Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84 : Bừng tỉnh

Tiếng chuông báo động liền vang lên khi anh vừa dứt lời.

Anh càng nắm chặt bàn tay cậu hơn khi thấy phản ứng của cậu dường như bị điều gì đó làm cho kích động. Bác sĩ nhanh chân chạy đến phòng của cậu theo chuông thông báo bên ngoài, An Lạc cũng vì thế mà chạy đến cùng Vương Chí Vỹ khi ông vừa mới đặt chân đến thăm con trai của mình.

Mọi người đều phải ra ngoài khi vài người bác sĩ đang kiểm tra, mặc cho anh cố gắng nắm lấy bàn tay của cậu, cố gắng tách rời anh ra khỏi người cậu, bàn tay anh bị thu lại, trong nhất thời anh trở nên hoảng loạn, anh sợ một khi buông ra cậu sẽ lạnh... Sẽ lạnh như trong mơ anh từng mơ thấy...

Mọi người đều giữ im lặng cho đến khi bác sĩ từ trong phòng bước ra ngoài, vui vẻ nhìn anh nói : "Không sao. Bệnh nhân chỉ là có chút phản ứng từ thần kinh, nhưng phản ứng này là tốt. Dấu hiệu cho thấy không bao lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại."

"Cảm ơn bác sĩ" - An Lạc vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, đẩy anh vào trong như muốn anh tiếp tục bên cạnh cậu, cũng vì sau khi anh đến Vương Nguyên liền có dấu hiệu tốt hơn. Cả hai cứ ở đó mà quên đi Vương Chí Vỹ cũng đang có mặt, ông nghiêm mặt ho một tiếng : "Vương tổng. Mấy ngày qua anh vất vả rồi."

Anh nghe ra lời nôn nóng trong câu nói của ông, vội dừng chân lại nhường bước cho Vương Chí Vỹ vào trong thăm Vương Nguyên. Ông điềm đạm bước vào trong đau lòng mà nhìn đứa con cưng của ông bị tổn thương thành ra như thế này, ông ngồi xuống bên cạnh chiếc giường trắng đau xót : "Ba xin lỗi. Ba đã khiến con chịu khổ 13 năm. Bây giờ lại chẳng thể bảo vệ con trong lúc này, ó phải ba là người ba rất tệ hay không...

°°°°°°°°°°

"Vương tổng. Anh không định đợi Vương Nguyên tỉnh dậy à?"

Thiên Bảo giao nhiệm vụ cho An Lạc chăm sóc Vương Nguyên, nếu như Vương Tuấn Khải đã không bên cạnh Vương Nguyên thì phải đi theo sau anh giám sát.

Vương Tuấn Khải không đi xa, đứng ngay hành lang tựa người lên lan can nhìn ra phía bầu trời tối mù mịt lại sáng lên nhờ những vì sao lớn nhỏ nhấp nháy. Anh cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau, trong tình cảnh không mấy đẹp đẽ, nhưng lại là khoảnh khắc đáng nhớ nhất.

Trong mắt anh lúc đó, Vương Nguyên tràn đầy sự kiên định.

"Hi vọng sự kiên định của em sẽ hóa thành sự mạnh mẽ."

Thiên Bảo đứng cạnh bên cùng anh ngắm sao, nếu ngoại trừ tiếp xúc trong công việc thì Thiên Bảo và anh không khác gì bạn bè, lời an ủi lúc này là lời an ủi đáng nghe nhất.

"Nếu yêu đương quá thuận lợi thì là nghiệt duyên rồi, con đường tình cảm có chút chông gai mới là những thức thách nhỏ đi đến điểm đích to to phía sau."

"Cố lên, sắp rồi."

Dù là một câu nói đơn giản nhưng cũng làm cho anh phấn chấn thêm phần nào, đi dạo được lúc lâu thì nhìn thấy Vương Chí Vỹ bước ra, ánh mắt đang đảo tìm anh. Nhìn thấy anh cách đó không xa, bước chân của Vương Chí Vỹ nhanh chóng bước tới nói : "Những ngày sau lại phải nhờ đến cậu rồi, hiện tại tôi vẫn chưa nói với vợ tôi về tình trạng hôn mê sâu của thằng bé."

"Được, không có vấn đề. Vậy Vương chủ tịch về trước, nếu có tin tức gì tôi lập tức thông báo."

An Lạc đứng sát lại anh đẩy đẩy tay : "Anh lên với Tiểu Nguyên đi, để tôi tiễn Vương chủ tịch cho."

Gật đầu vài cái rồi chân cũng rời đi khỏi, dù là còn bao nhiêu thời gian bên cạnh cậu đi nữa thì anh vẫn cố gắng dùng số thời gian đó để dành cho cậu một khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Nhè nhẹ mở cửa phòng không muốn cậu phải tỉnh dậy, tiến đến gần khẽ nói : "Nhóc con. Em xem, không có em chẳng ai chăm sóc anh cả. Anh già đi mấy chục tuổi rồi.

Anh vẫn nắm chặt bàn tay ấy chỉ vì sợ cậu không đủ ấm, nghiêng đầu nằm lên bàn tay ấy mà dần dần ngủ quên đi...

Đến tối khi An Lạc cũng chìm vào giấc ngủ nhưng bệnh viện vẫn sáng đèn suốt đêm, trên giường Vương Nguyên động đậy mí mắt mà cố gắng mở ra, như đang đấu tranh giữa hai ranh giới khác biệt nhau. Cuối cùng mí mắt yếu đuối đó cũng mở ra nhìn vào không trung, dần dần cảm giác được toàn thân đều đau nhức không nhiều cũng ít.

Cánh tay cố gắng nhấc lên thì phát hiện bị một vật thể gì đó đè lên, ngước ánh mắt xuống, nhìn thấy anh, Vương Tuấn Khải mệt mỏi ngồi đó ngủ quên trên tay cậu. Vương Nguyên lại không ngờ cậu còn có thể tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy lại là anh.

Cậu cố ý động tay như lay anh dậy. Miệng mập mờ gọi hai chữ : "Tuấn Khải."

Trong giấc mơ nghe giọng nói cậu gọi đến gần, dần dần giọng nói ấy ngày càng xa khiến anh bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nhìn thấy tay Vương Nguyên động đậy, anh mơ màng tưởng áo giác, ngẩng đầu nhìn lên, trong chốc lát im lặng, anh vui đến mức độ bàn tay anh muốn chạm vào khuôn mặt ấy nhưng lại run rẩy rút lại, nhanh chóng đứng dậy : "Em.... Em tỉnh rồi. Để anh gọi bác sĩ.""

" .Không... cần."

"Em thấy khó chịu chỗ nào? Nói anh nghe?"

"Anh... Em cứ nghĩ anh không cần em nữa..."

Anh nể tình cậu đang dưỡng thương, nếu không đã cốc vào đầu cậu mất : "Đồ ngốc, dù một ngày hay hai ngày. Một tuần hay hai tuần. Thậm chí cả đời này... Anh cũng sẽ đợi em."

Anh dùng bàn tay lớn của anh lướt nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt cậu với ánh mắt đầy sự lo lắng, ngồi lại bên cạnh cậu, nâng cánh tay áp lên mặt mình hỏi : "Lúc ấy do anh không thể bảo vệ em mới để Tử Lam tổn thương được em... Anh xin lỗi."

"Không... Đau nữa..."

"Em còn mệt, cứ nằm nghỉ đi. Hay em đói không? Để anh pha sữa cho em?"

"Có lạnh không? Hay em cần gì thêm?"

"Gối nằm có làm em đau cổ không ?Hay đau nơi nào khác không?"

Vương Nguyên nghe đến đau cả đầu, cậu nằm xuống mặc kệ anh nắn nót vài mảnh ngón tay, nói : "Em cảm thấy... Không sao nữa rồi."

"Vậy được. Em ngủ thêm đi."

Đã bao lâu bàn tay anh không đặt lên xoa đầu cậu như một đứa trẻ, cảm giác ấy khiến người ta bất giác nở nụ cười trên mặt. Xoa dịu những nỗi đau của cậu, dần dần dẫn dắt cậu đi vào giấc ngủ...














End chương 84

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com