Chương 24 [Trung kiếp] : 1922
Linh hồn phiêu bạt mất đi phương hướng, trở về nơi phủ đầy sương mờ trắng đục bao phủ, cậu chỉ nhớ bản thân mình không có điểm đến, chỉ có thể loanh quanh ở những nơi không người, cho đến khi đi đến một chân cầu, cậu hơi do dự, cuối cùng cũng bước qua.
Ánh sáng mờ ảo do sương mù đem đến dần tan biến, hiện ra một ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu tới, cậu lơ lửng trên không nhìn xuống dòng người đang tấp nập dưới chân, tìm đến một cây liễu trụ lại.
Đường phố hiện đại hơn trước, cậu giương mắt về phía xa xa thấy có những ngôi nhà cao cao, cùng tiếng xe cộ chạy ngoài đường, lúc này cậu mới nhận ra, cuộc sống cổ trang kia thật sự chấm hết rồi.
"Tránh đường!!!"
"Mau tránh ra!!!"
Một đứa bé ăn mặc theo kiểu phương Đông đang bán sống bán chết chạy trên đường phố, người qua kẻ lại hiếu kỳ cũng không biết nên ngăn hay nên bắt, cuối cùng tò mò đứng nép qua một bên nhìn theo bóng lưng đứa bé kia chạy đi.
Mà phía sau là một người đàn ông đuổi theo cậu bé kia, trên người hình như là mặc quân phục.
Cuộc đuổi bắt không hồi kết, đứa bé kia thở cũng không kịp, chân đã sớm mỏi đến không thể chống cự, cuối cùng nhanh chân chạy đi, tìm một con hẻm nhỏ mà rẽ vào, cố gắng cắt được đuôi của tên kia.
"Ah... Em... Em bị ma đuổi à..."
Cậu bé va thật mạnh vào một người đang đi trong hẻm nhỏ, còn chưa kịp mắng người thì cậu bé đã chạy đi : "Em xin lỗi anh Vương Nguyên, nếu có người hỏi anh đừng nói là thấy em nha!!!"
Năm 1922, Trung Quốc sau nhà Thanh. Trung kiếp của Vương Nguyên.
Thời kỳ giao thoa của nhà Thanh sang thời kỳ Trung hoa dân quốc, Vương Nguyên vừa vặn được sinh ra trong thời nhà Thanh, lớn lên lại sống trong kỳ dân quốc.
Đó là quá khứ đi. Nhưng hiện tại cậu mới bị đụng trúng một phát rất đau, còn chưa kịp đáp ứng với cậu bé kia nữa thì vừa quay người đã bị đụng thêm lần nữa.
Người đàn ông đuổi theo ỷ vào đôi chân dài, nhanh chóng đuổi sắp kịp cũng rẽ theo cậu bé kia.
Lại không ngờ vừa rẽ vào hẻm nhỏ đã va chạm phải người khác.
Vương Nguyên đứng vững được với cậu bé kia, nhưng cả người đàn ông to lớn bay đến, chân cậu có bằng sắt cũng sẽ bị đụng đến méo mó. Cậu và hắn thành thật ngã nhào xuống đất một cú, tay trái chống xuống đất khiến cho cơn đau vừa mới xoa dịu của cậu lại tăng lên, chân mày bị nhíu thành một cục, đau đến khó thở.
"... Đi đường không đem theo mắt hả!!!"
Người đàn ông kia vốn dĩ muốn đứng dậy tiếp tục đuổi theo, nhưng cậu lại ngồi ôm lấy cổ tay nhăn nhó mặt mày, cuối cùng hắn cắn răng nhìn theo hẻm nhỏ đã trở nên vắng vẻ, quay lại đỡ cậu đứng dậy : "Không bị sao chứ?"
Vương Nguyên nhìn bàn tay đang đưa tới của hắn, trong lồng ngực như có một dòng điện nhỏ chạy ngang, nóng rực tê rần, vô thức đưa tay đến nắm lấy tay hắn dựa theo sức kéo mà đứng dậy.
"Anh vội đi tìm tổ tông hả?"
Vương Nguyên vẫn còn muốn mắng, nhưng nhìn quân phục trên người tên kia thì lý trí cố gắng giữ vững lại một chút, ghét bỏ quay đi nơi khác.
"Khoan đã."
"Lại cái gì nữa?"
Người đàn ông kia đến trước mặt cậu hỏi : "Cậu có thấy đứa trẻ nào chạy vào đây hay không?"
Vương Nguyên nhìn kĩ người trước mặt, sau đó động não một lúc : "Không thấy."
"Nói dối."
"Nếu anh không tin có thể không hỏi mà?"
"Hắn trộm tiền của người khác, nếu cậu bao che xem như là đồng phạm."
Vương Nguyên phóng lao theo lao, cậu cứng miệng nói : "Đôi mắt nào của anh thấy tôi bao che? Con hẻm dù nhỏ nhưng tôi đâu phải quân thần? Còn cần phải thay các anh bắt trộm hả?"
"Nhiệm vụ của các anh lại không làm được liền quay ra đổ lỗi cho tôi là đồng phạm, anh không bắt được trộm thì do anh chứ đâu phải do tôi đâu?"
"Anh va vào người tôi còn chưa nói được câu xin lỗi nào hết á, bây giờ còn vừa ăn cắp vừa la làng, đổ cho một người dân lương thiện như tôi tội danh đồng phạm ăn trộm."
"Đã bản thân anh không bắt được trộm, không làm được mà còn kéo người khác liên lụy, anh không nói lý chút nào cả."
Một giờ sau.
Người phụ nữ mặc thường phục gấp gáp đi vào, nhanh chóng vừa xoa dịu bằng ngân phiếu lại vừa cười trừ mà năn nỉ, một lúc sau mới được đi đến bên phòng tìm cậu : "Vương Nguyên!!!"
Vương Nguyên ủ rũ ngồi một góc : "... Mẹ."
"Con làm gì mà để bị bắt lên đây đây?"
Vương Nguyên nâng mắt, trừng người đàn ông đang đứng ung dung bên ngoài hướng về phía cậu, nhìn cậu cắn răng : "Người ta nghi con là đồng phạm ăn trộm tiền, con không có làm."
"Không những người ta nói con đồng phạm, còn nói con có tính công kích người thi hành công vụ đó." - Bà đỡ trán, nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài : "Về nhà."
Diệp Tịch Hồng đang ở nhà đợi cậu về ăn cơm, đợi không được cậu lại nhìn thấy vài người mặc quân phục đi đến, thông báo nói là con trai bà đã phạm vài tội, bị bắt đi mất rồi.
Tức tốc đến đây tìm cậu, cũng may không phải tội lớn, có thể nộp tiền rồi về nhà, nếu không thì tối nay cậu ngủ trong tù cũng không ai ngó đến.
Trên đường trở về, cậu vẫn còn ấm ức đầy bụng.
Tịch Hồng thở dài, vừa đi vừa dùng lời lẽ mà nói cho cậu hiểu : "Họ là người có trách nhiệm, làm quân vì dân, nếu con có gặp họ hay là thấy họ đang làm nhiệm vụ thì đừng đến gần, rước họa vào thân."
"Con rõ ràng là không muốn để ý đến hắn ta rồi, nhưng mà hắn đuổi theo trộm đụng trúng con, sau đó không bắt được trộm quay sang đổ tội cho con..."
"Rồi sao nữa?"
Vương Nguyên cúi đầu : "Con... Chỉ mắng hắn có chút xíu xiu."
Diệp Tịch Hồng che ngực : "Không có lần sau nhé? Con biết con đã mắng ai không? Chức vụ không nhỏ, nhưng không cần nói đến chức vụ, đến tên thôi cũng đã không ít người biết đến rồi."
"Ai cơ?"
"Vương Tuấn Khải."
Vương Nguyên bĩu môi : "Hắn là ai thì kệ hắn chứ."
"Vương Nguyên!!!"
"Con biết rồi!!!"
_____________________
"Người này cũng không phải người trộm ví của tôi nữa, lúc đó cũng không có mặt người này ở đó."
"Mà thôi, tôi không truy cứu nữa, cũng chỉ có ít tiền trong đó thôi, mọi người không cần đuổi theo tên đó nữa." - Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám đỏ phẩy quạt rời khỏi trụ sở, nhàn nhã thướt tha thật sự bỏ qua cho tên trộm lấy mất túi tiền của cô.
Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng dáng cô rời đi, sau đó nhìn vào tấm hình mà hôm qua anh giữ lại của cậu để làm chứng cứ, cô ba lần bốn lượt khẳng định cậu không có mặt lúc đó, cô cũng không truy cứu nữa, vụ án trộm cắp ven đường này xem như là đóng lại.
Nhưng nếu anh thật sự trách nhầm cậu thì người nên xin lỗi là anh.
Mà người giữ chuyện này trong lòng chỉ có anh, còn cậu lúc này lại bận rộn không thể tả.
"Tam thiếu gia ở bên này, cậu có thể nhanh một chút không? Đã nghỉ hết buổi sáng khám bệnh rồi mà vẫn còn lề mề."
"Xin lỗi tổng quản, tôi làm việc ngay đây."
"Tôi nói cậu nha, bệnh là cậu nên chữa là bệnh đến trễ đó."
Vương Nguyên loay hoay trong vị trí phía sau sân khấu chỉnh phục trang, cậu cúi đầu nhanh chóng làm đúng công việc của mình, xong xuôi đâu đó cậu mới đưa vũ khí biểu diễn cho người trước mặt : "Chúc Tam thiếu gia thành công."
Tam thiếu gia mà cậu gọi khẽ nở nụ cười, đón nhận lời chúc ấy.
Sân khấu kịch mở màn, từng lời ca tiếng nhạc bắt đầu cất lên.
Vương Nguyên chăm chỉ dọn dẹp phía trong sân khấu, mọi hành động đều rất quen thuộc.
Năm nay cậu đã 21 tuổi, làm việc trong đoàn kịch cũng được hơn 3 năm.
Sau khi mẹ cậu sinh cậu ra thì không lâu sau ba cậu cũng không còn tại thế, cậu tham gia vào đoàn kịch để làm những công việc phía sau sân khấu, dọn dẹp, giúp diễn viên trên sân khấu chỉnh trang làm tóc.
Việc làm không kiếm được nhiều tiền, nhưng ít ra vẫn đủ để một mình cậu cùng mẹ sinh sống qua ngày, cũng lo vô nghĩ.
Dạo gần đây cậu có chút không khỏe, trong đầu cứ có một cơn đau âm ỉ từ đâu kéo đến, chỉ nghĩ là vì cậu ăn uống không đúng giờ mới xảy ra tình trạng này nên không để ý nhiều, chỉ là cơn mỏi trên cổ tay trái từ tai nạn nghề nghiệp hai năm trước vẫn cứ mãi không hết, nên hôm qua cậu mới đến Bảo Y đường khám thử cổ tay, trên đường về còn bị va chạm cho hai lần, cổ tay chưa kịp hoàn hồn thì đã bị chấn động, khiến tay cậu hôm nay yếu ớt hơn bình thường, công việc dọn dẹp thường thì cậu không làm sớm như vậy, nhưng hôm nay tay không khỏe, làm từ từ đến lúc màn kịch kết thúc thì xong.
Công việc như vậy kéo dài ba năm cậu cũng đã sớm quen, sáng tối đều sẽ có những chuyện lớn nhỏ đến rồi đi trong cuộc sống của cậu.
Vương Nguyên lại nhìn cổ tay, trong lòng thầm than một tiếng.
Hai năm trước đoàn kịch cũng mở buổi diễn như bình thường, đột nhiên những cây ô kim thương dùng để múa vũ đạo trong hí kịch đột nhiên nghiêng ngả, kéo theo vải phủ ngoài sân khấu đổ ầm xuống ngay lúc vở diễn còn chưa kết thúc.
Vương Nguyên lúc ấy không để ý nhiều, từ trong khán đài lao đến giúp Giang Diệc Bạch tránh khỏi đống đổ nát kia, nhưng lại không ngờ một trong những cây ô kim thương rơi khỏi bệ đỡ, nghiêng về phía của cậu mà ngã xuống.
Cây thương vô tình rơi ngay cổ tay trái của cậu, lực rơi khá lớn, sức nặng cũng lớn, cổ tay cậu đã không thể cử động trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó âm thầm hết đau, nhưng lại sưng lên mổ khối thịt mềm mại, khiến cậu hay nhức mỏi một cách khó chịu.
Nếu cậu không hay đau tức lồng ngực, kèm theo sơn đau âm ỉ trong bụng cùng cơn nhức nhối trên đầu thì Bảo Y đường cũng rất hiếm lắm mới gặp được cậu.
Vương Nguyên giấu đi hơi thở dài âm u không vui, cậu còn muốn dành dụm chút tiền để mua cho mẹ một bộ y phục mới, cuối cùng sáng nay đi đến Bảo Y đường vốn dĩ muốn khám thử trong người bị thứ bệnh gì đang làm loạn, cuối cùng đổi ý, chỉ muốn đại phu xem cổ tay một lát sau đó bốc thuốc rồi rời đi.
Tiền công của hôm nay cộng lại chắc cũng đã đủ bộ y phục mà mẹ cậu yêu thích rồi.
Vương Nguyên lại quay lại công việc vốn có, cậu từ lúc sinh ra đã bệnh tật triền miên, hiện tại sống tốt một cuộc sống như vậy xem như đã mãn nguyện.
Cậu lau lau bàn nhỏ chứa đựng những vật dụng nhỏ, đôi mắt hơi tinh nghịch phóng đi nơi khác, trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu là món ngon.
Chỉ cần vở diễn này kết thúc, cậu có thể đi ăn bánh bao nhân đường ở đầu cầu độc mộc rồi.
Nghĩ tới cũng đã đủ ngọt hết tâm can.
End chap 24
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com