Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[FANFIC EXO] [LONG FIC] [ChanBaek] Phía cuối con đường - Phần 15 + 16

************************

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về người viết và viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: K

Pairings: Xán Liệt – Chanyeol, Bạch Hiền – Baekhyun, Diệc Phàm – Kris, Lộc Hàm – LuHan, Nghệ Hưng – Lay, Thế Huân – SeHun

Gia Bảo, Ngọc Hà, Linh Đan, Hà Anh

Category: General

————-

Bạch Hiền bước ra khỏi thang máy, chậm rãi tiến về căn hộ của mình.

Cậu đang cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ xung quanh, cả thể xác lẫn tinh thần. Lịch làm việc dày đặc và di chuyển liên tục trong thành phố, miệng luôn luôn phải nở nụ cười trước ống kính máy quay hay ở bên ngoài vào bất kì thời điểm nào, vì xung quanh cậu, những chiếc điện thoại đời mới với tính năng chụp ảnh sắc nét hay thậm chí là các máy ảnh chuyên nghiệp luôn sẵn sàng ghi lại mọi khoảnh khắc của cậu.

Nghệ sĩ là luôn phải sống một cuộc sống hai mặt.

Cuộc sống trước máy quay và cuộc sống sau máy quay.

Cậu đã không liên lạc với Xán Liệt kể từ tối hôm qua. Trái tim cậu vẫn luôn nhức nhối mỗi khi nghĩ đến hình ảnh Xán Liệt và Linh Đan ngồi ăn tối với nhau trong một không gian lãng mạn. Cậu biết Xán Liệt không hề phản bội cậu, cậu luôn tin tưởng cậu ấy và Xán Liệt xứng đáng để nhận sự tin tưởng đó từ cậu. Lát nữa trước khi đi ngủ, cậu sẽ gọi điện cho cậu ấy, cậu muốn nghe giọng nói trầm ấm đó.

Bạch Hiền mở cửa, khứu giáccủa cậu bị một mùi thơm ngào ngạt đánh thức. Có ai đó đang nấu ăn trong nhà của cậu.

Chắc chắn là Xán Liệt rồi, cậu nhủ thầm. Chỉ có 3 người biết mật khẩu nhà cậu, và chị quản lý thì vừa đi về sau khi đưa cậu về nhà.Chắc chắn cũng không phải trộm, vì chẳng có tên trộm nào lại nấu ăn cho chủ của ngồi nhà mà hắn đang ăn trộm cả.

-Bạch Hiền đã về.

Xán Liệt cười toe toét vẫy tay chào cậu trong khi vẫn đang cầm cái thìa gỗ để xào nấu. Cậu ấy đang mặc chiếc tạp dề màu hồng của cậu và công nhận là cậu ấy khá dễ thương trong cái bộ dạng này.

Bạch Hiền cảm thấy mọi mệt mỏi đang quấn lấy mình dường như tan biến.

-Cậu đi tắm đi rồi xuống ăn cơm nha. Tớ đã nấu cho cậu rất nhiều thứ đó.

Xán Liệt thơm nhẹ lên má Bạch Hiền rồi lại tung tăng trở lại nhà bếp.

___________

-Đây là canh gà hầm sâm, tớ đã cực kì kì công chuẩn bị cho cậu đó. – Xán Liệt nói trong khi múc canh ra bát cho cậu.

-Thơm quá đi. – Bạch Hiền mỉm cười mong đợi, trước mắt cậu là một bàn đầy ắp thức ăn nhìn cực kì hấp dẫn.

-Tất nhiên rồi, Phác Xán Liệt này không làm thì thôi chứ đã làm thì chỉ có tuyệt vời trở lên.

-Đồ tự phụ! – Bạch Hiền bĩu môi.

-Thế nào thế nào? – Xán Liệt nhìn Bạch Hiền đưa thìa canh vào miệng, khuôn mặt không giấu nổi sự háo hức và chờ mong.

-Xán Liệt này – Bạch Hiền trưng ra bộ mặt hình sự – Cái này là cậu nấu thật hả?

-Sao thế? Không ngon sao? Tớ đã nếm rất kĩ rồi mà. – Xán Liệt gãi đầu.

-Hay cậu mở nhà hàng đi. Tuyệt vời! – Bạch Hiền giơ ngón tay cái.

-Ngon đúng không? Tớ đã nói mà. Sao cậu còn dọa tớ. Món này dùng để bồi bổ sức khỏe cho ngôi sao Bạch Hiền của chúng ta. Cậu phải ăn hết đó nhá, tớ đã mất cả buổi chiều đấy.

-Cậu học nấu ăn bao giờ vậy?

-Tớ tìm công thức trên mạng đấy, từ trước đến giờ tớ chỉ nấu mỗi mì thôi.

-Thật á?

-Nhìn bằng chứng đây này! – Xán Liệt xòe bàn tay trái với 4 ngón tay bị băng bó.

-Ôi trời ơi! – Bạch Hiền hốt hoảng xoa nắm lấy bàn tay bị thương của Xán Liệt – Cậu vất vả rồi.

-Vậy nên cậu phải ăn hết chỗ này đấy.

-Tớ biết rồi.

_________

Bạch Hiền ngó nghiêng khắp nhà để tìm Xán Liệt sau khi rửa xong số bát đĩa của bữa tối. Xán Liệt muốn làm điều đó nhưng cậu không thể để cho cậu ấy làm vậy.

-Tớ sẽ rửa bát. Cả ngày hôm nay cậu đã phải đi quay rồi.

-Cậu đã nấu mất cả buổi chiều còn gì. Còn vì tớ mà bị thương nữa. Bát đũa cũng không có nhiều, để tớ rửa là được rồi.

-Nhìn Hiền nhi của tớ giống cô vợ đảm đang ghê.

-Cậu cút đi.

Nhưng Xán Liệt không ở trong phòng khách, cũng không có trong phòng ngủ, đèn trong nhà vệ sinh cũng tối om. Cậu kéo tấm rèm cửa trong phòng khách, Xán Liệt đang ở ngoài ban công.

-Sao cậu không vào nhà? Ngoài này lạnh lắm. – Bạch Hiền hỏi sau khi đã đi đến đứng cạnh Xán Liệt.

-Tớ muốn ngắm sao một chút. Hôm nay trời khá quang , nên có thể nhìn rõ. Cậu lạnh phải không? – Xán Liệt kéo Bạch Hiền vào trong lòng mình – Để tớ ủ ấm cho cậu.

Xán Liệt luôn rất ấm áp, trong khi Bạch Hiền lại dễ bị lạnh. Khi ngủ, lúc nào cậu cũng để điều hòa ở nhiệt độ khá cao, quấn chặt chăn quanh người thì mới có thể ngủ ngon. Hồi còn ở nhà cha mẹ nuôi, cậu thường xuyên bị lạnh khi đi ngủ, khoảng thời gian đó, người cậu càng thêm gầy nhẳng và ốm yếu. Từ sau khi vào công ty, Bạch Hiền thường lấy lí do tập luyện mà đi đến phòng tập ở công ty để ngủ. Bố mẹ nuôi của cậu cũng không quan tâm đến điều đó lắm. Tuy là cậu phải ngủ trên sàn phòng tập, nhưng vẫn còn ấm áp hơn là ở nhà.

Tuy nhiên lúc này, Bạch Hiền biết rằng, ở trong vòng tay của người mình yêu thương mới là ấm áp nhất.

-Bạch Hiền này. – Xán Liệt nói trong khi vẫn đang hương mắt về phía trước – Hôm qua tớ đi ăn tối với Linh Đan.

Bạch Hiền khẽ mỉm cười, Xán Liệt đang thú nhận với cậu. Cậu tin tưởng vô điều kiện ở Xán Liệt. Và cậu biết là mình không hề sai lầm khi nghĩ như vậy.

-Cậu đã biết điều đó đúng không? – Xán Liệt tiếp tục nói. – Tối qua cậu cũng đi ăn ở đó.

-Cậu nhìn thấy tớ à?

-Không, tớ không nhìn thấy cậu. Là người cùng ăn tối với cậu nói cho tớ biết điều đó.

Khoan đã, có điều gì đó không đúng ở đây, Bạch Hiền tự nhủ. Có thể Xán Liệt quen biết cô Hà Anh, nhưng không có lí do gì mà cô ấy lại nói về chuyện đi ăn tối với cậu cho cậu ấy biết cả. Cô ấy không phải là dạng người thích đi khoe khoang với người khác rằng tôi đã có một bữa ăn tối với một người nổi tiếng.

-Thực ra người đó là mẹ tớ.

Bạch Hiền giật mình. Cậu tiến lên phía trước, thoát khỏi vòng tay Xán Liệt, đồng thời xoay người lại đối diện cậu ấy.

-Cô ấy xắp xếp tất cả mọi chuyện đúng không? Xắp xếp bữa ăn tối giữa cậu và Linh Đan, và cả bữa ăn với tớ. – Giọng Bạch Hiền nhỏ dần. – Mẹ cậu không chấp nhận mối quan hệ của chúng ta phải không?

-Tớ xin lỗi. – Xán Liệt kéo Bạch Hiền trở lại, cậu xiết chặt cái ôm trong tay – Tớ sẽ cố gắng thuyết phục bà ấy.

Bạch Hiền chỉ rúc sâu hơn vào trong lồng ngực ấm áp của Xán Liệt, cậu có thể nghe được tiếng thở dài của cậu ấy bên cạnh mình.

-Chỉ cần cậu không rời bỏ tớ là được.

-Tớ hứa! – Bạch Hiền bắt đầu nghẹn ngào – Cậu cũng không được rời bỏ tớ.

-Tớ biết rồi. – Xán Liệt vỗ nhẹ vào lưng Bạch Hiền.

___________

-Cháu xin lỗi. – Bạch Hiền thì thầm trong phòng chờ, trong khi cô Hà Anh đang chỉnh lại cổ áo cho cậu.

-Về chuyện gì vậy? – Cô Hà Anh đáp, nhìn cậu với một chút dò xét.

-Thực ra Xán Liệt đã nói mọi chuyện với cháu. Cháu cũng hiểu là thật khó khăn để chấp nhận chuyện này.

-Hai đứa quen nhau như thế nào vậy?

-Thực ra... – Bạch Hiền ngập ngừng – Chúng cháu đã quen biết nhau từ hồi trong cô nhi viện.

-Cháu là cô nhi sao? – Cô Hà Anh không giấu nổi vẻ bất ngờ – Cô nghe nói bố mẹ cháu đang sở hữu một nhà hàng khá lớn mà. Họ đã tìm lại cháu à?

-Họ là bố mẹ nuôi.

-Tại sao hai đứa lại gặp lại nhau vậy?

-Xán Liệt là bạn cùng lớp của cháu.

-Trái đất này thật sự là hình tròn. – Cô Hà Anh thở dài.

-Cô ghét cháu đúng không?

-Có thể nói như vậy.

-Bạch Hiền à, đạo diễn nói sắp đến lượt của em rồi – Chị quản lý mở bung cửa thông báo rồi bắt đầu ngập ngừng khi nhận ra bầu không khí ngột ngạt trong phòng – Hai người có chuyện gì à?

-Không có gì đâu. – Cô Hà Anh khoát tay.

________

-Mẹ, con có chuyện cần nói với mẹ. – Xán Liệt gõ cửa phòng làm việc của mẹ cậu rồi bước vào trong.

Gạt tấm hình đang vẽ dở sang một bên, mẹ cậu tháo kính, nhìn cậu sửng sốt. Từ khi sống cùng với nhau đến giờ, chưa bao giờ cậu chủ động nói chuyện với bà cả.

-Là chuyện của con với Bạch Hiền đúng không?

-Mong mẹ chấp nhận chuyện của hai đứa chúng con.

-Đây là lần đầu tiên con hạ giọng nói chuyện với mẹ.

-Bạch Hiền, thực ra cậu ấy rất cô đơn. Cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi, được nhận nuôi nhưng lại không hề nhận được sự yêu thương của họ. Bản thân cậu ấy đã đủ đáng thương lắm rồi, cậu ấy chỉ còn có mình con bên cạnh mà thôi, con không thể rời bỏ cậu ấy được.

-Nghe giống như con đang thương hại Bạch Hiền?

-Không! Không có sự thương hại nào ở đây hết. Là con yêu cậu ấy, con thực lòng yêu cậu ấy. Mong mẹ chấp nhận.

-Con có biết rằng con đang làm mẹ cảm thấy tổn thương không? Lần đầu tiên trong đời con chịu nói chuyện tử tế với mẹ, lại là vì Bạch Hiền.

-Con xin lỗi.

-Mẹ biết rồi, con ra ngoài đi.

Cánh cửa đóng lại cũng là lúc những giọt nước mắt của mẹ cậu rơi xuống. Bản thân bà thực ra không hề kì thị chuyện đồng tính, một vài đồng nghiệp của bà cũng là người đồng tình và bà không hề có thái độ ghét bỏ họ. Nhưng bà lại không thể không cảm thấy khó chịu và thua cuộc khi con trai bà là người đồng tính. Bà biết bà không thể ép buộc con trai bà phải yêu thương một cô gái nào khác, nhưng bà vẫn cố chấp tự lừa dối bản thân.

_______

Bạch Hiền đang ngồi phè phỡn trên sofa xem bộ phim hoạt hình ưa thích. Hai tay liên tục cắt miếng bánh ngọt bỏ vào miệng. Có tin nhắn đến, là Xán Liệt.

"Tối mai tớ đi đón bạn ở bên Mĩ về, là anh Lộc Hàm và Diệc Phàm đó. Mai cậu có lịch quay không? Ra sân bay với tớ."

"Cậu nghĩ sao mà bắt tớ ra sân bay đón người? Tớ không muốn làm loạn sân bay đâu"

"Thôi tớ đành đi đón một mình vậy. Hôm nào tớ sẽ dẫn họ đến gặp cậu sau. Họ thích tiệc tùng lắm, nên chắc tối mai tớ sẽ đi bar với họ."

"Cậu là đồ hư hỏng. Mà cậu đâu có đủ tuổi để vào quán bar."

"Vấn đề đó thì không đáng lo. Mà cậu đang xem hoạt hình đúng không? Đồ trẻ con."

"Không thèm nhắn tin với cậu nữa"

"Ngủ sớm nha Hiền nhi, tớ yêu cậu"

Bạch Hiền tắt tivi, tủm tỉm cười rồi vươn vai lẩm bẩm.

-Đi ngủ thôi. Cậu cũng ngủ ngon nha Phác nhiều răng.

—————
-Lộc ca! Phàm ca! Ở đây! – Xán Liệt đưa tay lên vẫy khi vừa thoáng thấy bóng Diệc Phàm và Lộc Hàm bước ra.
Lộc Hàm cũng đưa tay lên vui vẻ chào lại rất phấn khích rồi đẩy nhanh hành lí về phía Xán Liệt, trong khi Diệc Phàm chỉ gật đầu rồi từ từ đi đến.
-Xán Liệt à, anh nhớ chú quá đi. – Lộc Hàm mừng rỡ. – Mà Diệc Phàm à, mày bỏ ngay cái bộ mặt khó ưa đó đi được rồi đấy.
Giữa sân bay có ba khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dáng người cao ráo sánh bước bên nhau, lạnh lùng có, ấm áp có, thật đúng là không thể không gây chú ý cho những người xung quanh mà. Một vài đám đông đã bắt đầu tụ tập rồi giơ điện thoại lên chụp hình họ, đồng thời rôm rả bàn luận xuýt xoa.
-Trời ơi đẹp trai quá đi!
-Cái anh cao nhất đó, nhìn giống như là siêu mẫu vậy đó.
-Trời cậu nhìn đi, kia có phải là anh Xán Liệt không? Bạn của anh ấy sao cũng đẹp trai như vậy cơ chứ!
-Ước gì có thêm anh Bạch Hiền ở đây là chúng ta có F4 thần thánh rồi.
...
-Sao mấy cô gái đó lại biết tên mày vậy Xán Liệt? – Diệc Phàm hỏi sau khi cả ba đã yên ổn ngồi vào chiếc xe sang trọng.
-Chuyện này kể ra thì cũng khá dài. – Xán Liệt nói ngập ngừng.
-Vì mày là bạn của ca sĩ Bạch Hiền nên đám con gái đó mới biết mày đúng không? – Lộc Hàm gật gù.
-Sao anh biết? – Xán Liệt bất ngờ, quay mặt về phía đằng sau nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười một cách gian xảo của Lộc Hàm.
-Sức mạnh của công nghệ thông tin thôi. Ảnh chụp đẹp đấy! – Lộc Hàm bắt đầu cười vang.
-Tao không ngờ là mày cũng xem mấy cái tin tức nhảm nhí đó cơ đấy. – Diệc Phàm khinh bỉ nhìn Lộc Hàm.
-Rảnh rỗi thì tao đọc thôi. Mà Xán Liệt này, tao thấy Bạch Hiền có chút gì đó hơi giống con gái, mà nói thẳng ra là tao thấy em ấy xinh hơn cả con gái.
-Cái mặt mày cũng khiến khối đứa con gái muốn đâm đầu vào tường tự tử vì ghen tỵ đó Lộc Hàm – Diệc Phàm mỉa mai.
-Cậu ấy là người yêu em! – Xán Liệt dửng dưng.
-CÁI GÌ CƠ? – Hai người ngồi phía sau đồng thanh gào lên.
-Cậu ấy là người bạn trong cô nhi viện mà em đã từng nói với hai người.
-Wow, vậy là chúng ta có một tình bạn phát triển thành tình yêu. Tìm thấy tình yêu của mình sau bao năm xa cách, thật giống như tiểu thuyết mà. – Lộc Hàm phấn khích – Hôm nào dẫn em dâu đến giới thiệu cho bọn tao đấy nhá.
-Em biết rồi.
____________
Đêm, Seoul chìm trong không gian nhộn nhịp của những ánh đèn bảng hiệu nhấp nháy.
Giờ giấc làm việc trong những tòa nhà công sở cứng ngắc và khô khan đã kết thúc. Giờ là lúc để xõa, để giải tỏa hết những lo lắng và mệt mỏi của một ngày căng thẳng.
Quán bar lớn nhất của thành phố, EXO, giờ là lúc nhộn nhịp nhất.
Ánh đèn mập mờ, nhấp nháy đến điên cuồng hòa cùng không gian sôi động của những âm thanh điện tử. Những dáng người uốn éo nhảy nhót, những bộ đồ đầy khiêu khích, những ánh mắt mời gọi, không thiếu cả những hành động ôm ấp tình tứ có mức thái quá giữa những kẻ đang lắc mình cuồng nhiệt trong âm nhạc.
Diệc Phàm ngồi vắt vẻo trên ghế sofa với vài cô gái ăn mặc hở hang đang cười nói nói bên cạnh. Những li rượu liên tục được uống cạn với tiếng cổ vũ xung quanh cùng những cái lướt tay trên da thịt. Trong khi đó, Lộc Hàm và Xán Liệt ngồi ở ghế đối diện, mải mê và chăm chú vào việc thưởng thức rượu hơn là mấy cô em đang lả lướt xung quanh.
-Mấy em ra ngoài đi, anh cần nói chuyện riêng. – Diệc Phàm mỉm cười.
-Sao vậy, chán bọn em rồi sao? – Đám con gái nhõng nhẽo.
-Anh cần nói chuyện riêng với bạn anh mà. Hẹn gặp lại các em sau. – Diệc Phàm nói đồng thời họn nhẹ lên môi cô nàng bên cạnh.
Mấy cô ả bĩu môi rồi ngúng nguấy bỏ đi.
-Lần đầu tiên tao thấy mày đuổi đám con gái ở xung quanh mình đi đấy. – Lộc Hàm nhấp một ngụm rượu – Và mày cũng sẽ chẳng bao giờ nói chuyện riêng với bọn tao ở trong một cái quán bar cả.
-Mày thực sự là một con cáo đấy Lộc Hàm.
-Anh đang chú ý đến ai rồi sao?
-Xán Liệt à, có phải vì mày đang yêu nên mới tinh ý như vậy không?
-Là cô nàng xấu số nào thế?
-Kia! – Diệc Phàm hất mặt, hướng ánh mắt về phía chàng trai DJ trên sân khấu. Cậu ta có một làn da trắng, ánh mắt pha chút ngu ngơ lẫn ma mị. Khuôn mặt nhỏ, được ôm trọn bởi mái tóc màu vàng kim bắt mắt. Lớp quần áo gai góc với đám đinh tán ở cầu vai không hề che dấu một thân hình mảnh khảnh.
-Wow, tao tưởng là mày chỉ có hứng thú với đàn bà.
-Nhưng tao thấy em ấy hấp dẫn và quyến rũ, tao đang tưởng tượng đến cảnh em ấy rên rỉ bên dưới tao.
-Anh đúng là đồ biến thái.
-Vậy mày với cậu bạn Bạch Hiền của mày chưa làm chuyện đó chắc.
-Bọn em hoàn toàn trong sáng, không hề đen tối như đầu óc của anh.
-Vậy sao? Ngưỡng mộ quá nhỉ? – Diệc Phàm phá lên cười – Để tao xem mày trong sáng được đến bao giờ.
-Tao nghĩ là mày nên đến tán tỉnh đối tượng của mày được rồi đấy – Lộc Hàm nói trong khi chỉ tay về mấy thằng cha đang lởn vởn quanh DJ – Tao nghĩ chàng DJ của chúng ta không chỉ hấp dẫn một mình mày.
-Có ngu thì mới động vào người của tao! F*ck!
Diệc Phàm buông một câu chửi thể rồi bước đến phía DJ, lúc này đang ngồi trên quầy bar nhấm nháp một li cocktail. Cậu ấy vừa rời khỏi bộ âm thanh điện tử đồ sộ và một cô gái khác đang thay thế vị trí đó.
-Tên em là gì vậy? – Diệc Phàm chủ động bắt chuyện.
-Tôi không có hứng thú với anh đâu. Về chỗ của mình đi.
-Nhưng mà tôi có hứng thú với em. Tôi là Diệc Phàm.
-Anh đang định tán tỉnh tôi đấy à?
-Chính xác là như vậy.
-Kiếm người khác đi, tôi nhắc lại, tôi không có hứng thú với anh đâu.
-Cho anh số điện thoại của em đi.
-Người ta đã nói là không có hứng thú rồi sao lại còn cố gắng đeo bám vậy? – Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau.
Diệc Phàm xoay người, khuôn mặt đanh lại. Người mà cậu không bao giờ muốn nhìn thấy mặt lại đang ở đứng ở đây, đối diện với cậu. Là Thế Huân, em trai cùng cha khác mẹ với cậu. Diệc Phàm đã 5 năm không về nước, lí do cũng bởi cậu không muốn giáp mặt với cậu em bất đắc dĩ này cùng bà mẹ của cậu ta. Diệc Phàm không thể quên được nỗi đau mất đi người mẹ mà mình yêu thương nhất khi bố cậu bỏ rơi bà để chạy theo người đàn bà đó. Cậu biết bố mình có người đàn bà khác ở bên ngoài từ khi còn nhỏ, đó cũng là khi cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ rơi xuống trong đêm. Cuối cùng thì mẹ cậu cũng đổ bệnh mà qua đời, đó cũng là lúc người đàn bà kia đường đường chính chính bước chân vào nhà cậu với một danh phận rõ ràng, cùng với thằng con của bà ta. Diệc Phàm ghét đàn bà, cậu thích chơi bời hơn, ném cho họ những hi vọng, rồi dập tắt và vứt bỏ họ.
Lần này cậu đồng ý quay về, một phần vì để tiếp quản công ty của bố, mặt khác cũng do bố cậu đã đồng ý cho cậu ra ở riêng. Từ sau khi xuống máy bay, Diệc Phàm đã đến thẳng căn biệt thự sang trọng ở giữa trung tâm thành phố. Cậu và Lộc Hàm sẽ sống cùng nhau ở đó.
-Mày làm gì ở đây?
-Tưởng ai, hóa ra là anh trai yêu quý. – Thế Huân nhếch mép cười – Em là chủ quán bar này.
-Tao không ngờ là ông ta lại giao cả một cơ ngơi như thế này cho một thằng oắt 15 tuổi đấy.
-Cũng giống như anh thôi, thực tập. Chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, anh có công ty, em có quán bar.
-Mày không tham lam cái công ty đó sao?
-Nếu anh không muốn tiếp quản nó thì biết đâu em lại có hứng thú.
Diệc Phàm tức giận bước ra khỏi quán, kéo theo cả Lộc Hàm và Xán Liệt. Trong khi đó, chàng trai chơi DJ mới lên tiếng hỏi Thế Huân.
-Người đó là anh trai em sao?
Thế Huân gật đầu rồi trèo lên ghế, xoay xoay li rượu trong tay.
-Đó là người anh cùng cha khác mẹ với em. – Thế Huân cúi đầu – Anh Nghệ Hưng này, thực ra em không hề ghét anh ấy. Em cũng muốn được anh ấy đối xử như một người anh trai.
-Nhưng anh ta có vẻ không hề ưa em.
-Em biết. – Thế Huân gần như cúi gằm mặt – Em cũng có thể hiểu được lí do tại sao anh ấy hành động như vậy. Là tại mẹ em nên mẹ anh ấy mới qua đời. 5 năm trước anh ấy bỏ sang Mĩ là vì như vậy, anh ấy vừa về nước thôi.
-Đừng có uống rượu nữa, trẻ con không được uống rượu.
-Em nhìn còn lớn hơn anh đấy. – Thế Huân cười lớn.
-Đừng có bắt nạt anh, nhóc con!


CRE: sunshine2wind.wp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com