêm Noel. Cậu gọi một cốc capuchino, lúc này trên màn hình lớn của quán đang chiếu sân khấu âm nhạc đặc biệt dịp Noel, hầu hết các tiết mục biểu diễn đều rộn rã vui tươi.
"Tiếp theo đây là phần trình bày của ca sĩ Bạch Hiền" – Tiếng giới thiệu của MC vang lên "Vâng, đó chính là chàng hoàng tử của chúng ta, người đang đánh cắp biết bao trái tim thiếu nữ bởi giọng hát ngọt ngào của mình".
Cậu nhìn ra xung quanh, có thể thấy rõ ràng khách trong quán, chủ yếu là các nàng, đều hướng mắt về phía màn hình, không giấu đi niềm háo hức trên gương mặt.
Bạch Hiền à, cậu cứ như thế này sao tớ có thể giữ riêng cậu cho riêng tớ đây?
Xán Liệt đánh rơi chiếc thìa xuống dưới mặt bàn, giật mình vì suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu.
Cậu muốn ích kỉ giữ riêng cậu ấy cho riêng mình.
Xán Liệt nhận ra rằng, tình cảm của cậu dành riêng cho Bạch Hiền không đơn thuần chỉ là một tình bạn nữa rồi.
Có nên nói ra cho cậu ấy biết hay không?
Cậu cũng đâu thể trốn tránh Bạch Hiền. Chính xác hơn là cậu cũng không thể làm thế, Bạch Hiền chỉ còn mình cậu. Nếu cậu cũng bỏ rơi cậu ấy, cậu ấy sẽ phải làm sao? Cậu biết Bạch Hiền luôn tỏ ra mạnh mẽ, cậu ấy có thể luôn cười cười nói nói với những người xung quanh như một cái máy, không hề tỏ ra rằng "Tôi đang buồn" trước mặt người khác. Nhưng cậu biết rằng, sâu trong Bạch Hiền, cậu ấy cô đơn, và yếu đuối.
Đã nhiều lần Xán Liệt thấy trán cậu ấy nhăn lại trong lúc ngủ, hơi thở có đôi chút gấp gáp. Ngay đến trong lúc ngủ, cậu ấy cũng có một nỗi buồn nào đó. Những lúc như vậy, Xán Liệt chỉ đơn giản là đặt ngón tay trỏ lên giữ hai chân mày, giúp chúng giãn ra, và hơi thở của cậu ấy cũng sẽ trở lên đều hơn.
Xán Liệt hiểu rằng, khi cậu ở bên Bạch Hiền, cậu ấy sẽ trở nên an tâm hơn.
Nhưng nếu cứ như vậy, Xán Liệt biết, chắc chắn có một ngày, cậu sẽ không làm chủ được bản thân và bày tỏ tình cảm với Bạch Hiền.
11 giờ đêm. Có lẽ lúc này Bạch Hiền đã sắp trở về.
Xán Liệt tiến về phía quầy thanh toán, trả tiền cho cốc capuchino của mình và mua cho Bạch Hiền một cái bánh ngọt nhỏ vị phô mai.
Bạch Hiền có một niềm đam mê mãnh liệt với đồ ngọt. Lần đầu tiên mở tủ lạnh nhà Bạch Hiền, Xán Liệt đã suýt ngã ngửa ra đằng sau khi thấy nó ngập tràn các loại bánh kem, bánh quy kem,... không khác gì một cửa hàng bán bánh ngọt. Nguyên cái tủ lạnh to vật vã mà không hề thấy có sự xuất hiện của một cọng rau nào.
-Tủ lạnh của cậu không có nước sao?
-Nước ở cái tủ bên cạnh. Chị quản lý nói nước rất quan trọng cho cổ họng của tớ nên để ở một tủ riêng.
-Thế còn đống bánh ngọt này, cậu định ăn đến cả tháng chắc? Cậu không thấy ngán à?
-Khoảng vài ngày thôi là tớ xử lý hết liền. – Bạch Hiền cười toe toét.
-Sao cậu không béo nhỉ?
-Với cái lịch làm việc của tớ, muốn béo cũng chả béo nổi.
Khi Xán Liệt đến trước tòa nhà SM thì cũng đã khuya, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi dày đặc. Cậu mở máy, gọi điện cho Bạch Hiền.
-Tớ đang đứng dưới nhà cậu rồi đây. Cậu về nhà chưa?
-Tớ cũng vừa về thôi. Cậu mau lên nhà đi, ngoài trời lạnh lắm đó.
-Tớ cúp máy đây.
Xán Liệt nhập mã khóa, đẩy cánh cửa bước vào trong. Bạch Hiền đang mặc bộ đồ ông già Noel, toe toét cười, nhún nhảy giữa phòng khách.
-Xán Liệt, quà của ông già Noel đâu?
-Cậu đang là ông già Noel đấy, phát quà cho tớ đi.
-Tớ chỉ có cái thân này thôi, cậu có lấy thì lấy.
Lời nói tuôn ra trước khi não bộ của Bạch Hiền xử lí thông tin. Và khi nó xử lí xong cũng là lúc Bạch Hiền cảm thấy da mặt của mình đang nóng dần lên.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên ngượng ngập.
-Tớ có mua bánh cho cậu đây. – Xán Liệt giải vây – Có muốn ăn không?
-Wow. – Bạch Hiền lập tức cũng hùa theo để lảng tránh vấn đề khó xử mà chính cậu vừa gây ra – Ăn bánh thôi ăn bánh thôi.
Bạch Hiền tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên. Chị quản lí nói 10 giờ sáng có lịch quay, gọi điện thoại tới để kêu cậu dậy. Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7 giờ sáng. Có lẽ khoảng 1 tiếng nữa chị quản lý sẽ đến đón cậu.
Xán Liệt vẫn ngủ say bên cạnh.
Đêm qua, sau khi chè chén no say thì cũng đã 2 giờ sáng. Hai thằng mắt nhắm mắt mở kéo nhau vào phòng ngủ rồi đánh một giấc say sưa, vạ vật đi ngủ không cần biết trời đất trăng sao là gì.
Bạch Hiền quay mặt về phía Xán Liệt. Cái cảm giác sáng sớm thức dậy với khuôn mặt của người mà mình vẫn luôn yêu thương ở ngay bên cạnh, thực sự hạnh phúc.
Cậu nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc đang vương vãi trên mắt Xán Liệt. Nhìn cậu ấy khi đang ngủ say thật sự có một sức hấp dẫn kì lạ. Lúc này, cậu ấy không lạnh lùng, cũng không cười hỉ hả, đơn giản chỉ là ngủ. Gương mặt thoải mái, tiếng thở đều đều khiến nhịp đập của Bạch Hiền dường như trở nên gấp gáp hơn.
-Xán Liệt này, hình như tớ thích cậu mất rồi. – Bạch Hiền nhỏ giọng nói thì thầm. – Nếu cậu biết điều đó, cậu có ghét tớ không? Nếu cậu có ghét tớ thì cũng chẳng sao đâu. Hai thằng con trai yêu nhau, cũng đâu phải là điều dễ dàng chấp nhận.
Bạch Hiền quay người, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Nhưng có một điều Bạch Hiền không ngờ tới.
Xán Liệt đã tỉnh giấc từ lâu. Cậu dễ dàng bị đánh thức ngay khi có tiếng động. Và tiếng chuông điện thoại của Bạch Hiền không chỉ đánh thức một mình cậu ấy dậy. Nhưng Xán Liệt lại không muốn tỉnh dậy. Cậu thích cái cảm giác được nằm trên giường của Bạch Hiền, hít hà hơi ấm của cậu ấy ngay bên cạnh. Nó vô cùng dễ chịu và khiến cậu không muốn rời bỏ.
Và vì vậy nên cậu đã nghe thấy toàn bộ những gì Bạch Hiền nói.
Cậu bật dậy, vươn tay ôm lấy Bạch Hiền từ đằng sau, đặt cằm mình tựa lên bờ vai cậu, Xán Liệt khẽ thì thầm, thật nhỏ, nhưng đủ để cho Bạch Hiền có thể nghe rõ những gì cậu sắp nói.
Bạch Hiền cảm nhận được một vòng tay mạnh mẽ ôm mình từ đằng sau. Cậu giật mình hoảng hốt, nhưng rồi lại gần như đứng hình khi giọng nói trầm khàn của Xán Liệt thì thầm bên tai cậu.
-Tớ không thể ghét cậu được. Vì tớ biết mình yêu cậu mất rồi.
-Cậu tỉnh từ bao giờ? – Bạch Hiền có thể cảm thấy những giọt nước mắt của mình ngập tràn nơi khóe mắt.
-Từ lúc cậu nghe điện thoại.
-Vậy là cậu đã nghe hết những gì tớ nói phải không? – Giọng Bạch Hiền nghẹn lại.
Xán Liệt cảm thấy một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên cánh tay của mình, cậu biết rằng Bạch Hiền đang khóc. Xoay người Bạch Hiền lại, cậu gạt những giọt nước mắt trên gò má cậu.
-Đừng khóc nữa. Tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc đâu.
Và cậu đặt lên môi Bạch Hiền một nụ hôn ấm áp.
————–
Bạch Hiền ngây ngất vì xúc cảm từ nụ hôn giữa hai người mang lại. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Xán Liệt đang phả lên khuôn mặt mình, và cả sự nhồn nhột từ hàng lông mi dài của cậu ấy nữa.
Mọi thứ thật tuyệt.
Cậu và Xán Liệt, hai mảnh ghép thất lạc, cuối cùng cũng đã tìm thấy nhau để ghép lại, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bạch Hiền biết cậu không muốn dứt bờ môi mình khỏi đó.
Phổi của cả hai đòi không khí và họ phải buông nhau ra.
Da mặt lúc này của Bạch Hiền đã chuyển thành đỏ như trái cà chua chín. Xán Liệt khẽ mỉm cười, cậu bóp nhẹ chóp mũi của Bạch Hiền khiến cậu nhăn mặt lại, nhưng trước khi Bạch Hiền kịp đánh cậu vào vai như cách cậu ấy vẫn thường làm thì Xán Liệt đã hôn nhanh lên trán cậu và thì thầm.
-Một tiếng nữa là chị quản lý đến đón cậu đấy. Tớ nghĩ cậu nên đi tắm.
-Biết rồi. – Bạch Hiền lí nhí đáp, lùi lại và chạy cái vèo vào nhà tắm.
Xán Liệt nghĩ rằng đây là buổi sáng ngọt ngào nhất mà cậu từng có trong đời.
________
Cả ngày hôm nay Bạch Hiền cứ thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười một mình. Ngồi trong phòng chờ mà cậu cứ chốc chốc nhìn màn hình điện thoại rồi khóe miệng lại nhếch lên.
-Điện thoại có cái gì mà anh cứ tủm tỉm cười như thiếu nữ mới biết yêu lần đầu thế hả? – Chị quản lí nở nụ cười như muốn xuyên thấu tâm can người khác, nhanh chóng chiếc điện thoại bị giật khỏi tay Bạch Hiền. – Ố ồ. Hóa ra đây là lý do.
Chị quản lý gật gù khi nhìn thấy ảnh nền màn hình điện thoại của Bạch Hiền là hình chụp chung của cậu và Xán Liệt.
-Trả em chiếc điện thoại đây. – Bạch Hiền nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại.
-Hai đứa chính thức yêu nhau rồi phải không?
Bạch Hiền không đáp, ngó lơ câu hỏi của chị quản lý.
-Nhớ phải cẩn thận. Đừng để cánh nhà báo biết được quan hệ của hai đứa, sẽ không tốt cho cả hai đâu. Nếu chẳng may bị chụp ảnh, cứ nói hai đứa là bạn thân.
Nụ cười nhanh chóng tắt trên môi Bạch Hiền.
_______
Giữa tuần, Bạch Hiền không có lịch quay. Vẫn đang trong kì nghỉ đông nên hôm nay quyết định nằm dài ở nhà ngủ cho sướng mắt. Nhưng niềm vui ngắn ngủi bỗng chốc bị phá tan. Cửa phòng cậu bị mở cái "Cạch" một cách thô bạo.
-Bạch Hiền! Chúng ta đi hẹn hò đi!
Cái giọng trầm khàn kia thì còn có thể lẫn đâu vào cơ chứ.
-Xán Liệt à! Để tớ ngủ thêm chút! – Bạch Hiền cuộn tròn mình trong chăn – Chiều nay tớ có lịch quay rồi, không đi chơi được đâu.
Xán Liệt nhìn con sâu Bạch Hiền đang cọ quậy trên giường, giật tung cái chăn ra khỏi người cậu không thương tiếc.
-Đừng có nói dối! Tớ hỏi chị quản lý rồi, hôm nay cậu không có lịch làm việc.
Đột ngột bị lôi ra khỏi cái chăn ấm áp, Bạch Hiền bật dậy, co quắp nhăn nhó. Chị quản lý à, sao chị nỡ phản bội em. T_T
-Tớ dễ bị cảm lạnh đấy, không biết hả?
Đột nhiên xung quanh cậu trở nên ấm áp. Là Xán Liệt, cậu ấy đang ôm trọn cậu trong lòng mình.
-Cậu không thể từ chối việc ngủ để dành thời gian đi hẹn hò với tớ sao? Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò đấy.
Xán Liệt lại thủ thỉ bằng cái giọng trầm khàn đó.
Và Bạch Hiền biết mình đã thua.
-Nhưng mọi người sẽ nhận ra tớ.
-Cậu có thể cải trang mà.
Lần đầu tiên Bạch Hiền trải qua cảm giác hẹn hò là như thế nào. Đầu tiên, cả hai dắt nhau đi ăn bánh ngọt và uống cà phê cho bữa sáng. Sau đó là đi xem phim. Xán Liệt đề nghị một bộ phim kinh dị, Bạch Hiền đã phá ra cười và nói thẳng toẹt.
-Cậu đang hi vọng một cảnh kiểu như là tớ sẽ ôm chặt lấy cậu vì sợ sao? Nên nhớ tớ là con trai đấy.
Và sự thật thì có sáng sủa hơn một chút. Bạch Hiền ngáp dài ngáp ngắn sau khi phán rằng bộ phim này không thể chán hơn, cuối cùng là ngủ gục trên vai Xán Liệt cho tới khi bộ phim kết thúc.
Ít ra thì cũng gọi là có chút lãng mạn cho ngày hẹn hò đầu tiên.
Tối, cả hai kéo nhau đến đài phun nước ở giữa quảng trường trung tâm thành phố. Hai người chỉ đơn giản là đứng lặng ở một bên, ngắm nhìn những tia nước đang phun lên, hòa cùng với những ánh sáng màu sắc.
-Nếu cậu thả một đồng xu vào trong hồ nước kia và ước nguyện, nhất định mong ước của cậu sẽ thành hiện thực. – Bạch Hiền khều tay Xán Liệt và lục lọi trong ví để tìm đồng xu.
-Cậu tin vào trò trẻ con đó hả?
-Trẻ con gì chứ? Cậu không ước thì thôi. Tớ đi ước một mình.
Bạch Hiền nói rồi tung tăng chạy đến phía hồ nước. Cậu thả một đồng xu vào trong dòng nước lạnh, hai tay chắp lên cầu nguyện.
"Chúa đáng kính, Ngài đã cho con giọng hát này, cho con có năng lực của bản thân và cũng tước đi của con niềm hạnh phúc của một đứa trẻ là nhận được sự yêu thương của cha mẹ. Dù vậy, con vẫn luôn biết ơn Ngài, khi đã mang cậu ấy đến với cuộc đời của con, và đã cho con tìm lại được cậu ấy. Con muốn xin Ngài một ân huệ cuối cùng, xin hãy cho con luôn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cậu ấy, xóa tan mọi nỗi buồn trong ánh mắt của cậu ấy, hoặc có thể chỉ đơn giản hơn là con luôn được ở bên cậu ấy".
Bạch Hiền quay lại phía Xán Liệt, mỉm cười rạng rỡ. Cậu ra dấu tay ý rằng đã xong, tiến bước về phía Xán Liệt. Và có lẽ do bước đi quá vội, cậu không để ý thấy một đứa trẻ đang chạy về phía cậu. Điều gì đến cũng đã đến. Cậu và đứa trẻ va vào nhau. Đứa trẻ òa lên khóc, khiến Xán Liệt nhanh chóng phải chạy về phía nó và dỗ nó nín khóc, bế nó lại đưa cho bà mẹ.
-Xin lỗi cô, bạn cháu không để ý.
-Không sao đâu, trẻ con nghịch ngợm chút mà. Cũng tại nó va vào bạn cậu trước. – Bạn biết đấy, khi một chàng trai cao 1m85, với khuôn mặt và nụ cười luôn dùng để lừa tình thiên hạ mỗi khi cần như thế kia mỉm cười với bạn, bạn không thể tức giận với họ được.
Tuy nhiên, Xán Liệt không để ý rằng, cái mũ áo, chùm gần như kín khuôn mặt của Bạch hiền rơi xuống. Đó cũng là lúc mà cậu nghe thấy tiếng thét của mấy cô gái xung quanh.
-Anh Bạch Hiền! Người đó là anh Bạch Hiền!
Các cô gái đi xung quanh khu vực đó cũng mau chóng nhận được "tín hiệu", và họ chạy thật nhanh đến phía của Bạch Hiền. Ngay lập tức, Bạch Hiền kéo mũ áo, tránh những chiếc điện thoại đang giơ lên từ khắp phía. Xán Liệt cũng nhanh chóng hiểu vấn đề đang xảy ra trước mắt, cậu kéo Bạch Hiền thoát nhanh khỏi đám đông đang dần trở lên mất kiểm soát.
-Chạy thôi! – Cậu hét lên về phía Bạch Hiền.
Và hai thằng nắm tay nhau hùng hục chạy. Một lúc sau, cả hai đã đứng trong một hẻm nhỏ, thoát nạn khỏi đám fan girl đang quá khích.
-Fan của cậu thật là đáng sợ. – Xán Liệt thở hổn hển.
-Có lẽ họ chụp được hình của cậu rồi. Chắc giờ này hình của cậu đã bị phát tán trên mạng. – Bạch Hiền cắn môi lo lắng.
-Không sao đâu. Tớ là bạn trai cậu, nhưng cũng là bạn thân nhất của cậu mà. – Xán Liệt mỉm cười dịu dàng – Tớ hiểu, cậu không cần phải áy náy đâu, cứ nói với bên ngoài hai chúng ta chỉ là bạn thân.
-Xán Liệt à...
-Mà tớ đẹp trai như thế này, biết đâu họ lại thích tớ hơn cậu thì sao. Cậu biết ở trường tớ nổi tiếng như thế nào rồi đó.
Bạch Hiền vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của Xán Liệt, đầu vùi sâu vào ngực cậu, cố che giấu những giọt nước mắt đang trào ra.
-Đừng có khóc nữa đi. Dạo này cậu hay khóc lắm à nha.
Bạch Hiền cảm nhận được một vòng tay đang bao trọn lấy mình.
CRE: sunshine2wind.wp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com